Mãng Hoang Kỷ
Chương 1729
Bồ Đề đang tìm tu, Nữ Oa đang dạy hậu bối cũng giật mình.
Kỷ Ninh cuối cùng đi bế tử quan, cũng không có gặp bọn họ, chỉ truyền âm nhắc nhở mà thôi.
- Đồ nhi.
Bồ Đề yên lặng lẩm ẩm.
- Sẽ có hi vọng.
Nữ Oa quay đầu nhìn vào hư không.
...
Vẫn là Thanh Hoa động phủ.
Kỷ Ninh áo trắng tiến vào Thanh Hoa động phủ.
- Bắc Minh Đạo Quân.
Động phủ chi linh lão già tóc bạc đã sớm đứng nghênh đón, cung kính hành lễ.
- Ha ha, bế tử quan, cuối cùng chỉ còn ta và ngươi.
Kỷ Ninh cười trêu ghẹo.
- Có thể ở cùng Đạo Quân là phúc khí của ta.
Lão già tóc bạc cười ha hả nói.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn đằng sau, trước mắt như xuất hiện những người quan tâm hắn.
- Đóng cửa.
Kỷ Ninh phân phó.
Thanh Hoa động phủ nguy nga lập tức đóng cửa.
Tại bên ngoài tộc địa Tây Tư tộc xa xôi, nơi đó có một tòa phù đảo, trên phù đảo có thần điện.
Trong thần điện có đám người Mô Cốc Chí Tôn và pháp thân các chí tôn khác.
- Cáo tri chư vị chí tôn một tiếng, Bắc Minh chuẩn bị bế tử quan chính thức, trao đổi cảm ngộ tạm đình chỉ! Đương nhiên các vị chí tôn có cảm ngộ trọng yếu cũng có thể cáo tri ta.
Kỷ Ninh xuyên thấu qua chí tôn tín phù truyền đạt tin tức với sáu vị chí tôn khác.
- Bế tử quan?
Hồng Nhiên, Ách Khổng, Ba Lâm, Thiên Thực, Đế Thạch, Mô Cốc đều giật mình.
Hiện tại nội tâm bọn họ xuất hiện cảm xúc phức tạp, đồng thời cũng có thương cảm và đau lòng, bởi vì bọn họ rất rõ ràng muốn ngộ ra pháp môn Chân Linh Bất Diệt khó khăn cỡ nào. Những năm qua sáu vị chí tôn bọn họ âm thầm cân nhắc, luận thành tựu còn không bằng Kỷ Ninh, càng đừng nói cảm ngộ quan trọng giúp Kỷ Ninh vượt qua đại kiếp.
- Nếu ta có cảm ngộ quan trọng chắc chắn cáo tri Bắc Minh ngươi.
Ba Lâm chí tôn đáp lại trước tiên.
- Bắc Minh, ngươi là người khống chế vĩnh hằng chung cực chi đạo trong hỗn độn vũ trụ chúng ta, cũng là người duy nhất hiện nay, có gian nan hơn nữa ta tin tưởng ngươi sẽ làm được.
Hồng Nhiên Chí Tôn cũng nói.
- Tất cả vận chuyển đều có một đường sinh cơ. Ta tin tưởng ngươi có thể nắm lấy sinh cơ này.
Thiên Thực chí tôn cũng nói.
Bọn họ đều chúc phúc.
Tuy đều là chúc phúc, nói tin tưởng Kỷ Ninh nhưng sâu trong nội tâm hiểu rõ ‘hi vọng xa vời’, cho nên mới an ủi như thé! Suốt một vạn năm ngàn hỗn độn kỷ, bọn họ vẫn trao đổi và kiểm tra cảm ngộ Bất Diệt Thiên với Kỷ Ninh, vừa mới bắt đầu còn có xúc động với Kỷ Ninh nhưng càng về sau trình độ cảm ngộ không bằng Kỷ Ninh.
- Ân, nhất định có thể bắt lấy một đường sinh cơ, ta bế quan.
Kỷ Ninh trả lời một câu sau đó không có đáp lại.
Sáu vị chí tôn nhìn nhau.
- Ai.
- Một vị hảo hữu...
- Có lẽ có kỳ tích.
Bọn họ đều có một tia đau thương, đều không có hứng thú nói chuyện.
Nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế, là người đầu tiên nắm giữ vĩnh hằng chung cực chi đạo, là nhân vật mở ra con đường, hắn đang thiêu đốt sinh mạng cuối cùng đánh cược một lần tìm sinh cơ... Cũng đánh cược vào khát vọng cầu sinh nguyên thủy nhất... Dù sao hắn còn có rất nhiều nguyện vọng chưa hoàn thành, mọi sự vạn vật vốn không tận nhân ý.
Sáu vị chí tôn cũng yên lặng chờ đợi mà thôi.
