Mãng Hoang Kỷ
Chương 714
Ngồi ở trong đình đài.
Tuyết hoa phiêu phiêu, Kỷ Ninh một mình ngồi ở đó, trước mặt là một bầu rượu, một chén rượu.
Yên lặng uống rượu, rượu vào yết hầu càng là một mảnh nóng bỏng.
- Sư tỷ, dựa theo lời của Bắc Hưu Thế Giới Thần, ở trong Hỗn Độn, ẩn chứa khả năng vô tận.
Ánh mắt của Kỷ Ninh phiêu miểu.
- Mặc dù là Thiên Thương cung của Bắc Hưu Thế Giới Thần, cũng có tồn tại mạnh hơn Bắc Hưu Thế Giới Thần. Ở trong Hỗn Độn vô tận, càng có một ít thực lực vượt xa Bắc Hưu Thế Giới Thần...
- Thế Giới cảnh, thực sự không phải cuối cùng.
- Đạt tới Thế Giới cảnh, có thể từ trong Vận Mệnh trường hà tìm đến Chân Linh.
- Chân Linh của ngươi mất đi, Thế Giới cảnh cứu không được ngươi. Nhưng nếu tương lai ta có thể siêu việt Thế Giới cảnh, có thể đi đến một bước càng xa, có lẽ có thể cứu được ngươi rồi.
Trong lòng Kỷ Ninh yên lặng nói.
Bắc Hưu Thế Giới Thần coi Kỷ Ninh là truyền nhân, nên để lại rất nhiều pháp môn, một ít thế lực phân bố trong Hỗn Độn, một ít thường thức,...
Cho nên Kỷ Ninh rất rõ ràng, như thần kiếm Tử Quang Quỳnh của Bắc Hưu Thế Giới Thần, vậy thì xa xa không phải Thế Giới Thần, Hỗn Độn Tiên Nhân có khả năng luyện chế. Kỷ Ninh rất rõ ràng, ở trong Hỗn Độn vô tận, có tồn tại còn mạnh hơn Thế Giới Thần, Hỗn Độn Tiên Nhân. Trước kia Kỷ Ninh không có dã tâm gì, cảm thấy chỉ cần sống qua hạo kiếp, ở Tam Giới qua sinh hoạt bình tĩnh cũng không tệ, cho dù tương lai vì bổn mạng thệ ngôn phải đi Thiên Thương cung đưa tin, đó cũng là rất sự tình rất xa xôi.
Nhưng bây giờ.
Kỷ Ninh đã có dã tâm.
Hắn phải đi xa hơn! Đi cao hơn!
- Đợi hạo kiếp kết thúc, ta sẽ lưu lại nguyên thần thứ hai chiếu cố nữ nhi của chúng ta, về sau ta sẽ dựa theo bổn mạng thệ ngôn, bước vào Hỗn Độn vô tận đi Thiên Thương cung, ta sẽ đạp vào đỉnh phong... Chỉ cần con đường tu luyện này không có cuối cùng, thì có hi vọng cứu ngươi trở về.
Kỷ Ninh yên lặng nói.
- Sư đệ.
Một giọng nói vang lên.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn lại, ngoài cửa viện đi tới một người, đúng là Ngân Nguyệt sư huynh.
Ngân Nguyệt nhìn Kỷ Ninh, cảm nhận được Kỷ Ninh cô tịch, không khỏi thầm than, năm đó đạo lữ của hắn vừa mới chết, hắn cũng từng như Kỷ Ninh, phải qua hồi lâu mới có thể đè xuống những cảm xúc này, mới có thể chuyện trò vui vẻ, bất quá mặc kệ như thế nào cũng chỉ là dằn xuống đáy lòng mà thôi, không có cách nào quên mất, khi thời cơ tới, như trước sẽ bộc phát.
Hắn chứng kiến Kỷ Ninh, phảng phất như thấy được mình quá khứ.
- Sư huynh.
Kỷ Ninh đáp.
