Mang Thai Với Cha Của Vai Ác
Chương 13
Lúc trước thời điểm Hứa Hàm rời đi, bởi vì vừa trả tiền thuê nhà nửa năm cho chủ nhà, chủ nhà không trả lại, Hứa Hàm không có cách nào đành để nguyên phòng ở nơi đó, theo bà nội Kiều về thôn Đông Dương.
Lúc ấy đơn giản chỉ thu dọn một chút rồi đi nên trong nhà còn không ít đồ vật. Hứa Hàm đi qua đi lại, bán bán ném ném đồ không dùng đến, còn đồ hữu dụng thì chuyển phát nhanh về nhà.
Vốn dĩ cô định hôm nay đi rồi mai về, để lại chút sữa bột cùng đồ ăn ở nhà cho Khẩu Khẩu thì sẽ không sao. Nhưng với tình hình hiện tại, hơn nửa ngày Khẩu Khẩu không gặp cô liền hoảng, Hứa Hàm suy xét một chút, quyết định mang nó theo.
Bà nội Kiều nghe nói không phải cô về ở trên thành phố thì lặng lẽ thở hắt ra.
Buổi tối bà chủ của Nông Gia Nhạc liên hệ với Hứa Hàm.
Đúng là nhanh bị vả mặt. Buổi chiều bà ta còn vẻ mặt không vui đuổi Hứa Hàm đi, bây giờ bà chủ Nông Gia Nhạc còn vui tươi hớn hở tỏ ý muốn mua rau của cô, nhưng bà ta lại keo kiệt bủn xỉn ép giá tiền.
Ví dụ như súp lơ, bình thường Hứa Hàm bán 4 đồng một cân, đối phương lại ép giá, nói cái gì mà cô nhập hàng ở trong trấn, nhờ người trong trấn trồng hộ, rồi giá 1 đồng rưỡi một cân là tiện nghi cho cô khi súp lơ đều chỉ có 1 đồng một cân.
Đại khái Hứa Hàm hiểu được tiền thu được bên này cũng không giống với bên trường học nên cũng không so đo.
Bọn họ chú ý về lợi nhuận.
Ví dụ như ngày thường bên kia mua ở những chỗ khác khẳng định đều mua với giá rất hời, nên thời điểm cô đến cửa buôn bán mới không suy xét mà từ chối.
Nhưng đồ ăn ngày thường ở Nông Gia Nhạc lại vô cùng đắt đỏ, có món còn từ 18 đến 22 đồng.
Hứa Hàm không ngại bọn họ kiếm được nhiều tiền, dù sao đó cũng là bản lĩnh của cá nhân họ. Nhưng nghĩ dưới tình huống bọn họ kiếm được nhiều như vậy còn muốn ép giá với những nông hộ vất vả gieo trồng như cô, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu.
“Bà chủ Từ, tôi chỉ có thể bán cho bà thấp hơn 2/5 giá bán bình thường, không thể nhiều hơn. Nếu bà cảm thấy không ổn thì hãy coi như buổi chiều tôi chưa tới.”
Bà chủ Từ nói: “Giảm thêm một phần, 3/5 được không, em gái ạ, thời buổi này chúng ta kiếm tiền đều không dễ dàng, làm vậy chúng ta đều có lợi, có phải không em?”
Nội tâm Hứa Hàm cười lạnh, ngoài miệng lại cãi cọ cùng bà: “Ngại quá bà chủ Từ, nếu giảm nhiều như vậy thì lộ phí tôi đi giao trên trấn trên còn không có. Đây là nhượng bộ lớn nhất tôi có thể làm rồi, nếu giảm thêm nữa thì tôi chỉ có thể nói xin lỗi.”
Bà chủ Từ tựa hồ cũng không kiên nhẫn, nói: “Dù sao tôi cũng chỉ ra giá từng đó, Kiều tiểu thư xem có bán hay không. Tôi đang vội, xin phép cúp máy trước, Kiều tiểu thư hãy nghĩ kỹ rồi liên hệ cùng tôi.”
Hứa Hàm khi xúc động cũng luôn hành động theo cảm tính, trực tiếp ngắt điện thoại.
Nhìn thời gian cãi cọ dài mười phút, Hứa Hàm cười khổ.
