Mãng Hoang Kỷ
Chương 431: Thiếu Viêm tộc ra tay
"Ah." Kỷ Ninh lộ vẻ vui mừng.
"Ông ngoại, người là một trong Thập Điện Diêm Vương?" Úy Trì Tích Nguyệt bên cạnh cũng giật mình.
Duyên Vương cười ha ha: "Chỉ là Thập Điện Diêm Vương của tiểu luân hồi mà thôi, chỉ quản lý toàn bộ biên giới do Xích Minh Đạo tổ khống chế. Hiện nay trong Tam giới có rất nhiều Diêm Vương, cũng phải tới gần một ngàn vị. Hoàn toàn không phải là mười vị ở Địa Phủ Minh giới trước kia… mười vị kia đều là đẳng cấp Thiên Thần Chân Tiên.
"Ông ngoại, làm sao người có thể trở thành Thập Điện Diêm Vương?" Úy Trì Tích Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
"Lúc trước Đạo tổ dựng lại tiểu luân hồi, cần tuyển chọn đệ nhất phán quan và Thập Điện Diêm Vương, vì vậy bắt đầu tuyển người ở khắp nơi. Thế giới Đại Hạ cũng muốn chọn ra một vị… Bởi vì ta là hoàng tộc, lại vừa mới thành Thiên Tiên, nên bệ hạ mới để cho ta đảm đương vị trí Diêm Vương này." Duyên Vương giải thích.
Kỷ Ninh hiểu ra, có xuất thân hoàng tộc, lại vừa mới thành Thiên Tiên nên được tuyển làm một trong những Thập Điện Diêm Vương cũng là việc bình thường.
Thập Điện Diêm Vương của tiểu luân hồi này, địa vị cũng phải là quá được tôn sung. Nếu là Địa phủ Minh giới xưa kia… quản lý vô số sinh mệnh trong Tam giới, quyền lực như thế mới gọi là lớn.
"Kỷ Ninh, ngươi hỏi về tiểu luân hồi, là có việc gì?" Duyên Vương nhìn Kỷ Ninh hỏi.
"Vâng." Kỷ Ninh gật đầu trả lời. "Duyên Vương tiền bối, vãn bối có một chuyện cầu tiền bối giúp đỡ."
"Cứ nói." Duyên Vương nói thẳng.
Nội bộ hoàng tộc vốn vô cùng đoàn kết, mà hiện nay trong thế giới Đại Hạ có một vài thế lực lớn ẩn núp rình rập, hoàng tộc đứng trước áp lực bên ngoài lại càng đoàn kết chưa từng thấy. Hạ Hoàng đã xác định Kỷ Ninh "chỉ có thể làm bạn, không thể làm địch", thậm chí cho rằng Kỷ Ninh có khả năng rất lớn là đệ tử Đạo tổ. Tin tức này trong nhóm Thiên Tiên của hoàng tộc, bọn họ đều biết rõ, Duyên Vương đối đãi với Kỷ Ninh khác hẳn so với lúc đại hội tiên duyên trước đây, khi đó đối đãi với Kỷ Ninh như một vãn bối, còn bây giờ thì đã đặt Kỷ Ninh ngang hàng mình.
"Tin rằng Duyên Vương tiền bối cũng biết, cha mẹ ta là Kỷ Nhất Xuyên và Úy Trì Tuyết đều đã qua đời nhiều năm." Kỷ Ninh nói, "Ta rất muốn biết tình hình hiện nay của cha mẹ ta."
"Tìm ra thì sẽ làm gì" Duyên Vương nhìn Kỷ Ninh, "Bọn họ sau khi đầu thai sẽ không nhớ được kiếp trước."
"Nếu như bọn họ sau khi đầu thai vẫn sống tốt, ta cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của họ." Kỷ Ninh nói, "Ta chỉ muốn nhìn xem… Xem bọn họ hiện tại có tốt không, xem có thể làm được điều gì đó cho họ không mà thôi."
"Uhm." Duyên Vương gật đầu, "Được rồi, việc này giao cho ta, khoảng chừng mấy tháng nữa sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục."
"Mấy tháng?" Kỷ Ninh kinh ngạc.
"Thấy lâu sao?" Duyên Vương nở nụ cười,
Kỷ Ninh gật đầu.
