Mang Thai Với Cha Của Vai Ác - Trang 3
Chương 10
Bởi vì chủ tiệm hết lòng đề cử món canh thịt bò và canh măng nhà bọn họ, bà nội Kiều cũng nói hai cái đó ăn ngon nên Kiều Vãn Tình đi gọi mỗi loại một phần. Cố Yến Khanh đi gọi món cùng cô, để lại bà nội Kiều ngồi uống chén nước sủi cảo.
Trong lúc chờ người ta làm thức ăn, Cố Yến Khanh nhìn Khẩu Khẩu trong ngực bà nội Kiều. Anh thấy qua một thời gian, Khẩu Khẩu đã lớn hơn rất nhiều, người sáng suốt hoàn toàn có thể liếc mắt một cái biết được nó là con anh.
Anh thấy sắc mặt Khẩu Khẩu không tốt lắm, trong lòng căng thẳng hỏi: “Có phải Khẩu Khẩu sinh bệnh nên mọi người mới đến đây không?”
Hứa Hàm không nói chuyện, bà nội Kiều biết quan hệ của hai người, nỗ lực điều chỉnh bầu không khí, nhưng dưới ánh mắt nhàn nhạt của Cố Yến Khanh, bà cảm giác như bị kim châm, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Cuối cùng bà nói đơn giản: “Phát sốt 40 độ, nhưng cũng đã giảm rồi, không có gì trở ngại.”
Không có việc gì là tốt, tâm tình của Cố Yến Khanh cũng ổn định lại, nói: “Cho cháu bé nó một chút.”
Nói rồi anh đứng dậy vòng đến trước người bà nội Kiều. Thân hình anh cao lớn, xác thật có tính áp bách vô cùng lớn. Bà nội Kiều ở chung với Hứa Hàm lâu rồi, cân nhắc một chút vẫn cảm thấy cháu gái nhà mình dễ ở hơn nên đem đứa nhỏ cho Cố Yến Khanh.
Cố Yến Khanh rõ ràng không có kỹ thuật bế trẻ con, dưới sự chỉ đạo của bà nội Kiều mới miễn cưỡng bế được Khẩu Khẩu. Sau đó anh ngồi xuống ghế, nhìn dung nhan của thằng nhóc đang ngủ say, cả người cứng đờ ngồi im, không dám cử động một chút.
Đây là lần đầu tiên Cố Yến Khanh ôm Khẩu Khẩu, rõ ràng đối với đứa trẻ này anh không có cảm tình, nhưng ôm nó vào trong ngực, trong lòng lại sinh ra một cảm giác trước nay chưa từng có, cứ như có một nguồn nhiệt chậm rãi chảy qua nội tâm luôn bình tĩnh của anh.
Đây là bảo bối huyết mạch tương liên với anh…
Đáng tiếc, cảm giác này chưa tồn tại được một phút, bạn nhỏ Khẩu Khẩu bị ba ôm đến không thoải mái, bắt đầu khó chịu vặn vẹo, có dấu hiệu sắp tỉnh.
Cố Yến Khanh càng cứng đờ: “Hình như nó sắp tỉnh.”
Hứa Hàm liếc xéo anh một cái: “Anh bế nó không thoải mái.”
“……” Tay mơ Cố Yến Khanh mới làm ba tỏ vẻ bất lực.
Hứa Hàm ác ý nhìn Cố Yến Khanh đang bế con mình, bất lực đứng dậy: “Để tôi bế nó.”
Nói rồi, Hứa Hàm duỗi tay đỡ lấy Khẩu Khẩu, Cố Yến Khanh đưa đứa nhỏ cho cô, nhưng lúc rút tay lại không cẩn thận cọ qua bộ ng ực mềm mại của Hứa Hàm.
Hai người tách ra như bị điện giật.
Người chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ như Hứa Hàm lập tức đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Yến Khanh một cái.
