Mãng Hoang Kỷ
Chương 382: Trở lại núi Phương Thốn
Ở đây còn có những người khác sao?
Kỷ Ninh giật mình, liền lui lại phía sau mấy trượng. Lập tức những cột sét đang công kích hắn cũng giảm bớt chút ít, lúc này Kỷ Ninh mới có thể phân tâm nhìn kỹ xung quanh.
"Hả?" Kỷ Ninh nhướng mày lên, trong khe hở giữa những cột sét đánh xuống, hắn có thể nhìn thấy ở lối vào hạp cốc xa xa có hình bóng một thiếu niên mặc áo đen đang đứng.
"Vèo."
Kỷ Ninh lùi lại, rất nhanh đã ra khỏi phạm vi công kích.
Tất cả tia sét biến mất, đã không có trở ngại gì, Kỷ Ninh thấy rõ được thân ảnh đang ở lối vào hạp cốc kia. Thiếu niên mặc áo đen này cao tương đương sư đệ Mộc Tử Sóc, thấp hơn hắn chút ít. Chỉ là Kỷ Ninh mơ hồ cảm giác được thiếu niên mặc áo đen này đã sống rất lâu.
Ánh mắt thiếu niên mặc áo đen kia cực kỳ sắc lạnh, biểu lộ lạnh lùng, có lẽ trời sinh đã là người lạnh lùng như thế.
"Ngươi là ai?" Kỷ Ninh hỏi.
"Ta?" Giọng nói của thiếu niên mặc áo đen lanh lảnh, như đang suy nghĩ điều gì nhìn Kỷ Ninh. “Ta có nói ra thì nhóc con như ngươi cũng không biết, nhìn ngươi có lẽ cũng đã là Phản Hư tiền kỳ, có thể phá tan cấm vực thứ nhất kia, thậm chí còn có thể tiến lên trăm trượng ở cấm vực lôi điện thứ hai này, thực lực của ngươi ngược lại có thể miễn cưỡng xem như Thiên Tiên. Thực lực Phản Hư tiền kỳ mà đã như thế này, ngươi thuộc môn phái nào? Sư phụ của ngươi là ai?"
Kỷ Ninh thất kinh.
Thiên Tiên?
Thiếu niên mặc áo đen này đã đến cửa vào hạp cốc, hiển nhiên đã vượt qua khu vực lôi điện này rồi, thực lực mạnh hơn mình nhiều. Đệ nhị Nguyên Thần của mình mà bộc phát thì cũng miễn cưỡng xem như Thiên Tiên trung đẳng, một ít kẻ lợi hại trong tầng lớp Thiên Tiên, thậm chí một ít kẻ cực kỳ yêu nghiệt, vẫn rất cường đại.
"Tên của sư phụ ta, không phải ngươi có khả năng biết." Kỷ Ninh nói.
"Chẳng lẽ là Chân Tiên, Thiên Thần?" Thiếu niên mặc áo đen nhẹ giọng cười nói, cẩn thận quan sát biểu lộ của Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh cũng rất bình tĩnh.
Thiếu niên mặc áo đen nhanh chóng lắc đầu: "Đi thôi, đi nhanh lên, hiện tại ngay cả ta cũng không thể thu bảo vật tới tay. Thực lực của ngươi cho dù có cường thịnh gấp mười, gấp trăm lần cũng không đủ."
"Gấp mười, gấp trăm lần cũng không đủ?" Kỷ Ninh nhíu mày không tin.
"Ngươi không tin sao? Ta cho ngươi biết, bảo tàng này chia làm ba khu cấm vực, cấm vực thứ nhất chỉ có chút ít áp lực, an toàn nhất. Mà cấm vực thứ hai, chính là khu vực lôi điện, chiều rộng một trăm tám mươi trượng. Còn cấm vực thứ ba, chính là nơi cất giấu bảo vật kia. Ngay cả ta cũng không thể mở ra."
Thiếu niên mặc áo đen khinh thường nhìn Kỷ Ninh : "Bằng vào ngươi sao? Ngay cả Thiên kiếp cũng chưa vượt qua, tuy nhiên cũng là tuyệt thế yêu nghiệt, song người căn bản không thể đi quá trăm trượng ở cấm vực lôi điện. Phải biết rằng trong cấm vực Lôi Điện này, mỗi khi tiến thêm một bước, sét đánh xuống sẽ càng thêm cường đại. Thực lực của ngươi tối thiểu nhất phải tăng lên gấp mười lần, mới có hi vọng vượt qua cấm vực thứ hai này. Mà đó mới chỉ là cấm vực thứ hai, cấm vực thứ ba mới là đáng sợ nhất, chỉ sợ trong đám Thiên Tiên cũng không có mấy kẻ có khả năng phá được."
