Mãng Hoang Kỷ
Chương 1667
Mặc dù là Thiên Thực Chí Tôn cũng không xinh đẹp cỡ nào, thế nhưng hai vị Chí Tôn cuối cùng, mỗi cái đều là khuynh quốc khuynh thành... hết thảy từ ngữ Kỷ Ninh có thể dùng tới đều không chút quá phận.
Người bên trái, một đầu tóc trắng, nhìn như có chút ít chán chường, trên mặt để lại chòm râu, nhưng tuyệt đối là mỹ nam tử chính thức, hắn như ở giữa sống và chết, coi như hết thảy nguồn gốc của sự sống, lại như tử vong quy túc, sinh mệnh bình thường đều đối với hắn nhịn không được quyến luyến. Bất quá đám người Kỷ Ninh tự nhiên sẽ không bị ảnh hưởng.
Bên phải thì cao quý vô cùng, một đầu tóc đen, mang theo nụ cười, quả thực là sinh mệnh hoàn mỹ. Mặc dù là đạo tâm như Kỷ Ninh nhìn thấy, cũng không khỏi cảm nhận được này là thuyết minh của đẹp trên thế gian, không kìm lòng được bị chút ít hấp dẫn.
- Đây là Ba Lâm.
Hồng Nhiên Chí Tôn chỉ vào nam tử tóc trắng có chút chán chường, cười nói.
- Gia hỏa này một mực cân nhắc sinh mệnh tử vong gì gì đó, đem mình biến thành cái quỷ dạng này. Ta lúc đầu sớm nhất nhận thức hắn, vẫn có chút khí phách, rõ ràng nắm giữ Vạn Đạo Trảo Bản Nguyên, lại biến mình thành bộ dáng như thế.
- Hả?
Ba Lâm Chí Tôn nhìn Kỷ Ninh, có chút kinh ngạc.
- Ta và ngươi thậm chí có nhân quả dây dưa?
- Hoàn toàn chính xác có chút nhân quả.
Kỷ Ninh cười nói.
- Ba Lâm Chí Tôn không biết ta, nhưng ta được qua chỗ tốt của Ba Lâm Chí Tôn, Hỗn Độn Nguyên Thú phía ngoài kia... là trong một tòa Động Thiên mà Ba Lâm Chí Tôn lưu lại lấy được Thiên Diệp Thanh Linh, mượn này ta mới thuần phục được Hỗn Độn Nguyên Thú.
- A?
Ba Lâm Chí Tôn mỉm cười.
- Ta lúc đầu hoàn toàn chính xác ở các nơi lưu lại rất nhiều Động Thiên, chính là lo lắng trận chiến ấy chúng ta cuối cùng chiến bại, hy vọng văn minh tu luyện giả chúng ta có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở giãy giụa xuống. Bất quá về sau chúng ta thắng, những Động Thiên kia công dụng cũng không lớn, ta liền không có lại quan tâm qua. Không nghĩ tới có thể cho Bắc Minh ngươi chút trợ giúp, xem ra, ta cũng không tính toi công bận rộn.
Kỷ Ninh là có chút bội phục Ba Lâm Chí Tôn.
Ba Lâm Chí Tôn này rõ ràng là Vạn Đạo Trảo Bản Nguyên, thế nhưng là ở sinh mệnh chi đạo có thành tựu cực kỳ cao, thậm chí đã sáng tạo ra một chủng tộc... Vĩnh Hằng sinh mệnh nhất tộc!
Bất quá Kỷ Ninh nghe được vừa rồi Hồng Nhiên Chí Tôn nói, Ba Lâm Chí Tôn đang cân nhắc sinh mệnh cùng tử vong, cho nên khí tức đại biến, Vĩnh Hằng sinh mệnh nhất tộc có lẽ xem như có chút ít thành tựu ở phương diện Sinh mệnh, không biết ở phương diện Tử vong có thành tựu gì. Hơn nữa thân là Chí Tôn, cân nhắc sinh mệnh tử vong đến cùng được cái gì?