Trong đại sảnh yên lặng.
Kỷ Ninh áo trắng cầm lấy Bắc Hồng kiếm và vỏ kiếm ra, hắn đặt lên bàn dài. Lúc này động phủ chi linh ‘lão già tóc bạc’ đang đứng bên cạnh.
Lúc này đi tới bên cạnh bệ đá chí tôn, khoanh chân ngồi xuống và nhắm mắt lại.
Tâm không tạp niệm.
Tất cả lo lắng có thể an bài đều an bài, không thể làm nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Không có ý niệm khác trong lòng, hắn hiện ại chỉ một lòng suy nghĩ pháp môn Chân Linh Bất Diệt nguyên vẹn! Đây là sinh cơ duy nhất! Đương nhiên dùng chung cực chi đạo thành chí tôn cũng có thể hóa giải nguy cơ, nhưng nếu như làm từng bước từ từ sẽ đến hao phí quá nhiều thời gian, tuổi thọ của mình không đủ. Nếu như nói dựa vào đốn ngộ, đốn ngộ là chuyện có thể ngộ mà không thể cầu, muốn đốn ngộ giúp chung cực chi đạo bước vào chí tôn cảnh chẳng khác gì cái bánh từ trên trời rớt xuống, Chân Linh Bất Diệt là hi vọng xa vời có thể liều một cái, chí tôn chung cực chi đạo thấp tới mức có thể xem nhẹ, nếu như nói có trăm vạn hỗn độn kỷ, thậm chí thời gian lâu hơn cho mình tu hành, có tích lũy hùng hậu thì hi vọng đốn ngộ sẽ lớn hơn.
Hơn nữa ——
Bế tử quan là đánh cược lần cuối cùng. Sợ nhất tâm không chuyên!
Kỷ Ninh cảm thấy dùng chung cực chi đạo thành chí tôn không thể thực hiện trong thời gian ngắn, còn hư vô mờ mịt hơn ngộ ra pháp môn Chân Linh Bất Diệt. Hắn tự nhiên sẽ lựa chọn con đường —— chân linh bất diệt!
Một vạn năm ngàn hỗn độn kỷ lúc trước đều đi con đường này, hiện tại bế tử quan cũng không nên do dự.
Con đường nà, có Bất Diệt Thiên trong Mộc Xích Ngũ Thiên... Đó là thứ Lệ Thứu Nha hấp thu từ trong tay cao tầng Tây Tư tộc, đối phương sáng chế chín loại pháp môn tinh hoa, kết hợp với cảm ngộ hỗn độn vũ trụ cùng hao phí vô số năm tháng mới tạo ra.
Còn có Khải chí tôn lưu lại cảm ngộ vô tận năm tháng...
Hy vọng còn lớn hơn!
- Chân linh bất diệt.
- Hiện tại ta có hai con đường thành tựu cực cao.
- Một con đường là —— Hư Không Bất Diệt.
- Một con đường là —— Hỗn Độn Bất Diệt.
Kỷ Ninh suy nghĩ:
- Nên quyết định cuối cùng, lựa chọn một con đường trong đó làm đường dẫn.
Những năm qua hắn đồng thời tu hành nhiều con đường khác nhau, như Khải chí tôn lúc trước cho rằng hi vọng lớn nhất là Vô Cực Bất Diệt chính là nhất sanh nhị, nhị sanh tam, tam sanh vạn vật. Đạo lý đơn giản, thực hiện rất khó. Kỷ Ninh lúc trước bế quan một vạn hơn hai ngàn hỗn độn thế kỷ cũng bỏ qua, những con đường khác cũng bị buông tha.
Chỉ còn lại có thành tựu cao nhất của Kỷ Ninh, đó là con đường thứ hai hắn cho rằng có hi vọng nhất.
- Hư Không Bất Diệt, chính là dùng ý chí của mình làm hạch tâm, làm cho hư không sinh niệm, mặc dù chân linh vỡ vụn cũng có thể dùng hư không làm môi giới dung hợp lần nữa, nghịch chuyển chân linh tán loạn.
- Hỗn Độn Bất Diệt chính là ký thác chân linh vào hỗn độn vũ trụ bổn nguyên, mượn nhờ lực lượng hỗn độn vũ trụ bổn nguyên, từ đó đình chỉ bản năng hấp thu của hỗn độn vũ trụ bổn nguyên, chân linh tự nhiên không hề tán loạn.
Kỷ Ninh suy nghĩ.
Hư Không Bất Diệt chính là dựa vào mình.
Hỗn Độn Bất Diệt chính là làm cho hỗn độn vũ trụ bổn nguyên đình chỉ hấp thu mảnh vỡ chân linh của mình.
