Mãng Hoang Kỷ
Chương 1494
Kỷ Ninh thu kiếm đứng thẳng, vẫn cõng thần kiếm nhìn hơn hai mươi Đế Quân hãi hùng trước mặt mình. Đặc biệt là Phi Tuyết Thành Chủ dẫn đầu, biểu tình tràn đầy khó tin, không thể tin được mọi việc diễn ra trước mắt. Bắc Minh Đạo Quân hoàn toàn bị gã áp chế nhưng tại sao hắn mạnh đến mức này? Chuyện này không thể xảy ra!
- Không đúng, không đúng, hoàn toàn không đúng!
Phi Tuyết Thành Chủ không cách nào hiểu nổi vì sao một Đạo Quân mạnh đến nhường này.
Đám Vĩnh Hằng Đế Quân phe Phi Tuyết Thành Chủ chìm trong giật mình khó tin.
Trong năm tháng dài dòng bọn họ thói quen cao cao tại thượng, quen thói coi rẻ Đạo Quân. Vì Đạo Quân và Vĩnh Hằng Đế Quân chênh lệch về bản chất, cách biệt giống như lạch trời. Từ xưa đến nay chưa từng có một Đạo Quân bước chân vào hàng đỉnh cao nhất Vô Tận Cương Vực. Cái gì gọi là hàng đỉnh cao nhất?
Không cầu mạnh nhất nhưng ít ra phải không sợ bất cứ đối thủ nào.
Như các Thánh Thành Chi Chủ dám nói như vậy, có lẽ bọn họ không đánh lại ba Chúa Tể nhưng có tự tin giữ được mạng sống trước mặt ba Chúa Tể. Trừ phi ba Chúa Tể không tiếc mọi giá không thì khó thể giết chết bọn họ.
Tồn tại đẳng cấp như vậy cấu thành hàng ngũ đỉnh cao nhất Viêm Long vực giới.
Nhưng chưa bao giờ có một Đạo Quân đứng trong hàng đó.
- Hắn... Hắn là Đạo Quân mà sao mạnh dữ vậy? Vừa đụng mặt đã giết Hắc Hủ Đế Quân?
- Thực lực của hắn mạnh có lẽ còn hơn Phi Tuyết Thành Chủ.
- trong tám Thánh Thành Chi Chủ chưa chắc ai sánh bằng hắn.
- Đạo Quân có thể mạnh đến vậy sao?
- Chẳng lẽ hắn đã hợp đạo thành công trở thành Đế Quân rồi? Với thực lực lúc trước của hắn nếu thật sự hợp đạo thành công thì chắc chắn đến đẳng cấp Chúa Tể. Tuy bây giờ hắn rất mạnh nhưng không có áp lực Chúa Tể đem đến, chắc chưa thành Chúa Tể, vẫn chỉ là Đạo Quân. Nhưng tại sao Đạo Quân mạnh đến mức đó?
Các Đế Quân suy nghĩ lung tung.
Đây là sự đảo điên.
Đảo điên thường thức.
Khi Kỷ Ninh công khai bày ra mũi nhọn đã đảo điên thường thức Đạo Quân chẳng là cái đinh gì.
Giữa hư không bên ngoài Phi Tuyết Thánh Thành có một đôi mắt nhìn từ xa.
- A?
Là Mang Nhai Chúa Tể lặng lẽ chạy tới nơi, vừa mừng rỡ vừa thầm thắc mắc:
- Bắc Minh có thể mạnh đến vậy sao?
Mừng vì phe Mang Nhai quốc từ nay trừ Mang Nhai Chúa Tể ra có thêm một đại năng giả thật sự đủ sức chấn nhiếp các thế lực lớn trong Vô Tận Cương Vực. Thắc mắc vì Mang Nhai Chúa Tể không nghĩ ra tại sao Kỷ Ninh lợi hại dữ vậy.
Đối diện đám Đế Quân Phi Tuyết ma cung trước mắt, trong mắt Kỷ Ninh không thèm che giấu sát ý.
Kỷ Ninh nhìn sang Phi Tuyết Thành Chủ, trầm giọng nói:
- Như thế nào? Phi Tuyết Thành Chủ giờ thấy sợ không dám đấu với ta? Có phải muốn cùng một đám Đế Quân bắt tay nhau vây công một mình ta không?
Phi Tuyết Thành Chủ biểu tình cực kỳ khó xem, lông mày trắng bay bay, trong mắt xanh thẳm tràn đầy lạnh lùng.
Kỷ Ninh nhìn Phi Tuyết Thành Chủ:
- Ngươi đang do dự cái gì? Sợ cái gì? Chẳng phải ngươi truy tìm tung tích của ta khắp nơi sao? Hiện tại ta đã đến hang ổ các ngươi rồi mà ngươi sợ?
