Mang Thai Với Cha Của Vai Ác - Trang 3
Chương 12
Vị khách hàng lớn kia tên là Đàm Việt, là người quyên góp tiền tặng cho tiểu học Đông Dương.
Đầu tiên Đàm Việt nói ra nguyên nhân mình tới đây, không ngoài dự đoán chính là lần hiệu trưởng Khâu tặng ông ấy một rổ rau nhà Hứa Hàm, làm anh ta có hứng thú với rau xanh của nông thôn trong truyền thuyết. Vì thế anh hỏi hiệu trưởng Khâu địa chỉ nhà Hứa Hàm, thừa dịp thứ bảy qua đây thì đến đó mua thêm rau về.
Kẻ có tiền đều như vậy, ăn sơn hào hải vị đến chán ngấy rồi bắt đầu muốn sống hòa mình với thiên nhiên, thậm chí không ngại xa xôi tới đây chỉ vì mua rau về ăn.
…..
Nhìn thấy người trồng rau, một người có kiến thức rộng rãi như Đàm Việt cũng kinh ngạc đến thiếu chút nữa là rơi cằm trên mặt đất.
Đối phương thoạt nhìn là một cô gái trẻ trên dưới 25 tuổi, hơn nữa còn rất xinh đẹp, bộ dáng còn minh diễm hơn so với mấy minh tinh dựa vào mặt để kiếm cơm trong TV, làm anh không thể không cảm thán đó là một tuyệt sắc giai nhân.
Hứa Hàm nghe tên Đàm Việt này thấy hơi quen tai, đoán là trong sách cũng có nhân vật này, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra là ai.
Thoạt nhìn Đàm Việt xấp xỉ tuổi Cố Yến Khanh, nhưng khí chất hoàn toàn tương phản với Cố Yến Khanh. Cố Yến Khanh thanh lãnh, người này lại ôn thuận, bề ngoài tuấn nhã, rất quân tử.
Ở chung với Cố Yến Khanh không khỏi làm người ta kiêng kị, còn ở chung với người này sẽ làm người ta cảm thấy thoải mái từ đáy lòng.
Bởi vì vị Đàm tiên sinh này ôn tồn lễ độ, lễ phép lại khiêm tốn, tướng mạo cũng rất hiền lành nên Hứa Hàm có ấn tượng không tồi với anh ta, khách khí tiếp đãi.
“Mời Đàm tiên sinh uống trà.” Hứa Hàm rót ly trà cho anh, nói.
“Cảm ơn,” Hứa Hàm uống một ngụm trà xanh Hứa Hàm mới pha. Một cỗ hương vị mát lạnh đi vào miệng, thanh nhã, hương vị thanh mát. Đàm Việt híp mắt nói, “Trà ngon.”
“Đàm tiên sinh uống ngon thật tốt quá.”
“Trà này cũng là cô làm?”
“Không, trà xuân này là một nhà máy ở trấn trên làm, nhưng hiện tại không bán, muốn mua phải đợi đến mùa xuân. Nếu Đàm tiên sinh thích thì tôi đưa một hộp cho anh.”
Đàm Việt gật đầu cười: “Đa tạ.”
Lúc này bà nội Kiều mang Khẩu Khẩu đi thăm thân thích, Hứa Hàm không cần trông nó. Cô cười cười nói: “Đàm tiên sinh trước cứ ngồi xuống, tôi ra ngoài vườn hái rau của ngài về đây.”
Đàm Việt bình tĩnh nói: “Không vội, chờ uống xong ly trà này tôi cùng đi xem với cô.”
Hứa Hàm đưa mắt nhìn ra bên ngoài: “Vừa mới mưa xong, khả năng sẽ làm bẩn giày anh đó.”
“Không đáng ngại.”
Hứa Hàm thấy anh không để ý thì cũng không nói thêm điều gì, dù sao vườn rau nhà cô cũng không sợ người khác tham quan, nên cô ngồi xuống cùng nói chuyện mấy câu.
Chờ Đàm Việt chậm rì rì thưởng thức trà xong, hai người mới cùng đi ra vườn rau.
“Kiều tiểu thư, rau nhà cô nhiều như vậy cũng không bán hết đúng chứ?”
Đàm Việt đi tham quan vườn rau nhà Hứa Hàm, thấy hai vườn đầy rau dưa củ quả đều đã chín, chắc rất mau sẽ không ăn được nữa. Anh ngẫm lại mỹ vị của chúng mà cảm thấy vô cùng tiếc.
