Mãng Hoang Kỷ
Chương 1249
Trên ngôi sao này tuy bằng vào pháp lực pháp bảo phi hành chịu ảnh hưởng, chỉ có trở thành sinh tử Đạo Quân mới có thể cưỡng ép chống cự ảnh hưởng, ỷ vào pháp lực trực tiếp phi hành, có một ít sinh vật tự nhiên như loài chim bay lại không bị ảnh hưởng. Cho nên bắt lấy một ít loài chim làm tọa kỵ cũng có thể phi hành.
- Phong Tiêu.
Nam tử dị tộc nhìn xuống dưới, trực tiếp mở miệng quát.
Pháp lực quán thâu cho nên âm thanh truyền vào trong phủ thành chủ.
Rất nhanh.
Long Dực thành chủ và Phong Tiêu công tử đều xuất hiện ở tiền viện, bọn họ nhìn thấy con chim to hạ xuống.
- Đây không phải Khi Vũ huynh sao?
Long Dực thành chủ liền nói:
- Như thế nào,tới mang Phong Tiêu đi Đông Hư Kiếm Các? Trước kia ước định thời gian nửa năm, không nên gấp gáp như vậy a.
Phong Tiêu nhìn tên nam tử dị tộc xấu xí trên lưng con chim to và nữ tử áo tím đang nằm trong ngực đối phương, lúc nhìn thấy nữ tử áo tím thì sắc mặt của hắn lúc đỏ lúc trắng, trong mắt mang theo đau đớn.
- Phong Tiêu, vị này chính là Khi Vũ tiên nhân, là đại đệ tử Đông Hư kiếm chủ, hôm nay đã bước vào Thế Giới Cảnh, là sư huynh tương lai của ngươi.
Long Dực thành chủ nói ra.
- Ngươi...
Ánh mắt Phong Tiêu nhìn lên người nữ tử áo tím, nữ tử áo tím cười lạnh.
- Đây là nữ nhân của ta, ngươi cũng dám nhìn chằm chằm chằm vào..
Xấu xí nam tử quát lạnh nói.
- Phong Tiêu.
Long Dực thành chủ liền quát lớn.
Phong Tiêu công tử lắc đầu nói:
- Không có gì.
- Ta đến theo sư mệnh.
Nam tử xấu xí quát.
- Phong Tiêu tiểu bối đạo tâm không tinh khiết, không xứng nhập Đông Hư Kiếm Các của ta, tiểu tử, ngươi không cần vất vả đi tới Đông Hư Kiếm Các làm gì.
- Cái gì?
Sắc mặt Long Dực thành chủ đại biến, liền nói:
- Trước khi đều nói tốt, Phong Ma thành chủ lại tặng không ít...
- Trước kia chỉ nói có cơ hội, còn phải đợi chính thức khảo nghiệm mới có thể nhập môn, hiển nhiên tiểu tử này không có thông qua khảo nghiệm.
Nam tử xấu xí lãnh đạm nói:
- Về phần Phong Ma thành chủ, Phong Ma thành chủ tính toán cái gì, chẳng lẽ còn dám làm trái lệnh sư phó ta sao?
Sắc mặt Long Dực thành chủ khó coi.
Phong Tiêu công tử cắn răng, phụ thân bị nhục nhã như thế, hắn vô cùng tức giận, hắn càng bi thương chính là nư tử kia, đó là nữ tử hắn âu yếm duy nhất, ai nghĩ tới tình yêu đó lại là âm mưu, cho tới bây giờ nàng còn âm hồn bất tán.
- Phong Tiêu so với Khi Vũ tiên nhân, ngươi tính là cái gì.
Nữ tử áo tím rúc vào người nam tử xấu xí, lạnh cười nói:
- Còn muốn thành đệ tử Đông Hư kiếm chủ, thật sự là nằm mơ. Ta nhìn ngươi nên thành thật về nhà đi, trốn dưới phụ thân ngươi che chở mới tốt.
- Đừng nói thành đệ tử sư phó ta, cho dù hắn quỳ xuống khóc hô nhận ta làm sư phó ta cugnx không thèm.
Nam tử xấu xí cười nhạo.
Sắc mặt Phong Tiêu khó coi.
- Nhịn xuống, Đông Hư Kiếm Các không phải nơi phụ thân ngươi có thể chọc.
Long Dực thành chủ truyền âm.
...
Tại nơi khác tại phủ thành chủ, Kỷ Ninh, Cửu Trần Giáo chủ, Tô Vưu Cơ đang nhàn nhã uống rượu, đồng thời ánh mắt cũng xuyên qua không gian nhìn cảnh tượng diễn ra trước tiền viện phủ thành chủ.