Duyên Vương hỏi lại: "Ngươi có biết mấy chục đại thế giới, vô số tiểu thế giới, nhân tộc, các loại động vật, từng loài…. Mỗi ngày có bao nhiêu sinh mệnh chết đi không?"
"Tại ta thấy lúc trước Âm Tào Địa Phủ tra ra rất nhanh." Kỷ Ninh nói.
"Đó là Âm tào Địa phủ do chính Nữ Oa nương nương kiến tạo, lại có bảo vật "Sổ Sinh Tử" phù hợp thiên đạo." Duyên Vương nói, "Sổ Sinh Tử có thể chia ra thành hàng tỉ cái phân thân, quản lý vô cùng tốt tất cả việc đầu thai, nhân sinh, công đức, kinh nghiệm các loại. Còn Xích Minh đạo tổ tạo dựng lại tiểu luân hồi, trong đó lại không có sổ Sinh Tử… nên ngược lại mọi việc sẽ càng bận rộn hơn."
"Vô số sinh mệnh chuyển thế đầu thai, công đức, tội nghiệt các loại tin tức, mỗi ngày đều phải ghi chép lại vào một pháp bảo thẻ tre. Duyên Vương nói, "Mà cũng chỉ ghi lại được tin tức chưa được trăm năm gần đây, xa hơn nữa đều bỏ trống."
"Bỏ trống?" Kỷ Ninh khẽ giật mình.
"Đúng, nếu ở thời điểm trước khi Lục đạo luân hồi sụp đổ, chúng ta không thể nào tra ra. Tuy nhiên chúng ta cũng có thể đi tìm Thôi Phán Quan, đệ nhất phán quan Địa Phủ Minh Giới, xem xét lại trăm ngàn đời đã qua. Nhưng dù là tin tức của một người cũng rất khổng lồ rồi chớ nói chi là ghi chép về vô số sinh mệnh trong hảng tỉ thế giới, chúng ta nhớ không nổi, dứt khoát là không nhớ nổi." Duyên Vương giải thích, "Thậm chí hiện nay những phán quan ở tiểu luân hồi, gặp những hồn phách bị chết, cũng không lãng phí thời gian đi điều tra xem bọn hắn trải qua những gì ở kiếp trước, mà trực tiếp xem công đức, tội nghiệt rồi căn cứ vào đó mà quyết định cho đầu thai thành súc sinh, hay vẫn là người. Cho đầu thai giàu sang phú quý hay vẫn là gia cảnh khốn cùng."
Kỷ Ninh gượng cười.
Lúc trước bản thân từng được gặp Thôi Phán Quan, Thôi Phán Quan chỉ liếc mắt qua đã biết rõ tất cả kiếp trước của mình.
Nhưng bây giờ phán quan ở tiểu luân hồi chỉ nhìn công đức, tội nghiệt mà không điều tra cuộc sống kiếp trước. Nhưng mà như vậy thì tốc độ cũng nhanh.
"Ta sẽ phái người giúp ngươi dò tìm trong kho cất chứa, muốn tìm lại pháp bảo thẻ tre có ghi chép về cha mẹ ngươi, chính xác phải mất nhiều ngày." Duyên Vương nói.
"Đa tạ tiền bối." Kỷ Ninh cảm kích nói, bây giờ hắn mới hiểu hiện tại tra việc chuyển thế khó khắn như vậy.
Mấy tháng thì mấy tháng.
"Tiền bối, đệ nhất phán quan của Địa Phủ Minh Giới, Thôi Phán Quan kia có thể tìm thấy ở đâu?" Kỷ Ninh hỏi.
"Tìm Thôi Phán Quan? Có khả năng ở Thiên Giới, có khả năng ở Địa Phủ Minh Giới, cũng có khả năng ở chỗ khác." Duyên Vương lắc đầu, "Từ khi Lục Đạo Luân Hồi sụp đổ, Thôi Phán Quan không cần phải quản lý mấy việc vặt nữa, hắn còn có Sổ Sinh Tử hộ thân, muốn đi đâu thì đi. Muốn tìm hành tung của hắn phải hỏi một số tiên nhân của Thiên Giới, Địa Phủ."
Bầu trời u ám, Kỷ Ninh rời khỏi vương đô Đại Hạ trở lại quận An Thiền.
