Mãng Hoang Kỷ
Chương 1720
Tuy trong không gian che giấu có sáu thế giới phàm tục, hơn ba ngàn tên chúa tể Đế Quân liên thủ di chuyển và cho những phàm tục này có thời gian chuẩn b, cũng hao phí thời gian nửa ngày, lúc này tất cả cùng di chuyển.
...
Đám người Kỷ Ninh mang theo những hậu duệ này rời đi, rời khỏi tộc địa Tây Tư tộc tiến vào hắc ám chi địa cực kỳ xa xôi.
Ông.
Tại một dị vũ trụ khổng lồ trong bóng tối.
- Lệ Thứu Nha, luyện hóa đi.
Đă mắt nhìn hơn ba ngàn tên chúa tể Đế Quân, Kỷ Ninh nói ra.
Những chúa tể Đế Quân này kích động và hưng phấn, có thể sống thời gian bình tĩnh thì ai nguyện ý đi làm quân cờ đỡ đạn? Hơn nữa dốc sức liều mạng mà còn bị kỳ thị và bài xích.
- Vâng.
Đôi mắt Lệ Thứu Nha rất sáng, hắn cũng cảm giác được thời gian chờ mong đã tới.
Ầm ầm ầm ầm...
Nhìn Lệ Thứu Nha luyện hóa dị vũ trụ trước mặt, lại nhìn hơn ba ngàn tên chúa tể Đế Quân đồng loạt bay vào các hướng trong dị vũ trụ.
Đám người Kỷ Ninh, Mô Cốc, Hồng Nhiên tươi cười.
- Nơi này là một nơi yên tĩnh ta từng tu hành, nếu Tây Tư tộc xâm nhập nơi này thì ta sẽ lập tức phát hiện.
Mô Cốc Chí Tôn nói.
- Bọn họ sẽ sống thời gian bình yên.
Kỷ Ninh nói.
- Chờ đánh bại Tây Tư tộc, cả hỗn độn vũ trụ cũng có thể khôi phục bình tĩnh.
Hồng Nhiên cười nói.
Ba người bọn họ vô cùng chờ mong.
- Hai vị, việc vặt đã an bài thỏa đáng, Bắc Minh cũng nên đi.
Kỷ Ninh nói ra.
- Ta đưa ngươi đi.
Mô Cốc Chí Tôn nói.
- Ha ha, không cần.
Kỷ Ninh lắc đầu cười nói:
- Ta hiện tại cũng không có việc gì, chỉ có một lòng tìm hiểu pháp môn Chân Linh Bất Diệt mà thôi. Đoạn đường này về quê nhà vô cùng xa xôi nhưng có thể một đường du lãm nhều hơn, có lẽ sẽ xúc động ta tu hành.
- Cũng tốt.
Mô Cốc, Hồng Nhiên cũng không có cưỡng cầu.
Vì vậy...
Kỷ Ninh cưỡi, pháp thân khống chế Vực Giới phi chu, Mô Cốc, Hồng Nhiên nhìn theo phi chu tiến vào trong hắc ám vô tận.
Giữa đường xá, trong Vực Giới phi chu.
Khoanh chân ngồi nhìn nhìn thông đạo thời không tỏa ra các màu sắc rực rỡ, khi thì đi qua một ít vực giới kỳ cảnh, Kỷ Ninh lại đang suy tư pháp môn Chân Linh Bất Diệt.
- Chân linh bất diệt.
- Nếu như sáng chế ra pháp môn này, cho dù hợp đạo thất bại chân linh tán loạn cũng có thể bằng vào pháp môn này nghịch chuyển chân linh tán loạn và khôi phục hoàn hảo.
Kỷ Ninh cảm thụ quá trình hồn phách chân linh của mình tán loạn.
Pháp lực và thần niệm của mình, ngay cả thanh hoa vụ khí chi lực cũng như thế.
Khắp nơi đều ẩn chứa chân linh.