- Chủ nhân, người gọi là Khi Vũ tiên nhân kia, ta nhìn thấy đã cảm thấy rất không vừa mắt.
Tô Vưu Cơ nhìn về phía Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh lại nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không vội.
Ánh mắt Kỷ Ninh nhìn lên gười Phong Tiêu công tử, hắn cũng nhìn vận mệnh của Phong Tiêu công tử, vận mệnh tương lai Phong Tiêu công tử rất khó nhìn trộm, cuối cùng là một gã Tổ Thần, mà lại rất nhanh sẽ bước vào Thế Giới Cảnh, muốn nhìn trộm vận mệnh tương lai của hắn rất khó. Tuy nhìn trộm ‘quá khứ’ lại tương đối nhẹ nhõm.
Tương lai còn chưa phát sinh, tất cả đều có khả năng.
Quá khứ là đã phát sinh.
Phong Ma thành chủ là Thế Giới Cảnh sống cực lâu, rất là bá đạo, có vô số mỹ nữ, tuy Thế Giới Cảnh rất khó có con nối dõi nhưng trong năm tháng dài dằng dặc vẫn có chín đứa con, trong đó Phong Tiêu công tử là nhỏ nhất, mẫu thân Phong Tiêu công tử chết sớm, khi còn bé hắn tương đối quái gở, về sau chờ hắn lớn lên, hắn gặp được nữ tử xinh đẹp là ‘Tử Phù tiên tử’.
Tử Phù tiên tử ôn nhu săn sóc hắn, làm cho hắn cảm giác như hưởng hết ôn nhu của thế gian, Phong Tiêu công tử lập tức nhận đây là đạo lữ của mình, là đạo lữ cả đời.
Ai ngờ thời điểm hắn cho rằng mình hưởng hết hạnh phúc, một hồi ác mộng đến, nữ tử kia bày ra thực lực cường đại phế tu hành của hắn, tra tấn hắn, làm cho hắn thân hãm địa ngục. Tuy tra tấn rất thống khổ nhưng đối với Phong Tiêu công tử mà nói tâm linh thống khổ mới là ác mộng. Hắn tin tưởng vào tìn yêu duy nhất chính là một hồi âm mưu, Tử Phù tiên tử tiếp cận hắn là vì tra tấn hắn, dùng chuyện này báo thù Phong Ma thành chủ.
Về sau Phong Ma thành chủ tìm được nhi tử, cứu nhi tử trở về, càng chữa trị thân thể nhi tử, từ đó nhi tử lại đi vào con đường tu hành lần nữa.
Lần này...
Nội tâm Phong Tiêu công tử còn mang theo thống khổ, hắn thậm chí quyết định cuộc đời này vĩnh viễn không hề động tình với nữ tử nào cả.
Vì vậy hắn chơi trò sơn thủy, hành tẩu thiên hạ.
Phong Ma thành chủ cũng không ôm lấy chờ mong vào đứa con này, dù sao đứa con này tính cách quái gở, tu hành tốc độ cũng chậm nên mặc hắn đi. Ai ngờ Phong Tiêu công tử lúc chơi trò sơn thủy lại thích kiếm thuật, từ đó hoàn toàn chung tình với kiếm, hơn nữa dùng thiên địa tự nhiên làm sư. Ngộ ra kiếm thuật cường đại đáng sợ. Trên con đường tu hành nhất phi trùng thiên, chỉ mười vạn tuổi bước vào cấp độ Tổ Thần, gần như vô địch trong cấp độ Tổ Thần.
- Cái gì
Kỷ Ninh lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Như thế nào?
Tô Vưu Cơ, Cửu Trần Giáo chủ đều nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Ninh.
- Không có gì.
Kỷ Ninh khó giấu kiếm sợ.
Phong Tiêu công tử lại chưa từng bái sư, hoàn toàn dùng thiên địa làm sư đã tu hành tới cấp độ này.
Trước kia Cửu Trần Giáo chủ nói Phong Tiêu công tử kiếm thuật thô không chịu nổi, đó là so với Kỷ Ninh. Trên thực tế trong cấp độ Tổ Thần xem như cực kỳ hiếm thấy!
- Không ngờ thiên phú kiếm thuật của hắn lại cao như vậy?
Kỷ Ninh nhìn sang Phong Tiêu công tử ở xa xa, khẽ gật đầu, nói:
- Hơn nữa tâm tính không tệ.
