Mãng Hoang Kỷ
Chương 1510
Lão nhân tóc bạc ném một mảnh lá xanh biếc bay tới trước mặt Kỷ Ninh:
- Theo như chủ nhân dặn mỗi qua một cửa ải sẽ có chút thưởng cho. Đây là bản mệnh đạo phù hầu như tất cả Đạo Quân có thể sống lại nhờ đạo phù này.
Kỷ Ninh sửng sốt, xem ra trừ Phù Bác Đế Quân thì đại năng khác cũng có thể luyện chế ra đạo phù như vậy.
Lão nhân tóc bạc bổ sung thêm:
- Nhưng Đạo Quân trong truyền thuyết tu hành đạo chung cực nếu đến Tứ Bộ Đạo Quân thì đẳng cấp sinh mệnh của họ hoàn toàn vượt qua tất cả Đạo Quân, bao trùm trên những Đạo Quân, sinh tử đạo phù này không thể giúp sống lại. Chắc chỉ có bản mệnh đạo phù hồi sinh Vĩnh Hằng Đế Quân mới cứu sống loại người này được.
Con ngươi Kỷ Ninh co rút. Đạo chung cực? Động phủ chi linh của Thanh Hoa động phủ biết đạo chung cực?
Kỷ Ninh không kiềm được hỏi:
- Đạo chung cực này...
Lão nhân tóc bạc luôn lạnh lùng:
- Đừng hỏi nhiều, qua được ải thứ hai thì ngươi tự nhiên liền biết được, nếu ngươi không xông qua được thì không có tư cách biết.. Ngươi là Đạo Quân, ải thứ hai ngươi chỉ cần đối diện mười Đế Quân yếu nhất ngăn cản, đẩy mở được cửa tòa đại điện đó xem như thành công. Còn nữa, khôi lỗi hộ vệ sau lưng ngươi không được ra tay, nếu không sẽ tính là ngươi thua.
Kỷ Ninh nhẹ gật đầu nói:
- Ta hiểu.
Lão nhân tóc bạc hóa thành ảo ảnh vụt qua không trung, xuyên qua quảng trường đứng trước cửa điện bình tĩnh nhìn chuyện sắp xảy ra.
Kỷ Ninh thản nhiên đối mặt:
- Là thử thách của Chí Tôn dành cho người đến sau sao?
Nếu Kỷ Ninh để lại truyền thừa thì hắn cũng sẽ đặt ra thử thách, không phải ai cũng có tư cách được đến pháp môn của hắn, phải vượt qua điều kiện khắc nghiệt mới được. Chí Tôn này xây dựng Thanh Hoa động phủ to lớn chắc tốn nhiều công sức, thiết lập chút thử thách là bình thường.
Kẻ thực lực yếu thì chết, trốn được cũng xem như có thực lực. Chỉ có đường đường chính chính vượt qua mới chiếm được một số sắp xếp mà Thanh Hoa động phủ chủ để lại.
Kỷ Ninh cất bước đạp lên bậc thang đi hướng quảng trường:
- Phù.
Bạch Dung cao to vạm vỡ theo sau lưng Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh ra lệnh:
- Bạch Dung, không có mệnh lệnh của ta thì ngươi không được ra tay.
Bạch Dung cung kính đáp:
- Tuân lệnh!
Hơn trăm Đế Quân trên quảng trường nhìn thiếu niên áo trắng đi vào, tỏ vẻ tiếc nuối bất đắc dĩ.
- Là một Đạo Quân.
Đế Quân chân mày màu xanh tà dị có khí thế mạnh nhất lắc đầu nói:
- Chỉ là một Đạo Quân, chỉ cho mười Đế Quân ra tay. Khi nào mới có Vĩnh Hằng Đế Quân đến đây? Vậy thì cả đám có thể lên rồi.
- Chán chết.
- Luôn ở đây biết bao nhiêu lâu rồi mà không thể rời khỏi quảng trường này.
- Không biết khi nào mới được giải thoát.
Đám Đế Quân bàn tán, bọn họ từng rất tức giận, tràn ngập oán khí. Bị hạn chế trong phạm vi quảng trường tính bằng đơn vị ngàn vạn hỗn độn kỷ, rất có thể sẽ ở lại mãi mãi, sự cô đơn này dù là Vĩnh Hằng Đế Quân cũng sẽ bị điên. Nhưng thời gian có thể mài mòn tất cả, bọn họ trở nên thản nhiên, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Làm theo Thanh Hoa động phủ chủ sắp xếp thì bọn họ có hy vọng giải thoát.
Vù vù vù vù vù!
Các Đế Quân khác tán dóc với nhau, trong đó có mười bóng người bay nhanh ra chặn lại trước mặt Kỷ Ninh.
