Mang Thai Với Cha Của Vai Ác
Chương 102
Editor: Minh An
Beta: Cún
Lần này Cố phu nhân cùng Cố Kính Chi tới thành phố C là để ăn sinh nhật Khẩu Khẩu.
Năm nay sinh nhật Khẩu Khẩu rơi đúng vào ngày Chủ nhật, vì thế không ai bị vướng lịch gì.
Nói vậy thôi chứ kể cả không có thời gian thì Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân sẽ tạm dừng hết tất cả mọi công việc để đón sinh nhật cùng Khẩu Khẩu. Bởi lẽ đây chính là lần đầu tiên cả nhà ăn sinh nhật Khẩu Khẩu. Hai người đã bỏ lỡ tiệc đầy tháng, sinh nhật một tuổi của Khẩu Khẩu rồi nên lần sinh nhật hai tuổi này của Khẩu Khẩu, kể cả hai người có bận đến nhường nào cũng sẽ dành thời gian tới đây để tổ chức cho Khẩu Khẩu một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng!
Hôm nay là sinh nhật nên Khẩu Khẩu vô cùng hưng phấn, mới 5 giờ sáng đã dậy rồi. Cậu nhóc vừa tỉnh cái là làm náo loạn không cho ba mẹ mình ngủ nữa luôn.
Cố Yến Khanh híp mắt, kéo nhóc con chuyên gây sự kia qua ôm vào trong ngực mình, nói: “Trời vẫn còn chưa sáng đâu. Khẩu Khẩu à, chúng ta ngủ thêm một lát đi.”
Khẩu Khẩu ngủ đủ rồi nên không ngủ thêm được nữa. Cậu nhóc nằm yên được hai phút thì chui từ trong ngực Cố Yến Khanh ra sau đó chạy đến chỗ cửa sổ, mở rèm ra, lớn giọng: “Sáng! Ba ba, trời, trời đã sáng!”
Cố Yến Khanh: “……”
Sáng thì sáng thật đấy, nhưng cứ coi là trời vẫn tối đi.
Hôm qua Cố tổng bận việc ở công ty, đến tận nửa đêm mới lên giường ngủ. Cả đêm qua anh còn chưa ngủ được 5 tiếng. Đã thế còn bị thằng nhóc thúi kia phá quấy nữa chứ. Anh bất đắc dĩ nói: “Trời sáng nhưng cũng đã có ai dậy đâu? Khẩu Khẩu ngoan, qua đây ngủ với ba thêm một lát nhé!”
“Không cần ~” Khẩu Khẩu giậm chân nhỏ, “Đi tìm anh Uyên Uyên ~”
“Thế ba mở cửa rồi con tự đi tìm anh Uyên Uyên của con được không?”
“Được!” Khẩu Khẩu đồng ý ngay lập tức.
Bây giờ trời không quá lạnh, Cố Yến Khanh mặc cho Khẩu Khẩu một cái áo khoác bên ngoài sau đó mở cửa để cậu ra ngoài.
Uyên Uyên đã lớn nên có thể ngủ một mình một phòng. Khẩu Khẩu chạy bạch bạch bạch đến phòng Uyên Uyên, gõ cửa nói: “Anh ơi, mở cửa ~ anh ơi.”
Một lát sau, Uyên Uyên mở cửa ra. Cố Yến Khanh thấy Khẩu Khẩu đi vào thì thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu ác ma đi phá Uyên Uyên rồi, anh đã có thể yên tâm nằm ngủ.
Kiều Vãn Tình cũng bị giọng nói của Khẩu Khẩu đánh thức, nhưng cô không mở mắt ra nói chuyện với Khẩu Khẩu. Bởi vì cô biết buổi sáng mà Khẩu Khẩu đã mở mắt ra thì kiểu gì cũng dậy, không ngủ tiếp nữa nên cô để mặc cho cậu nhóc phá quấy Cố Yến Khanh.
Nhưng thấy Cố Yến Khanh trực tiếp dụ Khẩu Khẩu qua chỗ Uyên Uyên thì cô bất đắc dĩ nói với Cố Yến Khanh vừa nằm lại lên giường: “Uyên Uyên còn nhỏ, anh phải để cho thằng bé nghỉ ngơi đầy đủ chứ. Ai lại phá nó như thế?”
Nếu mà mẹ Uyên Uyên biết chuyện chắc sẽ buồn lắm.
“Không sao đâu, tối qua Uyên Uyên ngủ sớm.” Cố Yến Khanh ôm Kiều Vãn Tình vào trong lòng, “Nếu mà thằng bé không muốn Khẩu Khẩu phá mình thì đã không mở cửa rồi.”
Đừng nghĩ Uyên Uyên nhỏ mà nhầm. Cậu nhóc vô cùng thông minh, không phải là loại người làm việc không biết suy nghĩ.