Hứa Hàm thở dài nói: “Tôi cũng không biết chúng nó lại lớn nhanh đến vậy, chỉ có thể muối hoặc phơi thôi.”
Uy lực của nước tiểu của bạn nhỏ Khẩu Khẩu vô cùng hung mãnh nên rau ở vườn lớn rất nhanh, xanh um tươi tốt một mảng lớn. Dù đem tặng cho hàng xóm ở trong thôn, cung ứng cho trường học bên kia vẫn còn thừa rất nhiều.
Hơn nữa mùa đông là mùa trồng rau ở nông thôn, nhà mọi người đều có một vườn rau, rau nhà cô ngược lại lại không dễ bán.
Người trong thôn không ăn hết rau thường muối hoặc phơi thành rau khô, rau muối còn được, xào lên ăn chung với cơm rất ngon. Nhưng Hứa Hàm không thích lắm vì nó không có hương vị tươi mới.
Đàm Việt ôn hòa cười nói: “Thật ra Kiều tiểu thư không chỉ có thể bán trong thôn mà có thể mở rộng ra bán cho những người bên ngoài.”
Hứa Hàm làm sao lại không biết bán cho người bên ngoài sẽ tăng thêm thu nhập. Nhưng chỗ cô ở lại là sâu trong núi lớn, chưa nói đến phí vận chuyển, chỉ cần chuyển qua đã sớm hỏng rồi.
“Tôi định chờ phiên chợ tiếp theo ở trên trấn rồi mang lên đó bán.”
Đàm Việt lắc đầu: “Quá phiền phức, thật ra còn có lối tắt.”
Lối tắt?
Ánh mắt Hứa Hàm sáng lên, hái một ít cà chua rồi ân cần đưa cho Đàm Việt, bộ dáng cầu chỉ giáo.
Đàm Việt dở khóc dở cười nhận lấy cà chua từ cô, cầm ở trong tay, không tiếc chỉ dẫn cho cô.
“Tôi thấy ở trấn trên chỗ mình có Nông Gia Nhạc làm ăn không tồi. Cô có thể đem rau đến đó cung cấp cho họ, xong họ sử dụng rau nhà cô làm đồ ăn cho khách. Khách ăn xong cảm thấy ngon hơn những món bình thường họ ăn rất nhiều sẽ muốn đến ăn tiếp. Nhân cơ hội đó cô có thể đi thuyết phục bà chủ, thế là bán được rồi đúng không?”
Hứa Hàm vừa nghe, cô chưa nghĩ tới điểm này.
“Thậm chí sau khi cô có tiền, cô có thể mở tiệm cơm trên trấn. Tôi thấy mấy năm nay trên trấn khá phát triển du lịch, nghe nói miếu Nguyệt Lão rất linh cũng đã được tu sửa xong rồi? Đến lúc đó khẳng định sẽ có rất nhiều người độc thân đến cầu nhân duyên, khẳng định lúc đó làm ăn sẽ dễ dàng.”
Hứa Hàm gãi gãi tóc nói: “Tôi cũng chưa dám suy nghĩ đến việc này, đối với tình huống hiện tại của tôi thì cái này cũng không quá thực tế.”
“Không không không, muốn thành công, cô nhất định phải dám nghĩ, dám làm,” Đàm Việt nhanh chóng đảm nhiệm vai trò diễn thuyết gia, đĩnh đạc nói, “Nếu tôi là cô, tôi không chỉ muốn mở tiệm cơm mà tôi còn muốn chế biến rau thành sản phẩm, ví dụ như rau củ sấy đang lưu hành hiện nay. Rau nhà cô ngon như vậy, hoàn toàn có thể có được danh tiếng lớn, trở thành một thương hiệu, có đúng không?”
Những điều Đàm Việt nói xác thực là những điều từ trước đến nay Hứa Hàm chưa từng nghĩ tới. Đầu tiên là cô không có đầu óc kinh doanh, tiếp đó là có nhiều thứ không dám tưởng tượng.
Nhưng Đàm Việt không giống vậy, làm thương nhân, ánh mắt anh xác thật sâu xa. Chỉ với một vườn đồ ăn có thể nghĩ được nhiều như vậy.
Lại nói có sách mách có chứng là người ta tin phục…
Hứa Hàm phát hiện chính mình đã bị anh truyền cho nhiệt huyết sôi trào.
Chẳng lẽ cô thật sự có thể dựa vào cái này để làm giàu, từ đó bước l ên đỉnh cao nhân sinh.
“Tôi không hiểu lắm chuyện buôn bán.” Hứa Hàm thành thật nói, thật ra cô cũng cảm thấy tự mình cũng có ý tưởng, nhưng không thể phát triển xa như vậy được.