Người luôn lịch sự như Cố Yến Khanh cũng thật xấu hổ, nhưng bị Hứa Hàm e lệ trừng mắt nhìn một cái như vậy lại sinh ra cảm giác kỳ lạ. Hứa Hàm khi đối mặt với anh đều bày ra bộ dáng “tôi muốn xem anh khó chịu”, mà Cố Yến Khanh cũng vì nguyên nhân nào đó cũng không có ấn tượng tốt với cô.
Đột nhiên cô biểu hiện thiếu nữ thẹn thùng làm Cố Yến Khanh ý thức được vị trước mắt vẫn là một cô gái xinh đẹp.
……
Thức của bọn họ được làm xong rất nhanh. Không hổ là món ăn chủ quán hết lòng đề cử, xác thật ăn rất ngon, Cố Yến Khanh người luôn ăn sơn hào hải vị cũng ăn sạch sẽ.
À, ngoại trừ rau xà lách.
Hứa Hàm ăn no cảm giác như mình được sống lại, đang dỗi Cố Yến Khanh, nhìn thấy rau xà lách trong bát anh, nhướng mày hỏi: “Anh không ăn rau xà lách à?”
Cố Yến Khanh: “Không ăn.”
“Lúc anh ăn bánh cuốn nhà tôi không nói như vậy.”
“Cái đó à,” Cố Yến Khanh nhàn nhạt cười một cái, “Ăn ngon.”
“…..”
Hứa Hàm vốn cũng không định để Cố Yến Khanh về nhà mình, nhưng bây giờ là mùa đông, lúc chạng vạng cũng thật lạnh. Hiện tại thân thể Khẩu Khẩu không tốt, ngồi xe đạp điện chỉ sợ không chịu được, nên cô liền khuất phục trước thế lực rét lạnh để bà nội Kiều ôm Khẩu Khẩu ngồi lên xe của Cố Yến Khanh.
Lúc Hứa Hàm chuẩn bị lên xe đạp điện đối diện cùng thế lực rét lạnh ác độc thì Cố Yến Khanh bình tĩnh rút tiền từ trong ví ra, nói với chủ quán ăn: “Làm phiền tìm giúp tôi một người đáng tin cậy mang chiếc xe này đến thôn Đông Dương.”
Chủ quán ăn vui vẻ nhận tiền, vỗ vỗ ngực nói: “Cứ giao cho tôi.”
Hứa Hàm: “…..”
Có tiền ghê gớm thật.
Đúng rồi, có tiền chính là ghê gớm.
Nhưng nếu Cố Yến Khanh nguyện ý tiêu tiền thì Hứa Hàm cũng không cần phải chịu khổ chịu gió lạnh.
Về đến nhà sắc trời đã hoàn toàn tối đen, mở cổng ra, Hoàng Đại Tiên tung ta tung tăng chạy ra nghênh đón, Cố Yến Khanh nhìn con vật xa lạ sửng sốt một chút: “Làm thế nào lại có chồn ở đây?”
Hứa Hàm không ngờ kiến thức anh rộng đến vậy, biết cả chồn. Cô cúi xuống xoa nhẹ bộ lông của Hoàng Đại Tiên, nói: “Thú cưng đó.”
Cố Yến Khanh: “……”
Nuôi thú cưng này đúng thật là… khác người.
“Cô không sợ nó ăn gà à?” Cố Yến Khanh thật sự hiếm lạ, anh nhớ rõ thứ này không dễ nuôi còn thích ăn gà.
“À ừ, nhưng nó có quan hệ rất tốt với gà nhà tôi.”
“…..”
Bởi vì trước đó có ăn lót bụng, Hứa Hàm hâm nóng cơm thịt khô khoai sọ lúc trưa, xào rau xanh, tùy tiện làm ăn đối phó cho xong.
Vốn dĩ Cố Yến Khanh nhìn bàn ăn có một chút đồ ăn đơn sơ như vậy cũng chỉ định khách sáo ăn vài đũa. Kết quả ăn được một miếng lại không dừng lại được.