Nhưng bây giờ trong tất cả chân linh đều xuất hiện vết rách, đều có tàn phiến vỡ vụn bay ra ngoài.
- Loại tán loạn này chính là chân linh tán loạn, lúc hoàn hảo không có.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
- Làm sao nghịch chuyển?
Lúc trước Kỷ Ninh còn là Đạo Quân tam bộ đã chết qua một lần, về sau mượn nhờ ‘bổn mạng đạo phù’ phục sinh. Bổn mạng đạo phù có ẩn chứa chân linh nguyên vẹn của Kỷ Ninh, tự nhiên phục sinh rất dễ dàng. Cho nên tình hình chân linh tán loạn của Kỷ Ninh hiện tại... Đến nay cả văn minh người tu hành đều không có biện pháp giải quyết.
- Làm sao nghịch chuyển?
- Tán loạn còn có thể nghịch chuyển?
Trong đầu Kỷ Ninh xuất hiện rất nhiều ảo diệu của Bất Diệt Thiên, đồng thời cảm thụ quá trình tán loạn của bản thân, sau đó tìm hiểu suy tư, ngẫu có điều ngộ ra liền sửa chữa và hoàn thiện Bất Diệt Thiên.
Đảo mắt đã qua hơn năm trăm vạn năm, Kỷ Ninh cũng tỉnh lại trong tham ngộ.
- Thanh Ma, đến đâu rồi?
Kỷ Ninh hỏi.
- Đã qua gần nửa đường, chỉ cần đi sáu trăm vạn năm nữa là có thể đến Viêm Long Vực Giới.
Pháp thân Thanh Ma nói ra.
- Gấp gáp như vậy làm gì, đã xông xáo bên ngoài thì nên dạo chơi thật tốt.
Kỷ Ninh nói ra.
- Vâng, chủ nhân.
Pháp thân Thanh ma tiếp lời.
Đi theo Kỷ Ninh những ngày qua, Thanh Ma cảm giác mình trải qua còn rung động hơn quá khứ vô số lần, một lần duy nhất bắt hơn hai ngàn tên chúa tể Đế Quân, Tây Tư tộc Hộ Đạo lâu, tính mạng kỳ dị... Hắn trải qua những chuyện trong quá khứ suốt năm tháng dài dằng dặc cũng không rung động như vậy, hơn nữa Kỷ Ninh rất tốt với hắn, trong lòng của hắn cũng có chút khát vọng:
- Nếu như chủ nhân vẫn sống thì quá tốt.
Nếu Kỷ Ninh còn sống, Thanh Ma hắn cũng có núi dựa rất lớn.
...
Một đường du lãm.
Kiến thức các kỳ cảnh trong hỗn độn vũ trụ, còn có rất nhiều tính mạng dị tộc.
Ngẫu nhiêu có điều ngộ ra Kỷ Ninh liền tĩnh tâm tìm hiểu.
...
Trong một ngôi sao to lớn, nơi này có hàng tỉ sinh linh sinh sống.
Trên đỉnh ngọn núi tuyết, Kỷ Ninh khoanh chân ngồi đó tĩnh tu, pháp thân Thanh Ma vẫn ngây ngốc bên cạnh, tuy đã qua mấy chục ức năm, từ khi Kỷ Ninh tiềm tu tới nay đã không có bất kỳ sinh linh nào có thể tới gần đỉnh núi. Ở giữa sườn núi có mê trận, mê trận kéo dài tới chân núi.
- Tiểu gia hỏa, duyên phận giữa ta và ngươi dừng ở đây, ngươi có thành tựu gì phải xem chính ngươi, trước ngươi ta đã thu sáu đồ đệ, nếu như ngươi nhìn thấy bọn họ tự nhiên sẽ sinh ra cảm ứng. Nhớ lấy, sư huynh đệ không được tự giết lẫn nhau.