Ngân Nguyệt đi qua, ngồi ở đối diện Kỷ Ninh, nhìn xem một chén rượu trên bàn.
- Còn chén rượu nào không?
- Sư huynh đến rồi, tự nhiên có.
Kỷ Ninh phẩy tay áo, trên bàn lại thêm một chén rượu, Kỷ Ninh bưng bầu rượu lên rót.
- Chậc chậc.
Ngân Nguyệt uống một ngụm, về sau mới ngửa đầu uống hết.
- Rượu rất nồng.
Ngân Nguyệt cười nói.
- Ta tới gặp ngươi, là lo lắng ngươi chán chường, hoặc hoàn toàn bị cừu hận khống chế. Hiện tại xem ra, ngươi còn rất tỉnh táo.
- Ta đương nhiên tỉnh táo, ta còn có con gái Minh Nguyệt, còn có Bạch thúc, Tiểu Thanh, còn có phụ thân mẫu thân của ta.
Kỷ Ninh bình tĩnh nói, tuy phụ thân mẫu thân mất đi, nhưng nếu có thể đạp vào Thế Giới cảnh, là có thể từ Vận Mệnh trường hà tìm Chân Linh của cha mẹ về.
- Đúng vậy, thế gian còn có rất nhiều thứ đáng giá chúng ta quyến luyến.
Ngân Nguyệt gật đầu, trong mắt có sát ý.
- Nhưng Vô Gian Môn kia, thật sự quá không từ thủ đoạn rồi, vậy mà ám sát phạm vi lớn, bao nhiêu thân nhân của Thiên Thần Chân Tiên, Đạo Tổ đại năng chết đi, họa không tới người nhà a!
- Ân.
Trong mắt Kỷ Ninh cũng khó giấu sát ý.
Nghĩ đến Thần Vương đứng ở trên tường thành Vô Gian Thành, bóp nát hồn phách của sư tỷ, làm Chân Linh của sư tỷ tán loạn, Kỷ Ninh liền dâng lên hận ý.
Nhất định phải giết đối phương.
Giết Thần Vương khốn kiếp này!
******
Vạn Ma giới.
Trên cô phong, Vạn Ma chi chủ đang cùng Tâm Ma Chi Chủ gặp nhau, một bên Ô Tiêu cung kính đứng đấy không dám lên tiếng.
- Thua thực thảm.
Thân ảnh áo bào xám nhẹ nói, tựa hồ còn mang theo mỉm cười.
- Đáng tiếc.
- Trường hạo kiếp này, không phải ngươi muốn nhấc lên đấy sao?
Vạn Ma chi chủ lạnh nhạt nói.
- Phong Ma, lời này của ngươi sai rồi, không phải ta muốn nhấc lên, mà là bởi vì chúng ta không động thủ, chỉ có một đường bị diệt.
Thân ảnh áo bào xám cười nói.
- Cho nên chỉ có thể chiến, trận doanh Nữ Oa bọn hắn chết sạch, chúng ta liền có thể sống sót.
- Ngọn nguồn hạo kiếp, đến cùng ở đâu?
Vạn Ma chi chủ nhíu mày.
- Ta cũng không rõ ràng lắm, dù sao ta là một bộ phận của Thiên Đạo, Thiên Đạo lại không phải là ta.
Thân ảnh áo bào xám lắc đầu.
- Mặc kệ như thế nào, ta vẫn hi vọng Vô Gian Môn thắng, tuy nói hiện tại ta dung nhập Thiên Đạo... nhưng dù sao ta từng là Vô Gian Hỗn Độn Giới Vương, ta thật không muốn Vô Gian Môn tất cả đều chết đi, hoặc là nói ngươi mang theo một chút còn sót lại chạy ra Tam Giới. Ta hi vọng sinh hoạt ở trên Tam Giới, là sinh linh của Vô Gian Hỗn Độn giới chúng ta.
Vạn Ma chi chủ nhìn hắn.