Sợ.
Hơn hai mươi Đế Quân chỉ có Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân còn bình tĩnh một chút, những người khác đã sinh ra suy nghĩ sợ hãi.
Nhìn thiếu niên mặc áo trắng cõng thần kiếm đen ở phía xa, bọn họ thật sự sợ hãi. Vì bọn họ hiểu rằng thiếu niên áo trắng chỉ một cái chạm mặt có thể chém chết họ, thực lực mạnh hơn Phi Tuyết Thành Chủ nhiều, hỏi sao họ không ngán?
Huyết Vân Đế Quân sốt ruột truyền âm hỏi:
- Làm sao bây giờ Phi Tuyết? Thực lực của Bắc Minh Đạo Quân không giống như ngươi nói, hắn mạnh hơn ngươi và ta. Ngươi kêu ta đối phó hắn? Ta làm cách nào được?
Phi Tuyết Thành Chủ truyền âm ổn định bằng hữu tốt của mình:
- Đừng gấp đừng gấp, ta cũng không ngờ thực lực của hắn như vậy, lúc trước đánh với ta thật sự rất yếu, hắn chết trong tay ta một lần. Không biết hiện tại vì sao đột nhiên mạnh đến mức này. Yên tâm, bản tôn của ta đã không tiếc mọi giá nhanh chóng chạy tới, sắp đến rồi, khi đó chúng ta liên hợp dẫn dắt các Đế Quân cùng bày đại trận vây công một mình hắn.
Huyết Vân Đế Quân do dự:
- Bày đại trận vây công? Làm vậy đối phó với một Đạo Quân nếu đồn ra ngoài thì mất mặt chết.
Phi Tuyết Thành Chủ mắt lóe tia sáng lạnh truyền âm:
- lúc này còn quan tâm mặt mũi cái quái gì, Bắc Minh Đạo Quân thật sự mạnh, hắn có tư cách khiến chúng ta làm vậy. Hắn đã giết tới hang ổ Phi Tuyết ma cung rồi thì chúng ta chiều ý hắn, nhiều Đế Quân cùng liên hợp bày đại trận vây giết hắn. Bắc Minh Đạo Quân tu hành kiếm đạo chắc không có thủ đoạn thân bất tử, rất có thể sẽ bị chúng ta chém giết.
Huyết Vân Đế Quân vẫn không tự tin:
- Thực lực của hắn rất mạnh, dù chúng ta bày trận chưa chắc thành công.
Phi Tuyết Thành Chủ truyền âm:
- Cứ thử xem, vẫn có hy vọng. Các Đạo Quân đều là kẻ diên, tương lai Bắc Minh Đạo Quân hợp đạo nếu không thành công e rằng sẽ càng thêm điên cuồng. Hắn mà không chết thì chúng ta chỉ có nước trốn đi, vĩnh viễn trốn tránh hắn. Ngươi muốn sống như vậy sao?
Huyết Vân Đế Quân đành đồng ý:
- Thế thì thử xem.
Phi Tuyết Thành Chủ lộ vẻ vui mừng:
- Bản tôn đã đến rồi.
Pháp thân dù sao yếu hơn bản tôn nhiều, đặc biệt là không có pháp bảo bản mệnh lợi hại.
Nói thì chậm thật ra sau khi Kỷ Ninh giết Hắc Hủ Đế Quân chỉ mới nói vài câu liền cảm giác dao động không gian, hắn ngoái đầu nhìn. Một nam nhân nhỏ gầy áo trắng, chân mày trắng bay bay từ xa, là Phi Tuyết Thành Chủ.
Kỷ Ninh cười khẽ:
- Đến rất nhanh, giết pháp thân của ngươi chán chết, đang đợi bản tôn đến đây.
Phi Tuyết Thành Chủ bay nhanh tới hội hợp với Huyết Vân Đế Quân, rống to:
- Thật là càn rỡ! Các vị Đế Quân, Bắc Minh Đạo Quân dám giết tới Phi Tuyết ma cung, chúng ta hãy tiễn hắn đi chết! Các vị, ra tay thôi!
- Giết!
- Giết!
Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân sát ý ngút trời. Lấy hai người làm thủ lĩnh, các Đế Quân khác liên hợp giết lên. Có là bản tôn, còn có nhiều pháp thân.
Pháp thân Đế Quân cũng có pháp lực hùng hồn, về bày trận thì không khác gì bản tôn bao nhiêu.
Trong phút chốc một đại trận đỏ máu chậm rãi xoay tròn như bánh xe nghiền áp hướng Kỷ Ninh.
