Mãng Hoang Kỷ
Chương 1217
- Động thủ.
Phu Nhất Đạo Quân phẫn nộ.
- Phá vỡ phong cấm.
Oanh!
Lúc này Thiên Phủ Đạo Quân đã tức giận, hắn lập tức động thủ, trong lúc nhất thời thiên địa biến sắc, không trung cả thành Thiên Mộc tối sầm, lúc này hư ảnh màu vàng vô tận bao phủ ức vạn dặm chung quanh thành Thiên Mộc, hư ảnh màu vàng này cầm một thanh cự phủ màu vàng bổ vào phong cấm đại trận. Luận phá vỡ phong cấm, hiển nhiên Phu Nhất Đạo Quân không bằng Thiên Phủ Đạo Quân bên cạnh.
- Như thế nào, xảy ra chuyện gì? Khí tức thật đáng sợ.
Không ít người trong thành Thiên Mộc bị dẫn động.
Bành ~~~~
Phong cấm đại trận lắc lư, nó rung động nhưng vẫn có thể kháng cự.
- Ha ha ha, Thiên Phủ Đạo Quân, nếu giao thủ với ngươi ta chỉ có thể chật vật bỏ trốn. Nhưng nếu ta mượn nhờ phong cấm đại trận lại bị ngươi phá dễ dàng đó mới là chê cười.
Khổng Tát Đạo Quân cười nói.
- Đáng chết.
Thiên Phủ Đạo Quân tức giận..
...
- Bọn chúng không thể giúp ngươi.
Khổng Tát Đạo Quân quay đầu nhìn về phía Kỷ Ninh trên tàu cao tốc.
- Đã không thúc thủ chịu trói, ta sẽ bắt sống ngươi trước, đến lúc đó nhìn xem Phu Nhất, Thiên Phủ có thể làm gì, lần trước Phu Nhất làm ta mất thể diện tại Ngu Tinh Hải, lần này ta làm sao để hắn được như ý?
Tư Gia Đạo Quân cười lạnh, hắn hóa thành một đạo kim quang, tốc độ lập tức độ phá gấp trăm lần cực hạn Thiên Đạo.
Kỷ Ninh ở trên tàu cao tốc, nội tâm thở dài.
- Xem ra vẫn phải dùng chúa tể đạo phù.
Trong mắt Kỷ Ninh bắn ra sát ý.
Bên ngoài phong cấm đại trận, Phu Nhất, thiên búa đều lo lắng nhưng không có biện pháp.
Trong đại trận.
Khổng Tát Đạo Quân cười lạnh nhìn phương xa, hắn xem ra đại cục đã định! Tư Gia Đạo Quân hóa thành kim quang chói mắt bay thẳng về phía Kỷ Ninh, đạo kim quang này không chỉ chói mắt mà còn có tốc độ cực nhanh, nhưng mà Kỷ Ninh lại nhìn thấy rõ ràng, loại cảm giác vặn vẹo thời gian này làm Kỷ Ninh cảm thấy khó chịu.
Kỷ Ninh bình tĩnh đứng trên tàu cao tốc, trong tay phải xuất hiện một lá cây màu xanh.
Ba!
Âm thanh như bóp nát lá cây khô.
Uy năng cực kỳ đáng sợ ẩn chứa trong đạo phù như lá khô bị dẫn dắt ra ngoài! Vị chúa tể đã chết đi kia trước khi chết còn phí công sức lớn luyện chế đạo phù, uy năng ẩn chứa trong đó đáng sợ không thể tưởng tượng nổi.
- Uy năng thật đáng sợ, đây chính là uy năng của chúa tể.
Trong tích tắc bóp nát đạo phù, Kỷ Ninh cũng cảm giác uy năng không tưởng tượng nổi đang dẫn dắt chính mình.
Mình chỉ là lời dẫn.
Chính mình dẫn đạo phương hướng nào, nó sẽ nhắm phương hướng nào, mình cũng có thể làm nó chủ động tản đi.
- Đi thôi, giết bọn chúng.
Ánh mắt Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào Tư Gia Đạo Quân hóa thành kim quang bay tới và Khổng Tát Đạo Quân.
...
Oanh!
Uy năng mênh mông bộc phát.
Giống như tia nắng bình minh xé tan hắc ám, ánh sáng bao phủ đại địa mang theo lực lượng không gì sánh nổi.
Ánh mặt trời chiếu sáng nội tâm Tư Gia Đạo Quân, Khổng Tát Đạo Quân!
- Không!!!
Trong mắt Tư Gia Đạo Quân, Khổng Tát Đạo Quân mang theo hoảng sợ.