Nếu mà cậu nhóc không thích ai hoặc chuyện gì đó thì tuyệt đối sẽ không chấp nhận để mình chịu thiệt.
Có lẽ là trí thông minh trời ban dành cho nam chủ ấy nhỉ?
Kiều Vãn Tình định nói thêm cái gì đó, nhưng cơn buồn ngủ lại ập đến. Cô lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Ở một diễn biến khác.
Khẩu Khẩu vào phòng Uyên Uyên nói to: “Anh ơi, trời sáng rồi!!”
Uyên Uyên vẫn chưa tỉnh ngủ. Cậu nhóc gật gà gật gù ngồi trên giường nói: “Nhưng anh vẫn buồn ngủ, anh muốn ngủ tiếp.”
“Không được ~” Khẩu Khẩu không cho Uyên Uyên ngủ, nhanh chóng bò lên giường sau đó đè từ sau lưng Uyên Uyên, “Chơi, chơi với Khẩu Khẩu!”
Uyên Uyên bị Khẩu Khẩu đè như vậy thì suýt nữa nhào ra khỏi giường. Cậu nhóc vội ngồi vững lại, nói: “Hôm qua hai anh em mình xem TV, ở đó có người tên là “Ông Ba Bị”. Nghe nói “Ông Ba Bị” chuyên đi bắt những đứa trẻ tối muộn không ngủ, hoặc là những bạn nhỏ trời chưa sáng đã dậy rồi.”
Khẩu Khẩu: “……”
Uyên Uyên cố ý làm mặt quỷ dọa Khẩu Khẩu: “Ông Ba Bị đó, em có sợ không? Nghe nói ông ta sẽ bắt các bạn nhỏ đến nơi thật tối, ba mẹ cũng không tìm thấy được luôn.”
Khẩu Khẩu đang ở độ tuổi sợ tối, vừa nghe thấy “Ông Ba Bị” đáng sợ như vậy thì không dám làm loạn nữa. Cậu trượt từ người Uyên Uyên xuống, rúc vào trong chăn của Uyên Uyên: “Khẩu Khẩu muốn, muốn ngủ nữa.”
“Thế ngủ cùng anh nhé?”
“Được.”
Uyên Uyên cởi áo khoác của Khẩu Khẩu ra. Hai anh em cùng chui vào trong chăn nằm ngủ.
Thật ra Khẩu Khẩu hết buồn ngủ lâu rồi, nhưng cậu nhóc bị Uyên Uyên dọa nên vô cùng sợ hãi, dán chặt người vào người Uyên Uyên. Trái tim nhỏ của cậu đập bịch bịch bịch, sợ “Ông Ba Bị” tới bắt mình. Có lẽ là do tác dụng của tâm lý nên Khẩu Khẩu cũng nhanh chóng ngủ tiếp.
Thấy Khẩu Khẩu ngoan ngoãn ngủ lại, Uyên Uyên dịu dàng cười, sau đó cũng ngủ theo.
Một lần ngủ này là ngủ đến hơn 7 giờ sáng. Đến lúc hai anh em tỉnh dậy thì cả nhà đã dậy hết rồi. Vì hôm nay là sinh nhật của Khẩu Khẩu nên ban ngày mọi người định dẫn nhau ra ngoài chơi. Đến buổi tối thì sẽ tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho Khẩu Khẩu.
Cố Yến Khanh đã đặt xong bánh kem từ trước đó. Bình thường, ở chung cư này, Khẩu Khẩu cũng quen một hai bạn nhỏ khá đáng yêu. Vì thế anh định mời các bạn nhỏ ấy đến nhà mình dự tiệc cùng.
Nhà họ còn mời cả Hân Hân – cháu gái của Kiều Vãn Tình nữa. Vì nhà Hân Hân ở thành phố C nên Kiều Vãn Tình có hỏi qua chị dâu của mình một chút, cô ấy cũng bảo buổi tối sẽ mang Hân Hân đến đây.
Ban ngày Cố Kính Chi, Cố phu nhân đưa Khẩu Khẩu cùng Uyên Uyên ra ngoài chơi. Ở công ty Cố Yến Khanh còn một chút việc nên anh phải qua đó xử lý một chút. Còn Kiều Vãn Tình, từ sau khi mang thai thì đầu óc cô cứ lâng lâng. Mãi mới có một ngày nghỉ nên cô định nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trùng hợp là Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân dẫn hai bạn nhỏ đi chơi cũng không cần Kiều Vãn Tình phải đi cùng để trông. Vì thế cô ở nhà luôn, thuận tiện giúp phòng bếp chuẩn bị một số món ăn cho buổi tối. Nếu mời người ta đến dự tiệc thì nhất định phải nấu kha khá đồ ăn, một mình đầu bếp không thể lo hết được mọi việc.