Đây là Huyết Bàn Thất Sát trận. sát trận nổi tiếng lừng lẫy của Viêm Long vực giới, do một vị Đế Quân cổ xưa ẩn cư trong Đạo Minh sáng tạo, cũng là sát trận trấn cung của Phi Tuyết ma cung.
Vô số tu hành giả xem cuộc chiến trên Thánh Thành nghẹt thở.
- Không đúng, không đúng, hoàn toàn không đúng!
Phi Tuyết Thành Chủ không cách nào hiểu nổi vì sao một Đạo Quân mạnh đến nhường này.
Đám Vĩnh Hằng Đế Quân phe Phi Tuyết Thành Chủ chìm trong giật mình khó tin.
Trong năm tháng dài dòng bọn họ thói quen cao cao tại thượng, quen thói coi rẻ Đạo Quân. Vì Đạo Quân và Vĩnh Hằng Đế Quân chênh lệch về bản chất, cách biệt giống như lạch trời. Từ xưa đến nay chưa từng có một Đạo Quân bước chân vào hàng đỉnh cao nhất Vô Tận Cương Vực. Cái gì gọi là hàng đỉnh cao nhất?
Không cầu mạnh nhất nhưng ít ra phải không sợ bất cứ đối thủ nào.
Như các Thánh Thành Chi Chủ dám nói như vậy, có lẽ bọn họ không đánh lại ba Chúa Tể nhưng có tự tin giữ được mạng sống trước mặt ba Chúa Tể. Trừ phi ba Chúa Tể không tiếc mọi giá không thì khó thể giết chết bọn họ.
Tồn tại đẳng cấp như vậy cấu thành hàng ngũ đỉnh cao nhất Viêm Long vực giới.
Nhưng chưa bao giờ có một Đạo Quân đứng trong hàng đó.
- Hắn... Hắn là Đạo Quân mà sao mạnh dữ vậy? Vừa đụng mặt đã giết Hắc Hủ Đế Quân?
- Thực lực của hắn mạnh có lẽ còn hơn Phi Tuyết Thành Chủ.
- trong tám Thánh Thành Chi Chủ chưa chắc ai sánh bằng hắn.
- Đạo Quân có thể mạnh đến vậy sao?
- Chẳng lẽ hắn đã hợp đạo thành công trở thành Đế Quân rồi? Với thực lực lúc trước của hắn nếu thật sự hợp đạo thành công thì chắc chắn đến đẳng cấp Chúa Tể. Tuy bây giờ hắn rất mạnh nhưng không có áp lực Chúa Tể đem đến, chắc chưa thành Chúa Tể, vẫn chỉ là Đạo Quân. Nhưng tại sao Đạo Quân mạnh đến mức đó?
Các Đế Quân suy nghĩ lung tung.
Đây là sự đảo điên.
Đảo điên thường thức.
Khi Kỷ Ninh công khai bày ra mũi nhọn đã đảo điên thường thức Đạo Quân chẳng là cái đinh gì.
Giữa hư không bên ngoài Phi Tuyết Thánh Thành có một đôi mắt nhìn từ xa.
- A?
Là Mang Nhai Chúa Tể lặng lẽ chạy tới nơi, vừa mừng rỡ vừa thầm thắc mắc:
- Bắc Minh có thể mạnh đến vậy sao?
Mừng vì phe Mang Nhai quốc từ nay trừ Mang Nhai Chúa Tể ra có thêm một đại năng giả thật sự đủ sức chấn nhiếp các thế lực lớn trong Vô Tận Cương Vực. Thắc mắc vì Mang Nhai Chúa Tể không nghĩ ra tại sao Kỷ Ninh lợi hại dữ vậy.
Đối diện đám Đế Quân Phi Tuyết ma cung trước mắt, trong mắt Kỷ Ninh không thèm che giấu sát ý.
Kỷ Ninh nhìn sang Phi Tuyết Thành Chủ, trầm giọng nói:
- Như thế nào? Phi Tuyết Thành Chủ giờ thấy sợ không dám đấu với ta? Có phải muốn cùng một đám Đế Quân bắt tay nhau vây công một mình ta không?
Phi Tuyết Thành Chủ biểu tình cực kỳ khó xem, lông mày trắng bay bay, trong mắt xanh thẳm tràn đầy lạnh lùng.
Kỷ Ninh nhìn Phi Tuyết Thành Chủ:
- Ngươi đang do dự cái gì? Sợ cái gì? Chẳng phải ngươi truy tìm tung tích của ta khắp nơi sao? Hiện tại ta đã đến hang ổ các ngươi rồi mà ngươi sợ?
Sợ.
Hơn hai mươi Đế Quân chỉ có Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân còn bình tĩnh một chút, những người khác đã sinh ra suy nghĩ sợ hãi.