Thân ảnh áo bào xám tiếp tục nói:
- Số mệnh chi tranh, trận chiến ở Trục Lộc Đại Thế Giới là cuộc chiến mấu chốt, đáng tiếc chúng ta thua, thua ở trên thân một người không ai để ý, hắn không phải Đạo Tổ, không phải Chân Thần, thậm chí Tâm lực Kiếm lực đều không tới tầng thứ năm, vẫn như trước có thể phát huy ra tất cả lực lượng của La Hầu trận. Hiện tại hắn còn chiếm được Vạn Vật Sứ Giả, hắn thành trở ngại lớn nhất của Vô Gian Môn chúng ta khi muốn đạt được thắng lợi ở số mệnh chi tranh.
- Là trở ngại lớn nhất.
Vạn Ma chi chủ gật đầu.
- Ngươi có biện pháp đối phó hắn không? Dùng thực lực của hắn, bản tôn hắn thống lĩnh La Hầu trận, nguyên thần thứ hai thống lĩnh Vạn Vật Sứ Giả. Cho dù chúng ta phái năm Vạn Vật Sứ Giả, cũng không nhất định làm gì được hắn. Cũng đừng quên, lực lượng đại quân của trận doanh Nữ Oa cũng cực kỳ cường đại, nếu không có Vạn Vật Sứ Giả, chúng ta căn bản đấu không lại trận doanh Nữ Oa.
- Kỷ Ninh, là răng nanh sắc bén nhất của trận doanh Nữ Oa.
Thân ảnh áo bào xám lạnh nhạt cười nói.
- Cho nên biện pháp tốt nhất, là nhổ cái nanh này.
- Nhổ cái nanh này?
Vạn Ma chi chủ khẽ giật mình.
- Đúng.
Thân ảnh áo bào xám gật đầu.
- Nhổ như thế nào?
Sắc mặt của Vạn Ma chi chủ thay đổi, hắn mơ hồ đoán ra cách nghĩ của Tâm Ma Chi Chủ rồi.
Tuyết hoa phiêu phiêu, Kỷ Ninh một mình ngồi ở đó, trước mặt là một bầu rượu, một chén rượu.
Yên lặng uống rượu, rượu vào yết hầu càng là một mảnh nóng bỏng.
- Sư tỷ, dựa theo lời của Bắc Hưu Thế Giới Thần, ở trong Hỗn Độn, ẩn chứa khả năng vô tận.
Ánh mắt của Kỷ Ninh phiêu miểu.
- Mặc dù là Thiên Thương cung của Bắc Hưu Thế Giới Thần, cũng có tồn tại mạnh hơn Bắc Hưu Thế Giới Thần. Ở trong Hỗn Độn vô tận, càng có một ít thực lực vượt xa Bắc Hưu Thế Giới Thần...
- Thế Giới cảnh, thực sự không phải cuối cùng.
- Đạt tới Thế Giới cảnh, có thể từ trong Vận Mệnh trường hà tìm đến Chân Linh.
- Chân Linh của ngươi mất đi, Thế Giới cảnh cứu không được ngươi. Nhưng nếu tương lai ta có thể siêu việt Thế Giới cảnh, có thể đi đến một bước càng xa, có lẽ có thể cứu được ngươi rồi.
Trong lòng Kỷ Ninh yên lặng nói.
Bắc Hưu Thế Giới Thần coi Kỷ Ninh là truyền nhân, nên để lại rất nhiều pháp môn, một ít thế lực phân bố trong Hỗn Độn, một ít thường thức,...