Trước kia khi cô xem tiểu thuyết, nhìn nhóm nữ chủ xuyên đến các thế giới đều giữ bình tĩnh, có đầu óc buôn bán, tự gây dựng sự nghiệp vô cùng thành công, rồi đến lượt cô…
À, không nói cũng thế.
Cũng không biết nếu hôm nay Đàm Việt là người gọi điện thoại, cùng nói chuyện với bà ta thì sẽ lấy được bao nhiêu tiền nhỉ.
Hứa Hàm không nhịn được lấy ra tấm danh thiếp Đàm Việt cho cô, nhìn thấy mặt trên chẳng những có số điện thoại còn có số WeChat.
Cô nhớ rõ Đàm Việt nói có thể tìm anh để nói chuyện.
Không bằng kết bạn WeChat rồi hỏi một chút?
Hứa Hàm nói liền làm, cầm điện thoại tìm WeChat của Đàm Việt rồi kết bạn.
Rất nhanh chóng, yêu cầu được chấp nhận.
Đàm Việt: Kiều tiểu thư?
Hứa Hàm: Là tôi. Tôi có quấy rầy anh nghĩ ngơi hay không?
Đàm Việt: Sao có thể? Cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu đâu, cô có việc gì sao?
Hứa Hàm: Tôi định không bán rau cho bên Nông Gia Nhạc nữa.
Hứa Hàm nhìn đến câu “định không bán rau”, có chút ngượng ngùng. Nhưng cô vẫn đem toàn bộ quá trình cãi cọ với bà chủ kể cho anh. Bên kia hồi lâu Đàm Việt cũng chưa trả lời, Hứa Hàm đành đi thay tã cho Khẩu Khẩu. Lúc trở về thấy Đàm Việt trả lời bằng tin nhắn giọng nói.
Hứa Hàm mở ra, thanh âm ôn nhuận của Đàm Việt từ trong điện thoại truyền ra, tràn ngập không gian yên tĩnh trong phòng cô, làm người ta không nhịn được cảm thấy thích thú. Hứa Hàm đè x uống khuôn mặt nóng lên của mình, chú ý lắng nghe.
Đàm Việt: “Ngay từ đầu cô đã xác định sai rồi, nếu rau nhà cô ngon hơn rau nhà khác, mọi người đều thích ăn, cô còn có thể tăng giá lên. Ví dụ như súp lơ cô nói, cô có thể bán cho bà ta sáu đồng một cân, bà ta mới cảm thấy đồ vật nhà cô hiếm lạ, có giá trị. Cô cứ làm công tác tâm lý như vậy, làm bà ta càng cảm thấy quý càng tốt.”
Hứa Hàm: “…..”
Nghĩ đến bà chủ mập mạp keo kiệt bủn xỉn kia, vẻ mặt tiểu nhân chiếm tiện nghi của cô, Hứa Hàm nghiêm trọng hoài nghi tính khả thi của phương pháp này.
Hứa Hàm cũng trả lời lại bằng giọng nói: “Bà chủ kia rất keo kiệt, còn chưa chắc mua rau nhà tôi. Hơn nữa hiện tại tôi đã trở mặt với bà ta rồi, giờ muốn tăng giá càng không thực tế.”
Rất nhanh Đàm Việt đã trả lời lại, tin nhắn dài 2 giây. Hứa Hàm bấm mở nghe, là một tin nhắn trêu chọc, thanh âm Đàm Việt cũng mang ý cười: “Giọng cô hay như này không làm ca sĩ thật đáng tiếc.”
Kiều Vãn Tình chính là người đẹp có giọng nói ngọt ngào trong truyền thuyết. Thanh âm cô ấy réo rắt linh động, như muốn làm lỗ tai người ta mang thai.
Trong lúc nhất thời Hứa Hàm ngượng ngùng không dám dùng tin nhắn giọng nói để trả lời, gõ gửi qua: Đàm tổng đừng trêu tôi, chỉ điểm cho tôi đường lối buôn bán đi.
Màn hình biểu thị Đàm Việt bên kia vẫn đang thu âm, Hứa Hàm kiên nhẫn chờ anh trả lời. Đợi anh trả lời, cô lập tức nhấn mở.