Kỷ Ninh thu đồ đệ chú trọng tâm tính, tiếp theo chính là thiên phú.
...
- Chúng ta đi.
Khi Vũ tiên nhân ôm Tử Phù tiên tử lên lưng chim.
- Phong Tiêu.
Nam tử dị tộc nhìn xuống dưới, trực tiếp mở miệng quát.
Pháp lực quán thâu cho nên âm thanh truyền vào trong phủ thành chủ.
Rất nhanh.
Long Dực thành chủ và Phong Tiêu công tử đều xuất hiện ở tiền viện, bọn họ nhìn thấy con chim to hạ xuống.
- Đây không phải Khi Vũ huynh sao?
Long Dực thành chủ liền nói:
- Như thế nào,tới mang Phong Tiêu đi Đông Hư Kiếm Các? Trước kia ước định thời gian nửa năm, không nên gấp gáp như vậy a.
Phong Tiêu nhìn tên nam tử dị tộc xấu xí trên lưng con chim to và nữ tử áo tím đang nằm trong ngực đối phương, lúc nhìn thấy nữ tử áo tím thì sắc mặt của hắn lúc đỏ lúc trắng, trong mắt mang theo đau đớn.
- Phong Tiêu, vị này chính là Khi Vũ tiên nhân, là đại đệ tử Đông Hư kiếm chủ, hôm nay đã bước vào Thế Giới Cảnh, là sư huynh tương lai của ngươi.
Long Dực thành chủ nói ra.
- Ngươi...
Ánh mắt Phong Tiêu nhìn lên người nữ tử áo tím, nữ tử áo tím cười lạnh.
- Đây là nữ nhân của ta, ngươi cũng dám nhìn chằm chằm chằm vào..
Xấu xí nam tử quát lạnh nói.
- Phong Tiêu.
Long Dực thành chủ liền quát lớn.
Phong Tiêu công tử lắc đầu nói:
- Không có gì.
- Ta đến theo sư mệnh.
Nam tử xấu xí quát.
- Phong Tiêu tiểu bối đạo tâm không tinh khiết, không xứng nhập Đông Hư Kiếm Các của ta, tiểu tử, ngươi không cần vất vả đi tới Đông Hư Kiếm Các làm gì.
- Cái gì?
Sắc mặt Long Dực thành chủ đại biến, liền nói:
- Trước khi đều nói tốt, Phong Ma thành chủ lại tặng không ít...
- Trước kia chỉ nói có cơ hội, còn phải đợi chính thức khảo nghiệm mới có thể nhập môn, hiển nhiên tiểu tử này không có thông qua khảo nghiệm.
Nam tử xấu xí lãnh đạm nói:
- Về phần Phong Ma thành chủ, Phong Ma thành chủ tính toán cái gì, chẳng lẽ còn dám làm trái lệnh sư phó ta sao?
Sắc mặt Long Dực thành chủ khó coi.
Phong Tiêu công tử cắn răng, phụ thân bị nhục nhã như thế, hắn vô cùng tức giận, hắn càng bi thương chính là nư tử kia, đó là nữ tử hắn âu yếm duy nhất, ai nghĩ tới tình yêu đó lại là âm mưu, cho tới bây giờ nàng còn âm hồn bất tán.
- Phong Tiêu so với Khi Vũ tiên nhân, ngươi tính là cái gì.
Nữ tử áo tím rúc vào người nam tử xấu xí, lạnh cười nói:
- Còn muốn thành đệ tử Đông Hư kiếm chủ, thật sự là nằm mơ. Ta nhìn ngươi nên thành thật về nhà đi, trốn dưới phụ thân ngươi che chở mới tốt.
- Đừng nói thành đệ tử sư phó ta, cho dù hắn quỳ xuống khóc hô nhận ta làm sư phó ta cugnx không thèm.
Nam tử xấu xí cười nhạo.
Sắc mặt Phong Tiêu khó coi.
- Nhịn xuống, Đông Hư Kiếm Các không phải nơi phụ thân ngươi có thể chọc.
Long Dực thành chủ truyền âm.
...
Tại nơi khác tại phủ thành chủ, Kỷ Ninh, Cửu Trần Giáo chủ, Tô Vưu Cơ đang nhàn nhã uống rượu, đồng thời ánh mắt cũng xuyên qua không gian nhìn cảnh tượng diễn ra trước tiền viện phủ thành chủ.
- Chủ nhân, người gọi là Khi Vũ tiên nhân kia, ta nhìn thấy đã cảm thấy rất không vừa mắt.