Cố Yến Khanh còn mời cả người đến trang trí nhà. Anh ta trang trí nhà vô cùng đẹp, hơn nữa còn chuẩn bị cho mỗi bạn nhỏ một món quà, đủ để tạo mặt mũi cho Khẩu Khẩu.
Có lẽ biết được hôm nay là một ngày đặc biệt nên vị ở trong bụng Kiều Vãn Tình náo loạn không ngừng. Kiều Vãn Tình thấy đầu bếp làm mấy cái bánh quy khá đẹp, không nhịn được ăn vài cái, sau đó thì nôn ra không ngừng.
Kiều Vãn Tình bị bạn nhỏ trong bụng chọc giận. Sau khi nôn xong thì cô lau nước mắt sin.h lý trên mặt, nhìn cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình nói: “Đứa nhỏ hư này, con còn làm chuyện xấu nữa là mẹ không yêu con đâu đấy!”
“……” Tiếc là hiện tại vị trong bụng cô vẫn còn chưa thành hình, cũng không nghe được sự uy hiếp trắng trợn của cô.
Kiều Vãn Tình rửa mặt ra khỏi toilet. Đúng lúc ấy, cô nghe thấy có người nhắn WeChat cho mình.
Từ sau khi mang thai, cô tránh xa điện thoại hết mức có thể. Tuy rằng để điện thoại gần người chắc cũng sẽ không sao, nhưng người làm mẹ vẫn nên cẩn thận hết sức, phòng ngừa tất cả những khả năng có thể gây ra tổn thương cho con mình.
Vì thế cô để điện thoại xa người, nhưng chỉnh chuông lên mức lớn nhất để không bị lỡ bất cứ thông tin, tin nhắn quan trọng nào.
Kiều Vãn Tình đi qua cầm điện thoại ngồi lên giường đọc. Hóa ra là Đinh Nhân nhắn tin cho cô.
Thứ sáu, cũng chính là hôm vừa rồi, Đinh Nhân nói với Kiều Vãn Tình rằng cô nàng không hài lòng với số tiền lương hiện tại của mình. Thậm chí cô nàng còn dọa từ chức để Kiều Vãn Tình tăng lương. Kiều Vãn Tình bảo cô nàng trở về nghĩ kỹ lại.
Có lẽ hiện tại cô nàng đã nghĩ xong rồi nên nhắn một đoạn dài cho Kiều Vãn Tình:
[Đinh Nhân: Chào chị Vãn Tình, chúc chị cuối tuần vui vẻ. Hôm qua em cũng có đi tìm hiểu một chút những công việc của trợ lý. Nào là phải ghi chép lại các cuộc họp, soạn tài liệu, giúp cấp trên làm việc vặt, nhận điện thoại, nhận bưu kiện hộ đồng nghiệm, toàn những công việc chẳng cần chút kiến thức nào. Cá nhân em cảm thấy từ lượng công việc cho đến yêu cầu công việc thì vị trí trợ lý đều chẳng so sánh được với vị trí trả lời tin nhắn khách hàng của em. Tuy rằng tiền lương chị trả cho em cao hơn những chỗ khác, nhưng chênh lệch lớn như vậy, em cảm thấy không đồng ý.]
“……” Kiều Vãn Tình đọc xong thì cạn lời.
Cô nhớ rõ Đinh Nhân đã từng làm việc ở bên ngoài một năm rồi. Vì còn trẻ nên cô nàng vẫn chưa đủ chín chắn nên mới nói ra những lời như này. Không biết nên nói cô ấy không biết suy nghĩ hay không có EQ nữa.
Nếu để các trợ lý của Cố Yến Khanh đọc được tin nhắn này, có lẽ họ muốn đi nhảy lầu luôn. Bộ mấy người nghĩ làm trợ lý thì thảnh thơi lắm hả? Không những phải trên thông thiên văn dưới tường địa lý mà còn phải hiểu tính cách của ông chủ nữa đó!
Kiều Vãn Tình trả lời lại: [Tuần sau chị định để em cùng trợ lý Hạ đổi việc cho nhau một ngày, em cứ tự mình trải nghiệm thử trước. Nếu em vẫn còn giữ quan điểm như vậy thì chị cũng chỉ nói rằng chị rất tiếc.]
[Đinh Nhân: Vậy chị cứ tiếc đi vậy. Em cũng không định tìm hiểu gì thêm. Hiện tại em chính thức nói với chị: Kiều tổng, em muốn nghỉ việc.]
Kiều Vãn Tình: “……”
Vừa nhìn là biết đây là lời nói lúc tức giận. Không biết Đinh Nhân bị kíc.h thích vào dây thần kinh nào mà có thể nói được, Kiều Vãn Tình hơi bất ngờ.