Đàm Việt: “Nếu bà chủ Nông Gia Nhạc không quay lại tìm cô, cô lại trở về tìm bà ấy, dựa vào giá bà ấy đưa ra bán cho bà ấy. Chờ đến khi danh tiếng bên mình vang xa, mọi người đều thích ăn rau của nhà cô thì cô lại tìm bà ấy kéo giá về. Khẳng định bà ấy sẽ không từ chối đâu.”
Đàm Việt: “Ở giai đoạn đầu này, cô cứ coi như là trả phí tuyên truyền đi, người ta bình thường quảng cáo cho thương hiệu của mình toàn tốn mấy chục đến cả trăm vạn, cô cùng lắm chỉ hết vài trăm. Tưởng tượng như vậy, có phải rất thoải mái hay không?”
Hứa Hàm: “…..”
Có lẽ vậy.
Lời này của Đàm Việt như giải đáp bế tắc của Hứa Hàm. Thật ra buôn bán rau với bên Nông Gia Nhạc thì lượng rau cũng không quá lớn, ít hơn rất nhiều so với trường học. Cho nên cô cũng không quá thiệt. Mấu chốt là cô sẽ mượn danh tiếng của bên đó mà tuyên truyền cho rau của nhà mình.
Hứa Hàm cảm thấy vui vẻ.
Sau khi xử lí xong sự tình bên Nông Gia Nhạc, Hứa Hàm đi X thị, còn bà nội Kiều ở nhà. Vì bên Nông Gia Nhạc cách ba ngày mới cần giao rau một lần nên Hứa Hàm nhờ bà nội Kiều mang đi hộ một lần, đến lần sau cũng là lúc cô trở về rồi.
…..
Tuy nhân phẩm của Kiều Vãn Tình không quá tốt đẹp, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có bạn bè. Cô ấy có một cô bạn khá thân tên là Đường Nguyệt Nguyệt, trong thời gian Hứa Hàm trở về quê vẫn luôn liên hệ cùng cô ấy.
Lần này trở về, cô vô cùng vui vẻ. Hứa Hàm nghĩ mình vừa mang rau đi, vừa bế đứa nhỏ cũng khá bất tiện nên dựa theo phương pháp trên mạng thử dùng lò nướng nướng rau củ lên.
Cô chọn một mâm đậu bắp, cà rốt, bông cải xanh, khoai lang tím, khoai tây cùng mấy loại trái cây như táo, chuối.
Lò nướng nướng rất chậm, mất vài tiếng đồng hồ.
Chờ đến khi nướng chín, Hứa Hàm gấp không chờ nổi đeo bao tay cách nhiệt vào, tự nếm thử trước một miếng.
Kết quả ăn thật ngon, rau dưa đều được nướng đến giòn xốp. Vốn dĩ rau nhà cô ăn cũng rất ngon, nhưng sau khi nướng hương vị một chút cũng không bị mất đi, ngược lại càng nhai càng cảm thấy ngon, so với hoa quả sấy cô mua trên mạng ăn ngon hơn rất nhiều!
Đặc biệt là đậu bắp, vốn dĩ Hứa Hàm cũng không quá thích ăn đậu bắp, nhưng sau khi nướng lên nó lại rất giòn, ăn ở trong miệng giòn giòn như khoai lát.
Quan trọng nhất là sau khi nướng xong thì một mâm rau củ như cũ vẫn xanh tươi, không có biến đỏ biến vàng.
Bà nội Kiều cùng dì Lý ăn thử cũng đều nói rằng rất ngon. Hoàng Đại Tiên mấy hôm trước bị cô phạt không cho cô ăn, náo loạn mấy ngày không thèm để ý đến cô cũng vì đồ ăn mà cố ý nhượng bộ.
Hứa Hàm dứt khoát nướng thêm một ít, ngọt mặn đều làm, tặng một ít cho dì Lý cùng dì Chu. Còn lại để ở nhà cho bà nội Kiều ăn, sau đó cho một chút vào trong bình mang theo bên người đi vào thành phố.
Một người mang theo đứa nhỏ ngồi xe rất mệt nên Hứa Hàm cắn răng, dứt khoát mua cái vé máy bay để đi.
Xa cách nửa năm quay trở lại mảnh đất này, nội tâm Hứa Hàm không hề dao động.
Đường Nguyệt Nguyệt lái xe của mình đến sân bay đón cô.