Lão nhân nhỏ gầy ánh mắt lạnh lùng, quanh người bắt đầu tụ sương khói màu xanh lục:
- Tiểu tử, chết trong tay chúng ta cũng đừng trách móc gì, tất cả chỉ tại mệnh lệnh của động phủ chủ.
Thanh niên mặt đỏ hồng có mái tóc dài đỏ máu, lưỡi như rắn nói:
- Lâu lắm rồi không gặp Đạo Quân, các vị đừng gấp, cứ từ từ giết tiểu tử này. Giết mau quá thì chán lắm, phải hưởng thụ chứ, cắt từng đao... ôi, ta sắp không chịu nổi nữa.
- Lên đi!
- Đừng để hắn trốn, vây quanh hắn!
Mười Đế Quân cực kỳ tà dị, sát khí đậm đặc.
Kỷ Ninh áo trắng nhẹ gật đầu nói:
- Ta hiểu tại sao Thanh Hoa động phủ chủ bắt các ngươi, cho các ngươi chịu tội rồi. Nếu ta là Thanh Hoa động phủ chủ thì đã sớm giết các ngươi.
Mười Đế Quân điên lên.
- Hừ!
- Bằng vào ngươi?
- Cuồng vọng!
Mười Đế Quân rất tức giận, bị một Đạo Quân đánh giá như vậy khiến bọn họ rất tức giận.
Kỷ Ninh nhìn hướng lão nhân tóc bạc trước cửa điện phía xa, cao giọng nói:
- Động phủ chi linh tiền bối, ta có thể bắt giữ bọn họ không?
Nếu bắt họ lại muốn giết hay làm gì tùy ý Kỷ Ninh.
Lão nhân tóc bạc ở phía xa lạnh lùng nói:
- Ngươi giết bọn họ, ta giết ngươi!
Kỷ Ninh cứng người sau đó chợt hiểu. Thanh Hoa động phủ chủ bắt những Đế Quân này, dường như động tay chân khiến bọn họ không còn là tu hành giả mà như khôi lỗi, chuyên môn thử thách người đến sau. Kỷ Ninh chỉ là một trong số những kẻ tìm đến, nếu hắn bắt hết đám Đế Quân thì những người khác đến lấy gì nhận thử thách?
Kỷ Ninh vươn hai tay ra, hai thanh Bắc Hồng kiếm bay khỏi vỏ kiếm sau lưng hắn rơi vào tay:
- Ha ha, nếu vậy thì đánh nhanh thắng nhanh đi.
- Giết!
- Cho Đạo Quân này biết sự lợi hại của chúng ta!
- Tiểu bối cuồng vọng!
Mười Đế Quân trong phút chốc hoặc biến thành sương khói, hoặc hóa thành luồng sáng, hoặc là lửa, bọn họ tản ra muốn vây giết Kỷ Ninh không cho hắn trốn.
Kỷ Ninh bước chậm, khôi lỗi Bạch Dung theo sau.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Các loại thủ đoạn phô thiên cái địa ập hướng Kỷ Ninh, hắn nhìn ra ngay thực lực của mười Đế Quân phỏng chừng cỡ đỉnh Đạo Quân.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Không uổng là mười kẻ thấp nhất.
Song kiếm trong tay Kỷ Ninh vung lên.
Bốp! Bốp! Bốp! Bùm bùm bùm!
Bắc Hồng kiếm hóa thành dòng nước hùng dũng tựa như sóng lớn xô bờ đánh vào người đám Đế Quân lao lên. Các Đế Quân bay ngược về như chụp ruồi, dù hóa thành thân bất tử cũng bị Kỷ Ninh đánh hiện nguyên hình.
Thực lực cách biệt quá lớn, Kỷ Ninh có thể nghiền áp Phi Tuyết Thành Chủ, mà Phi Tuyết Thành Chủ thì dễ dàng tàn sát đỉnh Đạo Quân, tính ra mười Đế Quân nhỏ yếu tới mức nào trước mặt hắn.
- Đạo Quân này... Hắn... Hắn...
- Không lẽ hắn đã hợp đạo thành công? Nhưng rõ ràng không có ý vận vĩnh hằng.
Đám Đế Quân đứng xa xem cuộc chiến ngẩn ngơ. Một Đạo Quân có thể nghiền áp mười Đế Quân? Thật ra nếu lúc ở Xích Ba Điện thì Kỷ Ninh chỉ miễn cưỡng đấu tương xứng, hắn bây giờ Tâm kiếm thuật đột phá, Chung Cực Kiếm Đạo quan trọng nhất đã bước vào đệ tứ trọng. Kỷ Ninh chính thức là đại năng đỉnh cao nhất một vực giới, lẽ tất nhiên càn quét đám Đế Quân bình thường.
