Mãng Hoang Kỷ
Chương 743
- Hiện tại, nên đi đối phó Thích Ngục Chân Thần rồi.
Kỷ Ninh vô cùng khát vọng Khuy Thiên Thái Hạo Tháp, hiện tại hắn thiếu thốn nhất đúng là thời gian tu luyện, nếu như hắn có thể hiểu được một Thiên Đạo, như vậy thì có hy vọng thành tựu Tổ Tiên Tổ Thần!
Xoát, trong tay Kỷ Ninh xuất hiện một thanh Bắc Minh kiếm.
Bắc Minh kiếm tổng cộng có sáu chuôi.
Trải qua đoạn thời gian gần đây chiến đấu giết chóc, một ít tù phạm Chân Thần Chân Tiên cận kề cái chết không muốn cúi đầu, Kỷ Ninh không chút nương tay chém giết, cũng làm cho năm chuôi Bắc Minh kiếm khác của Kỷ Ninh bước vào cấp độ Hỗn Độn kỳ bảo. Bất quá dựa theo Bắc Hưu Thế Giới Thần phân chia, sáu chuôi Bắc Minh kiếm của Kỷ Ninh đều chỉ có thể xem như Hỗn Độn kỳ bảo hạ phẩm.
Hỗn Độn kỳ bảo, Bắc Hưu Thế Giới Thần lưu cho Kỷ Ninh ghi chép, có thể phân chia là hạ phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.
- Đối phó Thích Ngục Chân Thần, Bắc Minh kiếm là đủ rồi.
Kỷ Ninh cầm Bắc Minh kiếm trong tay, vèo… hóa thành một đạo hắc sắc điện xà, biến mất ở phía chân trời.
Trong sơn cốc.
Một tên nam tử tóc bạc đứng ở trước bụi hoa, nhẹ nhàng hái xuống một đóa hoa, cúi đầu ngửi ngửi, chỉ là thần sắc của hắn như cũ có chút tối tăm phiền muộn.
- Khán Thủ Giả...
Nam tử tóc bạc thì thào tự nói.
- Là hắn sao?
Trước đó Hỗn Độn khởi động, Thích Ngục Chân Thần cũng suy đoán ra hẳn là ai đột phá thành Chân Thần, hoặc là đột phá thành Tổ Thần! Mà những tù nhân bị giam giữ kia ở Thế Giới lao lung quá lâu, muốn đột phá sớm đã đột phá, bị giam giữ ở trong Thế Giới lao lung đột phá khả năng quá thấp. Cho nên khả năng lớn nhất là tên Khán Thủ Giả may mắn đạt được Thế Giới lao lung kia đột phá.
- Cái dị tộc kia, thực lực không phải chuyện đùa, nếu như hắn thật sự đột phá, vậy thì có chút phiền phức.
Sắc mặt của nam tử tóc bạc tối tăm phiền muộn.
- Hắn là Khán Thủ Giả, chỉ sợ có rất nhiều bảo vật, tuy phòng ngự của ta lợi hại, nhưng nếu như cùng hắn đối chiến hao tâm tổn sức, ta cũng hao tổn không lại hắn.
Hắn chỉ có thể ở trong Thế Giới lao lung chậm rãi từ trong Hỗn Độn hấp thu lực lượng, bởi vì Thế Giới lao lung có đại trận bao phủ, tuyệt đại đa số lực lượng đều bị trận pháp luyện thành Hỗn Độn linh dịch, hắn có thể hấp thu quá ít. Mà Khán Thủ Giả lại có thể thu nạp lực lượng ngoại giới đến bổ sung, so hao tổn, tự nhiên hao tổn không lại Khán Thủ Giả.
- Ân?
Thích Ngục Chân Thần đột nhiên ngẩng đầu.