“Ôi Kiều Vãn Tình, không phải cậu về quê trồng trọt à, tại sao không đen đi chút nào vậy?” Đường Nguyệt Nguyệt nhìn cô trắng nõn như cũ, trong lòng cảm thấy không cân bằng, “Vì sao tớ lại thấy đèn huỳnh quang cũng có thể chiếu đen tớ rồi?”
Ngày thường Hứa Hàm cũng làm một số biện pháp chống nắng, hơn nữa mùa đông ánh mặt trời cũng không quá gay gắt, xác thật là không bị phơi đen. Ngược lại sau khi trở về thư giãn thể xác và tinh thần, lại sinh hoạt ở địa phương núi tốt nước tốt thì làn da càng trở nên tinh tế bóng loáng.
Vì hôm nay ra ngoài nên cô trang điểm nhẹ, cả người tức khắc sáng ngời thanh lệ hẳn lên, thời thượng hơn gấp mười lần, một chút không giống như người phụ nữ đến từ nông thôn.
Khụ khụ.
Hứa Hàm trái lương tâm an ủi cô ấy: “Thật ra tớ có ra ruộng làm bao giờ đâu, toàn ở nhà trông con.”
“Cậu đừng lừa tớ, à giờ tớ mới để ý, Khẩu Khẩu tỉnh rồi, nó thật đáng yêu nha, tớ có thể ôm nó một cái không?”
Đường Nguyệt Nguyệt nhìn Khẩu Khẩu trong ngực Hứa Hàm đang từ từ tỉnh lại, ánh mắt sáng lên. Nhìn Khẩu Khẩu mềm mại trông cực kỳ đáng yêu, bộ dáng mới tỉnh ngủ quá manh càng làm tâm hồn thiếu nữ của Đường Nguyệt Nguyệt rung động.
Hứa Hàm vui vẻ nói: “Đương nhiên rồi, Khẩu Khẩu ra mẹ nuôi ôm nào.”
Đường Nguyệt Nguyệt vui vẻ ôm lấy Khẩu Khẩu từ trong tay cô. Tuy rằng Khẩu Khẩu bám mẹ nhưng cũng không kén chọn người bế nó.
Khẩu Khẩu được Đường Nguyệt Nguyệt ôm vào lòng, chớp chớp đôi mắt nhìn Hứa Hàm. Đường Nguyệt Nguyệt lại trêu đùa nó, sâu ngủ của nó liền cưỡng chế bị bắt đi, nó bắt đầu hưng phấn khua tay múa chân.
Đường Nguyệt Nguyệt chưa từng bế qua các bạn nhỏ, lực tay không đủ nên Khẩu Khẩu vừa động không kịp ôm lấy. Đầu Khẩu Khẩu liền đập vào mặt cô ấy, Đường Nguyệt Nguyệt không phòng bị để lại dấu son đỏ thắm trên trán Khẩu Khẩu.
Đường Nguyệt Nguyệt: “…..”
Hứa Hàm: “…..”
Hứa Hàm nhìn dấu son môi đỏ trên trán con mình, dở khóc dở cười tìm khăn giấy lau cho nó, nói: “Bà dì quái đản này, đừng chiếm tiện nghi của con tớ có được không, nó mới chỉ là một đứa trẻ thôi!”
“Tớ không phải, tớ không có, rõ ràng là con cậu phi lễ tớ! Nhất định là Khẩu Khẩu yêu thầm dì, đúng không Khẩu Khẩu?” Đường Nguyệt Nguyệt làm mặt quỷ cho Khẩu Khẩu xem, Khẩu Khẩu tức khắc cười khanh khách.
Ba người đùa suốt đường đi, vì sân bay gần nhà trước kia Hứa Hàm thuê nên cô tới đó trước.
Chủ nhà biết cô muốn tới đây, lại được Cố Yến Khanh giao phó nên ân cần gọi cho trợ lý Vương Kiêu, bảo anh Kiều Vãn Tình đã trở lại. Vừa vặn Vương Kiêu đang ở cạnh Cố Yến Khanh nên Cố Yến Khanh cũng biết việc này…
Trùng hợp thay Cố Yến Khanh cũng đưa cháu của mình về X thị, trước mắt đang ở thành phố. Anh nghĩ nghĩ rồi bảo Vương Kiêu đẩy lại lịch trình hôm nay của mình, lái xe đến nhà Kiều Vãn Tình.