- Vị này chính là Đế Thạch.
Ba Lâm Chí Tôn chỉ một gã nam tử có thể nói tuyệt mỹ khác, cười nói.
- Đế Thạch Chí Tôn chính là bằng huyễn thuật thành tựu Chí Tôn đấy, thần thể của hắn có vô tận mị hoặc, chúng ta đạo tâm viên mãn liền thôi, nếu là chút ít Chúa Tể, Dị Vũ Trụ Chi Chủ khác, ở trước mặt Đế Thạch, chỉ sợ rất nhanh liền ngoan ngoãn nghe lời.
- Huyễn thuật?
Kỷ Ninh giật mình.
Đế Thạch Chí Tôn này, cũng chính là Vạn đạo Huyễn Bản Nguyên? Thực là rất giỏi.
- Bái kiến Bắc Minh Đạo Quân.
Đế Thạch Chí Tôn mỉm cười.
- Ở trước mặt Bắc Minh Đạo Quân, chút thủ đoạn ấy của ta lại được coi là gì. Ta đã sớm đợi, chờ văn minh của chúng ta ra một tồn tại nắm giữ Vĩnh Hằng Chung Cực Chi Đạo. Nhưng trước thật không biết lúc nào sẽ xuất hiện! Dù sao có thể đạt tới Chung Cực Chi Đạo tầng thứ tư cũng quá hiếm thấy, mà hợp đạo thành công, càng vô cùng khó khăn!
- Là khó.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Tuy Đạo Quân thất bại, nhưng cuối cùng nắm giữ Vĩnh Hằng Chung Cực Chi Đạo, cũng coi như chuyện may mắn của văn minh chúng ta rồi.
Đế Thạch Chí Tôn nói.
- Đều ngồi xuống đi, cả đám các ngươi thật kích động a.
Thiên Thực Chí Tôn nói.
Lúc này Ba Lâm Chí Tôn, Đế Thạch Chí Tôn cũng nhập tọa.
Năm vị Chí Tôn cùng Bắc Minh Đạo Quân phân biệt ngồi xuống.
Trong nội tâm Kỷ Ninh cũng càng thêm mong đợi, hắn hiểu được, rút cuộc nói chính sự rồi.
- Ta đến nói?
Hồng Nhiên Chí Tôn đưa tầm mắt nhìn qua chung quanh.
- Lão đầu, ngươi nói đi.
Ách Khổng Chí Tôn nói, đám Chí Tôn khác cũng đều gật đầu.
Hồng Nhiên Chí Tôn nhìn về phía Kỷ Ninh:
- Bắc Minh, ngươi nên biết, Tây Tư tộc còn không có chính thức huỷ diệt a?
- Không có chính thức huỷ diệt?
Kỷ Ninh kinh ngạc.
- Ngươi không biết?
Hồng Nhiên Chí Tôn cũng có chút kinh ngạc.
- Chẳng lẽ Tây Tư tộc tộc địa thanh danh lan xa, ngươi không có đi qua?
- Tây Tư tộc tộc địa, ta nghe nói qua, lại không đi qua.
Kỷ Ninh nói, Tây Tư tộc tộc địa này danh khí rất lớn, Kỷ Ninh cũng nghe Dịch Ba Đế Quân từng nói qua, cũng nghe nhiều đại năng tán gẫu qua. Đó là khởi nguyên chi địa của Tây Tư tộc, mặc dù đến nay, chỗ đó bảo vật của Tây Tư tộc cũng là tối đa, thường xuyên có đại năng tiến về trước.
- Tây Tư tộc không phải là chiến bại huỷ diệt rồi sao?
Kỷ Ninh hỏi.