Pháp thân Thanh Ma ngồi bên cạnh Kỷ Ninh, đồng thời hình thành một hóa thân nói chuyện với tiểu thiếu niên dưới chân núi.
- Sư phó, đệ tử biết rồi.
Trong mắt thiếu niên rưng rưng, hắn ở chung với sư phó một năm, là một năm hắn thoát thai hoán cốt.
- Đi thôi.
Thanh ma hóa thân nói xong liền biến mất vô tung.
Thiếu niên dập đầu bái biệt.
Trên đỉnh núi.
- Thanh Ma, ta tu hành ở đây một thời gian ngắn mà ngươi thu bảy đồ đệ rồi.
Kỷ Ninh nói ra.
Thanh Ma bị sợ nhảy lên, hắn quay đầu nhìn thấy Kỷ Ninh đứng lên, hắn cười chất phác:
- Chủ nhân đừng chê cười ta, ta cũng nhàm chán, nhìn vô số sinh linh của thế giới này... Ngẫu nhiên có chút thích ý liền thu làm đồ đệ.
- Ha ha ha... Hiện tại chúng ta nên quay về Viêm Long Vực Giới.
Kỷ Ninh nói ra:
- Trước khi đi, ngươi còn an bài gì với đám đồ đệ hay không, tranh thủ an bài đi.
- Không cần, ta đã sớm an bài tốt, nên cho bọn họ cũng đã cho. Về phần phải xem bọn chúng, con đường tu hành là do mình lựa chọn.
Thanh Ma trả lời.
- Được, chúng ta xuất phát.
Ầm ầm ầm...
OLucs này một chiếc Vực Giới phi chu bay ra khỏi đỉnh núi tuyết sơn, mê trận trên đỉnh núi cũng biến mất.
Lần này quay về, Kỷ Ninh tổng cộng hao phí gần nửa hỗn độn kỷ, hắn có không ít cảm ngộ về Chân Linh Bất Diệt nhưng vẫn cảm thấy vô cùng gian nan..
Chân linh tán loạn... Là vô số mảnh vỡ tán loạn, trở về hỗn độn vũ trụ bổn nguyên.&
...
Đám người Kỷ Ninh mang theo những hậu duệ này rời đi, rời khỏi tộc địa Tây Tư tộc tiến vào hắc ám chi địa cực kỳ xa xôi.
Ông.
Tại một dị vũ trụ khổng lồ trong bóng tối.
- Lệ Thứu Nha, luyện hóa đi.
Đă mắt nhìn hơn ba ngàn tên chúa tể Đế Quân, Kỷ Ninh nói ra.
Những chúa tể Đế Quân này kích động và hưng phấn, có thể sống thời gian bình tĩnh thì ai nguyện ý đi làm quân cờ đỡ đạn? Hơn nữa dốc sức liều mạng mà còn bị kỳ thị và bài xích.
- Vâng.
Đôi mắt Lệ Thứu Nha rất sáng, hắn cũng cảm giác được thời gian chờ mong đã tới.
Ầm ầm ầm ầm...
Nhìn Lệ Thứu Nha luyện hóa dị vũ trụ trước mặt, lại nhìn hơn ba ngàn tên chúa tể Đế Quân đồng loạt bay vào các hướng trong dị vũ trụ.
Đám người Kỷ Ninh, Mô Cốc, Hồng Nhiên tươi cười.
- Nơi này là một nơi yên tĩnh ta từng tu hành, nếu Tây Tư tộc xâm nhập nơi này thì ta sẽ lập tức phát hiện.
Mô Cốc Chí Tôn nói.
- Bọn họ sẽ sống thời gian bình yên.
Kỷ Ninh nói.
- Chờ đánh bại Tây Tư tộc, cả hỗn độn vũ trụ cũng có thể khôi phục bình tĩnh.
Hồng Nhiên cười nói.
Ba người bọn họ vô cùng chờ mong.