Cháu của anh năm nay ba tuổi, cực kỳ dính anh, một hai muốn đi cùng anh. Cố Yến Khanh cảm thấy không phải việc gì lớn nên mang nó đi theo.
Lúc ấy đơn giản chỉ thu dọn một chút rồi đi nên trong nhà còn không ít đồ vật. Hứa Hàm đi qua đi lại, bán bán ném ném đồ không dùng đến, còn đồ hữu dụng thì chuyển phát nhanh về nhà.
Vốn dĩ cô định hôm nay đi rồi mai về, để lại chút sữa bột cùng đồ ăn ở nhà cho Khẩu Khẩu thì sẽ không sao. Nhưng với tình hình hiện tại, hơn nửa ngày Khẩu Khẩu không gặp cô liền hoảng, Hứa Hàm suy xét một chút, quyết định mang nó theo.
Bà nội Kiều nghe nói không phải cô về ở trên thành phố thì lặng lẽ thở hắt ra.
Buổi tối bà chủ của Nông Gia Nhạc liên hệ với Hứa Hàm.
Đúng là nhanh bị vả mặt. Buổi chiều bà ta còn vẻ mặt không vui đuổi Hứa Hàm đi, bây giờ bà chủ Nông Gia Nhạc còn vui tươi hớn hở tỏ ý muốn mua rau của cô, nhưng bà ta lại keo kiệt bủn xỉn ép giá tiền.
Ví dụ như súp lơ, bình thường Hứa Hàm bán 4 đồng một cân, đối phương lại ép giá, nói cái gì mà cô nhập hàng ở trong trấn, nhờ người trong trấn trồng hộ, rồi giá 1 đồng rưỡi một cân là tiện nghi cho cô khi súp lơ đều chỉ có 1 đồng một cân.
Đại khái Hứa Hàm hiểu được tiền thu được bên này cũng không giống với bên trường học nên cũng không so đo.
Bọn họ chú ý về lợi nhuận.
Ví dụ như ngày thường bên kia mua ở những chỗ khác khẳng định đều mua với giá rất hời, nên thời điểm cô đến cửa buôn bán mới không suy xét mà từ chối.
Nhưng đồ ăn ngày thường ở Nông Gia Nhạc lại vô cùng đắt đỏ, có món còn từ 18 đến 22 đồng.
Hứa Hàm không ngại bọn họ kiếm được nhiều tiền, dù sao đó cũng là bản lĩnh của cá nhân họ. Nhưng nghĩ dưới tình huống bọn họ kiếm được nhiều như vậy còn muốn ép giá với những nông hộ vất vả gieo trồng như cô, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu.
“Bà chủ Từ, tôi chỉ có thể bán cho bà thấp hơn 2/5 giá bán bình thường, không thể nhiều hơn. Nếu bà cảm thấy không ổn thì hãy coi như buổi chiều tôi chưa tới.”
Bà chủ Từ nói: “Giảm thêm một phần, 3/5 được không, em gái ạ, thời buổi này chúng ta kiếm tiền đều không dễ dàng, làm vậy chúng ta đều có lợi, có phải không em?”
Nội tâm Hứa Hàm cười lạnh, ngoài miệng lại cãi cọ cùng bà: “Ngại quá bà chủ Từ, nếu giảm nhiều như vậy thì lộ phí tôi đi giao trên trấn trên còn không có. Đây là nhượng bộ lớn nhất tôi có thể làm rồi, nếu giảm thêm nữa thì tôi chỉ có thể nói xin lỗi.”
Bà chủ Từ tựa hồ cũng không kiên nhẫn, nói: “Dù sao tôi cũng chỉ ra giá từng đó, Kiều tiểu thư xem có bán hay không. Tôi đang vội, xin phép cúp máy trước, Kiều tiểu thư hãy nghĩ kỹ rồi liên hệ cùng tôi.”
Hứa Hàm khi xúc động cũng luôn hành động theo cảm tính, trực tiếp ngắt điện thoại.
Nhìn thời gian cãi cọ dài mười phút, Hứa Hàm cười khổ.
Trước kia khi cô xem tiểu thuyết, nhìn nhóm nữ chủ xuyên đến các thế giới đều giữ bình tĩnh, có đầu óc buôn bán, tự gây dựng sự nghiệp vô cùng thành công, rồi đến lượt cô…
À, không nói cũng thế.