Trong tích tắc uy năng không thể tưởng tượng nổi bao phủ bọn họ, trong nội tâm của bọn họ chỉ còn lại vô tận sợ hãi! Cho dù đối mặt với tử vong chân chính, tâm tình của bọn họ sẽ không sợ hãi thành như thế, đây chính là uy năng của chúa tể, bọn họ không thể không sợ hãi, bởi vì đây là phản ứng bản năng.
...
Bên ngoài trận pháp.
Sắc mặt hai người Phu Nhất Đạo Quân, Thiên Phủ Đạo Quân lúc này thay đổi, tuy bọn họ không nhìn thấy cảnh tượng trong phong cấm đại trận nhưng nội tâm lại sợ hãi không nhỏ, dứt khoát rút lui.
- Mau lui lại.
- Lui.
Hai người bọn họ không có suy nghĩ khác, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.
Bọn họ cảm giác trong phong cấm đại trận có cái gì đó đáng sợ hàng lâm! Cho dù lực lượng này không có nhắm vào bọn họ nhưng bọn họ không cách nào ức chế sợ hãi trong nội tâm.
Hô, hô.
...
Trong thành Thiên Mộc.
Nơi này các phong cấm đại trận diễn ra đại chiến quá xa xôi, Kỷ Ninh bóp nát chúa tể đạo phù, uy năng bộc phát trong tích tắc nên bọn họ không cảm ứng được.
Nhưng mà trong thànhThiên Mộc có hai tồn tại mạnh nhất cảm ứng được.
- Ân?
Một tòa động phủ trên đỉnh cao nhất có hai đại năng ngồi đối diện nhau.
Một người trong số bọn họ chính là thành chủ một trong tám Thánh Thành, cũng là người khai sáng Thiên Mộc tông—— Thiên Mộc Đế Quân! Đó là lão quái vật vĩnh hằng tồn tại quá xa xưa, người khác là hảo hữu của hắn, cũng là tồn tại thâm bất khả trắc.
- Có một đạo uy năng bộc phát.
Thiên Mộc Đế Quân quay đầu nhìn phương xa, hắn nhìn phương hướng phong cấm đại trận.
- Uy năng rất mạnh.
Đối diện màu xanh da trời tóc rối bời lão giả cũng nghiêm nghị gật đầu.
- Cảm giác có thể uy hiếp được ta và ngươi, Thiên Mộc, đây là địa bàn của ngươi, thậm chí còn có uy năng đáng sợ như thế xuất hiện, ta đoán hẳn là một ít kỳ trân trong Ngu Tinh Hải lưu truyền ra, hoặc là một loại đạo phù do chúa tể luyện chế ra.
Thiên Mộc Đế Quân cũng gật gật đầu, lập tức cười nói:
- Đã rất lâu rồi không có cảm giác uy hiếp như thế, chúng ta đi qua xem một chút.
- Giết.
Kỷ Ninh dẫn dắt uy năng kiếm đạo bộc phát.
Oanh ——
Chỉ thấy chung quanh Kỷ Ninh bộc phát hư ảnh cự kiếm đáng sợ, hư ảnh cự kiếm vừa xuất hiện, thời không đều bị áp chế, hai người Tư Gia Đạo Quân, Khổng Tát Đạo Quân sợ tới mức toàn thân run rẩy, bọn họ hoàn toàn không có khả năng chống cự uy năng đáng sợ như thế.
- Đáng chết đáng chết đáng chết, Khổng Tát đáng chết, tại sao hắn lại chọc yêu nghiệt như thế.
Nội tâm Tư Gia Đạo Quân tràn ngập hận ý, tức giận và không cam lòng:
- Rốt cuộc yêu nghiệt này gặp gỡ cái gì, thậm chí có bảo vật biến thái như thế. Cho dù là bảo vật chúa tể ban cho ta bảo vệ tánh mạng cũng không cách nào ngăn cản được một kiếm khủng bố như thế.
Lòng bàn tay Tư Gia Đạo Quân xuất hiện một cái chai hơi mờ, trong cái chai còn có hạt cát óng ánh, Tư Gia Đạo Quân đau lòng nhỏ máu, đây là một kiện kỳ trân cổ xưa hắn lưu lạc và mạo hiểm vô tận năm tháng mới có, là vật bảo hộ tính mạng trọng yếu của hắn. Hắn không nghĩ tới bởi vì đi giúp Khổng Tát Đạo Quân mà tiêu hao kỳ trân như thế.
Ba.
Tư Gia Đạo Quân bóp nát cái chai, hạt cát bên trong bắn ra hào quang mềm mại bao trùm Tư Gia Đạo Quân.
Hô.
Tư Gia Đạo Quân bị hào quang bao phủ và hư không tiêu thất vô tung, dường như hắn chưa từng tồn tại ở nơi này.