Khoai sọ và cơm được nấu rất ngon, khoai sọ ăn không bị nát, hương vị ngọt ngọt, thịt khô tinh khiết và thơm, không béo ngậy, lưu lại mùi hương thơm ngon ở khoang miệng.
Mà rau xanh thì ngon không cần phải nói. Dù sao Cố Yến Khanh là người ăn qua bao nhiêu sơn hào hải vị vẫn bị một đĩa rau xanh xào bình thường chinh phục.
Vốn chỉ định khách sáo ăn một chút nhưng Cố Yến Khanh lại là người ăn nhiều nhất.
Biết những món ăn này do Kiều Vãn Tình làm, nhất thời thần sắc của Cố Yến Khanh có chút phức tạp.
“Tối nay tôi không giữ anh lại, anh tự về hoặc lên khách sạn trên trấn ở đều được.” Sau khi ăn xong, Hứa Hàm thấy Cố Yến Khanh chưa đi liền không khách sáo mà nói.
Cố Yến Khanh: “Khẩu Khẩu dễ phát sốt lại, tôi không yên tâm đi.”
“……” Cũng khá hợp lý.
Cuối cùng Cố Yến Khanh thuận lý thành chương ở lại nhà Hứa Hàm một đêm.
Về nhà Khẩu Khẩu tỉnh lại một lần, Hứa Hàm cho nó bú, sau khi ngủ lại thay đổi tã giấy, thấy không có gì khác thường, Hứa Hàm thoáng yên tâm.
Nhưng tới 10 giờ tối, Khẩu Khẩu bỗng nhiên khóc nháo, hơn nữa lại là nhắm mắt khóc lúc ngủ mơ, khóc đến đặc biệt thương tâm như xé tim phổi.
Điều này làm Hứa Hàm gấp chết, bế lên dỗ cũng không được, sữa cho cũng không bú, chủ một lúc sau đã khóc đến thở hổn hển.
“Làm sao bây giờ?” Lần đầu tiên Hứa Hàm gặp tình huống này không biết xử lý như thế nào.
Người mới lên chức ba như Cố Yến Khanh tuy rằng tương đối bình tĩnh nhưng cũng không biết phải làm sao: “Nếu không đưa đến bệnh viện?”
“……” Tình huống này đưa đến bệnh viện có hữu dụng không?
Một bên bà nội Kiều hơi do dự nói: “Nếu không thử biện pháp ở đây của chúng ta xem?”
Ngay từ đầu Hứa Hàm cho rằng biện pháp địa phương của bà nội Kiều như ấn huyệt nhân chung, kết quả biện pháp địa phương của bà là… mê tín.
“Bà ơi, như này có thể không?” Hứa Hàm thấy bà thả cái lư hương trước bếp, lại lấy quần áo Khẩu Khẩu bọc lại một cái chén mễ, bắt đầu châm hương cùng ngọn nến.
“Ừ,” bà nội Kiều vẻ mặt thành kính, “Thành tâm thì sẽ linh nghiệm.”
Hứa Hàm: “…..”
Một bên Cố Yến Khanh nhăn mày nhìn việc làm mê tín kia, tâm tư lại suy nghĩ xa xôi, nhớ tới trong tin tức hay nhắc đến một biện pháp mê tín trị bệnh cho trẻ con ở nông thôn là rót nước bùa làm chậm trễ thời gian chữa trị của chúng nó.
Trước kia anh chỉ cảm thấy loại người đó thật ngu xuẩn, hiện tại anh lại thấy tiết mục ấy được thực hiện trên con mình.
Bỗng nhiên anh cảm thấy mình nhường quyền nuôi nấng con của mình cho Kiều Vãn Tình là sai.
“Kiều Vãn Tình, cô là người được giáo dục cao đẳng rồi mà lại trơ mắt nhìn con cô dùng biện pháp mê tín này trị bệnh sao?”