“Không phải ai cũng được trời phí cho năng lực đó, Kiều tiểu thư thông minh nhanh nhẹn, chắc hẳn học cũng không khó,” Đàm Việt lấy một tấm danh thiếp ra, cười một cách hoàn mỹ, “Kiều tiểu thư có thắc mắc gì có thể trao đổi cùng tôi.”
“Dạ, được.” Hứa Hàm tiếp nhận danh thiếp, nhìn tấm danh thiếp tinh xảo kia, mặt trên viết “Chủ tịch Tập đoàn Thương Phó”
Tập đoàn Thương Phó này… Nghe cũng khá quen tai, nhưng trong lúc nhất thời Hứa Hàm chưa nhớ nó đã từng xuất hiện lúc nào.
“Có vấn đề gì à?” Đàm Việt thấy cô nhìn danh thiếp đến phát ngốc, hỏi.
“Không,” Hứa Hàm cảm thấy mình đang thất lễ, nhận danh thiếp nói, “Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm tạ, Kiều tiểu thư.”
Đàm Việt tự lái xe tới, trong cốp xe đựng đầy rau dưa, đặt lên cả ghế sau, như không chỉ mang về cho mình ăn mà còn đi tặng cho người ta.
Trước khi đi, Đàm Việt ý vị thâm trường liếc nhìn Hứa Hàm một cái, nói: “Kiều tiểu thư, hẹn gặp lại.”
Hứa Hàm phất phất tay: “Đàm tiên sinh đi thong thả.”
Sau khi Đàm Việt đi, Hứa Hàm vui vẻ đếm chồng tiền trong tay, lại ôm Hoàng Đại Tiên trước mặt vào lòng.
Hoàng Đại Tiên vẻ mặt không vui bị Hứa Hàm ôm vào trong ngực vuốt ve: “Ngươi thật sự linh nha. Nếu không phù hộ cho nguyện vọng thứ hai của ta cũng thành hiện thực?”
Sau khi Hứa Hàm thăng cấp từ gia súc lên gia sủng, Hứa Hàm giải khóa thêm kĩ năng mới – vuốt Hoàng Đại Tiên.
Đừng nghĩ Hoàng Đại Tiên là một con chồn hoang dại, lông mao trên người nó đặc biệt mềm mại, lông xù xù bao quanh nó khiến những người yêu thích vuốt lông động vật cực kỳ thỏa mãn.
Hoàng Đại Tiên bị cô xoa đến trợn trắng mắt, cuối cùng nó khó chịu thả rắm.
…… Chồn đánh rắm cực kỳ khó ngửi, có thể so với kịch độc. Buổi tối hôm đó chú họ của Kiều Vãn Tình Kiều Tân Đức chạy chối chết nguyên nhân lớn nhất cũng là do bị Hoàng Đại Tiên đánh rắm.
Hứa Hàm bị thả đến hoài nghi nhân sinh.
Hoàng Đại Tiên mạo phạm uy nghiêm của chủ nhà, bị phạt đồ ăn một ngày.
Hoàng Đại Tiên: Ủy khuất.jpg
Buổi nói chuyện với Đàm Việt có ảnh hưởng rất lớn tới Hứa Hàm. Đương nhiên trước tiên cô chưa đua đòi chính mình mở tiệm ăn, trước tiên cô quyết định đi tìm ông chủ của Nông Gia Nhạc làm theo bước thứ nhất theo lời của Đàm Việt.
Thật ra lượng tiêu thụ rau dưa của Nông Gia Nhạc cũng không tính là rất lớn, có lẽ còn ít hơn so với trường học.
Hứa Hàm nháy mắt ngập tràn ý chí chiến đấu.
Theo thường lệ cô hái một túi rau đi lên trấn trên, tìm bà chủ của Nông Gia Nhạc.
Bà chủ của Nông Gia Nhạc lại là một người phụ nữ mập mạp, Hứa Hàm chưa nói xong đối phương đã không khách khí ngắt ngang lời cô: “Chúng tôi bên này không thiếu rau dưa, cô đi đi, tôi không có thời gian cãi cọ với cô.”
“Bà chủ à, rau nhà chúng tôi thật sự ngon hơn so với nhà người khác, nếu không tin bà có thể ăn thử một chút.”
Nói rồi, Hứa Hàm cầm quả dưa chuột ra, lại bị bà ấy đẩy về: “Kể cả ăn ngon tôi cũng không cần, cô thử đi hỏi nhà ăn của mấy khách sạn mới mở xem họ có cần không, đừng hao phí thời gian ở chỗ tôi.”