- Hai vị, việc vặt đã an bài thỏa đáng, Bắc Minh cũng nên đi.
Kỷ Ninh nói ra.
- Ta đưa ngươi đi.
Mô Cốc Chí Tôn nói.
- Ha ha, không cần.
Kỷ Ninh lắc đầu cười nói:
- Ta hiện tại cũng không có việc gì, chỉ có một lòng tìm hiểu pháp môn Chân Linh Bất Diệt mà thôi. Đoạn đường này về quê nhà vô cùng xa xôi nhưng có thể một đường du lãm nhều hơn, có lẽ sẽ xúc động ta tu hành.
- Cũng tốt.
Mô Cốc, Hồng Nhiên cũng không có cưỡng cầu.
Vì vậy...
Kỷ Ninh cưỡi, pháp thân khống chế Vực Giới phi chu, Mô Cốc, Hồng Nhiên nhìn theo phi chu tiến vào trong hắc ám vô tận.
Giữa đường xá, trong Vực Giới phi chu.
Khoanh chân ngồi nhìn nhìn thông đạo thời không tỏa ra các màu sắc rực rỡ, khi thì đi qua một ít vực giới kỳ cảnh, Kỷ Ninh lại đang suy tư pháp môn Chân Linh Bất Diệt.
- Chân linh bất diệt.
- Nếu như sáng chế ra pháp môn này, cho dù hợp đạo thất bại chân linh tán loạn cũng có thể bằng vào pháp môn này nghịch chuyển chân linh tán loạn và khôi phục hoàn hảo.
Kỷ Ninh cảm thụ quá trình hồn phách chân linh của mình tán loạn.
Pháp lực và thần niệm của mình, ngay cả thanh hoa vụ khí chi lực cũng như thế.
Khắp nơi đều ẩn chứa chân linh.
Nhưng bây giờ trong tất cả chân linh đều xuất hiện vết rách, đều có tàn phiến vỡ vụn bay ra ngoài.
- Loại tán loạn này chính là chân linh tán loạn, lúc hoàn hảo không có.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
- Làm sao nghịch chuyển?
Lúc trước Kỷ Ninh còn là Đạo Quân tam bộ đã chết qua một lần, về sau mượn nhờ ‘bổn mạng đạo phù’ phục sinh. Bổn mạng đạo phù có ẩn chứa chân linh nguyên vẹn của Kỷ Ninh, tự nhiên phục sinh rất dễ dàng. Cho nên tình hình chân linh tán loạn của Kỷ Ninh hiện tại... Đến nay cả văn minh người tu hành đều không có biện pháp giải quyết.
- Làm sao nghịch chuyển?
- Tán loạn còn có thể nghịch chuyển?
Trong đầu Kỷ Ninh xuất hiện rất nhiều ảo diệu của Bất Diệt Thiên, đồng thời cảm thụ quá trình tán loạn của bản thân, sau đó tìm hiểu suy tư, ngẫu có điều ngộ ra liền sửa chữa và hoàn thiện Bất Diệt Thiên.
Đảo mắt đã qua hơn năm trăm vạn năm, Kỷ Ninh cũng tỉnh lại trong tham ngộ.
- Thanh Ma, đến đâu rồi?
Kỷ Ninh hỏi.
- Đã qua gần nửa đường, chỉ cần đi sáu trăm vạn năm nữa là có thể đến Viêm Long Vực Giới.
Pháp thân Thanh Ma nói ra.
- Gấp gáp như vậy làm gì, đã xông xáo bên ngoài thì nên dạo chơi thật tốt.
Kỷ Ninh nói ra.
- Vâng, chủ nhân.
Pháp thân Thanh ma tiếp lời.