Nhóm Đế Quân trợn mắt há hốc mồm, Kỷ Ninh nhẹ nhàng nghiền áp đi qua quảng trường đến trước cửa điện.
- Theo như chủ nhân dặn mỗi qua một cửa ải sẽ có chút thưởng cho. Đây là bản mệnh đạo phù hầu như tất cả Đạo Quân có thể sống lại nhờ đạo phù này.
Kỷ Ninh sửng sốt, xem ra trừ Phù Bác Đế Quân thì đại năng khác cũng có thể luyện chế ra đạo phù như vậy.
Lão nhân tóc bạc bổ sung thêm:
- Nhưng Đạo Quân trong truyền thuyết tu hành đạo chung cực nếu đến Tứ Bộ Đạo Quân thì đẳng cấp sinh mệnh của họ hoàn toàn vượt qua tất cả Đạo Quân, bao trùm trên những Đạo Quân, sinh tử đạo phù này không thể giúp sống lại. Chắc chỉ có bản mệnh đạo phù hồi sinh Vĩnh Hằng Đế Quân mới cứu sống loại người này được.
Con ngươi Kỷ Ninh co rút. Đạo chung cực? Động phủ chi linh của Thanh Hoa động phủ biết đạo chung cực?
Kỷ Ninh không kiềm được hỏi:
- Đạo chung cực này...
Lão nhân tóc bạc luôn lạnh lùng:
- Đừng hỏi nhiều, qua được ải thứ hai thì ngươi tự nhiên liền biết được, nếu ngươi không xông qua được thì không có tư cách biết.. Ngươi là Đạo Quân, ải thứ hai ngươi chỉ cần đối diện mười Đế Quân yếu nhất ngăn cản, đẩy mở được cửa tòa đại điện đó xem như thành công. Còn nữa, khôi lỗi hộ vệ sau lưng ngươi không được ra tay, nếu không sẽ tính là ngươi thua.
Kỷ Ninh nhẹ gật đầu nói:
- Ta hiểu.
Lão nhân tóc bạc hóa thành ảo ảnh vụt qua không trung, xuyên qua quảng trường đứng trước cửa điện bình tĩnh nhìn chuyện sắp xảy ra.
Kỷ Ninh thản nhiên đối mặt:
- Là thử thách của Chí Tôn dành cho người đến sau sao?
Nếu Kỷ Ninh để lại truyền thừa thì hắn cũng sẽ đặt ra thử thách, không phải ai cũng có tư cách được đến pháp môn của hắn, phải vượt qua điều kiện khắc nghiệt mới được. Chí Tôn này xây dựng Thanh Hoa động phủ to lớn chắc tốn nhiều công sức, thiết lập chút thử thách là bình thường.
Kẻ thực lực yếu thì chết, trốn được cũng xem như có thực lực. Chỉ có đường đường chính chính vượt qua mới chiếm được một số sắp xếp mà Thanh Hoa động phủ chủ để lại.
Kỷ Ninh cất bước đạp lên bậc thang đi hướng quảng trường:
- Phù.
Bạch Dung cao to vạm vỡ theo sau lưng Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh ra lệnh:
- Bạch Dung, không có mệnh lệnh của ta thì ngươi không được ra tay.
Bạch Dung cung kính đáp:
- Tuân lệnh!
Hơn trăm Đế Quân trên quảng trường nhìn thiếu niên áo trắng đi vào, tỏ vẻ tiếc nuối bất đắc dĩ.
- Là một Đạo Quân.
Đế Quân chân mày màu xanh tà dị có khí thế mạnh nhất lắc đầu nói:
- Chỉ là một Đạo Quân, chỉ cho mười Đế Quân ra tay. Khi nào mới có Vĩnh Hằng Đế Quân đến đây? Vậy thì cả đám có thể lên rồi.
- Chán chết.
- Luôn ở đây biết bao nhiêu lâu rồi mà không thể rời khỏi quảng trường này.
- Không biết khi nào mới được giải thoát.
Đám Đế Quân bàn tán, bọn họ từng rất tức giận, tràn ngập oán khí. Bị hạn chế trong phạm vi quảng trường tính bằng đơn vị ngàn vạn hỗn độn kỷ, rất có thể sẽ ở lại mãi mãi, sự cô đơn này dù là Vĩnh Hằng Đế Quân cũng sẽ bị điên. Nhưng thời gian có thể mài mòn tất cả, bọn họ trở nên thản nhiên, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Làm theo Thanh Hoa động phủ chủ sắp xếp thì bọn họ có hy vọng giải thoát.
Vù vù vù vù vù!
Các Đế Quân khác tán dóc với nhau, trong đó có mười bóng người bay nhanh ra chặn lại trước mặt Kỷ Ninh.