Âm thanh Cố Yến Khanh tức giận. Anh rất ít tức giận, có thể làm cho anh tức giận chứng tỏ đã chạm tới điểm mấu chốt của anh.
Trong lòng Hứa Hàm cũng nói là cô không biết bà sẽ dùng phương pháp như thế này.
Cô phát hiện người ở nông thôn có một đặc điểm vô cùng lớn chính là cực kì mê tín, với những việc mà mình không xử lí được sẽ gửi gắm hy vọng đến tâm linh, mong “Thần linh” có thể giúp đỡ bọn họ.
Bao gồm cả tiểu soái ca hôm trước tới bái chồn.
Cố Yến Khanh thấy cô không nói lời nào, tưởng cô ngầm đồng ý cách làm của bà nội Kiều, tiến lên một bước ôm đứa trẻ: “Tôi đưa nó đi bệnh viện.”
Vốn dĩ Hứa Hàm vốn dĩ đã bị bộ dáng khóc của Khẩu Khẩu làm đau lòng, lại thấy bộ dáng “con tôi bị bệnh như này mà cô còn không cho nó đi chữa trị” của Cố Yến Khanh lại tức không chịu được, nói: “Anh đã từng nuôi trẻ con bao giờ chưa, đứa trẻ bị sợ hãi rồi khóc mang đến bệnh viện bác sĩ cũng không có cách giải quyết, anh nghĩ họ dỗ nó được à?”
Gân xanh trên trán Cố Yến Khanh nhảy thình thịch: “Kiều Vãn Tình, cô không cần vô cớ gây rối.”
“Tôi không chỉ vô cớ gây rối, tôi còn lãnh khốc, còn vô tình đấy.” Hứa Hàm nói ra lời kịch kinh điển của Quỳnh Dao, Khẩu Khẩu trong ngực cô đại khái là bị cha mẹ mình ầm ĩ nên lại khóc càng hăng.
Hai người: “…..”
Hai người đều ngượng ngùng ngậm miệng, Hứa Hàm thấy Khẩu Khẩu khóc đến vậy cảm thấy khó chịu, đau lòng không thôi, đem mặt chôn ở trên mặt Khẩu Khẩu, thanh âm mềm nhẹ dỗ nó.
Cố Yến Khanh lấy di động ra, lên Baidu tra trẻ con chấn kinh cần dùng biện pháp gì để giải quyết. Trên mạng hiện ra rất nhiều biện pháp, Cố Yến Khanh sàng lọc ra mấy biện pháp tương đối đáng tin cậy như cho đứa trẻ uống thuốc an thần, nhẹ nhàng mát xa cho nó, tăng tiếp xúc da thịt của nó với mẹ để gia tăng cảm giác an toàn.
Nhà bọn họ không có thuốc an thần, Cố Yến Khanh lái xe cùng bà nội Kiều vào trong thôn mua thuốc, Hứa Hàm mát xa cho đứa trẻ, quả nhiên Khẩu Khẩu dần dần an tĩnh lại.
Bú thêm chút sữa, Khẩu Khẩu liền ngủ rồi.
Nhìn Khẩu Khẩu an tĩnh ngủ, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Vừa rồi xin lỗi.”
Cố Yến Khanh thấy sắc mặt Hứa Hàm mỏi mệt, có chút hối hận vì thái độ vừa rồi với cô, vô cùng lịch sự xin lỗi.
Một Cố Yến Khanh cao cao tại thượng lại hạ mình xuống xin lỗi làm Hứa Hàm thấy mới lạ. Nhưng mà cô thật sự mệt, không bắt lỗi nữa, vẫy vẫy tay nói: “Đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lúc này là 12 giờ, mọi người đều lăn lộn một ngày, vô cùng mệt mỏi, đơn giản vệ sinh sạch sẽ chút rồi đi ngủ.
Tuy rằng Hứa Hàm thật sự mệt nhưng cô không dám ngủ quá sâu, thường thường tỉnh lại xem tình huống của Khẩu Khẩu.