Tại sao chân linh lại tán loạn? Cũng bởi vì hỗn độn vũ trụ bổn nguyên đang không ngừng hấp thu ah...
Kỷ Ninh cuối cùng đi bế tử quan, cũng không có gặp bọn họ, chỉ truyền âm nhắc nhở mà thôi.
- Đồ nhi.
Bồ Đề yên lặng lẩm ẩm.
- Sẽ có hi vọng.
Nữ Oa quay đầu nhìn vào hư không.
...
Vẫn là Thanh Hoa động phủ.
Kỷ Ninh áo trắng tiến vào Thanh Hoa động phủ.
- Bắc Minh Đạo Quân.
Động phủ chi linh lão già tóc bạc đã sớm đứng nghênh đón, cung kính hành lễ.
- Ha ha, bế tử quan, cuối cùng chỉ còn ta và ngươi.
Kỷ Ninh cười trêu ghẹo.
- Có thể ở cùng Đạo Quân là phúc khí của ta.
Lão già tóc bạc cười ha hả nói.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn đằng sau, trước mắt như xuất hiện những người quan tâm hắn.
- Đóng cửa.
Kỷ Ninh phân phó.
Thanh Hoa động phủ nguy nga lập tức đóng cửa.
Tại bên ngoài tộc địa Tây Tư tộc xa xôi, nơi đó có một tòa phù đảo, trên phù đảo có thần điện.
Trong thần điện có đám người Mô Cốc Chí Tôn và pháp thân các chí tôn khác.
- Cáo tri chư vị chí tôn một tiếng, Bắc Minh chuẩn bị bế tử quan chính thức, trao đổi cảm ngộ tạm đình chỉ! Đương nhiên các vị chí tôn có cảm ngộ trọng yếu cũng có thể cáo tri ta.
Kỷ Ninh xuyên thấu qua chí tôn tín phù truyền đạt tin tức với sáu vị chí tôn khác.
- Bế tử quan?
Hồng Nhiên, Ách Khổng, Ba Lâm, Thiên Thực, Đế Thạch, Mô Cốc đều giật mình.
Hiện tại nội tâm bọn họ xuất hiện cảm xúc phức tạp, đồng thời cũng có thương cảm và đau lòng, bởi vì bọn họ rất rõ ràng muốn ngộ ra pháp môn Chân Linh Bất Diệt khó khăn cỡ nào. Những năm qua sáu vị chí tôn bọn họ âm thầm cân nhắc, luận thành tựu còn không bằng Kỷ Ninh, càng đừng nói cảm ngộ quan trọng giúp Kỷ Ninh vượt qua đại kiếp.
- Nếu ta có cảm ngộ quan trọng chắc chắn cáo tri Bắc Minh ngươi.
Ba Lâm chí tôn đáp lại trước tiên.
- Bắc Minh, ngươi là người khống chế vĩnh hằng chung cực chi đạo trong hỗn độn vũ trụ chúng ta, cũng là người duy nhất hiện nay, có gian nan hơn nữa ta tin tưởng ngươi sẽ làm được.
Hồng Nhiên Chí Tôn cũng nói.
- Tất cả vận chuyển đều có một đường sinh cơ. Ta tin tưởng ngươi có thể nắm lấy sinh cơ này.
Thiên Thực chí tôn cũng nói.
Bọn họ đều chúc phúc.
Tuy đều là chúc phúc, nói tin tưởng Kỷ Ninh nhưng sâu trong nội tâm hiểu rõ ‘hi vọng xa vời’, cho nên mới an ủi như thé! Suốt một vạn năm ngàn hỗn độn kỷ, bọn họ vẫn trao đổi và kiểm tra cảm ngộ Bất Diệt Thiên với Kỷ Ninh, vừa mới bắt đầu còn có xúc động với Kỷ Ninh nhưng càng về sau trình độ cảm ngộ không bằng Kỷ Ninh.
- Ân, nhất định có thể bắt lấy một đường sinh cơ, ta bế quan.
Kỷ Ninh trả lời một câu sau đó không có đáp lại.
Sáu vị chí tôn nhìn nhau.
- Ai.
- Một vị hảo hữu...
- Có lẽ có kỳ tích.
Bọn họ đều có một tia đau thương, đều không có hứng thú nói chuyện.
Nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế, là người đầu tiên nắm giữ vĩnh hằng chung cực chi đạo, là nhân vật mở ra con đường, hắn đang thiêu đốt sinh mạng cuối cùng đánh cược một lần tìm sinh cơ... Cũng đánh cược vào khát vọng cầu sinh nguyên thủy nhất... Dù sao hắn còn có rất nhiều nguyện vọng chưa hoàn thành, mọi sự vạn vật vốn không tận nhân ý.
Sáu vị chí tôn cũng yên lặng chờ đợi mà thôi.
Trong đại sảnh yên lặng.