Hứa Hàm không nghĩ tới kết quả sẽ như vậy, nghĩ nghĩ nói: “Túi rau này coi như tôi tặng cho bà chủ, tôi mang tới cũng khá mệt mỏi rồi, không muốn cầm về.”
Bà chủ nghe vậy, đôi mắt tham lam sáng lên, nhìn túi rau mới mẻ đẹp đẽ kia nói: “Đây là cô cho tôi, tôi sẽ không trả tiền cho cô đâu.”
Hứa Hàm cười nói: “Đương nhiên là tặng bà, nhưng mà đây là số điện thoại của tôi, nếu bà có nhu cầu muốn mua có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào.”
Bà chủ đại khái cũng không quá tình nguyện, nhưng vẫn duỗi tay nhận lấy.
Hứa Hàm không dây dưa nữa, đi thẳng.
Rời khỏi Nông Gia Nhạc, cô lại lên trên trạm chuyển phát nhanh lấy rau củ sấy. Sau cuộc nói chuyện với Đàm Việt, Hứa Hàm thấy rau củ sấy khá thú vị, liền mua mấy hộp về ăn thử, rồi lại lên Baidu tra quá trình làm cùng dụng cụ, phát hiện muốn mua máy làm khô cần khoảng gần 4 vạn.
Thật quá sức tưởng tượng của một người nghèo như cô.
Vì vậy cô quyết định trước đó sẽ tự chế biến rồi ăn thử, xem nó có ăn ngon thật không chứ không tùy tiện đầu tư, vì đến lúc ấy nhỡ không tiêu thụ tốt thì sẽ rất uổng phí.
Đến khi cô về nhà thì trời đã tối. Gần đây Khẩu Khẩu cực kỳ dính cô, ban ngày nó không thấy mẹ, đến khi thấy Hứa Hàm trở về thì hưng phấn khua chân múa tay loạn cả lên, muốn được mẹ bế. Hứa Hàm đi rửa tay không kịp ôm nó nó còn khóc toáng lên.
“Làm sao lại dính người thế này hả?” Hứa Hàm bế nó lên, bạn nhỏ vui vẻ cọ cọ vào ngực Hứa Hàm, tỏ ý muốn được bú sữa.
Trong nhà không còn người khác, Hứa Hàm cởi áo cho nó bú.
Nhìn Khẩu Khẩu gấp không chờ nổi vội bú, Hứa Hàm cho tay búng nhẹ cái trán của nó: “Cứ bảo là nhớ mẹ, chứ thật ra nhớ sữa chứ gì.”
Khẩu Khẩu không để ý tới cô, bú đến là thỏa mãn.
“Nó rất nhớ cháu luôn, cả trưa cứ nhìn chằm chằm vào cửa nhà mình,” bà nội Kiều lắc đầu cười nói, “Lúc chạng vạng vẻ mặt nó càng ủy khuất, bà hỏi có phải nhớ mẹ không, nó còn ‘a a’ hai tiếng.”
Khẩu Khẩu đã sáu tháng, như có chút nghe hiểu người lớn nói chuyện, nhưng cũng chỉ giới hạn trong một số câu nói đơn giản như đi ra ngoài chơi, có muốn được ôm hay không, nhưng câu hỏi có nhớ mẹ không thì nó vẫn chưa hiểu.
Nhưng Hứa Hàm nghe xong vẫn vô cùng cao hứng, cô tưởng tượng cảnh thằng nhóc này mang vẻ mặt chờ đợi nhìn cửa nhà chờ thân ảnh của mình xuất hiện mà nội tâm mềm mại.
Hứa Hàm lập tức “hào phóng” không so đo rốt cuộc Khẩu Khẩu nhớ mẹ hay nhớ sữa nữa, cúi đầu hôn mặt nhỏ của nó.
Khẩu Khẩu hưng phấn dứt sữa, “A” một tiếng, nâng tay muốn sờ sờ mặt cô.
Hứa Hàm hiểu ý nó, cúi thấp mặt xuống, Khẩu Khẩu thỏa mãn ôm lấy mặt cô, hôn chẹp một cái mang theo vị sữa thơm thơm.
Hứa Hàm dở khóc dở cười.
“Mấy ngày nữa cháu định lên trên thành phố, xem ra không thể mang thằng nhóc này lên rồi.”
Bà nội Kiều sửng sốt: “Cháu định lên thành phố làm gì?”
“Tiền thuê nhà ở X thị bên kia sắp đến kỳ hạn, cháu nghĩ dù sao cũng không ở nữa nên lên trả phòng rồi mang đồ dùng hữu dụng về đây.”