Xa xa một đạo hắc sắc điện xà lóe lên, đã đến trên không sơn cốc, đúng là một thiếu niên áo trắng trong tay cầm thần kiếm màu đen, thiếu niên áo trắng từ trên cao đáp xuống, khí tức bình thường, tựa như phàm nhân, thế nhưng sắc mặt của Thích Ngục Chân Thần lại đại biến, lập tức cười lạnh nói:
- Lần trước giao thủ còn không bao lâu, ngươi lại tới, xem ra trước kia đột phá thật là ngươi.
- Là ta.
Kỷ Ninh cầm Bắc Minh kiếm trong tay đi tới.
- Cho dù đột phá thì như thế nào, trước đó ta không thi triển bất luận thần thông gì, có thể đơn giản ngăn ngươi. Đừng nói ngươi, ngay cả Tổ Thần Tổ Tiên đến, ta cũng có thể ngăn lại.
Thích Ngục Chân Thần lạnh như băng nhìn Kỷ Ninh, hắn tự nhiên có ngạo khí. Năm đó ở Cửu Phương Hỗn Độn Quốc, hắn là mấy lần từ trong tay Tổ Thần Tổ Tiên trốn chạy để khỏi chết.
- Ngươi mạnh mới có ý tứ.
Kỷ Ninh cười cười, cất bước tiến lên, một tay cầm kiếm.
Trong hai tay Thích Ngục Chân Thần xuất hiện một cây đoản côn, trịnh trọng nhìn Kỷ Ninh, Kỷ Ninh bỗng nhiên hóa thành một đạo lưu quang, khí thế lập tức bộc phát, phảng phất như Bàn Cổ mở thiên địa, thần kiếm trong tay chém ra, một kiếm này ra... trong tích tắc, phảng phất như Thiên Địa sụp đổ, thần kiếm màu đen cực lớn mang theo uy năng vô tận đánh tới Thích Ngục Chân Thần.
- Hừ.
Song côn của Thích Ngục Chân Thần hóa thành hai đường vòng cung, ẩn ẩn hình thành Thái Cực Đồ cực lớn, đồng thời ngăn cản một kiếm đáng sợ kia.
- Bành!!!
Kiếm của Kỷ Ninh, phảng phất như Bàn Cổ vung búa, bổ vào chỗ cặp côn kia giao nhau, nện đến Thích Ngục Chân Thần đột nhiên bay ngược, chấn mặt đất sơn cốc ra một khe rãnh cực lớn. Hoa hoa thảo thảo bị càn quét thành bột phấn, ngay cả vách núi xa xa cũng xuất hiện vết rách.
Minh Nguyệt Kiếm Thuật Thiên Băng Thức!
- Kiếm thuật của ngươi, so sánh với lần trước lại tăng lên.
Thích Ngục Chân Thần đứng ở trong khe rãnh, nhìn Kỷ Ninh nói.
- Chẳng những thần thể cường đại hơn quá khứ rất nhiều, kiếm thuật cũng có thể ở trong thời gian ngắn như vậy tăng lên.
Hắn lại không biết, ở trong Nguyệt Hạ đàm khổ tu sáu trăm năm, lại trải qua mấy trận sinh tử chém giết, hơn nữa ở trong Thế Giới lao lung từng tràng sinh tử chém giết. Những chém giết này phảng phất như đá mài đao... không ngừng cọ xát ra tiềm lực sau khi tiềm tu sáu trăm năm của Kỷ Ninh, kiếm thuật của hắn tự nhiên đã có một chu kỳ bộc phát tăng lên.
- Côn thuật của ngươi, vẫn huyền diệu như trước.
Kỷ Ninh một tay cầm kiếm tiến lên, nhoáng thân một cái, đã tới gần Thích Ngục Chân Thần, một vòng Tàn Nguyệt xinh đẹp lập tức sáng lên.
Đối mặt một kiếm xinh đẹp như thế, thần sắc của Thích Ngục Chân Thần lại càng trịnh trọng, nắm lấy song côn kiệt lực ngăn cản.