Cũng không biết nếu hôm nay Đàm Việt là người gọi điện thoại, cùng nói chuyện với bà ta thì sẽ lấy được bao nhiêu tiền nhỉ.
Hứa Hàm không nhịn được lấy ra tấm danh thiếp Đàm Việt cho cô, nhìn thấy mặt trên chẳng những có số điện thoại còn có số WeChat.
Cô nhớ rõ Đàm Việt nói có thể tìm anh để nói chuyện.
Không bằng kết bạn WeChat rồi hỏi một chút?
Hứa Hàm nói liền làm, cầm điện thoại tìm WeChat của Đàm Việt rồi kết bạn.
Rất nhanh chóng, yêu cầu được chấp nhận.
Đàm Việt: Kiều tiểu thư?
Hứa Hàm: Là tôi. Tôi có quấy rầy anh nghĩ ngơi hay không?
Đàm Việt: Sao có thể? Cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu đâu, cô có việc gì sao?
Hứa Hàm: Tôi định không bán rau cho bên Nông Gia Nhạc nữa.
Hứa Hàm nhìn đến câu “định không bán rau”, có chút ngượng ngùng. Nhưng cô vẫn đem toàn bộ quá trình cãi cọ với bà chủ kể cho anh. Bên kia hồi lâu Đàm Việt cũng chưa trả lời, Hứa Hàm đành đi thay tã cho Khẩu Khẩu. Lúc trở về thấy Đàm Việt trả lời bằng tin nhắn giọng nói.
Hứa Hàm mở ra, thanh âm ôn nhuận của Đàm Việt từ trong điện thoại truyền ra, tràn ngập không gian yên tĩnh trong phòng cô, làm người ta không nhịn được cảm thấy thích thú. Hứa Hàm đè x uống khuôn mặt nóng lên của mình, chú ý lắng nghe.
Đàm Việt: “Ngay từ đầu cô đã xác định sai rồi, nếu rau nhà cô ngon hơn rau nhà khác, mọi người đều thích ăn, cô còn có thể tăng giá lên. Ví dụ như súp lơ cô nói, cô có thể bán cho bà ta sáu đồng một cân, bà ta mới cảm thấy đồ vật nhà cô hiếm lạ, có giá trị. Cô cứ làm công tác tâm lý như vậy, làm bà ta càng cảm thấy quý càng tốt.”
Hứa Hàm: “…..”
Nghĩ đến bà chủ mập mạp keo kiệt bủn xỉn kia, vẻ mặt tiểu nhân chiếm tiện nghi của cô, Hứa Hàm nghiêm trọng hoài nghi tính khả thi của phương pháp này.
Hứa Hàm cũng trả lời lại bằng giọng nói: “Bà chủ kia rất keo kiệt, còn chưa chắc mua rau nhà tôi. Hơn nữa hiện tại tôi đã trở mặt với bà ta rồi, giờ muốn tăng giá càng không thực tế.”
Rất nhanh Đàm Việt đã trả lời lại, tin nhắn dài 2 giây. Hứa Hàm bấm mở nghe, là một tin nhắn trêu chọc, thanh âm Đàm Việt cũng mang ý cười: “Giọng cô hay như này không làm ca sĩ thật đáng tiếc.”
Kiều Vãn Tình chính là người đẹp có giọng nói ngọt ngào trong truyền thuyết. Thanh âm cô ấy réo rắt linh động, như muốn làm lỗ tai người ta mang thai.
Trong lúc nhất thời Hứa Hàm ngượng ngùng không dám dùng tin nhắn giọng nói để trả lời, gõ gửi qua: Đàm tổng đừng trêu tôi, chỉ điểm cho tôi đường lối buôn bán đi.
Màn hình biểu thị Đàm Việt bên kia vẫn đang thu âm, Hứa Hàm kiên nhẫn chờ anh trả lời. Đợi anh trả lời, cô lập tức nhấn mở.
Đàm Việt: “Nếu bà chủ Nông Gia Nhạc không quay lại tìm cô, cô lại trở về tìm bà ấy, dựa vào giá bà ấy đưa ra bán cho bà ấy. Chờ đến khi danh tiếng bên mình vang xa, mọi người đều thích ăn rau của nhà cô thì cô lại tìm bà ấy kéo giá về. Khẳng định bà ấy sẽ không từ chối đâu.”