Đầu tiên Đàm Việt nói ra nguyên nhân mình tới đây, không ngoài dự đoán chính là lần hiệu trưởng Khâu tặng ông ấy một rổ rau nhà Hứa Hàm, làm anh ta có hứng thú với rau xanh của nông thôn trong truyền thuyết. Vì thế anh hỏi hiệu trưởng Khâu địa chỉ nhà Hứa Hàm, thừa dịp thứ bảy qua đây thì đến đó mua thêm rau về.
Kẻ có tiền đều như vậy, ăn sơn hào hải vị đến chán ngấy rồi bắt đầu muốn sống hòa mình với thiên nhiên, thậm chí không ngại xa xôi tới đây chỉ vì mua rau về ăn.
…..
Nhìn thấy người trồng rau, một người có kiến thức rộng rãi như Đàm Việt cũng kinh ngạc đến thiếu chút nữa là rơi cằm trên mặt đất.
Đối phương thoạt nhìn là một cô gái trẻ trên dưới 25 tuổi, hơn nữa còn rất xinh đẹp, bộ dáng còn minh diễm hơn so với mấy minh tinh dựa vào mặt để kiếm cơm trong TV, làm anh không thể không cảm thán đó là một tuyệt sắc giai nhân.
Hứa Hàm nghe tên Đàm Việt này thấy hơi quen tai, đoán là trong sách cũng có nhân vật này, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra là ai.
Thoạt nhìn Đàm Việt xấp xỉ tuổi Cố Yến Khanh, nhưng khí chất hoàn toàn tương phản với Cố Yến Khanh. Cố Yến Khanh thanh lãnh, người này lại ôn thuận, bề ngoài tuấn nhã, rất quân tử.
Ở chung với Cố Yến Khanh không khỏi làm người ta kiêng kị, còn ở chung với người này sẽ làm người ta cảm thấy thoải mái từ đáy lòng.
Bởi vì vị Đàm tiên sinh này ôn tồn lễ độ, lễ phép lại khiêm tốn, tướng mạo cũng rất hiền lành nên Hứa Hàm có ấn tượng không tồi với anh ta, khách khí tiếp đãi.
“Mời Đàm tiên sinh uống trà.” Hứa Hàm rót ly trà cho anh, nói.
“Cảm ơn,” Hứa Hàm uống một ngụm trà xanh Hứa Hàm mới pha. Một cỗ hương vị mát lạnh đi vào miệng, thanh nhã, hương vị thanh mát. Đàm Việt híp mắt nói, “Trà ngon.”
“Đàm tiên sinh uống ngon thật tốt quá.”
“Trà này cũng là cô làm?”
“Không, trà xuân này là một nhà máy ở trấn trên làm, nhưng hiện tại không bán, muốn mua phải đợi đến mùa xuân. Nếu Đàm tiên sinh thích thì tôi đưa một hộp cho anh.”
Đàm Việt gật đầu cười: “Đa tạ.”
Lúc này bà nội Kiều mang Khẩu Khẩu đi thăm thân thích, Hứa Hàm không cần trông nó. Cô cười cười nói: “Đàm tiên sinh trước cứ ngồi xuống, tôi ra ngoài vườn hái rau của ngài về đây.”
Đàm Việt bình tĩnh nói: “Không vội, chờ uống xong ly trà này tôi cùng đi xem với cô.”
Hứa Hàm đưa mắt nhìn ra bên ngoài: “Vừa mới mưa xong, khả năng sẽ làm bẩn giày anh đó.”
“Không đáng ngại.”
Hứa Hàm thấy anh không để ý thì cũng không nói thêm điều gì, dù sao vườn rau nhà cô cũng không sợ người khác tham quan, nên cô ngồi xuống cùng nói chuyện mấy câu.
Chờ Đàm Việt chậm rì rì thưởng thức trà xong, hai người mới cùng đi ra vườn rau.
“Kiều tiểu thư, rau nhà cô nhiều như vậy cũng không bán hết đúng chứ?”
Đàm Việt đi tham quan vườn rau nhà Hứa Hàm, thấy hai vườn đầy rau dưa củ quả đều đã chín, chắc rất mau sẽ không ăn được nữa. Anh ngẫm lại mỹ vị của chúng mà cảm thấy vô cùng tiếc.
Hứa Hàm thở dài nói: “Tôi cũng không biết chúng nó lại lớn nhanh đến vậy, chỉ có thể muối hoặc phơi thôi.”