Tô Vưu Cơ nhìn về phía Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh lại nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không vội.
Ánh mắt Kỷ Ninh nhìn lên gười Phong Tiêu công tử, hắn cũng nhìn vận mệnh của Phong Tiêu công tử, vận mệnh tương lai Phong Tiêu công tử rất khó nhìn trộm, cuối cùng là một gã Tổ Thần, mà lại rất nhanh sẽ bước vào Thế Giới Cảnh, muốn nhìn trộm vận mệnh tương lai của hắn rất khó. Tuy nhìn trộm ‘quá khứ’ lại tương đối nhẹ nhõm.
Tương lai còn chưa phát sinh, tất cả đều có khả năng.
Quá khứ là đã phát sinh.
Phong Ma thành chủ là Thế Giới Cảnh sống cực lâu, rất là bá đạo, có vô số mỹ nữ, tuy Thế Giới Cảnh rất khó có con nối dõi nhưng trong năm tháng dài dằng dặc vẫn có chín đứa con, trong đó Phong Tiêu công tử là nhỏ nhất, mẫu thân Phong Tiêu công tử chết sớm, khi còn bé hắn tương đối quái gở, về sau chờ hắn lớn lên, hắn gặp được nữ tử xinh đẹp là ‘Tử Phù tiên tử’.
Tử Phù tiên tử ôn nhu săn sóc hắn, làm cho hắn cảm giác như hưởng hết ôn nhu của thế gian, Phong Tiêu công tử lập tức nhận đây là đạo lữ của mình, là đạo lữ cả đời.
Ai ngờ thời điểm hắn cho rằng mình hưởng hết hạnh phúc, một hồi ác mộng đến, nữ tử kia bày ra thực lực cường đại phế tu hành của hắn, tra tấn hắn, làm cho hắn thân hãm địa ngục. Tuy tra tấn rất thống khổ nhưng đối với Phong Tiêu công tử mà nói tâm linh thống khổ mới là ác mộng. Hắn tin tưởng vào tìn yêu duy nhất chính là một hồi âm mưu, Tử Phù tiên tử tiếp cận hắn là vì tra tấn hắn, dùng chuyện này báo thù Phong Ma thành chủ.
Về sau Phong Ma thành chủ tìm được nhi tử, cứu nhi tử trở về, càng chữa trị thân thể nhi tử, từ đó nhi tử lại đi vào con đường tu hành lần nữa.
Lần này...
Nội tâm Phong Tiêu công tử còn mang theo thống khổ, hắn thậm chí quyết định cuộc đời này vĩnh viễn không hề động tình với nữ tử nào cả.
Vì vậy hắn chơi trò sơn thủy, hành tẩu thiên hạ.
Phong Ma thành chủ cũng không ôm lấy chờ mong vào đứa con này, dù sao đứa con này tính cách quái gở, tu hành tốc độ cũng chậm nên mặc hắn đi. Ai ngờ Phong Tiêu công tử lúc chơi trò sơn thủy lại thích kiếm thuật, từ đó hoàn toàn chung tình với kiếm, hơn nữa dùng thiên địa tự nhiên làm sư. Ngộ ra kiếm thuật cường đại đáng sợ. Trên con đường tu hành nhất phi trùng thiên, chỉ mười vạn tuổi bước vào cấp độ Tổ Thần, gần như vô địch trong cấp độ Tổ Thần.
- Cái gì
Kỷ Ninh lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Như thế nào?
Tô Vưu Cơ, Cửu Trần Giáo chủ đều nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Ninh.
- Không có gì.
Kỷ Ninh khó giấu kiếm sợ.
Phong Tiêu công tử lại chưa từng bái sư, hoàn toàn dùng thiên địa làm sư đã tu hành tới cấp độ này.
Trước kia Cửu Trần Giáo chủ nói Phong Tiêu công tử kiếm thuật thô không chịu nổi, đó là so với Kỷ Ninh. Trên thực tế trong cấp độ Tổ Thần xem như cực kỳ hiếm thấy!
- Không ngờ thiên phú kiếm thuật của hắn lại cao như vậy?
Kỷ Ninh nhìn sang Phong Tiêu công tử ở xa xa, khẽ gật đầu, nói:
- Hơn nữa tâm tính không tệ.
Kỷ Ninh thu đồ đệ chú trọng tâm tính, tiếp theo chính là thiên phú.
...
- Chúng ta đi.
Khi Vũ tiên nhân ôm Tử Phù tiên tử lên lưng chim.