- Phốc.
Kiếm rốt cục bị ngăn lại.
Thích Ngục Chân Thần lại không dám buông lỏng chút nào, bởi vì kiếm tiếp theo của Kỷ Ninh lại tới nữa, kiếm quang sáng lên, phảng phất như này vốn là mặt trời rực rỡ, sau đó mặt trời bị mây đen che lấp, thiên một đen kịt. Đối mặt một kiếm đáng sợ này, để cho Thích Ngục Chân Thần có loại cảm giác giống như ác mộng.
Phốc! Phốc! Phốc!
Kỷ Ninh thi triển đều là Vô Ảnh Thức trong Minh Nguyệt Kiếm Thuật, quỷ dị, nhanh chóng. Kiếm pháp vốn quỷ dị nhanh chóng, ở dưới thần thể nửa bước Tổ Thần phát huy, tốc độ càng nhanh hơn, lực lượng càng kinh người hơn một chút, tuy tốc độ so với lần trước chỉ nhanh hơn một chút xíu. Nhưng dù sao trước kia cũng đã siêu việt Thiên Đạo cực hạn, hiện tại mỗi tăng lên một tia, đều khiến cho độ khó ngăn cản tăng vọt.
- Ghét nhất là loại kiếm pháp này.
Thích Ngục Chân Thần liên tiếp ngăn ba kiếm, bị ép thi triển ra thần thông sáu tay, sáu cánh tay phân biệt có một đoản côn, bắt đầu kiệt lực ngăn cản.
Kiếm của Kỷ Ninh, chỉ có một thanh.
Chỉ một thanh kiếm này, liền để cho Thích Ngục Chân Thần cố hết sức.
- Kiếm pháp siêu việt Thiên Đạo cực hạn, hắn học được ở đâu a?
Thích Ngục Chân Thần cắn răng.
- Thần thể cũng mạnh như vậy rồi, kiếm pháp huyền diệu như thế, vì sao còn học được kiếm pháp siêu việt Thiên Đạo cực hạn.
Kỷ Ninh vô cùng khát vọng Khuy Thiên Thái Hạo Tháp, hiện tại hắn thiếu thốn nhất đúng là thời gian tu luyện, nếu như hắn có thể hiểu được một Thiên Đạo, như vậy thì có hy vọng thành tựu Tổ Tiên Tổ Thần!
Xoát, trong tay Kỷ Ninh xuất hiện một thanh Bắc Minh kiếm.
Bắc Minh kiếm tổng cộng có sáu chuôi.
Trải qua đoạn thời gian gần đây chiến đấu giết chóc, một ít tù phạm Chân Thần Chân Tiên cận kề cái chết không muốn cúi đầu, Kỷ Ninh không chút nương tay chém giết, cũng làm cho năm chuôi Bắc Minh kiếm khác của Kỷ Ninh bước vào cấp độ Hỗn Độn kỳ bảo. Bất quá dựa theo Bắc Hưu Thế Giới Thần phân chia, sáu chuôi Bắc Minh kiếm của Kỷ Ninh đều chỉ có thể xem như Hỗn Độn kỳ bảo hạ phẩm.
Hỗn Độn kỳ bảo, Bắc Hưu Thế Giới Thần lưu cho Kỷ Ninh ghi chép, có thể phân chia là hạ phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.
- Đối phó Thích Ngục Chân Thần, Bắc Minh kiếm là đủ rồi.
Kỷ Ninh cầm Bắc Minh kiếm trong tay, vèo… hóa thành một đạo hắc sắc điện xà, biến mất ở phía chân trời.
Trong sơn cốc.
Một tên nam tử tóc bạc đứng ở trước bụi hoa, nhẹ nhàng hái xuống một đóa hoa, cúi đầu ngửi ngửi, chỉ là thần sắc của hắn như cũ có chút tối tăm phiền muộn.
- Khán Thủ Giả...