Rõ ràng cô đang cho Đinh Nhân một lý do để hòa giải, nhưng đối phương lại khinh thường không thèm để ý chút nào.
Kiều Vãn Tình biết mình nên chín bỏ làm mười để chuyện qua đi. Lúc này cô nên nói những lời hay, an ủi để giữ Đinh Nhân ở lại. Bởi vì công việc của Đinh Nhân có sức hút rất kém đối với người bình thường. Như người bình thường, chỉ làm mười ngày nửa tháng là có thể họ đã cảm thấy chán ngắt hoặc bị khách hàng làm phiền chạy luôn rồi. Đinh Nhân có thể coi như là một người có sức chịu đựng vô cùng lớn.
Nhưng gần đây tâm trạng của Kiều Vãn Tình không được tốt lắm, Đinh Nhân nói vậy cô cũng tức giận, dứt khoát nói: [Được. Em cứ nên nghĩ kỹ lại, nếu em muốn nghỉ việc thì cũng phải một tháng nữa mới có thể nghỉ được. Ngày mai chị sẽ để em cùng trợ lý Hạ đổi công việc với nhau một ngày, em cứ làm đi rồi chúng ta nói tiếp.]
Nhắn xong thì cô ném điện thoại qua một bên, nằm lên giường, không trả lời Đinh Nhân nữa.
Cũng không biết những người quản lý khác mà gặp phải tình huống này sẽ xử lý như thế nào. Xem ra cô nên tham gia một khóa “Làm thế nào để trở thành lãnh đạo tốt” để học cách lãnh đạo rồi. Chứ cứ để nhân viên làm loạn thế này thì không ổn.
Hơn ba giờ chiều mấy người Cố phu nhân đã về nhà. Khẩu Khẩu thấy nhà mình được trang trí rất đẹp thì vô cùng sung sướng chạy loạn khắp phòng.
Các bạn của Khẩu Khẩu cũng bắt đầu tới. Tất cả đều mang cho Khẩu Khẩu quà sinh nhật, có đủ các loại, nào là gấu bông, nào là đồ chơi. Còn có cả đồ ăn vặt nữa! Khẩu Khẩu thích đồ ăn vặt nhất. Sau khi nhận được thì cậu cứ khư khư giữ trong lòng, Kiều Vãn Tình qua định cầm giúp cậu, Khẩu Khẩu kiên quyết không đưa.
Bởi vì cậu biết nếu đồ ăn vặt mà rơi vào trong tay mẹ thì cậu sẽ không còn được ăn nữa, tất cả đều bị mẹ trộm ăn hết!
Ba ba cũng thế!
Vì thế Khẩu Khẩu lạch bạch cầm đồ ăn vặt của mình đưa cho bà nội. Mọi người đều bị hành động này của Khẩu Khẩu chọc cười, Cố phu nhân là người vui vẻ nhất, bà nhỏ giọng nói với Khẩu Khẩu: “Bà giúp cháu giấu ở chỗ mẹ cháu không biết được không?”
“Được!” Khẩu Khẩu vui vẻ thơm má Cố phu nhân một cái, thể hiện mình vô cùng vui vẻ.
Chị dâu của Kiều Vãn Tình và Hân Hân cũng tới nơi. Gần nửa năm không gặp, Hân Hân đã lớn hơn rất nhiều. Cô bé mặc một cái váy công chúa màu hồng, vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Nhưng Khẩu Khẩu là một người “thù dai nhớ lâu”. Cậu vẫn còn nhớ rõ Hân Hân chính là người làm hỏng tàu vũ trụ của mình.
Vì thế khi Hân Hân tặng quà cho Khẩu Khẩu thì Khẩu Khẩu quay ngoắt đầu đi, vô cùng khí phách nói: “Không nhận!”
Kiều Vãn Tình vội nói: “Khẩu Khẩu, không được hư như thế. Hân Hân tặng quà cho con con phải nhận chứ. Mau cảm ơn chị đi con.”
“Không muốn không muốn không muốn!”
“……”
Mọi người đều xấu hổ. Kiều Vãn Tình nhận lấy quà từ Hân Hân, sau đó cười với chị dâu mình: “Em xin lỗi chị nha, Khẩu Khẩu chưa hiểu chuyện chị ạ.”
Chị dâu của Kiều Vãn Tình cũng có con nhỏ nên cũng hiểu tính của những bạn nhỏ này. Hân Hân nhà cô còn bất lịch sự hơn Khẩu Khẩu, nhưng là con mình nên cô cũng không còn cách nào khác. Cô cũng biết với mỗi ông bố bà mẹ thì con mình chẳng khác gì một ông vua bà hoàng nhỏ cả.
Vì thế cô cười nói: “Không sao đâu em, Khẩu Khẩu vẫn còn nhỏ mà.”
Khẩu Khẩu khoanh tay trước ngực, lớn tiếng nói: “Hừ!”