Phu Nhất Đạo Quân phẫn nộ.
- Phá vỡ phong cấm.
Oanh!
Lúc này Thiên Phủ Đạo Quân đã tức giận, hắn lập tức động thủ, trong lúc nhất thời thiên địa biến sắc, không trung cả thành Thiên Mộc tối sầm, lúc này hư ảnh màu vàng vô tận bao phủ ức vạn dặm chung quanh thành Thiên Mộc, hư ảnh màu vàng này cầm một thanh cự phủ màu vàng bổ vào phong cấm đại trận. Luận phá vỡ phong cấm, hiển nhiên Phu Nhất Đạo Quân không bằng Thiên Phủ Đạo Quân bên cạnh.
- Như thế nào, xảy ra chuyện gì? Khí tức thật đáng sợ.
Không ít người trong thành Thiên Mộc bị dẫn động.
Bành ~~~~
Phong cấm đại trận lắc lư, nó rung động nhưng vẫn có thể kháng cự.
- Ha ha ha, Thiên Phủ Đạo Quân, nếu giao thủ với ngươi ta chỉ có thể chật vật bỏ trốn. Nhưng nếu ta mượn nhờ phong cấm đại trận lại bị ngươi phá dễ dàng đó mới là chê cười.
Khổng Tát Đạo Quân cười nói.
- Đáng chết.
Thiên Phủ Đạo Quân tức giận..
...
- Bọn chúng không thể giúp ngươi.
Khổng Tát Đạo Quân quay đầu nhìn về phía Kỷ Ninh trên tàu cao tốc.
- Đã không thúc thủ chịu trói, ta sẽ bắt sống ngươi trước, đến lúc đó nhìn xem Phu Nhất, Thiên Phủ có thể làm gì, lần trước Phu Nhất làm ta mất thể diện tại Ngu Tinh Hải, lần này ta làm sao để hắn được như ý?
Tư Gia Đạo Quân cười lạnh, hắn hóa thành một đạo kim quang, tốc độ lập tức độ phá gấp trăm lần cực hạn Thiên Đạo.
Kỷ Ninh ở trên tàu cao tốc, nội tâm thở dài.
- Xem ra vẫn phải dùng chúa tể đạo phù.
Trong mắt Kỷ Ninh bắn ra sát ý.
Bên ngoài phong cấm đại trận, Phu Nhất, thiên búa đều lo lắng nhưng không có biện pháp.
Trong đại trận.
Khổng Tát Đạo Quân cười lạnh nhìn phương xa, hắn xem ra đại cục đã định! Tư Gia Đạo Quân hóa thành kim quang chói mắt bay thẳng về phía Kỷ Ninh, đạo kim quang này không chỉ chói mắt mà còn có tốc độ cực nhanh, nhưng mà Kỷ Ninh lại nhìn thấy rõ ràng, loại cảm giác vặn vẹo thời gian này làm Kỷ Ninh cảm thấy khó chịu.
Kỷ Ninh bình tĩnh đứng trên tàu cao tốc, trong tay phải xuất hiện một lá cây màu xanh.
Ba!
Âm thanh như bóp nát lá cây khô.
Uy năng cực kỳ đáng sợ ẩn chứa trong đạo phù như lá khô bị dẫn dắt ra ngoài! Vị chúa tể đã chết đi kia trước khi chết còn phí công sức lớn luyện chế đạo phù, uy năng ẩn chứa trong đó đáng sợ không thể tưởng tượng nổi.
- Uy năng thật đáng sợ, đây chính là uy năng của chúa tể.
Trong tích tắc bóp nát đạo phù, Kỷ Ninh cũng cảm giác uy năng không tưởng tượng nổi đang dẫn dắt chính mình.
Mình chỉ là lời dẫn.
Chính mình dẫn đạo phương hướng nào, nó sẽ nhắm phương hướng nào, mình cũng có thể làm nó chủ động tản đi.
- Đi thôi, giết bọn chúng.
Ánh mắt Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào Tư Gia Đạo Quân hóa thành kim quang bay tới và Khổng Tát Đạo Quân.
...
Oanh!
Uy năng mênh mông bộc phát.
Giống như tia nắng bình minh xé tan hắc ám, ánh sáng bao phủ đại địa mang theo lực lượng không gì sánh nổi.
Ánh mặt trời chiếu sáng nội tâm Tư Gia Đạo Quân, Khổng Tát Đạo Quân!
- Không!!!
Trong mắt Tư Gia Đạo Quân, Khổng Tát Đạo Quân mang theo hoảng sợ.