"Mấy tháng sau là có thể biết tình hình cha mẹ sau khi chuyển thế rồi." Trong lòng Kỷ Ninh cũng có mong chờ, "Không biết bọn họ qua được không, ở kiếp này họ tu tiên ra sao? Kiếp này bọn họ ở thế giới nào, có ở Đại Hạ không?"
Trên không trung một vùng hoang dã.
Kỷ Ninh bay về phía hồ nước xa xa, từ xa đã có thể nhìn thấy ngôi nhà gỗ ở ven hồ, đó là chỗ ở của sư đệ Mộc Tử Sóc.
"Ai." Kỷ Ninh khẽ thở dài trong lòng.
Sư đệ vốn đã không có thân nhân nào, còn duy nhất đạo lữ lại bị vây trong quả cầu bằng ngọc nho nhỏ kia. Hàng ngày đều ôm quả cầu nói chuyện, Kỷ Ninh rất lo lắng cho đạo tâm của sư đệ, nếu cứ thế mãi, một khi đạo tâm sụp đổ, chỉ sợ sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, không khống chế được nguyên lực, kết quả sẽ tự bạo mà chết.
"Đã đến."
Trong đám cỏ hoang ở ven hồ, bốn tên lão tổ Thiên Tiên đang khoanh chân ngồi đều mở mắt ra, nhìn bóng người xuất hiện trên bầu trời phía xa.
Thiếu niên đang ngự gió bay đến trên bầu trời kia… đúng là mối họa lớn hiện nay của Thiếu Viêm tộc bọn hắn – Kỷ Ninh!
"Nhanh vậy mà đã đến, xem ra cảm tình giữa Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc rất sâu." Lão tổ Huyền Cơ cười nhạt, "Cứ tưởng sẽ phải đợi một hai năm, đúng là ông trời muốn giúp Thiếu Viêm tộc ta!"
"Trời cao muốn chúng ta trừ được mối họa này." Lão tổ Khô Mộc trầm giọng nói.
"Cơ hội tới rồi." Nam tử nâng cái chuông lớn nhếch miệng cười. xem tại TruyenFull.vn
Trong mắt lão tố Si Tâm cũng lóe hàn quang.
Đây đúng là tình huống tốt nhất mà bọn hắn dự đoán được. Dù sao mỗi lần tu tiên giả bế quan cũng rất lâu, bọn hắn không thể biết được phải đến lúc nào thì Kỷ Ninh mới tới gặp Mộc Tử Sóc, nếu quả thật phải đợi tới vài chục năm, thậm chí lâu hơn nữa, e rằng bọn hắn buộc phải chọn cách bắt Mộc Tử Sóc! Dùng Mộc Tử Sóc ép buộc Kỷ Ninh hiện thân, nhưng như vậy Kỷ Ninh sẽ có sự chuẩn bị, thậm chí có thể dẫn theo bằng hữu tới. Ví dụ như sư huynh đệ trong môn phái thần bí của Kỷ Ninh, hay nhóm người Điện Tài tiên nhân. Nếu vậy thì bọn hắn sẽ rất khó giết chết Kỷ Ninh.
"Hiện tại hắn không hề đề phòng." Ánh mắt lão tổ Si Tâm lạnh băng, "Là cơ hội tốt nhất của chúng ta."
"Đúng."
Ba tên lão tổ khác đều gật đầu.
"Theo kế hoạch đã định." Si Tâm nhìn Kỷ Ninh ở xa đang bay về phía căn nhà gỗ, "Chọn đúng thời điểm ra tay!"
Kỷ Ninh đứng trên không trung nhìn qua cánh cửa sổ đang mở rộng, thấy Mộc Tử Sóc bên trong nhà. Mộc Tử Sóc đặt quả cầu bằng ngọc lên bàn trước mặt, vừa uống rượu vừa chuyện trò.
"Vẫn nói chuyện phiếm cùng hồn phách của Du Hạ?" Kỷ Ninh thấy vậy, không khỏi lo lắng, "Cứ tiếp tục như vậy, đạo tâm có thể bị sụp đổ?"
Phàm nhân có thể suy sụp tinh thần.
Nhưng tu tiên giả mà suy sụp thì lại rất nguy hiểm, nếu như là Thần Ma luyện thể thì đỡ, mặc dù nguyên lực có bạo loạn, Thần Ma luyện thể còn có thể gánh chịu được. Nhưng sư đệ Mộc Tử Sóc chỉ là luyện khí lưu, nguyên lực bạo loạn cũng đủ làm cho sư đệ chết.