Uy lực của nước tiểu của bạn nhỏ Khẩu Khẩu vô cùng hung mãnh nên rau ở vườn lớn rất nhanh, xanh um tươi tốt một mảng lớn. Dù đem tặng cho hàng xóm ở trong thôn, cung ứng cho trường học bên kia vẫn còn thừa rất nhiều.
Hơn nữa mùa đông là mùa trồng rau ở nông thôn, nhà mọi người đều có một vườn rau, rau nhà cô ngược lại lại không dễ bán.
Người trong thôn không ăn hết rau thường muối hoặc phơi thành rau khô, rau muối còn được, xào lên ăn chung với cơm rất ngon. Nhưng Hứa Hàm không thích lắm vì nó không có hương vị tươi mới.
Đàm Việt ôn hòa cười nói: “Thật ra Kiều tiểu thư không chỉ có thể bán trong thôn mà có thể mở rộng ra bán cho những người bên ngoài.”
Hứa Hàm làm sao lại không biết bán cho người bên ngoài sẽ tăng thêm thu nhập. Nhưng chỗ cô ở lại là sâu trong núi lớn, chưa nói đến phí vận chuyển, chỉ cần chuyển qua đã sớm hỏng rồi.
“Tôi định chờ phiên chợ tiếp theo ở trên trấn rồi mang lên đó bán.”
Đàm Việt lắc đầu: “Quá phiền phức, thật ra còn có lối tắt.”
Lối tắt?
Ánh mắt Hứa Hàm sáng lên, hái một ít cà chua rồi ân cần đưa cho Đàm Việt, bộ dáng cầu chỉ giáo.
Đàm Việt dở khóc dở cười nhận lấy cà chua từ cô, cầm ở trong tay, không tiếc chỉ dẫn cho cô.
“Tôi thấy ở trấn trên chỗ mình có Nông Gia Nhạc làm ăn không tồi. Cô có thể đem rau đến đó cung cấp cho họ, xong họ sử dụng rau nhà cô làm đồ ăn cho khách. Khách ăn xong cảm thấy ngon hơn những món bình thường họ ăn rất nhiều sẽ muốn đến ăn tiếp. Nhân cơ hội đó cô có thể đi thuyết phục bà chủ, thế là bán được rồi đúng không?”
Hứa Hàm vừa nghe, cô chưa nghĩ tới điểm này.
“Thậm chí sau khi cô có tiền, cô có thể mở tiệm cơm trên trấn. Tôi thấy mấy năm nay trên trấn khá phát triển du lịch, nghe nói miếu Nguyệt Lão rất linh cũng đã được tu sửa xong rồi? Đến lúc đó khẳng định sẽ có rất nhiều người độc thân đến cầu nhân duyên, khẳng định lúc đó làm ăn sẽ dễ dàng.”
Hứa Hàm gãi gãi tóc nói: “Tôi cũng chưa dám suy nghĩ đến việc này, đối với tình huống hiện tại của tôi thì cái này cũng không quá thực tế.”
“Không không không, muốn thành công, cô nhất định phải dám nghĩ, dám làm,” Đàm Việt nhanh chóng đảm nhiệm vai trò diễn thuyết gia, đĩnh đạc nói, “Nếu tôi là cô, tôi không chỉ muốn mở tiệm cơm mà tôi còn muốn chế biến rau thành sản phẩm, ví dụ như rau củ sấy đang lưu hành hiện nay. Rau nhà cô ngon như vậy, hoàn toàn có thể có được danh tiếng lớn, trở thành một thương hiệu, có đúng không?”
Những điều Đàm Việt nói xác thực là những điều từ trước đến nay Hứa Hàm chưa từng nghĩ tới. Đầu tiên là cô không có đầu óc kinh doanh, tiếp đó là có nhiều thứ không dám tưởng tượng.
Nhưng Đàm Việt không giống vậy, làm thương nhân, ánh mắt anh xác thật sâu xa. Chỉ với một vườn đồ ăn có thể nghĩ được nhiều như vậy.
Lại nói có sách mách có chứng là người ta tin phục…
Hứa Hàm phát hiện chính mình đã bị anh truyền cho nhiệt huyết sôi trào.
Chẳng lẽ cô thật sự có thể dựa vào cái này để làm giàu, từ đó bước l ên đỉnh cao nhân sinh.
“Tôi không hiểu lắm chuyện buôn bán.” Hứa Hàm thành thật nói, thật ra cô cũng cảm thấy tự mình cũng có ý tưởng, nhưng không thể phát triển xa như vậy được.