Nhưng đêm nay định sẵn là một đêm không an ổn, chờ đến nữa đêm, cô bỗng nghe được động tĩnh không nhỏ truyền từ ngoài phòng vào.
Trong lúc chờ người ta làm thức ăn, Cố Yến Khanh nhìn Khẩu Khẩu trong ngực bà nội Kiều. Anh thấy qua một thời gian, Khẩu Khẩu đã lớn hơn rất nhiều, người sáng suốt hoàn toàn có thể liếc mắt một cái biết được nó là con anh.
Anh thấy sắc mặt Khẩu Khẩu không tốt lắm, trong lòng căng thẳng hỏi: “Có phải Khẩu Khẩu sinh bệnh nên mọi người mới đến đây không?”
Hứa Hàm không nói chuyện, bà nội Kiều biết quan hệ của hai người, nỗ lực điều chỉnh bầu không khí, nhưng dưới ánh mắt nhàn nhạt của Cố Yến Khanh, bà cảm giác như bị kim châm, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Cuối cùng bà nói đơn giản: “Phát sốt 40 độ, nhưng cũng đã giảm rồi, không có gì trở ngại.”
Không có việc gì là tốt, tâm tình của Cố Yến Khanh cũng ổn định lại, nói: “Cho cháu bé nó một chút.”
Nói rồi anh đứng dậy vòng đến trước người bà nội Kiều. Thân hình anh cao lớn, xác thật có tính áp bách vô cùng lớn. Bà nội Kiều ở chung với Hứa Hàm lâu rồi, cân nhắc một chút vẫn cảm thấy cháu gái nhà mình dễ ở hơn nên đem đứa nhỏ cho Cố Yến Khanh.
Cố Yến Khanh rõ ràng không có kỹ thuật bế trẻ con, dưới sự chỉ đạo của bà nội Kiều mới miễn cưỡng bế được Khẩu Khẩu. Sau đó anh ngồi xuống ghế, nhìn dung nhan của thằng nhóc đang ngủ say, cả người cứng đờ ngồi im, không dám cử động một chút.
Đây là lần đầu tiên Cố Yến Khanh ôm Khẩu Khẩu, rõ ràng đối với đứa trẻ này anh không có cảm tình, nhưng ôm nó vào trong ngực, trong lòng lại sinh ra một cảm giác trước nay chưa từng có, cứ như có một nguồn nhiệt chậm rãi chảy qua nội tâm luôn bình tĩnh của anh.
Đây là bảo bối huyết mạch tương liên với anh…
Đáng tiếc, cảm giác này chưa tồn tại được một phút, bạn nhỏ Khẩu Khẩu bị ba ôm đến không thoải mái, bắt đầu khó chịu vặn vẹo, có dấu hiệu sắp tỉnh.
Cố Yến Khanh càng cứng đờ: “Hình như nó sắp tỉnh.”
Hứa Hàm liếc xéo anh một cái: “Anh bế nó không thoải mái.”
“……” Tay mơ Cố Yến Khanh mới làm ba tỏ vẻ bất lực.
Hứa Hàm ác ý nhìn Cố Yến Khanh đang bế con mình, bất lực đứng dậy: “Để tôi bế nó.”
Nói rồi, Hứa Hàm duỗi tay đỡ lấy Khẩu Khẩu, Cố Yến Khanh đưa đứa nhỏ cho cô, nhưng lúc rút tay lại không cẩn thận cọ qua bộ ng ực mềm mại của Hứa Hàm.
Hai người tách ra như bị điện giật.
Người chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ như Hứa Hàm lập tức đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Yến Khanh một cái.
Người luôn lịch sự như Cố Yến Khanh cũng thật xấu hổ, nhưng bị Hứa Hàm e lệ trừng mắt nhìn một cái như vậy lại sinh ra cảm giác kỳ lạ. Hứa Hàm khi đối mặt với anh đều bày ra bộ dáng “tôi muốn xem anh khó chịu”, mà Cố Yến Khanh cũng vì nguyên nhân nào đó cũng không có ấn tượng tốt với cô.