Đi theo Kỷ Ninh những ngày qua, Thanh Ma cảm giác mình trải qua còn rung động hơn quá khứ vô số lần, một lần duy nhất bắt hơn hai ngàn tên chúa tể Đế Quân, Tây Tư tộc Hộ Đạo lâu, tính mạng kỳ dị... Hắn trải qua những chuyện trong quá khứ suốt năm tháng dài dằng dặc cũng không rung động như vậy, hơn nữa Kỷ Ninh rất tốt với hắn, trong lòng của hắn cũng có chút khát vọng:
- Nếu như chủ nhân vẫn sống thì quá tốt.
Nếu Kỷ Ninh còn sống, Thanh Ma hắn cũng có núi dựa rất lớn.
...
Một đường du lãm.
Kiến thức các kỳ cảnh trong hỗn độn vũ trụ, còn có rất nhiều tính mạng dị tộc.
Ngẫu nhiêu có điều ngộ ra Kỷ Ninh liền tĩnh tâm tìm hiểu.
...
Trong một ngôi sao to lớn, nơi này có hàng tỉ sinh linh sinh sống.
Trên đỉnh ngọn núi tuyết, Kỷ Ninh khoanh chân ngồi đó tĩnh tu, pháp thân Thanh Ma vẫn ngây ngốc bên cạnh, tuy đã qua mấy chục ức năm, từ khi Kỷ Ninh tiềm tu tới nay đã không có bất kỳ sinh linh nào có thể tới gần đỉnh núi. Ở giữa sườn núi có mê trận, mê trận kéo dài tới chân núi.
- Tiểu gia hỏa, duyên phận giữa ta và ngươi dừng ở đây, ngươi có thành tựu gì phải xem chính ngươi, trước ngươi ta đã thu sáu đồ đệ, nếu như ngươi nhìn thấy bọn họ tự nhiên sẽ sinh ra cảm ứng. Nhớ lấy, sư huynh đệ không được tự giết lẫn nhau.
Pháp thân Thanh Ma ngồi bên cạnh Kỷ Ninh, đồng thời hình thành một hóa thân nói chuyện với tiểu thiếu niên dưới chân núi.
- Sư phó, đệ tử biết rồi.
Trong mắt thiếu niên rưng rưng, hắn ở chung với sư phó một năm, là một năm hắn thoát thai hoán cốt.
- Đi thôi.
Thanh ma hóa thân nói xong liền biến mất vô tung.
Thiếu niên dập đầu bái biệt.
Trên đỉnh núi.
- Thanh Ma, ta tu hành ở đây một thời gian ngắn mà ngươi thu bảy đồ đệ rồi.
Kỷ Ninh nói ra.
Thanh Ma bị sợ nhảy lên, hắn quay đầu nhìn thấy Kỷ Ninh đứng lên, hắn cười chất phác:
- Chủ nhân đừng chê cười ta, ta cũng nhàm chán, nhìn vô số sinh linh của thế giới này... Ngẫu nhiên có chút thích ý liền thu làm đồ đệ.
- Ha ha ha... Hiện tại chúng ta nên quay về Viêm Long Vực Giới.
Kỷ Ninh nói ra:
- Trước khi đi, ngươi còn an bài gì với đám đồ đệ hay không, tranh thủ an bài đi.
- Không cần, ta đã sớm an bài tốt, nên cho bọn họ cũng đã cho. Về phần phải xem bọn chúng, con đường tu hành là do mình lựa chọn.
Thanh Ma trả lời.
- Được, chúng ta xuất phát.
Ầm ầm ầm...
OLucs này một chiếc Vực Giới phi chu bay ra khỏi đỉnh núi tuyết sơn, mê trận trên đỉnh núi cũng biến mất.
Lần này quay về, Kỷ Ninh tổng cộng hao phí gần nửa hỗn độn kỷ, hắn có không ít cảm ngộ về Chân Linh Bất Diệt nhưng vẫn cảm thấy vô cùng gian nan..
Chân linh tán loạn... Là vô số mảnh vỡ tán loạn, trở về hỗn độn vũ trụ bổn nguyên.&