Cho nên Kỷ Ninh rất rõ ràng, như thần kiếm Tử Quang Quỳnh của Bắc Hưu Thế Giới Thần, vậy thì xa xa không phải Thế Giới Thần, Hỗn Độn Tiên Nhân có khả năng luyện chế. Kỷ Ninh rất rõ ràng, ở trong Hỗn Độn vô tận, có tồn tại còn mạnh hơn Thế Giới Thần, Hỗn Độn Tiên Nhân. Trước kia Kỷ Ninh không có dã tâm gì, cảm thấy chỉ cần sống qua hạo kiếp, ở Tam Giới qua sinh hoạt bình tĩnh cũng không tệ, cho dù tương lai vì bổn mạng thệ ngôn phải đi Thiên Thương cung đưa tin, đó cũng là rất sự tình rất xa xôi.
Nhưng bây giờ.
Kỷ Ninh đã có dã tâm.
Hắn phải đi xa hơn! Đi cao hơn!
- Đợi hạo kiếp kết thúc, ta sẽ lưu lại nguyên thần thứ hai chiếu cố nữ nhi của chúng ta, về sau ta sẽ dựa theo bổn mạng thệ ngôn, bước vào Hỗn Độn vô tận đi Thiên Thương cung, ta sẽ đạp vào đỉnh phong... Chỉ cần con đường tu luyện này không có cuối cùng, thì có hi vọng cứu ngươi trở về.
Kỷ Ninh yên lặng nói.
- Sư đệ.
Một giọng nói vang lên.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn lại, ngoài cửa viện đi tới một người, đúng là Ngân Nguyệt sư huynh.
Ngân Nguyệt nhìn Kỷ Ninh, cảm nhận được Kỷ Ninh cô tịch, không khỏi thầm than, năm đó đạo lữ của hắn vừa mới chết, hắn cũng từng như Kỷ Ninh, phải qua hồi lâu mới có thể đè xuống những cảm xúc này, mới có thể chuyện trò vui vẻ, bất quá mặc kệ như thế nào cũng chỉ là dằn xuống đáy lòng mà thôi, không có cách nào quên mất, khi thời cơ tới, như trước sẽ bộc phát.
Hắn chứng kiến Kỷ Ninh, phảng phất như thấy được mình quá khứ.
- Sư huynh.
Kỷ Ninh đáp.
Ngân Nguyệt đi qua, ngồi ở đối diện Kỷ Ninh, nhìn xem một chén rượu trên bàn.
- Còn chén rượu nào không?
- Sư huynh đến rồi, tự nhiên có.
Kỷ Ninh phẩy tay áo, trên bàn lại thêm một chén rượu, Kỷ Ninh bưng bầu rượu lên rót.
- Chậc chậc.
Ngân Nguyệt uống một ngụm, về sau mới ngửa đầu uống hết.
- Rượu rất nồng.
Ngân Nguyệt cười nói.
- Ta tới gặp ngươi, là lo lắng ngươi chán chường, hoặc hoàn toàn bị cừu hận khống chế. Hiện tại xem ra, ngươi còn rất tỉnh táo.
- Ta đương nhiên tỉnh táo, ta còn có con gái Minh Nguyệt, còn có Bạch thúc, Tiểu Thanh, còn có phụ thân mẫu thân của ta.
Kỷ Ninh bình tĩnh nói, tuy phụ thân mẫu thân mất đi, nhưng nếu có thể đạp vào Thế Giới cảnh, là có thể từ Vận Mệnh trường hà tìm Chân Linh của cha mẹ về.
- Đúng vậy, thế gian còn có rất nhiều thứ đáng giá chúng ta quyến luyến.
Ngân Nguyệt gật đầu, trong mắt có sát ý.
- Nhưng Vô Gian Môn kia, thật sự quá không từ thủ đoạn rồi, vậy mà ám sát phạm vi lớn, bao nhiêu thân nhân của Thiên Thần Chân Tiên, Đạo Tổ đại năng chết đi, họa không tới người nhà a!
- Ân.
Trong mắt Kỷ Ninh cũng khó giấu sát ý.
Nghĩ đến Thần Vương đứng ở trên tường thành Vô Gian Thành, bóp nát hồn phách của sư tỷ, làm Chân Linh của sư tỷ tán loạn, Kỷ Ninh liền dâng lên hận ý.