Kỷ Ninh áo trắng cầm lấy Bắc Hồng kiếm và vỏ kiếm ra, hắn đặt lên bàn dài. Lúc này động phủ chi linh ‘lão già tóc bạc’ đang đứng bên cạnh.
Lúc này đi tới bên cạnh bệ đá chí tôn, khoanh chân ngồi xuống và nhắm mắt lại.
Tâm không tạp niệm.
Tất cả lo lắng có thể an bài đều an bài, không thể làm nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Không có ý niệm khác trong lòng, hắn hiện ại chỉ một lòng suy nghĩ pháp môn Chân Linh Bất Diệt nguyên vẹn! Đây là sinh cơ duy nhất! Đương nhiên dùng chung cực chi đạo thành chí tôn cũng có thể hóa giải nguy cơ, nhưng nếu như làm từng bước từ từ sẽ đến hao phí quá nhiều thời gian, tuổi thọ của mình không đủ. Nếu như nói dựa vào đốn ngộ, đốn ngộ là chuyện có thể ngộ mà không thể cầu, muốn đốn ngộ giúp chung cực chi đạo bước vào chí tôn cảnh chẳng khác gì cái bánh từ trên trời rớt xuống, Chân Linh Bất Diệt là hi vọng xa vời có thể liều một cái, chí tôn chung cực chi đạo thấp tới mức có thể xem nhẹ, nếu như nói có trăm vạn hỗn độn kỷ, thậm chí thời gian lâu hơn cho mình tu hành, có tích lũy hùng hậu thì hi vọng đốn ngộ sẽ lớn hơn.
Hơn nữa ——
Bế tử quan là đánh cược lần cuối cùng. Sợ nhất tâm không chuyên!
Kỷ Ninh cảm thấy dùng chung cực chi đạo thành chí tôn không thể thực hiện trong thời gian ngắn, còn hư vô mờ mịt hơn ngộ ra pháp môn Chân Linh Bất Diệt. Hắn tự nhiên sẽ lựa chọn con đường —— chân linh bất diệt!
Một vạn năm ngàn hỗn độn kỷ lúc trước đều đi con đường này, hiện tại bế tử quan cũng không nên do dự.
Con đường nà, có Bất Diệt Thiên trong Mộc Xích Ngũ Thiên... Đó là thứ Lệ Thứu Nha hấp thu từ trong tay cao tầng Tây Tư tộc, đối phương sáng chế chín loại pháp môn tinh hoa, kết hợp với cảm ngộ hỗn độn vũ trụ cùng hao phí vô số năm tháng mới tạo ra.
Còn có Khải chí tôn lưu lại cảm ngộ vô tận năm tháng...
Hy vọng còn lớn hơn!
- Chân linh bất diệt.
- Hiện tại ta có hai con đường thành tựu cực cao.
- Một con đường là —— Hư Không Bất Diệt.
- Một con đường là —— Hỗn Độn Bất Diệt.
Kỷ Ninh suy nghĩ:
- Nên quyết định cuối cùng, lựa chọn một con đường trong đó làm đường dẫn.
Những năm qua hắn đồng thời tu hành nhiều con đường khác nhau, như Khải chí tôn lúc trước cho rằng hi vọng lớn nhất là Vô Cực Bất Diệt chính là nhất sanh nhị, nhị sanh tam, tam sanh vạn vật. Đạo lý đơn giản, thực hiện rất khó. Kỷ Ninh lúc trước bế quan một vạn hơn hai ngàn hỗn độn thế kỷ cũng bỏ qua, những con đường khác cũng bị buông tha.
Chỉ còn lại có thành tựu cao nhất của Kỷ Ninh, đó là con đường thứ hai hắn cho rằng có hi vọng nhất.
- Hư Không Bất Diệt, chính là dùng ý chí của mình làm hạch tâm, làm cho hư không sinh niệm, mặc dù chân linh vỡ vụn cũng có thể dùng hư không làm môi giới dung hợp lần nữa, nghịch chuyển chân linh tán loạn.
- Hỗn Độn Bất Diệt chính là ký thác chân linh vào hỗn độn vũ trụ bổn nguyên, mượn nhờ lực lượng hỗn độn vũ trụ bổn nguyên, từ đó đình chỉ bản năng hấp thu của hỗn độn vũ trụ bổn nguyên, chân linh tự nhiên không hề tán loạn.
Kỷ Ninh suy nghĩ.
Hư Không Bất Diệt chính là dựa vào mình.
Hỗn Độn Bất Diệt chính là làm cho hỗn độn vũ trụ bổn nguyên đình chỉ hấp thu mảnh vỡ chân linh của mình.
Tại sao chân linh lại tán loạn? Cũng bởi vì hỗn độn vũ trụ bổn nguyên đang không ngừng hấp thu ah...