Beta: Cún
Lần này Cố phu nhân cùng Cố Kính Chi tới thành phố C là để ăn sinh nhật Khẩu Khẩu.
Năm nay sinh nhật Khẩu Khẩu rơi đúng vào ngày Chủ nhật, vì thế không ai bị vướng lịch gì.
Nói vậy thôi chứ kể cả không có thời gian thì Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân sẽ tạm dừng hết tất cả mọi công việc để đón sinh nhật cùng Khẩu Khẩu. Bởi lẽ đây chính là lần đầu tiên cả nhà ăn sinh nhật Khẩu Khẩu. Hai người đã bỏ lỡ tiệc đầy tháng, sinh nhật một tuổi của Khẩu Khẩu rồi nên lần sinh nhật hai tuổi này của Khẩu Khẩu, kể cả hai người có bận đến nhường nào cũng sẽ dành thời gian tới đây để tổ chức cho Khẩu Khẩu một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng!
Hôm nay là sinh nhật nên Khẩu Khẩu vô cùng hưng phấn, mới 5 giờ sáng đã dậy rồi. Cậu nhóc vừa tỉnh cái là làm náo loạn không cho ba mẹ mình ngủ nữa luôn.
Cố Yến Khanh híp mắt, kéo nhóc con chuyên gây sự kia qua ôm vào trong ngực mình, nói: “Trời vẫn còn chưa sáng đâu. Khẩu Khẩu à, chúng ta ngủ thêm một lát đi.”
Khẩu Khẩu ngủ đủ rồi nên không ngủ thêm được nữa. Cậu nhóc nằm yên được hai phút thì chui từ trong ngực Cố Yến Khanh ra sau đó chạy đến chỗ cửa sổ, mở rèm ra, lớn giọng: “Sáng! Ba ba, trời, trời đã sáng!”
Cố Yến Khanh: “……”
Sáng thì sáng thật đấy, nhưng cứ coi là trời vẫn tối đi.
Hôm qua Cố tổng bận việc ở công ty, đến tận nửa đêm mới lên giường ngủ. Cả đêm qua anh còn chưa ngủ được 5 tiếng. Đã thế còn bị thằng nhóc thúi kia phá quấy nữa chứ. Anh bất đắc dĩ nói: “Trời sáng nhưng cũng đã có ai dậy đâu? Khẩu Khẩu ngoan, qua đây ngủ với ba thêm một lát nhé!”
“Không cần ~” Khẩu Khẩu giậm chân nhỏ, “Đi tìm anh Uyên Uyên ~”
“Thế ba mở cửa rồi con tự đi tìm anh Uyên Uyên của con được không?”
“Được!” Khẩu Khẩu đồng ý ngay lập tức.
Bây giờ trời không quá lạnh, Cố Yến Khanh mặc cho Khẩu Khẩu một cái áo khoác bên ngoài sau đó mở cửa để cậu ra ngoài.
Uyên Uyên đã lớn nên có thể ngủ một mình một phòng. Khẩu Khẩu chạy bạch bạch bạch đến phòng Uyên Uyên, gõ cửa nói: “Anh ơi, mở cửa ~ anh ơi.”
Một lát sau, Uyên Uyên mở cửa ra. Cố Yến Khanh thấy Khẩu Khẩu đi vào thì thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu ác ma đi phá Uyên Uyên rồi, anh đã có thể yên tâm nằm ngủ.
Kiều Vãn Tình cũng bị giọng nói của Khẩu Khẩu đánh thức, nhưng cô không mở mắt ra nói chuyện với Khẩu Khẩu. Bởi vì cô biết buổi sáng mà Khẩu Khẩu đã mở mắt ra thì kiểu gì cũng dậy, không ngủ tiếp nữa nên cô để mặc cho cậu nhóc phá quấy Cố Yến Khanh.
Nhưng thấy Cố Yến Khanh trực tiếp dụ Khẩu Khẩu qua chỗ Uyên Uyên thì cô bất đắc dĩ nói với Cố Yến Khanh vừa nằm lại lên giường: “Uyên Uyên còn nhỏ, anh phải để cho thằng bé nghỉ ngơi đầy đủ chứ. Ai lại phá nó như thế?”
Nếu mà mẹ Uyên Uyên biết chuyện chắc sẽ buồn lắm.
“Không sao đâu, tối qua Uyên Uyên ngủ sớm.” Cố Yến Khanh ôm Kiều Vãn Tình vào trong lòng, “Nếu mà thằng bé không muốn Khẩu Khẩu phá mình thì đã không mở cửa rồi.”
Đừng nghĩ Uyên Uyên nhỏ mà nhầm. Cậu nhóc vô cùng thông minh, không phải là loại người làm việc không biết suy nghĩ.