"Cấm vực thứ ba là gì vậy?" Kỷ Ninh không nhịn được, hỏi.
"Ngươi không cần biết." Thiếu niên mặc áo đen nói.
"Vậy vì sao ngươi không rời khỏi đây?" Kỷ Ninh hỏi.
"Ta chính là Thiên Tiên, tuổi thọ vô tận, bảo vật đã ở đây, ta cứ ở đây chậm rãi tu luyện. Có lẽ sẽ xuất hiện cơ hội nghịch chuyển, như vậy ta có thể thu được bảo vật này." Thiếu niên mặc áo đen nói.
Sau khi nghe xong, trong lòng Kỷ Ninh rất phiền muộn.
Chấn động mơ hồ trong hạp cốc kia, Kỷ Ninh cũng có thể cảm ứng được, đó chính là chấn động phi thường cổ xưa và mạnh mẽ: "Thiên Ngưu kiếm gần như có uy năng của pháp bảo Thuần Dương, chấn động của nó cũng kém xa như vậy. Bảo vật kia đích thị là bảo vật vô cùng lợi hại được lưu lại từ thời Thượng Cổ Bàn Cổ thế giới."
"Chưa cần nói đến cấm vực thứ ba, ngay cả thứ hai ta còn chưa vượt qua, làm thế nào bây giờ?"
Kỷ Ninh đứng bên cạnh dòng suối trong cấm vực lôi điện, trầm mặc một lát, sau đó liền cắn răng một cái, quay đầu rời đi.
Soạt soạt ...
Kỷ Ninh rất nhanh đã tiến vào khu vực có áp lực vô hình, lại gian nan xông ra ngoài.
"Đi rồi hả?" Thiếu niên mặc áo đen lắc đầu. "Một tiểu gia hỏa, thực lực quá yếu. Với tư chất của hắn, có lẽ có khả năng lớn trở thành Thiên Tiên."
Lập tức thiếu niên mặc áo đen lại đi vào trong hạp cốc kia.
"Bắc Minh Tiên Nhân, sao ngươi lại quay trở về?" Trên đường quay ra lại gặp Kim Mao Bi Yêu Vương, Kim Mao Bi Yêu Vương vẫn tiếp tục tiến lên, lần này hắn đã đi được thêm một dặm.
"Thực lực không đủ, đương nhiên phải quay lại."
Kỷ Ninh thi triển Ba Đầu Sáu Tay cầm sáu chuôi Tiên giai, một đường bổ ra kiếm quang đẩy lui áp lực, không ngừng xông ra bên ngoài.
"Thực lực không đủ?" Kim Mao Bi Yêu Vương âm thầm nói. "Phải chăng bảo vật kia đã bị Bắc Minh này thu tới tay rồi? Tuy nhiên nhìn biểu hiện của hắn, tựa hồ không giống nói dối."
Tuy rằng có chút nghi ngờ, nhưng Kim Mao Bi Yêu Vương vẫn không tin Kỷ Ninh đã thu được bảo vật.
Ra khỏi Cừ Nha sơn mạch.
Kỷ Ninh quay người nhìn về phía sau sơn mạch quanh năm bị sương mù bao phủ, lẩm bẩm tự nói: "Đợi ta tu thành Huyền Công, lại tiếp tục."
Vù ...
Không gian chung quanh bỗng rung động, Kỷ Ninh cứ như vậy mà biến mất giữa không trung.
Không gian bên dưới núi Phương Thốn đang lơ lửng, Kỷ Ninh lại lần nữa hiện ra, dưới chân cũng xuất hiện mây mù.
"Ra." Tâm ý Kỷ Ninh khẽ động, bên cạnh hắn xuất hiện một thiếu nữ mặc áo trắng, đúng là đồ đệ Thanh Nhai Tiểu Vũ.
"Sư phụ." Thanh Nhai Tiểu Vũ đứng trên mây mù, nhìn bốn phía xung quanh. "Đây là đâu ạ?"
Kỷ Ninh nhìn đồ đệ, lập tức ngẩng đầu nhìn núi Phương Thốn đang lơ lửng bên trên, lúc này mới hơn một tháng trôi qua, mình đã được thu đệ tử và chém giết mười tên mang tội nghiệt lớn. Đồ đệ Thanh Nhai Tiểu Vũ, công đức sinh kim quang trọn vẹn ba trăm trượng, mà hiện nay công đức của mình cũng lột xác từ công đức thanh khí thành công đức kim quang!