Nhất định phải giết đối phương.
Giết Thần Vương khốn kiếp này!
******
Vạn Ma giới.
Trên cô phong, Vạn Ma chi chủ đang cùng Tâm Ma Chi Chủ gặp nhau, một bên Ô Tiêu cung kính đứng đấy không dám lên tiếng.
- Thua thực thảm.
Thân ảnh áo bào xám nhẹ nói, tựa hồ còn mang theo mỉm cười.
- Đáng tiếc.
- Trường hạo kiếp này, không phải ngươi muốn nhấc lên đấy sao?
Vạn Ma chi chủ lạnh nhạt nói.
- Phong Ma, lời này của ngươi sai rồi, không phải ta muốn nhấc lên, mà là bởi vì chúng ta không động thủ, chỉ có một đường bị diệt.
Thân ảnh áo bào xám cười nói.
- Cho nên chỉ có thể chiến, trận doanh Nữ Oa bọn hắn chết sạch, chúng ta liền có thể sống sót.
- Ngọn nguồn hạo kiếp, đến cùng ở đâu?
Vạn Ma chi chủ nhíu mày.
- Ta cũng không rõ ràng lắm, dù sao ta là một bộ phận của Thiên Đạo, Thiên Đạo lại không phải là ta.
Thân ảnh áo bào xám lắc đầu.
- Mặc kệ như thế nào, ta vẫn hi vọng Vô Gian Môn thắng, tuy nói hiện tại ta dung nhập Thiên Đạo... nhưng dù sao ta từng là Vô Gian Hỗn Độn Giới Vương, ta thật không muốn Vô Gian Môn tất cả đều chết đi, hoặc là nói ngươi mang theo một chút còn sót lại chạy ra Tam Giới. Ta hi vọng sinh hoạt ở trên Tam Giới, là sinh linh của Vô Gian Hỗn Độn giới chúng ta.
Vạn Ma chi chủ nhìn hắn.
Thân ảnh áo bào xám tiếp tục nói:
- Số mệnh chi tranh, trận chiến ở Trục Lộc Đại Thế Giới là cuộc chiến mấu chốt, đáng tiếc chúng ta thua, thua ở trên thân một người không ai để ý, hắn không phải Đạo Tổ, không phải Chân Thần, thậm chí Tâm lực Kiếm lực đều không tới tầng thứ năm, vẫn như trước có thể phát huy ra tất cả lực lượng của La Hầu trận. Hiện tại hắn còn chiếm được Vạn Vật Sứ Giả, hắn thành trở ngại lớn nhất của Vô Gian Môn chúng ta khi muốn đạt được thắng lợi ở số mệnh chi tranh.
- Là trở ngại lớn nhất.
Vạn Ma chi chủ gật đầu.
- Ngươi có biện pháp đối phó hắn không? Dùng thực lực của hắn, bản tôn hắn thống lĩnh La Hầu trận, nguyên thần thứ hai thống lĩnh Vạn Vật Sứ Giả. Cho dù chúng ta phái năm Vạn Vật Sứ Giả, cũng không nhất định làm gì được hắn. Cũng đừng quên, lực lượng đại quân của trận doanh Nữ Oa cũng cực kỳ cường đại, nếu không có Vạn Vật Sứ Giả, chúng ta căn bản đấu không lại trận doanh Nữ Oa.
- Kỷ Ninh, là răng nanh sắc bén nhất của trận doanh Nữ Oa.
Thân ảnh áo bào xám lạnh nhạt cười nói.
- Cho nên biện pháp tốt nhất, là nhổ cái nanh này.
- Nhổ cái nanh này?
Vạn Ma chi chủ khẽ giật mình.
- Đúng.
Thân ảnh áo bào xám gật đầu.
- Nhổ như thế nào?
Sắc mặt của Vạn Ma chi chủ thay đổi, hắn mơ hồ đoán ra cách nghĩ của Tâm Ma Chi Chủ rồi.