Đàm Việt: “Ở giai đoạn đầu này, cô cứ coi như là trả phí tuyên truyền đi, người ta bình thường quảng cáo cho thương hiệu của mình toàn tốn mấy chục đến cả trăm vạn, cô cùng lắm chỉ hết vài trăm. Tưởng tượng như vậy, có phải rất thoải mái hay không?”
Hứa Hàm: “…..”
Có lẽ vậy.
Lời này của Đàm Việt như giải đáp bế tắc của Hứa Hàm. Thật ra buôn bán rau với bên Nông Gia Nhạc thì lượng rau cũng không quá lớn, ít hơn rất nhiều so với trường học. Cho nên cô cũng không quá thiệt. Mấu chốt là cô sẽ mượn danh tiếng của bên đó mà tuyên truyền cho rau của nhà mình.
Hứa Hàm cảm thấy vui vẻ.
Sau khi xử lí xong sự tình bên Nông Gia Nhạc, Hứa Hàm đi X thị, còn bà nội Kiều ở nhà. Vì bên Nông Gia Nhạc cách ba ngày mới cần giao rau một lần nên Hứa Hàm nhờ bà nội Kiều mang đi hộ một lần, đến lần sau cũng là lúc cô trở về rồi.
…..
Tuy nhân phẩm của Kiều Vãn Tình không quá tốt đẹp, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có bạn bè. Cô ấy có một cô bạn khá thân tên là Đường Nguyệt Nguyệt, trong thời gian Hứa Hàm trở về quê vẫn luôn liên hệ cùng cô ấy.
Lần này trở về, cô vô cùng vui vẻ. Hứa Hàm nghĩ mình vừa mang rau đi, vừa bế đứa nhỏ cũng khá bất tiện nên dựa theo phương pháp trên mạng thử dùng lò nướng nướng rau củ lên.
Cô chọn một mâm đậu bắp, cà rốt, bông cải xanh, khoai lang tím, khoai tây cùng mấy loại trái cây như táo, chuối.
Lò nướng nướng rất chậm, mất vài tiếng đồng hồ.
Chờ đến khi nướng chín, Hứa Hàm gấp không chờ nổi đeo bao tay cách nhiệt vào, tự nếm thử trước một miếng.
Kết quả ăn thật ngon, rau dưa đều được nướng đến giòn xốp. Vốn dĩ rau nhà cô ăn cũng rất ngon, nhưng sau khi nướng hương vị một chút cũng không bị mất đi, ngược lại càng nhai càng cảm thấy ngon, so với hoa quả sấy cô mua trên mạng ăn ngon hơn rất nhiều!
Đặc biệt là đậu bắp, vốn dĩ Hứa Hàm cũng không quá thích ăn đậu bắp, nhưng sau khi nướng lên nó lại rất giòn, ăn ở trong miệng giòn giòn như khoai lát.
Quan trọng nhất là sau khi nướng xong thì một mâm rau củ như cũ vẫn xanh tươi, không có biến đỏ biến vàng.
Bà nội Kiều cùng dì Lý ăn thử cũng đều nói rằng rất ngon. Hoàng Đại Tiên mấy hôm trước bị cô phạt không cho cô ăn, náo loạn mấy ngày không thèm để ý đến cô cũng vì đồ ăn mà cố ý nhượng bộ.
Hứa Hàm dứt khoát nướng thêm một ít, ngọt mặn đều làm, tặng một ít cho dì Lý cùng dì Chu. Còn lại để ở nhà cho bà nội Kiều ăn, sau đó cho một chút vào trong bình mang theo bên người đi vào thành phố.
Một người mang theo đứa nhỏ ngồi xe rất mệt nên Hứa Hàm cắn răng, dứt khoát mua cái vé máy bay để đi.
Xa cách nửa năm quay trở lại mảnh đất này, nội tâm Hứa Hàm không hề dao động.
Đường Nguyệt Nguyệt lái xe của mình đến sân bay đón cô.
“Ôi Kiều Vãn Tình, không phải cậu về quê trồng trọt à, tại sao không đen đi chút nào vậy?” Đường Nguyệt Nguyệt nhìn cô trắng nõn như cũ, trong lòng cảm thấy không cân bằng, “Vì sao tớ lại thấy đèn huỳnh quang cũng có thể chiếu đen tớ rồi?”