Song nếu dùng thần thức dò xét thân thể của mình thì chỉ thấy công đức kim quang rộng chừng ba xích mà thôi.
Kỳ thật sau khi thu đồ đệ và giết đám Yêu Vương, công đức thanh khí của mình đã trở nên rất nồng đậm, đến khi giết chết tên lão tổ tà ác kia, mới đột nhiên lột xác thành công đức kim quang.
"Công đức kim quang ba xích, nhưng đồ đệ lại ba trăm trượng." Kỷ Ninh cười cười, lúc này kéo tay đệ tử Thanh Nhai Tiểu Vũ bay lên phía trên.
"Tiểu Vũ, phía trên là núi Phương Thốn, cũng là sư môn của ta." Kỷ Ninh cười nói.
Thanh Nhai Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn ngọn núi lơ lửng phía trên, lại cúi đầu nhìn thế giới rộng lớn vô tận phía dưới kia.
"Tông môn của sư phụ?" Thanh Nhai Tiểu Vũ có chút không hiểu.
Bay lên Núi Phương Thốn, dọc theo đường núi, hai người rất nhanh đã đi tới cửa vào. Thanh Nhai Tiểu Vũ dù sao chỉ là đệ tử mình thu nhận, Kỷ Ninh cũng không mang nàng đi gặp Đại sư huynh.
Cửa vào đang có hai đạo đồng mặc áo bào xanh.
Hai đạo đồng này vừa nhìn thấy Kỷ Ninh, lập tức cung kính vạn phần hành lễ: "Sư tổ."
"Ừm." Kỷ Ninh gật đầu.
Kỷ Ninh nắm cánh tay Thanh Nhai Tiểu Vũ đang sững sờ đi vào trong, đợi sau khi tiến nhập sơn môn, Thanh Nhai Tiểu Vũ mới kịp phản ứng, thấp giọng nói: "Sư phụ, hai đạo đồng ở cửa vào vừa rồi, hình như rất mạnh mẽ?"
"Đều là Phản Hư Địa Tiên." Kỷ Ninh tùy ý nói.
Kỷ Ninh vừa dứt lời, bên cạnh liền có hai gã Thần Ma Phản Hư cổ xưa đi tới, hai gã Thần Ma Phản Hư kia đều vô cùng cung kính thi lễ : "Sư tổ."
Hai gã Thần Ma Phản Hư cổ xưa này lại khiến cho Thanh Nhai Tiểu Vũ phát run, nàng cảm giác hai Thần Ma này còn đáng sợ hơn Yêu Vương!
Vậy mà gọi sư phụ mình là ‘sư tổ’?
Hai người một đường đi sâu vào bên trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động, những nơi thầy trò Kỷ Ninh đi qua, một ít Nhân tộc, Yêu tộc, thậm chí Thần Ma, khí tức mỗi người đều rất cường đại, thậm chí có vài tên còn đáng sợ hơn đám Yêu Vương. Nhưng khi bọn hắn gặp Kỷ Ninh, tất cả đều cung kính vô cùng, hoặc là gọi sư tổ, hoặc là gọi sư thúc.
"Dường như địa vị của sư phụ trong sư môn rất cao, đoạn đường vừa rồi, hình như địa vị của người là cao nhất. Ngay cả một sư huynh sư đệ cùng thứ bậc với sư phụ đều không gặp." Thanh Nhai Tiểu Vũ nói thầm.
"Phía trước là Thần Tiên cung." Kỷ Ninh nói.
"Thần Tiên cung?" Thanh Nhai Tiểu Vũ nhìn kỹ tòa Thần Tiên cung chín tầng, bên ngoài tụ tập một số lượng lớn đệ tử của núi Phương Thốn, mỗi người đều cung kính hành lễ với Kỷ Ninh, gọi sư thúc, sư tổ. Trong đó Tiểu Thanh và Bạch thúc đã sớm ra chào đón, dù sao bọn hắn có thể tâm linh cảm ứng cùng Kỷ Ninh, biết được Kỷ Ninh ở nơi nào.
"Chủ nhân."
"Ninh nhi." Tiểu Thanh và Bạch thúc đi tới.
Mà lúc này, một nam tử tuấn mỹ mặc áo bào trắng cũng từ cửa Thần Tiên cung đi tới, đương nhiên vị này là người quản lý Thần Tiên cung - sư huynh Ngân Nguyệt, Ngân Nguyệt cười cười mở miệng : "Nghe nói sư đệ xuống núi thu đồ đệ và phục ma, vị này xem ra là đệ tử của sư đệ nhỉ? Thật đúng là một tiểu cô nương xinh đẹp."