Nếu mà cậu nhóc không thích ai hoặc chuyện gì đó thì tuyệt đối sẽ không chấp nhận để mình chịu thiệt.
Có lẽ là trí thông minh trời ban dành cho nam chủ ấy nhỉ?
Kiều Vãn Tình định nói thêm cái gì đó, nhưng cơn buồn ngủ lại ập đến. Cô lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Ở một diễn biến khác.
Khẩu Khẩu vào phòng Uyên Uyên nói to: “Anh ơi, trời sáng rồi!!”
Uyên Uyên vẫn chưa tỉnh ngủ. Cậu nhóc gật gà gật gù ngồi trên giường nói: “Nhưng anh vẫn buồn ngủ, anh muốn ngủ tiếp.”
“Không được ~” Khẩu Khẩu không cho Uyên Uyên ngủ, nhanh chóng bò lên giường sau đó đè từ sau lưng Uyên Uyên, “Chơi, chơi với Khẩu Khẩu!”
Uyên Uyên bị Khẩu Khẩu đè như vậy thì suýt nữa nhào ra khỏi giường. Cậu nhóc vội ngồi vững lại, nói: “Hôm qua hai anh em mình xem TV, ở đó có người tên là “Ông Ba Bị”. Nghe nói “Ông Ba Bị” chuyên đi bắt những đứa trẻ tối muộn không ngủ, hoặc là những bạn nhỏ trời chưa sáng đã dậy rồi.”
Khẩu Khẩu: “……”
Uyên Uyên cố ý làm mặt quỷ dọa Khẩu Khẩu: “Ông Ba Bị đó, em có sợ không? Nghe nói ông ta sẽ bắt các bạn nhỏ đến nơi thật tối, ba mẹ cũng không tìm thấy được luôn.”
Khẩu Khẩu đang ở độ tuổi sợ tối, vừa nghe thấy “Ông Ba Bị” đáng sợ như vậy thì không dám làm loạn nữa. Cậu trượt từ người Uyên Uyên xuống, rúc vào trong chăn của Uyên Uyên: “Khẩu Khẩu muốn, muốn ngủ nữa.”
“Thế ngủ cùng anh nhé?”
“Được.”
Uyên Uyên cởi áo khoác của Khẩu Khẩu ra. Hai anh em cùng chui vào trong chăn nằm ngủ.
Thật ra Khẩu Khẩu hết buồn ngủ lâu rồi, nhưng cậu nhóc bị Uyên Uyên dọa nên vô cùng sợ hãi, dán chặt người vào người Uyên Uyên. Trái tim nhỏ của cậu đập bịch bịch bịch, sợ “Ông Ba Bị” tới bắt mình. Có lẽ là do tác dụng của tâm lý nên Khẩu Khẩu cũng nhanh chóng ngủ tiếp.
Thấy Khẩu Khẩu ngoan ngoãn ngủ lại, Uyên Uyên dịu dàng cười, sau đó cũng ngủ theo.
Một lần ngủ này là ngủ đến hơn 7 giờ sáng. Đến lúc hai anh em tỉnh dậy thì cả nhà đã dậy hết rồi. Vì hôm nay là sinh nhật của Khẩu Khẩu nên ban ngày mọi người định dẫn nhau ra ngoài chơi. Đến buổi tối thì sẽ tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho Khẩu Khẩu.
Cố Yến Khanh đã đặt xong bánh kem từ trước đó. Bình thường, ở chung cư này, Khẩu Khẩu cũng quen một hai bạn nhỏ khá đáng yêu. Vì thế anh định mời các bạn nhỏ ấy đến nhà mình dự tiệc cùng.
Nhà họ còn mời cả Hân Hân – cháu gái của Kiều Vãn Tình nữa. Vì nhà Hân Hân ở thành phố C nên Kiều Vãn Tình có hỏi qua chị dâu của mình một chút, cô ấy cũng bảo buổi tối sẽ mang Hân Hân đến đây.
Ban ngày Cố Kính Chi, Cố phu nhân đưa Khẩu Khẩu cùng Uyên Uyên ra ngoài chơi. Ở công ty Cố Yến Khanh còn một chút việc nên anh phải qua đó xử lý một chút. Còn Kiều Vãn Tình, từ sau khi mang thai thì đầu óc cô cứ lâng lâng. Mãi mới có một ngày nghỉ nên cô định nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trùng hợp là Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân dẫn hai bạn nhỏ đi chơi cũng không cần Kiều Vãn Tình phải đi cùng để trông. Vì thế cô ở nhà luôn, thuận tiện giúp phòng bếp chuẩn bị một số món ăn cho buổi tối. Nếu mời người ta đến dự tiệc thì nhất định phải nấu kha khá đồ ăn, một mình đầu bếp không thể lo hết được mọi việc.