Hồng Nhiên Chí Tôn cười nói:
- Ta nghĩ ngươi hợp đạo thất bại, ở trước khi thân tử đạo tiêu, toàn bộ Hỗn Độn Vũ Trụ một ít địa phương danh khí thật lớn, ngươi đều sẽ đi dạo chơi mở mang kiến thức. Tây Tư tộc tộc địa này ta cũng nghĩ ngươi đi qua rồi.
- Nếu như ngươi đi qua, dùng cảnh giới của ngươi, chỉ sợ cũng nhìn ra hư thật, minh bạch Tây Tư tộc không có chính thức huỷ diệt, chẳng qua là bị chúng ta hoàn toàn phong tỏa vây khốn, bọn hắn không cách nào đi ra nữa mà thôi.
Kỷ Ninh cẩn thận lắng nghe.
- Ở trước đây thật lâu...
Hồng Nhiên Chí Tôn nói.
- Hỗn Độn Vũ Trụ mênh mông, vô số sinh mệnh sinh sôi nảy nở, cũng dần dần bước lên con đường tu hành, Thương Cốt, Khải còn có ta, trước sau đã thành tựu Chí Tôn. Lại về sau, Thiên Thực Chí Tôn, Ba Lâm Chí Tôn, Đế Thạch Chí Tôn, Mô Cốc Chí Tôn cũng đều liên tiếp xuất hiện.
- Khi đó chúng ta vô ưu vô lự, Thương Cốt vì bước ra một bước cuối cùng đã chết. Bất quá cũng không có gì, dù sao cũng là vì truy cầu đạo của mình mà thôi.
- Bất quá, không hề có dấu hiệu, Tây Tư tộc xuất hiện.
- Bọn hắn thần bí mà cường đại.
- Hỗn Độn Vũ Trụ Bản Nguyên phát ra cảnh báo chúng ta, chúng ta ở trong tối tăm, có thể cảm ứng được Tây Tư tộc có uy hiếp đối với chúng ta.
Hồng Nhiên Chí Tôn nói.
- Không biết, ngươi có từng gặp qua Tây Tư tộc Tôn chủ chưa.
- Đã gặp.
Kỷ Ninh nhãn tình sáng lên, liền nói.
Người bên trái, một đầu tóc trắng, nhìn như có chút ít chán chường, trên mặt để lại chòm râu, nhưng tuyệt đối là mỹ nam tử chính thức, hắn như ở giữa sống và chết, coi như hết thảy nguồn gốc của sự sống, lại như tử vong quy túc, sinh mệnh bình thường đều đối với hắn nhịn không được quyến luyến. Bất quá đám người Kỷ Ninh tự nhiên sẽ không bị ảnh hưởng.
Bên phải thì cao quý vô cùng, một đầu tóc đen, mang theo nụ cười, quả thực là sinh mệnh hoàn mỹ. Mặc dù là đạo tâm như Kỷ Ninh nhìn thấy, cũng không khỏi cảm nhận được này là thuyết minh của đẹp trên thế gian, không kìm lòng được bị chút ít hấp dẫn.
- Đây là Ba Lâm.
Hồng Nhiên Chí Tôn chỉ vào nam tử tóc trắng có chút chán chường, cười nói.
- Gia hỏa này một mực cân nhắc sinh mệnh tử vong gì gì đó, đem mình biến thành cái quỷ dạng này. Ta lúc đầu sớm nhất nhận thức hắn, vẫn có chút khí phách, rõ ràng nắm giữ Vạn Đạo Trảo Bản Nguyên, lại biến mình thành bộ dáng như thế.
- Hả?
Ba Lâm Chí Tôn nhìn Kỷ Ninh, có chút kinh ngạc.
- Ta và ngươi thậm chí có nhân quả dây dưa?
- Hoàn toàn chính xác có chút nhân quả.
Kỷ Ninh cười nói.