Nhìn thiếu niên mặc áo trắng cõng thần kiếm đen ở phía xa, bọn họ thật sự sợ hãi. Vì bọn họ hiểu rằng thiếu niên áo trắng chỉ một cái chạm mặt có thể chém chết họ, thực lực mạnh hơn Phi Tuyết Thành Chủ nhiều, hỏi sao họ không ngán?
Huyết Vân Đế Quân sốt ruột truyền âm hỏi:
- Làm sao bây giờ Phi Tuyết? Thực lực của Bắc Minh Đạo Quân không giống như ngươi nói, hắn mạnh hơn ngươi và ta. Ngươi kêu ta đối phó hắn? Ta làm cách nào được?
Phi Tuyết Thành Chủ truyền âm ổn định bằng hữu tốt của mình:
- Đừng gấp đừng gấp, ta cũng không ngờ thực lực của hắn như vậy, lúc trước đánh với ta thật sự rất yếu, hắn chết trong tay ta một lần. Không biết hiện tại vì sao đột nhiên mạnh đến mức này. Yên tâm, bản tôn của ta đã không tiếc mọi giá nhanh chóng chạy tới, sắp đến rồi, khi đó chúng ta liên hợp dẫn dắt các Đế Quân cùng bày đại trận vây công một mình hắn.
Huyết Vân Đế Quân do dự:
- Bày đại trận vây công? Làm vậy đối phó với một Đạo Quân nếu đồn ra ngoài thì mất mặt chết.
Phi Tuyết Thành Chủ mắt lóe tia sáng lạnh truyền âm:
- lúc này còn quan tâm mặt mũi cái quái gì, Bắc Minh Đạo Quân thật sự mạnh, hắn có tư cách khiến chúng ta làm vậy. Hắn đã giết tới hang ổ Phi Tuyết ma cung rồi thì chúng ta chiều ý hắn, nhiều Đế Quân cùng liên hợp bày đại trận vây giết hắn. Bắc Minh Đạo Quân tu hành kiếm đạo chắc không có thủ đoạn thân bất tử, rất có thể sẽ bị chúng ta chém giết.
Huyết Vân Đế Quân vẫn không tự tin:
- Thực lực của hắn rất mạnh, dù chúng ta bày trận chưa chắc thành công.
Phi Tuyết Thành Chủ truyền âm:
- Cứ thử xem, vẫn có hy vọng. Các Đạo Quân đều là kẻ diên, tương lai Bắc Minh Đạo Quân hợp đạo nếu không thành công e rằng sẽ càng thêm điên cuồng. Hắn mà không chết thì chúng ta chỉ có nước trốn đi, vĩnh viễn trốn tránh hắn. Ngươi muốn sống như vậy sao?
Huyết Vân Đế Quân đành đồng ý:
- Thế thì thử xem.
Phi Tuyết Thành Chủ lộ vẻ vui mừng:
- Bản tôn đã đến rồi.
Pháp thân dù sao yếu hơn bản tôn nhiều, đặc biệt là không có pháp bảo bản mệnh lợi hại.
Nói thì chậm thật ra sau khi Kỷ Ninh giết Hắc Hủ Đế Quân chỉ mới nói vài câu liền cảm giác dao động không gian, hắn ngoái đầu nhìn. Một nam nhân nhỏ gầy áo trắng, chân mày trắng bay bay từ xa, là Phi Tuyết Thành Chủ.
Kỷ Ninh cười khẽ:
- Đến rất nhanh, giết pháp thân của ngươi chán chết, đang đợi bản tôn đến đây.
Phi Tuyết Thành Chủ bay nhanh tới hội hợp với Huyết Vân Đế Quân, rống to:
- Thật là càn rỡ! Các vị Đế Quân, Bắc Minh Đạo Quân dám giết tới Phi Tuyết ma cung, chúng ta hãy tiễn hắn đi chết! Các vị, ra tay thôi!
- Giết!
- Giết!
Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân sát ý ngút trời. Lấy hai người làm thủ lĩnh, các Đế Quân khác liên hợp giết lên. Có là bản tôn, còn có nhiều pháp thân.
Pháp thân Đế Quân cũng có pháp lực hùng hồn, về bày trận thì không khác gì bản tôn bao nhiêu.
Trong phút chốc một đại trận đỏ máu chậm rãi xoay tròn như bánh xe nghiền áp hướng Kỷ Ninh.
Đây là Huyết Bàn Thất Sát trận. sát trận nổi tiếng lừng lẫy của Viêm Long vực giới, do một vị Đế Quân cổ xưa ẩn cư trong Đạo Minh sáng tạo, cũng là sát trận trấn cung của Phi Tuyết ma cung.
Vô số tu hành giả xem cuộc chiến trên Thánh Thành nghẹt thở.