Nam tử tóc bạc thì thào tự nói.
- Là hắn sao?
Trước đó Hỗn Độn khởi động, Thích Ngục Chân Thần cũng suy đoán ra hẳn là ai đột phá thành Chân Thần, hoặc là đột phá thành Tổ Thần! Mà những tù nhân bị giam giữ kia ở Thế Giới lao lung quá lâu, muốn đột phá sớm đã đột phá, bị giam giữ ở trong Thế Giới lao lung đột phá khả năng quá thấp. Cho nên khả năng lớn nhất là tên Khán Thủ Giả may mắn đạt được Thế Giới lao lung kia đột phá.
- Cái dị tộc kia, thực lực không phải chuyện đùa, nếu như hắn thật sự đột phá, vậy thì có chút phiền phức.
Sắc mặt của nam tử tóc bạc tối tăm phiền muộn.
- Hắn là Khán Thủ Giả, chỉ sợ có rất nhiều bảo vật, tuy phòng ngự của ta lợi hại, nhưng nếu như cùng hắn đối chiến hao tâm tổn sức, ta cũng hao tổn không lại hắn.
Hắn chỉ có thể ở trong Thế Giới lao lung chậm rãi từ trong Hỗn Độn hấp thu lực lượng, bởi vì Thế Giới lao lung có đại trận bao phủ, tuyệt đại đa số lực lượng đều bị trận pháp luyện thành Hỗn Độn linh dịch, hắn có thể hấp thu quá ít. Mà Khán Thủ Giả lại có thể thu nạp lực lượng ngoại giới đến bổ sung, so hao tổn, tự nhiên hao tổn không lại Khán Thủ Giả.
- Ân?
Thích Ngục Chân Thần đột nhiên ngẩng đầu.
Xa xa một đạo hắc sắc điện xà lóe lên, đã đến trên không sơn cốc, đúng là một thiếu niên áo trắng trong tay cầm thần kiếm màu đen, thiếu niên áo trắng từ trên cao đáp xuống, khí tức bình thường, tựa như phàm nhân, thế nhưng sắc mặt của Thích Ngục Chân Thần lại đại biến, lập tức cười lạnh nói:
- Lần trước giao thủ còn không bao lâu, ngươi lại tới, xem ra trước kia đột phá thật là ngươi.
- Là ta.
Kỷ Ninh cầm Bắc Minh kiếm trong tay đi tới.
- Cho dù đột phá thì như thế nào, trước đó ta không thi triển bất luận thần thông gì, có thể đơn giản ngăn ngươi. Đừng nói ngươi, ngay cả Tổ Thần Tổ Tiên đến, ta cũng có thể ngăn lại.
Thích Ngục Chân Thần lạnh như băng nhìn Kỷ Ninh, hắn tự nhiên có ngạo khí. Năm đó ở Cửu Phương Hỗn Độn Quốc, hắn là mấy lần từ trong tay Tổ Thần Tổ Tiên trốn chạy để khỏi chết.
- Ngươi mạnh mới có ý tứ.
Kỷ Ninh cười cười, cất bước tiến lên, một tay cầm kiếm.
Trong hai tay Thích Ngục Chân Thần xuất hiện một cây đoản côn, trịnh trọng nhìn Kỷ Ninh, Kỷ Ninh bỗng nhiên hóa thành một đạo lưu quang, khí thế lập tức bộc phát, phảng phất như Bàn Cổ mở thiên địa, thần kiếm trong tay chém ra, một kiếm này ra... trong tích tắc, phảng phất như Thiên Địa sụp đổ, thần kiếm màu đen cực lớn mang theo uy năng vô tận đánh tới Thích Ngục Chân Thần.
- Hừ.
Song côn của Thích Ngục Chân Thần hóa thành hai đường vòng cung, ẩn ẩn hình thành Thái Cực Đồ cực lớn, đồng thời ngăn cản một kiếm đáng sợ kia.