"Cuối cùng cũng nhìn thấy người cùng thế hệ với sư phụ rồi, xem ra rất thân thiết, nhưng người này lại không có chút khí tức đáng sợ nào." Thanh Nhai Tiểu Vũ thầm suy nghĩ.
"Tiểu Vũ, còn không ra mắt sư bá ngươi." Kỷ Ninh phân phó nói.
"Bái kiến sư bá." Thanh Nhai Tiểu Vũ liền cung kính nói.
"Đã gọi ta một tiếng sư bá, ta cũng phải chuẩn bị tiểu lễ gặp mặt." Ngân Nguyệt lắc đầu cười. "Một tiểu gia hỏa như ngươi cũng khó dùng bảo vật nhỉ! A, món đồ chơi này ngươi cứ mang trên thân thể, kể cả là Thiên Tiên muốn giết ngươi, cũng có thể chống đỡ trong khoảng thời gian uống cạn một chung trà."
Ngân Nguyệt nói xong liền đưa một khuyên tai bằng ngọc cho Thanh Nhai Tiểu Vũ.
Thanh Nhai Tiểu Vũ có chút mờ mịt.
Thiên Tiên muốn giết? Cũng có thể chống đỡ trong thời gian uống cạn chung trà sao? Chỉ bằng vào đôi khuyên tai bằng ngọc này? Bảo vật sư phụ cho mình cũng không lợi hại như vậy.
"Cái này, cái này ..." Thanh Nhai Tiểu Vũ cảm thấy phỏng tay.
"Còn không nhận lấy." Kỷ Ninh cười tủm tỉm nói. "Khuyên tai ngọc này đối với ngươi sư bá người mà nói căn bản không đáng là gì, sư bá ngươi có thể giết Thiên Tiên như giết gà."
"Sư đệ, lời nói này của ngươi, hừm, khuyên tai ngọc kia đích thật là do ta tiện tay luyện chế, ta lại tặng cho nhóc con ngươi một quả Đại Na Di đạo phù. Đại Na Di đạo phù này ta không thể luyện chế ra, là bảo vật chuyên môn dùng để trao đổi." Ngân Nguyệt lại đưa tiếp một quả đạo phù.
Kỷ Ninh lập tức cười càng rạng rỡ.
Sư huynh dù gì cũng là Thiên Thần, một quả Đại Na Di đạo phù đối với mình là bảo bối, nhưng đối với sư huynh mà nói căn bản không coi là gì. Không thừa cơ ép một chút, còn đâu là đạo Trời nữa.
Hai mắt Thanh Nhai Tiểu Vũ giật giật.
Hai kiện bảo vật? Tiện tay đưa?
Giết Thiên Tiên như giết gà?
Cái này, môn phái của sư phụ mình rút cuộc là môn phái nào?
"Tiểu Thanh, trước tiên ngươi hãy mang theo Tiểu Vũ dạo chơi trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động để nàng quen thuộc một chút, ngươi cũng nhớ giới thiệu qua về nơi đây, hiện giờ nàng vẫn không biết Tà Nguyệt Tam Tinh Động là môn phái nào đây này." Kỷ Ninh cười cười.
"Vâng, chủ nhân." Tiểu Thanh lập tức hưng phấn đáp.
Kỷ Ninh liền nói ngay: "Sư huynh, ta xin phép đi tới Tam Giới cung."
"Đi đi thôi." Ngân Nguyệt cười gật đầu. "Xem ra thời gian tới lúc sư đệ xuất sư không còn xa nữa."
Tam Giới cung.
Nhị sư huynh Tế Điên đã sớm cười mỉm chờ đợi Kỷ Ninh.
"Sư huynh." Kỷ Ninh hành lễ.
"Sư phụ thông báo, ngươi đã thông qua được khảo nghiệm. Đây chính là cả bộ ‘Bát Cửu Huyền Công’, sư đệ có thể lập tức tu luyện." Một tay Tế Điên phe phẩy quạt, một tay đưa ra một cuốn thẻ tre.
Hai mắt Kỷ Ninh sáng ngời.
Bát Cửu Huyền Công? Đợi đến khi mình tu luyện Bát Cửu Huyền Công có chút thành tựu, thân thể tựa như pháp bảo Tiên giai, nhất định phải đi tới Cừ Nha sơn mạch kia một lần nữa.
"Cảm ơn sư huynh." Kỷ Ninh tiếp nhận thẻ tre này, thần thức nhập vào, lập tức một lượng lớn tin tức huyền diệu phô thiên cái địa dũng mãnh truyền vào trong thần hồn.