- Ba Lâm Chí Tôn không biết ta, nhưng ta được qua chỗ tốt của Ba Lâm Chí Tôn, Hỗn Độn Nguyên Thú phía ngoài kia... là trong một tòa Động Thiên mà Ba Lâm Chí Tôn lưu lại lấy được Thiên Diệp Thanh Linh, mượn này ta mới thuần phục được Hỗn Độn Nguyên Thú.
- A?
Ba Lâm Chí Tôn mỉm cười.
- Ta lúc đầu hoàn toàn chính xác ở các nơi lưu lại rất nhiều Động Thiên, chính là lo lắng trận chiến ấy chúng ta cuối cùng chiến bại, hy vọng văn minh tu luyện giả chúng ta có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở giãy giụa xuống. Bất quá về sau chúng ta thắng, những Động Thiên kia công dụng cũng không lớn, ta liền không có lại quan tâm qua. Không nghĩ tới có thể cho Bắc Minh ngươi chút trợ giúp, xem ra, ta cũng không tính toi công bận rộn.
Kỷ Ninh là có chút bội phục Ba Lâm Chí Tôn.
Ba Lâm Chí Tôn này rõ ràng là Vạn Đạo Trảo Bản Nguyên, thế nhưng là ở sinh mệnh chi đạo có thành tựu cực kỳ cao, thậm chí đã sáng tạo ra một chủng tộc... Vĩnh Hằng sinh mệnh nhất tộc!
Bất quá Kỷ Ninh nghe được vừa rồi Hồng Nhiên Chí Tôn nói, Ba Lâm Chí Tôn đang cân nhắc sinh mệnh cùng tử vong, cho nên khí tức đại biến, Vĩnh Hằng sinh mệnh nhất tộc có lẽ xem như có chút ít thành tựu ở phương diện Sinh mệnh, không biết ở phương diện Tử vong có thành tựu gì. Hơn nữa thân là Chí Tôn, cân nhắc sinh mệnh tử vong đến cùng được cái gì?
- Vị này chính là Đế Thạch.
Ba Lâm Chí Tôn chỉ một gã nam tử có thể nói tuyệt mỹ khác, cười nói.
- Đế Thạch Chí Tôn chính là bằng huyễn thuật thành tựu Chí Tôn đấy, thần thể của hắn có vô tận mị hoặc, chúng ta đạo tâm viên mãn liền thôi, nếu là chút ít Chúa Tể, Dị Vũ Trụ Chi Chủ khác, ở trước mặt Đế Thạch, chỉ sợ rất nhanh liền ngoan ngoãn nghe lời.
- Huyễn thuật?
Kỷ Ninh giật mình.
Đế Thạch Chí Tôn này, cũng chính là Vạn đạo Huyễn Bản Nguyên? Thực là rất giỏi.
- Bái kiến Bắc Minh Đạo Quân.
Đế Thạch Chí Tôn mỉm cười.
- Ở trước mặt Bắc Minh Đạo Quân, chút thủ đoạn ấy của ta lại được coi là gì. Ta đã sớm đợi, chờ văn minh của chúng ta ra một tồn tại nắm giữ Vĩnh Hằng Chung Cực Chi Đạo. Nhưng trước thật không biết lúc nào sẽ xuất hiện! Dù sao có thể đạt tới Chung Cực Chi Đạo tầng thứ tư cũng quá hiếm thấy, mà hợp đạo thành công, càng vô cùng khó khăn!
- Là khó.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Tuy Đạo Quân thất bại, nhưng cuối cùng nắm giữ Vĩnh Hằng Chung Cực Chi Đạo, cũng coi như chuyện may mắn của văn minh chúng ta rồi.
Đế Thạch Chí Tôn nói.
- Đều ngồi xuống đi, cả đám các ngươi thật kích động a.
Thiên Thực Chí Tôn nói.
Lúc này Ba Lâm Chí Tôn, Đế Thạch Chí Tôn cũng nhập tọa.