Trong tích tắc uy năng không thể tưởng tượng nổi bao phủ bọn họ, trong nội tâm của bọn họ chỉ còn lại vô tận sợ hãi! Cho dù đối mặt với tử vong chân chính, tâm tình của bọn họ sẽ không sợ hãi thành như thế, đây chính là uy năng của chúa tể, bọn họ không thể không sợ hãi, bởi vì đây là phản ứng bản năng.
...
Bên ngoài trận pháp.
Sắc mặt hai người Phu Nhất Đạo Quân, Thiên Phủ Đạo Quân lúc này thay đổi, tuy bọn họ không nhìn thấy cảnh tượng trong phong cấm đại trận nhưng nội tâm lại sợ hãi không nhỏ, dứt khoát rút lui.
- Mau lui lại.
- Lui.
Hai người bọn họ không có suy nghĩ khác, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.
Bọn họ cảm giác trong phong cấm đại trận có cái gì đó đáng sợ hàng lâm! Cho dù lực lượng này không có nhắm vào bọn họ nhưng bọn họ không cách nào ức chế sợ hãi trong nội tâm.
Hô, hô.
...
Trong thành Thiên Mộc.
Nơi này các phong cấm đại trận diễn ra đại chiến quá xa xôi, Kỷ Ninh bóp nát chúa tể đạo phù, uy năng bộc phát trong tích tắc nên bọn họ không cảm ứng được.
Nhưng mà trong thànhThiên Mộc có hai tồn tại mạnh nhất cảm ứng được.
- Ân?
Một tòa động phủ trên đỉnh cao nhất có hai đại năng ngồi đối diện nhau.
Một người trong số bọn họ chính là thành chủ một trong tám Thánh Thành, cũng là người khai sáng Thiên Mộc tông—— Thiên Mộc Đế Quân! Đó là lão quái vật vĩnh hằng tồn tại quá xa xưa, người khác là hảo hữu của hắn, cũng là tồn tại thâm bất khả trắc.
- Có một đạo uy năng bộc phát.
Thiên Mộc Đế Quân quay đầu nhìn phương xa, hắn nhìn phương hướng phong cấm đại trận.
- Uy năng rất mạnh.
Đối diện màu xanh da trời tóc rối bời lão giả cũng nghiêm nghị gật đầu.
- Cảm giác có thể uy hiếp được ta và ngươi, Thiên Mộc, đây là địa bàn của ngươi, thậm chí còn có uy năng đáng sợ như thế xuất hiện, ta đoán hẳn là một ít kỳ trân trong Ngu Tinh Hải lưu truyền ra, hoặc là một loại đạo phù do chúa tể luyện chế ra.
Thiên Mộc Đế Quân cũng gật gật đầu, lập tức cười nói:
- Đã rất lâu rồi không có cảm giác uy hiếp như thế, chúng ta đi qua xem một chút.
- Giết.
Kỷ Ninh dẫn dắt uy năng kiếm đạo bộc phát.
Oanh ——
Chỉ thấy chung quanh Kỷ Ninh bộc phát hư ảnh cự kiếm đáng sợ, hư ảnh cự kiếm vừa xuất hiện, thời không đều bị áp chế, hai người Tư Gia Đạo Quân, Khổng Tát Đạo Quân sợ tới mức toàn thân run rẩy, bọn họ hoàn toàn không có khả năng chống cự uy năng đáng sợ như thế.
- Đáng chết đáng chết đáng chết, Khổng Tát đáng chết, tại sao hắn lại chọc yêu nghiệt như thế.
Nội tâm Tư Gia Đạo Quân tràn ngập hận ý, tức giận và không cam lòng:
- Rốt cuộc yêu nghiệt này gặp gỡ cái gì, thậm chí có bảo vật biến thái như thế. Cho dù là bảo vật chúa tể ban cho ta bảo vệ tánh mạng cũng không cách nào ngăn cản được một kiếm khủng bố như thế.
Lòng bàn tay Tư Gia Đạo Quân xuất hiện một cái chai hơi mờ, trong cái chai còn có hạt cát óng ánh, Tư Gia Đạo Quân đau lòng nhỏ máu, đây là một kiện kỳ trân cổ xưa hắn lưu lạc và mạo hiểm vô tận năm tháng mới có, là vật bảo hộ tính mạng trọng yếu của hắn. Hắn không nghĩ tới bởi vì đi giúp Khổng Tát Đạo Quân mà tiêu hao kỳ trân như thế.
Ba.
Tư Gia Đạo Quân bóp nát cái chai, hạt cát bên trong bắn ra hào quang mềm mại bao trùm Tư Gia Đạo Quân.
Hô.
Tư Gia Đạo Quân bị hào quang bao phủ và hư không tiêu thất vô tung, dường như hắn chưa từng tồn tại ở nơi này.