Lão nhân nhỏ gầy ánh mắt lạnh lùng, quanh người bắt đầu tụ sương khói màu xanh lục:
- Tiểu tử, chết trong tay chúng ta cũng đừng trách móc gì, tất cả chỉ tại mệnh lệnh của động phủ chủ.
Thanh niên mặt đỏ hồng có mái tóc dài đỏ máu, lưỡi như rắn nói:
- Lâu lắm rồi không gặp Đạo Quân, các vị đừng gấp, cứ từ từ giết tiểu tử này. Giết mau quá thì chán lắm, phải hưởng thụ chứ, cắt từng đao... ôi, ta sắp không chịu nổi nữa.
- Lên đi!
- Đừng để hắn trốn, vây quanh hắn!
Mười Đế Quân cực kỳ tà dị, sát khí đậm đặc.
Kỷ Ninh áo trắng nhẹ gật đầu nói:
- Ta hiểu tại sao Thanh Hoa động phủ chủ bắt các ngươi, cho các ngươi chịu tội rồi. Nếu ta là Thanh Hoa động phủ chủ thì đã sớm giết các ngươi.
Mười Đế Quân điên lên.
- Hừ!
- Bằng vào ngươi?
- Cuồng vọng!
Mười Đế Quân rất tức giận, bị một Đạo Quân đánh giá như vậy khiến bọn họ rất tức giận.
Kỷ Ninh nhìn hướng lão nhân tóc bạc trước cửa điện phía xa, cao giọng nói:
- Động phủ chi linh tiền bối, ta có thể bắt giữ bọn họ không?
Nếu bắt họ lại muốn giết hay làm gì tùy ý Kỷ Ninh.
Lão nhân tóc bạc ở phía xa lạnh lùng nói:
- Ngươi giết bọn họ, ta giết ngươi!
Kỷ Ninh cứng người sau đó chợt hiểu. Thanh Hoa động phủ chủ bắt những Đế Quân này, dường như động tay chân khiến bọn họ không còn là tu hành giả mà như khôi lỗi, chuyên môn thử thách người đến sau. Kỷ Ninh chỉ là một trong số những kẻ tìm đến, nếu hắn bắt hết đám Đế Quân thì những người khác đến lấy gì nhận thử thách?
Kỷ Ninh vươn hai tay ra, hai thanh Bắc Hồng kiếm bay khỏi vỏ kiếm sau lưng hắn rơi vào tay:
- Ha ha, nếu vậy thì đánh nhanh thắng nhanh đi.
- Giết!
- Cho Đạo Quân này biết sự lợi hại của chúng ta!
- Tiểu bối cuồng vọng!
Mười Đế Quân trong phút chốc hoặc biến thành sương khói, hoặc hóa thành luồng sáng, hoặc là lửa, bọn họ tản ra muốn vây giết Kỷ Ninh không cho hắn trốn.
Kỷ Ninh bước chậm, khôi lỗi Bạch Dung theo sau.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Các loại thủ đoạn phô thiên cái địa ập hướng Kỷ Ninh, hắn nhìn ra ngay thực lực của mười Đế Quân phỏng chừng cỡ đỉnh Đạo Quân.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Không uổng là mười kẻ thấp nhất.
Song kiếm trong tay Kỷ Ninh vung lên.
Bốp! Bốp! Bốp! Bùm bùm bùm!
Bắc Hồng kiếm hóa thành dòng nước hùng dũng tựa như sóng lớn xô bờ đánh vào người đám Đế Quân lao lên. Các Đế Quân bay ngược về như chụp ruồi, dù hóa thành thân bất tử cũng bị Kỷ Ninh đánh hiện nguyên hình.
Thực lực cách biệt quá lớn, Kỷ Ninh có thể nghiền áp Phi Tuyết Thành Chủ, mà Phi Tuyết Thành Chủ thì dễ dàng tàn sát đỉnh Đạo Quân, tính ra mười Đế Quân nhỏ yếu tới mức nào trước mặt hắn.
- Đạo Quân này... Hắn... Hắn...
- Không lẽ hắn đã hợp đạo thành công? Nhưng rõ ràng không có ý vận vĩnh hằng.
Đám Đế Quân đứng xa xem cuộc chiến ngẩn ngơ. Một Đạo Quân có thể nghiền áp mười Đế Quân? Thật ra nếu lúc ở Xích Ba Điện thì Kỷ Ninh chỉ miễn cưỡng đấu tương xứng, hắn bây giờ Tâm kiếm thuật đột phá, Chung Cực Kiếm Đạo quan trọng nhất đã bước vào đệ tứ trọng. Kỷ Ninh chính thức là đại năng đỉnh cao nhất một vực giới, lẽ tất nhiên càn quét đám Đế Quân bình thường.
Nhóm Đế Quân trợn mắt há hốc mồm, Kỷ Ninh nhẹ nhàng nghiền áp đi qua quảng trường đến trước cửa điện.