Đột nhiên cô biểu hiện thiếu nữ thẹn thùng làm Cố Yến Khanh ý thức được vị trước mắt vẫn là một cô gái xinh đẹp.
……
Thức của bọn họ được làm xong rất nhanh. Không hổ là món ăn chủ quán hết lòng đề cử, xác thật ăn rất ngon, Cố Yến Khanh người luôn ăn sơn hào hải vị cũng ăn sạch sẽ.
À, ngoại trừ rau xà lách.
Hứa Hàm ăn no cảm giác như mình được sống lại, đang dỗi Cố Yến Khanh, nhìn thấy rau xà lách trong bát anh, nhướng mày hỏi: “Anh không ăn rau xà lách à?”
Cố Yến Khanh: “Không ăn.”
“Lúc anh ăn bánh cuốn nhà tôi không nói như vậy.”
“Cái đó à,” Cố Yến Khanh nhàn nhạt cười một cái, “Ăn ngon.”
“…..”
Hứa Hàm vốn cũng không định để Cố Yến Khanh về nhà mình, nhưng bây giờ là mùa đông, lúc chạng vạng cũng thật lạnh. Hiện tại thân thể Khẩu Khẩu không tốt, ngồi xe đạp điện chỉ sợ không chịu được, nên cô liền khuất phục trước thế lực rét lạnh để bà nội Kiều ôm Khẩu Khẩu ngồi lên xe của Cố Yến Khanh.
Lúc Hứa Hàm chuẩn bị lên xe đạp điện đối diện cùng thế lực rét lạnh ác độc thì Cố Yến Khanh bình tĩnh rút tiền từ trong ví ra, nói với chủ quán ăn: “Làm phiền tìm giúp tôi một người đáng tin cậy mang chiếc xe này đến thôn Đông Dương.”
Chủ quán ăn vui vẻ nhận tiền, vỗ vỗ ngực nói: “Cứ giao cho tôi.”
Hứa Hàm: “…..”
Có tiền ghê gớm thật.
Đúng rồi, có tiền chính là ghê gớm.
Nhưng nếu Cố Yến Khanh nguyện ý tiêu tiền thì Hứa Hàm cũng không cần phải chịu khổ chịu gió lạnh.
Về đến nhà sắc trời đã hoàn toàn tối đen, mở cổng ra, Hoàng Đại Tiên tung ta tung tăng chạy ra nghênh đón, Cố Yến Khanh nhìn con vật xa lạ sửng sốt một chút: “Làm thế nào lại có chồn ở đây?”
Hứa Hàm không ngờ kiến thức anh rộng đến vậy, biết cả chồn. Cô cúi xuống xoa nhẹ bộ lông của Hoàng Đại Tiên, nói: “Thú cưng đó.”
Cố Yến Khanh: “……”
Nuôi thú cưng này đúng thật là… khác người.
“Cô không sợ nó ăn gà à?” Cố Yến Khanh thật sự hiếm lạ, anh nhớ rõ thứ này không dễ nuôi còn thích ăn gà.
“À ừ, nhưng nó có quan hệ rất tốt với gà nhà tôi.”
“…..”
Bởi vì trước đó có ăn lót bụng, Hứa Hàm hâm nóng cơm thịt khô khoai sọ lúc trưa, xào rau xanh, tùy tiện làm ăn đối phó cho xong.
Vốn dĩ Cố Yến Khanh nhìn bàn ăn có một chút đồ ăn đơn sơ như vậy cũng chỉ định khách sáo ăn vài đũa. Kết quả ăn được một miếng lại không dừng lại được.
Khoai sọ và cơm được nấu rất ngon, khoai sọ ăn không bị nát, hương vị ngọt ngọt, thịt khô tinh khiết và thơm, không béo ngậy, lưu lại mùi hương thơm ngon ở khoang miệng.