“Không phải ai cũng được trời phí cho năng lực đó, Kiều tiểu thư thông minh nhanh nhẹn, chắc hẳn học cũng không khó,” Đàm Việt lấy một tấm danh thiếp ra, cười một cách hoàn mỹ, “Kiều tiểu thư có thắc mắc gì có thể trao đổi cùng tôi.”
“Dạ, được.” Hứa Hàm tiếp nhận danh thiếp, nhìn tấm danh thiếp tinh xảo kia, mặt trên viết “Chủ tịch Tập đoàn Thương Phó”
Tập đoàn Thương Phó này… Nghe cũng khá quen tai, nhưng trong lúc nhất thời Hứa Hàm chưa nhớ nó đã từng xuất hiện lúc nào.
“Có vấn đề gì à?” Đàm Việt thấy cô nhìn danh thiếp đến phát ngốc, hỏi.
“Không,” Hứa Hàm cảm thấy mình đang thất lễ, nhận danh thiếp nói, “Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm tạ, Kiều tiểu thư.”
Đàm Việt tự lái xe tới, trong cốp xe đựng đầy rau dưa, đặt lên cả ghế sau, như không chỉ mang về cho mình ăn mà còn đi tặng cho người ta.
Trước khi đi, Đàm Việt ý vị thâm trường liếc nhìn Hứa Hàm một cái, nói: “Kiều tiểu thư, hẹn gặp lại.”
Hứa Hàm phất phất tay: “Đàm tiên sinh đi thong thả.”
Sau khi Đàm Việt đi, Hứa Hàm vui vẻ đếm chồng tiền trong tay, lại ôm Hoàng Đại Tiên trước mặt vào lòng.
Hoàng Đại Tiên vẻ mặt không vui bị Hứa Hàm ôm vào trong ngực vuốt ve: “Ngươi thật sự linh nha. Nếu không phù hộ cho nguyện vọng thứ hai của ta cũng thành hiện thực?”
Sau khi Hứa Hàm thăng cấp từ gia súc lên gia sủng, Hứa Hàm giải khóa thêm kĩ năng mới – vuốt Hoàng Đại Tiên.
Đừng nghĩ Hoàng Đại Tiên là một con chồn hoang dại, lông mao trên người nó đặc biệt mềm mại, lông xù xù bao quanh nó khiến những người yêu thích vuốt lông động vật cực kỳ thỏa mãn.
Hoàng Đại Tiên bị cô xoa đến trợn trắng mắt, cuối cùng nó khó chịu thả rắm.
…… Chồn đánh rắm cực kỳ khó ngửi, có thể so với kịch độc. Buổi tối hôm đó chú họ của Kiều Vãn Tình Kiều Tân Đức chạy chối chết nguyên nhân lớn nhất cũng là do bị Hoàng Đại Tiên đánh rắm.
Hứa Hàm bị thả đến hoài nghi nhân sinh.
Hoàng Đại Tiên mạo phạm uy nghiêm của chủ nhà, bị phạt đồ ăn một ngày.
Hoàng Đại Tiên: Ủy khuất.jpg
Buổi nói chuyện với Đàm Việt có ảnh hưởng rất lớn tới Hứa Hàm. Đương nhiên trước tiên cô chưa đua đòi chính mình mở tiệm ăn, trước tiên cô quyết định đi tìm ông chủ của Nông Gia Nhạc làm theo bước thứ nhất theo lời của Đàm Việt.
Thật ra lượng tiêu thụ rau dưa của Nông Gia Nhạc cũng không tính là rất lớn, có lẽ còn ít hơn so với trường học.
Hứa Hàm nháy mắt ngập tràn ý chí chiến đấu.
Theo thường lệ cô hái một túi rau đi lên trấn trên, tìm bà chủ của Nông Gia Nhạc.
Bà chủ của Nông Gia Nhạc lại là một người phụ nữ mập mạp, Hứa Hàm chưa nói xong đối phương đã không khách khí ngắt ngang lời cô: “Chúng tôi bên này không thiếu rau dưa, cô đi đi, tôi không có thời gian cãi cọ với cô.”
“Bà chủ à, rau nhà chúng tôi thật sự ngon hơn so với nhà người khác, nếu không tin bà có thể ăn thử một chút.”
Nói rồi, Hứa Hàm cầm quả dưa chuột ra, lại bị bà ấy đẩy về: “Kể cả ăn ngon tôi cũng không cần, cô thử đi hỏi nhà ăn của mấy khách sạn mới mở xem họ có cần không, đừng hao phí thời gian ở chỗ tôi.”