Ngày thường Hứa Hàm cũng làm một số biện pháp chống nắng, hơn nữa mùa đông ánh mặt trời cũng không quá gay gắt, xác thật là không bị phơi đen. Ngược lại sau khi trở về thư giãn thể xác và tinh thần, lại sinh hoạt ở địa phương núi tốt nước tốt thì làn da càng trở nên tinh tế bóng loáng.
Vì hôm nay ra ngoài nên cô trang điểm nhẹ, cả người tức khắc sáng ngời thanh lệ hẳn lên, thời thượng hơn gấp mười lần, một chút không giống như người phụ nữ đến từ nông thôn.
Khụ khụ.
Hứa Hàm trái lương tâm an ủi cô ấy: “Thật ra tớ có ra ruộng làm bao giờ đâu, toàn ở nhà trông con.”
“Cậu đừng lừa tớ, à giờ tớ mới để ý, Khẩu Khẩu tỉnh rồi, nó thật đáng yêu nha, tớ có thể ôm nó một cái không?”
Đường Nguyệt Nguyệt nhìn Khẩu Khẩu trong ngực Hứa Hàm đang từ từ tỉnh lại, ánh mắt sáng lên. Nhìn Khẩu Khẩu mềm mại trông cực kỳ đáng yêu, bộ dáng mới tỉnh ngủ quá manh càng làm tâm hồn thiếu nữ của Đường Nguyệt Nguyệt rung động.
Hứa Hàm vui vẻ nói: “Đương nhiên rồi, Khẩu Khẩu ra mẹ nuôi ôm nào.”
Đường Nguyệt Nguyệt vui vẻ ôm lấy Khẩu Khẩu từ trong tay cô. Tuy rằng Khẩu Khẩu bám mẹ nhưng cũng không kén chọn người bế nó.
Khẩu Khẩu được Đường Nguyệt Nguyệt ôm vào lòng, chớp chớp đôi mắt nhìn Hứa Hàm. Đường Nguyệt Nguyệt lại trêu đùa nó, sâu ngủ của nó liền cưỡng chế bị bắt đi, nó bắt đầu hưng phấn khua tay múa chân.
Đường Nguyệt Nguyệt chưa từng bế qua các bạn nhỏ, lực tay không đủ nên Khẩu Khẩu vừa động không kịp ôm lấy. Đầu Khẩu Khẩu liền đập vào mặt cô ấy, Đường Nguyệt Nguyệt không phòng bị để lại dấu son đỏ thắm trên trán Khẩu Khẩu.
Đường Nguyệt Nguyệt: “…..”
Hứa Hàm: “…..”
Hứa Hàm nhìn dấu son môi đỏ trên trán con mình, dở khóc dở cười tìm khăn giấy lau cho nó, nói: “Bà dì quái đản này, đừng chiếm tiện nghi của con tớ có được không, nó mới chỉ là một đứa trẻ thôi!”
“Tớ không phải, tớ không có, rõ ràng là con cậu phi lễ tớ! Nhất định là Khẩu Khẩu yêu thầm dì, đúng không Khẩu Khẩu?” Đường Nguyệt Nguyệt làm mặt quỷ cho Khẩu Khẩu xem, Khẩu Khẩu tức khắc cười khanh khách.
Ba người đùa suốt đường đi, vì sân bay gần nhà trước kia Hứa Hàm thuê nên cô tới đó trước.
Chủ nhà biết cô muốn tới đây, lại được Cố Yến Khanh giao phó nên ân cần gọi cho trợ lý Vương Kiêu, bảo anh Kiều Vãn Tình đã trở lại. Vừa vặn Vương Kiêu đang ở cạnh Cố Yến Khanh nên Cố Yến Khanh cũng biết việc này…
Trùng hợp thay Cố Yến Khanh cũng đưa cháu của mình về X thị, trước mắt đang ở thành phố. Anh nghĩ nghĩ rồi bảo Vương Kiêu đẩy lại lịch trình hôm nay của mình, lái xe đến nhà Kiều Vãn Tình.
Cháu của anh năm nay ba tuổi, cực kỳ dính anh, một hai muốn đi cùng anh. Cố Yến Khanh cảm thấy không phải việc gì lớn nên mang nó đi theo.