Mà rau xanh thì ngon không cần phải nói. Dù sao Cố Yến Khanh là người ăn qua bao nhiêu sơn hào hải vị vẫn bị một đĩa rau xanh xào bình thường chinh phục.
Vốn chỉ định khách sáo ăn một chút nhưng Cố Yến Khanh lại là người ăn nhiều nhất.
Biết những món ăn này do Kiều Vãn Tình làm, nhất thời thần sắc của Cố Yến Khanh có chút phức tạp.
“Tối nay tôi không giữ anh lại, anh tự về hoặc lên khách sạn trên trấn ở đều được.” Sau khi ăn xong, Hứa Hàm thấy Cố Yến Khanh chưa đi liền không khách sáo mà nói.
Cố Yến Khanh: “Khẩu Khẩu dễ phát sốt lại, tôi không yên tâm đi.”
“……” Cũng khá hợp lý.
Cuối cùng Cố Yến Khanh thuận lý thành chương ở lại nhà Hứa Hàm một đêm.
Về nhà Khẩu Khẩu tỉnh lại một lần, Hứa Hàm cho nó bú, sau khi ngủ lại thay đổi tã giấy, thấy không có gì khác thường, Hứa Hàm thoáng yên tâm.
Nhưng tới 10 giờ tối, Khẩu Khẩu bỗng nhiên khóc nháo, hơn nữa lại là nhắm mắt khóc lúc ngủ mơ, khóc đến đặc biệt thương tâm như xé tim phổi.
Điều này làm Hứa Hàm gấp chết, bế lên dỗ cũng không được, sữa cho cũng không bú, chủ một lúc sau đã khóc đến thở hổn hển.
“Làm sao bây giờ?” Lần đầu tiên Hứa Hàm gặp tình huống này không biết xử lý như thế nào.
Người mới lên chức ba như Cố Yến Khanh tuy rằng tương đối bình tĩnh nhưng cũng không biết phải làm sao: “Nếu không đưa đến bệnh viện?”
“……” Tình huống này đưa đến bệnh viện có hữu dụng không?
Một bên bà nội Kiều hơi do dự nói: “Nếu không thử biện pháp ở đây của chúng ta xem?”
Ngay từ đầu Hứa Hàm cho rằng biện pháp địa phương của bà nội Kiều như ấn huyệt nhân chung, kết quả biện pháp địa phương của bà là… mê tín.
“Bà ơi, như này có thể không?” Hứa Hàm thấy bà thả cái lư hương trước bếp, lại lấy quần áo Khẩu Khẩu bọc lại một cái chén mễ, bắt đầu châm hương cùng ngọn nến.
“Ừ,” bà nội Kiều vẻ mặt thành kính, “Thành tâm thì sẽ linh nghiệm.”
Hứa Hàm: “…..”
Một bên Cố Yến Khanh nhăn mày nhìn việc làm mê tín kia, tâm tư lại suy nghĩ xa xôi, nhớ tới trong tin tức hay nhắc đến một biện pháp mê tín trị bệnh cho trẻ con ở nông thôn là rót nước bùa làm chậm trễ thời gian chữa trị của chúng nó.
Trước kia anh chỉ cảm thấy loại người đó thật ngu xuẩn, hiện tại anh lại thấy tiết mục ấy được thực hiện trên con mình.
Bỗng nhiên anh cảm thấy mình nhường quyền nuôi nấng con của mình cho Kiều Vãn Tình là sai.
“Kiều Vãn Tình, cô là người được giáo dục cao đẳng rồi mà lại trơ mắt nhìn con cô dùng biện pháp mê tín này trị bệnh sao?”
Âm thanh Cố Yến Khanh tức giận. Anh rất ít tức giận, có thể làm cho anh tức giận chứng tỏ đã chạm tới điểm mấu chốt của anh.
Trong lòng Hứa Hàm cũng nói là cô không biết bà sẽ dùng phương pháp như thế này.