"Sư đệ!" Kỷ Ninh cao giọng gọi.
Mộc Tử Sóc ôm quả cầu bằng ngọc đi từ trong nhà ra cửa, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi cười: "Sư huynh!"
Đúng lúc này.
"Ngang ~~~"
Một cơn chấn động cường đại quỷ dị từ xa truyền tới, tựa như mặt trời tỏa hào quang bao phủ tất cả. Chấn động quỷ dị này bao phủ xung quanh một khu vực lớn, bao gồm cả Mộc Tử Sóc, quả cầu bằng ngọc cùng với Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh chỉ cảm thấy thần hồn bị công kích mãnh liệt, nhưng đạo tâm hắn kiên định, đặc biệt có thân thể Thần Ma đã dung hợp hoàn toàn thần hồn nên càng cường đại vững chắc, tất nhiên là chống lại được cơn công kích kia.
"Không tốt, sư đệ!" Kỷ Ninh kinh hãi.
Hắn có thể chống lại được?
Nhưng còn sư đệ? Sư đệ mới bước vào Phản Hư Địa Tiên không bao lâu, chỉ có thể coi là tiêu chuẩn Địa Tiên bình thường nhất, làm sao có thể chống lại được?
"Bọn chúng." Ảnh mắt Kỷ Ninh nhìn sư đệ, đồng thời cũng thấy trong cánh đồng hoang vu xa xa xuất hiện bốn bóng người. Đã sớm điều tra tin tình báo về Thiếu Viêm tộc, Kỷ Ninh không khỏi kinh hãi, "Si Tâm thiên tiên, Huyền Cơ thiên tiên, Kim Chung thiên tiên, Khô Mộc thiên tiên? Bốn gã Thiên Tiên?"
Công kích tâm thức vừa rồi chính là do Si Tâm lão tổ tự mình thi triển.
Thần hồn Du Hạ bên trong quả cầu bằng ngọc đối mặt với công kích tâm thức đáng sợ như vậy, không ngăn cản nổi, dù sao nàng cũng chỉ là thần hồn cấp độ Vạn Tượng chân nhân, quá bé nhỏ.
Thần hồn nàng tựa như băng tuyết dần tan rã dưới ánh mặt trời, tiêu tan hóa thành hư vô.
Trong lúc bị tiêu tán, nàng vẫn nhìn Mộc Tử Sóc, cứ nhìn Mộc Tử Sóc như vậy…
Mộc Tử Sóc bị công kích tâm thức, như phản xạ có điều kiện, hắn kiệt lực chống cự lại, nhưng ánh mắt hắn vẫn thấy thần hồn người con gái hắn yêu thương trong quả cầu ngọc đang dần tiêu tán hóa thành hư vô.
"Không! ! !" Con mắt Mộc Tử Sóc trở lên đỏ rực, thậm chí trong con ngươi còn có tơ máu tỏa ra, hai hàng huyết lệ rơi xuống, hắn gào lên một tiếng thê lương không còn giống nhân loại, mà nghe như tiếng gào của loài dã thú điên cuồng.
Si Tâm lão tổ thi triển công kích tâm thức ba người, Kỷ Ninh ngăn lại được, thần hồn Du Hạ bị tan vỡ, Mộc Tử Sóc thì rơi vào trạng thái điên cuồng.
Mộc Tử Sóc ngẩng đầu nhìn bốn gã Thiên Tiên khí tức vô cùng cường đại phía xa xa, trong mắt ngập tràn vẻ điên cuồng: "Là các ngươi! Tất cả đều phải chết! ! !"
Oanh!
Trước người hắn đột ngột xuất hiện một khôi lỗi cánh tiên cực lớn, Mộc Tử Sóc lập tức chui vào bên trong khôi lỗi này. Khí tức khôi lỗi cánh tiên tăng lên mạnh mẽ, với tư cách là tông sư khôi lỗi, thậm chí đã từng tự tay chế tạo khôi lỗi này, giờ đây hắn điên cuồng điều khiển, hai cánh Dực Tiên Hào vung lên, lập tức trời đất xuất hiện từng đạo cuồng phong càn quét bừa bãi, cuồng phong phá nát tất cả những gì phía trước, bên trong cuồng phong còn có từng vệt sáng màu đen, chỉ dùng mắt thường nhìn thôi cũng khiến cho người khác sợ hãi.