Hứa Hàm không nghĩ tới kết quả sẽ như vậy, nghĩ nghĩ nói: “Túi rau này coi như tôi tặng cho bà chủ, tôi mang tới cũng khá mệt mỏi rồi, không muốn cầm về.”
Bà chủ nghe vậy, đôi mắt tham lam sáng lên, nhìn túi rau mới mẻ đẹp đẽ kia nói: “Đây là cô cho tôi, tôi sẽ không trả tiền cho cô đâu.”
Hứa Hàm cười nói: “Đương nhiên là tặng bà, nhưng mà đây là số điện thoại của tôi, nếu bà có nhu cầu muốn mua có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào.”
Bà chủ đại khái cũng không quá tình nguyện, nhưng vẫn duỗi tay nhận lấy.
Hứa Hàm không dây dưa nữa, đi thẳng.
Rời khỏi Nông Gia Nhạc, cô lại lên trên trạm chuyển phát nhanh lấy rau củ sấy. Sau cuộc nói chuyện với Đàm Việt, Hứa Hàm thấy rau củ sấy khá thú vị, liền mua mấy hộp về ăn thử, rồi lại lên Baidu tra quá trình làm cùng dụng cụ, phát hiện muốn mua máy làm khô cần khoảng gần 4 vạn.
Thật quá sức tưởng tượng của một người nghèo như cô.
Vì vậy cô quyết định trước đó sẽ tự chế biến rồi ăn thử, xem nó có ăn ngon thật không chứ không tùy tiện đầu tư, vì đến lúc ấy nhỡ không tiêu thụ tốt thì sẽ rất uổng phí.
Đến khi cô về nhà thì trời đã tối. Gần đây Khẩu Khẩu cực kỳ dính cô, ban ngày nó không thấy mẹ, đến khi thấy Hứa Hàm trở về thì hưng phấn khua chân múa tay loạn cả lên, muốn được mẹ bế. Hứa Hàm đi rửa tay không kịp ôm nó nó còn khóc toáng lên.
“Làm sao lại dính người thế này hả?” Hứa Hàm bế nó lên, bạn nhỏ vui vẻ cọ cọ vào ngực Hứa Hàm, tỏ ý muốn được bú sữa.
Trong nhà không còn người khác, Hứa Hàm cởi áo cho nó bú.
Nhìn Khẩu Khẩu gấp không chờ nổi vội bú, Hứa Hàm cho tay búng nhẹ cái trán của nó: “Cứ bảo là nhớ mẹ, chứ thật ra nhớ sữa chứ gì.”
Khẩu Khẩu không để ý tới cô, bú đến là thỏa mãn.
“Nó rất nhớ cháu luôn, cả trưa cứ nhìn chằm chằm vào cửa nhà mình,” bà nội Kiều lắc đầu cười nói, “Lúc chạng vạng vẻ mặt nó càng ủy khuất, bà hỏi có phải nhớ mẹ không, nó còn ‘a a’ hai tiếng.”
Khẩu Khẩu đã sáu tháng, như có chút nghe hiểu người lớn nói chuyện, nhưng cũng chỉ giới hạn trong một số câu nói đơn giản như đi ra ngoài chơi, có muốn được ôm hay không, nhưng câu hỏi có nhớ mẹ không thì nó vẫn chưa hiểu.
Nhưng Hứa Hàm nghe xong vẫn vô cùng cao hứng, cô tưởng tượng cảnh thằng nhóc này mang vẻ mặt chờ đợi nhìn cửa nhà chờ thân ảnh của mình xuất hiện mà nội tâm mềm mại.
Hứa Hàm lập tức “hào phóng” không so đo rốt cuộc Khẩu Khẩu nhớ mẹ hay nhớ sữa nữa, cúi đầu hôn mặt nhỏ của nó.
Khẩu Khẩu hưng phấn dứt sữa, “A” một tiếng, nâng tay muốn sờ sờ mặt cô.
Hứa Hàm hiểu ý nó, cúi thấp mặt xuống, Khẩu Khẩu thỏa mãn ôm lấy mặt cô, hôn chẹp một cái mang theo vị sữa thơm thơm.
Hứa Hàm dở khóc dở cười.
“Mấy ngày nữa cháu định lên trên thành phố, xem ra không thể mang thằng nhóc này lên rồi.”
Bà nội Kiều sửng sốt: “Cháu định lên thành phố làm gì?”
“Tiền thuê nhà ở X thị bên kia sắp đến kỳ hạn, cháu nghĩ dù sao cũng không ở nữa nên lên trả phòng rồi mang đồ dùng hữu dụng về đây.”