- Bành!!!
Kiếm của Kỷ Ninh, phảng phất như Bàn Cổ vung búa, bổ vào chỗ cặp côn kia giao nhau, nện đến Thích Ngục Chân Thần đột nhiên bay ngược, chấn mặt đất sơn cốc ra một khe rãnh cực lớn. Hoa hoa thảo thảo bị càn quét thành bột phấn, ngay cả vách núi xa xa cũng xuất hiện vết rách.
Minh Nguyệt Kiếm Thuật Thiên Băng Thức!
- Kiếm thuật của ngươi, so sánh với lần trước lại tăng lên.
Thích Ngục Chân Thần đứng ở trong khe rãnh, nhìn Kỷ Ninh nói.
- Chẳng những thần thể cường đại hơn quá khứ rất nhiều, kiếm thuật cũng có thể ở trong thời gian ngắn như vậy tăng lên.
Hắn lại không biết, ở trong Nguyệt Hạ đàm khổ tu sáu trăm năm, lại trải qua mấy trận sinh tử chém giết, hơn nữa ở trong Thế Giới lao lung từng tràng sinh tử chém giết. Những chém giết này phảng phất như đá mài đao... không ngừng cọ xát ra tiềm lực sau khi tiềm tu sáu trăm năm của Kỷ Ninh, kiếm thuật của hắn tự nhiên đã có một chu kỳ bộc phát tăng lên.
- Côn thuật của ngươi, vẫn huyền diệu như trước.
Kỷ Ninh một tay cầm kiếm tiến lên, nhoáng thân một cái, đã tới gần Thích Ngục Chân Thần, một vòng Tàn Nguyệt xinh đẹp lập tức sáng lên.
Đối mặt một kiếm xinh đẹp như thế, thần sắc của Thích Ngục Chân Thần lại càng trịnh trọng, nắm lấy song côn kiệt lực ngăn cản.
- Phốc.
Kiếm rốt cục bị ngăn lại.
Thích Ngục Chân Thần lại không dám buông lỏng chút nào, bởi vì kiếm tiếp theo của Kỷ Ninh lại tới nữa, kiếm quang sáng lên, phảng phất như này vốn là mặt trời rực rỡ, sau đó mặt trời bị mây đen che lấp, thiên một đen kịt. Đối mặt một kiếm đáng sợ này, để cho Thích Ngục Chân Thần có loại cảm giác giống như ác mộng.
Phốc! Phốc! Phốc!
Kỷ Ninh thi triển đều là Vô Ảnh Thức trong Minh Nguyệt Kiếm Thuật, quỷ dị, nhanh chóng. Kiếm pháp vốn quỷ dị nhanh chóng, ở dưới thần thể nửa bước Tổ Thần phát huy, tốc độ càng nhanh hơn, lực lượng càng kinh người hơn một chút, tuy tốc độ so với lần trước chỉ nhanh hơn một chút xíu. Nhưng dù sao trước kia cũng đã siêu việt Thiên Đạo cực hạn, hiện tại mỗi tăng lên một tia, đều khiến cho độ khó ngăn cản tăng vọt.
- Ghét nhất là loại kiếm pháp này.
Thích Ngục Chân Thần liên tiếp ngăn ba kiếm, bị ép thi triển ra thần thông sáu tay, sáu cánh tay phân biệt có một đoản côn, bắt đầu kiệt lực ngăn cản.
Kiếm của Kỷ Ninh, chỉ có một thanh.
Chỉ một thanh kiếm này, liền để cho Thích Ngục Chân Thần cố hết sức.
- Kiếm pháp siêu việt Thiên Đạo cực hạn, hắn học được ở đâu a?
Thích Ngục Chân Thần cắn răng.
- Thần thể cũng mạnh như vậy rồi, kiếm pháp huyền diệu như thế, vì sao còn học được kiếm pháp siêu việt Thiên Đạo cực hạn.