Cố Yến Khanh còn mời cả người đến trang trí nhà. Anh ta trang trí nhà vô cùng đẹp, hơn nữa còn chuẩn bị cho mỗi bạn nhỏ một món quà, đủ để tạo mặt mũi cho Khẩu Khẩu.
Có lẽ biết được hôm nay là một ngày đặc biệt nên vị ở trong bụng Kiều Vãn Tình náo loạn không ngừng. Kiều Vãn Tình thấy đầu bếp làm mấy cái bánh quy khá đẹp, không nhịn được ăn vài cái, sau đó thì nôn ra không ngừng.
Kiều Vãn Tình bị bạn nhỏ trong bụng chọc giận. Sau khi nôn xong thì cô lau nước mắt sin.h lý trên mặt, nhìn cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình nói: “Đứa nhỏ hư này, con còn làm chuyện xấu nữa là mẹ không yêu con đâu đấy!”
“……” Tiếc là hiện tại vị trong bụng cô vẫn còn chưa thành hình, cũng không nghe được sự uy hiếp trắng trợn của cô.
Kiều Vãn Tình rửa mặt ra khỏi toilet. Đúng lúc ấy, cô nghe thấy có người nhắn WeChat cho mình.
Từ sau khi mang thai, cô tránh xa điện thoại hết mức có thể. Tuy rằng để điện thoại gần người chắc cũng sẽ không sao, nhưng người làm mẹ vẫn nên cẩn thận hết sức, phòng ngừa tất cả những khả năng có thể gây ra tổn thương cho con mình.
Vì thế cô để điện thoại xa người, nhưng chỉnh chuông lên mức lớn nhất để không bị lỡ bất cứ thông tin, tin nhắn quan trọng nào.
Kiều Vãn Tình đi qua cầm điện thoại ngồi lên giường đọc. Hóa ra là Đinh Nhân nhắn tin cho cô.
Thứ sáu, cũng chính là hôm vừa rồi, Đinh Nhân nói với Kiều Vãn Tình rằng cô nàng không hài lòng với số tiền lương hiện tại của mình. Thậm chí cô nàng còn dọa từ chức để Kiều Vãn Tình tăng lương. Kiều Vãn Tình bảo cô nàng trở về nghĩ kỹ lại.
Có lẽ hiện tại cô nàng đã nghĩ xong rồi nên nhắn một đoạn dài cho Kiều Vãn Tình:
[Đinh Nhân: Chào chị Vãn Tình, chúc chị cuối tuần vui vẻ. Hôm qua em cũng có đi tìm hiểu một chút những công việc của trợ lý. Nào là phải ghi chép lại các cuộc họp, soạn tài liệu, giúp cấp trên làm việc vặt, nhận điện thoại, nhận bưu kiện hộ đồng nghiệm, toàn những công việc chẳng cần chút kiến thức nào. Cá nhân em cảm thấy từ lượng công việc cho đến yêu cầu công việc thì vị trí trợ lý đều chẳng so sánh được với vị trí trả lời tin nhắn khách hàng của em. Tuy rằng tiền lương chị trả cho em cao hơn những chỗ khác, nhưng chênh lệch lớn như vậy, em cảm thấy không đồng ý.]
“……” Kiều Vãn Tình đọc xong thì cạn lời.
Cô nhớ rõ Đinh Nhân đã từng làm việc ở bên ngoài một năm rồi. Vì còn trẻ nên cô nàng vẫn chưa đủ chín chắn nên mới nói ra những lời như này. Không biết nên nói cô ấy không biết suy nghĩ hay không có EQ nữa.
Nếu để các trợ lý của Cố Yến Khanh đọc được tin nhắn này, có lẽ họ muốn đi nhảy lầu luôn. Bộ mấy người nghĩ làm trợ lý thì thảnh thơi lắm hả? Không những phải trên thông thiên văn dưới tường địa lý mà còn phải hiểu tính cách của ông chủ nữa đó!
Kiều Vãn Tình trả lời lại: [Tuần sau chị định để em cùng trợ lý Hạ đổi việc cho nhau một ngày, em cứ tự mình trải nghiệm thử trước. Nếu em vẫn còn giữ quan điểm như vậy thì chị cũng chỉ nói rằng chị rất tiếc.]
[Đinh Nhân: Vậy chị cứ tiếc đi vậy. Em cũng không định tìm hiểu gì thêm. Hiện tại em chính thức nói với chị: Kiều tổng, em muốn nghỉ việc.]
Kiều Vãn Tình: “……”
Vừa nhìn là biết đây là lời nói lúc tức giận. Không biết Đinh Nhân bị kíc.h thích vào dây thần kinh nào mà có thể nói được, Kiều Vãn Tình hơi bất ngờ.
Rõ ràng cô đang cho Đinh Nhân một lý do để hòa giải, nhưng đối phương lại khinh thường không thèm để ý chút nào.