Cô phát hiện người ở nông thôn có một đặc điểm vô cùng lớn chính là cực kì mê tín, với những việc mà mình không xử lí được sẽ gửi gắm hy vọng đến tâm linh, mong “Thần linh” có thể giúp đỡ bọn họ.
Bao gồm cả tiểu soái ca hôm trước tới bái chồn.
Cố Yến Khanh thấy cô không nói lời nào, tưởng cô ngầm đồng ý cách làm của bà nội Kiều, tiến lên một bước ôm đứa trẻ: “Tôi đưa nó đi bệnh viện.”
Vốn dĩ Hứa Hàm vốn dĩ đã bị bộ dáng khóc của Khẩu Khẩu làm đau lòng, lại thấy bộ dáng “con tôi bị bệnh như này mà cô còn không cho nó đi chữa trị” của Cố Yến Khanh lại tức không chịu được, nói: “Anh đã từng nuôi trẻ con bao giờ chưa, đứa trẻ bị sợ hãi rồi khóc mang đến bệnh viện bác sĩ cũng không có cách giải quyết, anh nghĩ họ dỗ nó được à?”
Gân xanh trên trán Cố Yến Khanh nhảy thình thịch: “Kiều Vãn Tình, cô không cần vô cớ gây rối.”
“Tôi không chỉ vô cớ gây rối, tôi còn lãnh khốc, còn vô tình đấy.” Hứa Hàm nói ra lời kịch kinh điển của Quỳnh Dao, Khẩu Khẩu trong ngực cô đại khái là bị cha mẹ mình ầm ĩ nên lại khóc càng hăng.
Hai người: “…..”
Hai người đều ngượng ngùng ngậm miệng, Hứa Hàm thấy Khẩu Khẩu khóc đến vậy cảm thấy khó chịu, đau lòng không thôi, đem mặt chôn ở trên mặt Khẩu Khẩu, thanh âm mềm nhẹ dỗ nó.
Cố Yến Khanh lấy di động ra, lên Baidu tra trẻ con chấn kinh cần dùng biện pháp gì để giải quyết. Trên mạng hiện ra rất nhiều biện pháp, Cố Yến Khanh sàng lọc ra mấy biện pháp tương đối đáng tin cậy như cho đứa trẻ uống thuốc an thần, nhẹ nhàng mát xa cho nó, tăng tiếp xúc da thịt của nó với mẹ để gia tăng cảm giác an toàn.
Nhà bọn họ không có thuốc an thần, Cố Yến Khanh lái xe cùng bà nội Kiều vào trong thôn mua thuốc, Hứa Hàm mát xa cho đứa trẻ, quả nhiên Khẩu Khẩu dần dần an tĩnh lại.
Bú thêm chút sữa, Khẩu Khẩu liền ngủ rồi.
Nhìn Khẩu Khẩu an tĩnh ngủ, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Vừa rồi xin lỗi.”
Cố Yến Khanh thấy sắc mặt Hứa Hàm mỏi mệt, có chút hối hận vì thái độ vừa rồi với cô, vô cùng lịch sự xin lỗi.
Một Cố Yến Khanh cao cao tại thượng lại hạ mình xuống xin lỗi làm Hứa Hàm thấy mới lạ. Nhưng mà cô thật sự mệt, không bắt lỗi nữa, vẫy vẫy tay nói: “Đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lúc này là 12 giờ, mọi người đều lăn lộn một ngày, vô cùng mệt mỏi, đơn giản vệ sinh sạch sẽ chút rồi đi ngủ.
Tuy rằng Hứa Hàm thật sự mệt nhưng cô không dám ngủ quá sâu, thường thường tỉnh lại xem tình huống của Khẩu Khẩu.
Nhưng đêm nay định sẵn là một đêm không an ổn, chờ đến nữa đêm, cô bỗng nghe được động tĩnh không nhỏ truyền từ ngoài phòng vào.