Năm vị Chí Tôn cùng Bắc Minh Đạo Quân phân biệt ngồi xuống.
Trong nội tâm Kỷ Ninh cũng càng thêm mong đợi, hắn hiểu được, rút cuộc nói chính sự rồi.
- Ta đến nói?
Hồng Nhiên Chí Tôn đưa tầm mắt nhìn qua chung quanh.
- Lão đầu, ngươi nói đi.
Ách Khổng Chí Tôn nói, đám Chí Tôn khác cũng đều gật đầu.
Hồng Nhiên Chí Tôn nhìn về phía Kỷ Ninh:
- Bắc Minh, ngươi nên biết, Tây Tư tộc còn không có chính thức huỷ diệt a?
- Không có chính thức huỷ diệt?
Kỷ Ninh kinh ngạc.
- Ngươi không biết?
Hồng Nhiên Chí Tôn cũng có chút kinh ngạc.
- Chẳng lẽ Tây Tư tộc tộc địa thanh danh lan xa, ngươi không có đi qua?
- Tây Tư tộc tộc địa, ta nghe nói qua, lại không đi qua.
Kỷ Ninh nói, Tây Tư tộc tộc địa này danh khí rất lớn, Kỷ Ninh cũng nghe Dịch Ba Đế Quân từng nói qua, cũng nghe nhiều đại năng tán gẫu qua. Đó là khởi nguyên chi địa của Tây Tư tộc, mặc dù đến nay, chỗ đó bảo vật của Tây Tư tộc cũng là tối đa, thường xuyên có đại năng tiến về trước.
- Tây Tư tộc không phải là chiến bại huỷ diệt rồi sao?
Kỷ Ninh hỏi.
Hồng Nhiên Chí Tôn cười nói:
- Ta nghĩ ngươi hợp đạo thất bại, ở trước khi thân tử đạo tiêu, toàn bộ Hỗn Độn Vũ Trụ một ít địa phương danh khí thật lớn, ngươi đều sẽ đi dạo chơi mở mang kiến thức. Tây Tư tộc tộc địa này ta cũng nghĩ ngươi đi qua rồi.
- Nếu như ngươi đi qua, dùng cảnh giới của ngươi, chỉ sợ cũng nhìn ra hư thật, minh bạch Tây Tư tộc không có chính thức huỷ diệt, chẳng qua là bị chúng ta hoàn toàn phong tỏa vây khốn, bọn hắn không cách nào đi ra nữa mà thôi.
Kỷ Ninh cẩn thận lắng nghe.
- Ở trước đây thật lâu...
Hồng Nhiên Chí Tôn nói.
- Hỗn Độn Vũ Trụ mênh mông, vô số sinh mệnh sinh sôi nảy nở, cũng dần dần bước lên con đường tu hành, Thương Cốt, Khải còn có ta, trước sau đã thành tựu Chí Tôn. Lại về sau, Thiên Thực Chí Tôn, Ba Lâm Chí Tôn, Đế Thạch Chí Tôn, Mô Cốc Chí Tôn cũng đều liên tiếp xuất hiện.
- Khi đó chúng ta vô ưu vô lự, Thương Cốt vì bước ra một bước cuối cùng đã chết. Bất quá cũng không có gì, dù sao cũng là vì truy cầu đạo của mình mà thôi.
- Bất quá, không hề có dấu hiệu, Tây Tư tộc xuất hiện.
- Bọn hắn thần bí mà cường đại.
- Hỗn Độn Vũ Trụ Bản Nguyên phát ra cảnh báo chúng ta, chúng ta ở trong tối tăm, có thể cảm ứng được Tây Tư tộc có uy hiếp đối với chúng ta.
Hồng Nhiên Chí Tôn nói.
- Không biết, ngươi có từng gặp qua Tây Tư tộc Tôn chủ chưa.
- Đã gặp.
Kỷ Ninh nhãn tình sáng lên, liền nói.