Kiều Vãn Tình biết mình nên chín bỏ làm mười để chuyện qua đi. Lúc này cô nên nói những lời hay, an ủi để giữ Đinh Nhân ở lại. Bởi vì công việc của Đinh Nhân có sức hút rất kém đối với người bình thường. Như người bình thường, chỉ làm mười ngày nửa tháng là có thể họ đã cảm thấy chán ngắt hoặc bị khách hàng làm phiền chạy luôn rồi. Đinh Nhân có thể coi như là một người có sức chịu đựng vô cùng lớn.
Nhưng gần đây tâm trạng của Kiều Vãn Tình không được tốt lắm, Đinh Nhân nói vậy cô cũng tức giận, dứt khoát nói: [Được. Em cứ nên nghĩ kỹ lại, nếu em muốn nghỉ việc thì cũng phải một tháng nữa mới có thể nghỉ được. Ngày mai chị sẽ để em cùng trợ lý Hạ đổi công việc với nhau một ngày, em cứ làm đi rồi chúng ta nói tiếp.]
Nhắn xong thì cô ném điện thoại qua một bên, nằm lên giường, không trả lời Đinh Nhân nữa.
Cũng không biết những người quản lý khác mà gặp phải tình huống này sẽ xử lý như thế nào. Xem ra cô nên tham gia một khóa “Làm thế nào để trở thành lãnh đạo tốt” để học cách lãnh đạo rồi. Chứ cứ để nhân viên làm loạn thế này thì không ổn.
Hơn ba giờ chiều mấy người Cố phu nhân đã về nhà. Khẩu Khẩu thấy nhà mình được trang trí rất đẹp thì vô cùng sung sướng chạy loạn khắp phòng.
Các bạn của Khẩu Khẩu cũng bắt đầu tới. Tất cả đều mang cho Khẩu Khẩu quà sinh nhật, có đủ các loại, nào là gấu bông, nào là đồ chơi. Còn có cả đồ ăn vặt nữa! Khẩu Khẩu thích đồ ăn vặt nhất. Sau khi nhận được thì cậu cứ khư khư giữ trong lòng, Kiều Vãn Tình qua định cầm giúp cậu, Khẩu Khẩu kiên quyết không đưa.
Bởi vì cậu biết nếu đồ ăn vặt mà rơi vào trong tay mẹ thì cậu sẽ không còn được ăn nữa, tất cả đều bị mẹ trộm ăn hết!
Ba ba cũng thế!
Vì thế Khẩu Khẩu lạch bạch cầm đồ ăn vặt của mình đưa cho bà nội. Mọi người đều bị hành động này của Khẩu Khẩu chọc cười, Cố phu nhân là người vui vẻ nhất, bà nhỏ giọng nói với Khẩu Khẩu: “Bà giúp cháu giấu ở chỗ mẹ cháu không biết được không?”
“Được!” Khẩu Khẩu vui vẻ thơm má Cố phu nhân một cái, thể hiện mình vô cùng vui vẻ.
Chị dâu của Kiều Vãn Tình và Hân Hân cũng tới nơi. Gần nửa năm không gặp, Hân Hân đã lớn hơn rất nhiều. Cô bé mặc một cái váy công chúa màu hồng, vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Nhưng Khẩu Khẩu là một người “thù dai nhớ lâu”. Cậu vẫn còn nhớ rõ Hân Hân chính là người làm hỏng tàu vũ trụ của mình.
Vì thế khi Hân Hân tặng quà cho Khẩu Khẩu thì Khẩu Khẩu quay ngoắt đầu đi, vô cùng khí phách nói: “Không nhận!”
Kiều Vãn Tình vội nói: “Khẩu Khẩu, không được hư như thế. Hân Hân tặng quà cho con con phải nhận chứ. Mau cảm ơn chị đi con.”
“Không muốn không muốn không muốn!”
“……”
Mọi người đều xấu hổ. Kiều Vãn Tình nhận lấy quà từ Hân Hân, sau đó cười với chị dâu mình: “Em xin lỗi chị nha, Khẩu Khẩu chưa hiểu chuyện chị ạ.”
Chị dâu của Kiều Vãn Tình cũng có con nhỏ nên cũng hiểu tính của những bạn nhỏ này. Hân Hân nhà cô còn bất lịch sự hơn Khẩu Khẩu, nhưng là con mình nên cô cũng không còn cách nào khác. Cô cũng biết với mỗi ông bố bà mẹ thì con mình chẳng khác gì một ông vua bà hoàng nhỏ cả.
Vì thế cô cười nói: “Không sao đâu em, Khẩu Khẩu vẫn còn nhỏ mà.”
Khẩu Khẩu khoanh tay trước ngực, lớn tiếng nói: “Hừ!”