Mãng Hoang Kỷ
Chương 1034
Hắn lang thang, không thích tranh đấu, được người ta gọi là Lưu Chu. Bản thân ngao du trong cương vực vô tận, bởi vì cá tính cho nên kiếm thuật của hắn ở phương diện công kích không tính là am hiểu, thế nhưng lại cực kỳ am hiểu phòng thủ!
Truyền thừa mà hắn để lại rất là kỹ càng và nguyên vẹn, mà lại còn để lại sáu trăm chữ, từng chữ từng chữ đều đại biểu cho một loại ý cảnh kiếm thuật. Kỷ Ninh cũng rất thích viết chữ để truyền đạt lại kiếm ý, cho nên rất dễ dàng đã có thể từ trong đám chữ này cảm giác ra được tin tức mà Lưu Chu Đạo Quân muốn truyền đạt. Tăng thêm kiếm thuật của Kỷ Ninh vốn đã am hiểu phòng thủ, cho nên có thể nhanh chóng hấp thu một ít tinh hoa kiếm thuật của Lưu Chu Đạo Quân. Từ sau khi đạt được bộ kiếm thuật này, chỉ trong nửa tháng Kỷ Ninh đã hiểu tìm được thức thứ năm.
Hai bộ kiếm thuật truyền thừa.
Bộ thứ nhất bài danh thứ bảy mươi ba, nhìn như kinh diễm, kì thực lại có chỗ thiếu hụt rất là rõ ràng.
Bộ thứ hai, bài danh mười chín, là do Lưu Chu Đạo Quân sáng chế ra, nhìn như bình thản không có gì lạ, kì thực bên trong lại ẩn chứa hàm súc thú vị vô cùng.
...
Trong thời gian kế tiếp, Kỷ Ninh nghiên cứu kiếm thuật, mặc dù Thiên Tinh Tử lại chiến đấu một hồi với Kỷ Ninh. Thế nhưng Kỷ Ninh lại nói, ta có thể nhận thua. Thế nhưng bộ bảo bối kiếm thuật truyền thừa này lại không thể cho ngươi, nếu không ta tuyệt đối sẽ không nhận thua, thi tiêu hao a. Mà người liều tiêu hao duy nhất có thể thắng Thiên Tinh Tử này cũng chỉ có một mình Kỷ Ninh. Mà điều kiện tiên quyết chính là Kỷ Ninh không sử dụng Hỗn Độn Tinh Thạch. Bởi vì khi Kỷ Ninh rời khỏi Đại Mạc vực, hắn đã đem rất nhiều Hỗn Độn linh dịch đổi thành Hỗn Độn Tinh Thạch.
Những tu hành giả khác? Liều tiêu hao, căn bản không liều được với Kỷ Ninh.
Thiên Tinh Tử đi theo Đao Đạo, căn bản không quan tâm tới kiếm thuật, tự nhiên không thèm để ý tới hai bộ truyền thừa này.
Thủy Hành Giả, Kỷ Ninh không làm gì được hắn, thế nhưng hắn cũng không làm gì được Kỷ Ninh.
Cho nên một bản truyền thừa của Lưu Chu Đạo Quân tự tay viết ra luôn được Kỷ Ninh tùy thân mang theo. Mỗi ngày đều đắm chìm bên trong để tìm hiểu, cảnh giới kiếm thuật của hắn cũng đang không ngừng tăng lên, đặc biệt là ở phương diện phòng thủ lại có bước tiến nhanh nhất.
Kỷ Ninh đắm chìm ở bên trong quá trình kiếm thuật tăng lên, tới mức hắn cũng sắp quên Đan Bảo Thế Giới thần. Đối với Kỷ Ninh mà nói, có khả năng giúp đỡ thì sẽ giúp đỡ, sẽ là nhân tình, không giúp cũng là chuyện bình thường. Dù Đan Bảo Thế Giới thần cũng đã chờ đợi ở đây rất lâu rồi, lại đợi thêm vạn năm mười vạn năm nữa cũng là chuyện nhỏ.
Thời gian trôi qua, trong quá trình chiến đấu để tìm hiểu kiếm thuật, đảo mắt đã là năm trăm năm qua đi.
Bên trong Động thiên của bức thứ nhất Tuyết Giám đồ quyển.
Trong cung điện nguy nga, tất cả đều rất là xa hoa, ở trên vương tọa trong đại điện dần dần ngưng tụ ra một đạo thân ảnh, chính là vị Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng kia.
- Ngươi lại tới nữa rồi.
Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng quan sát ở phía dưới.
Kỷ Ninh ở phía dưới gật đầu nói:
- Lần này ngươi phải cẩn thận, chỉ cần hơi chút chủ quan, chỉ sợ sẽ thua vào trong tay của ta.
- Đây chính là lần lần thứ nhất ngươi nói ra lời này a.
Hai mắt của Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng sáng ngời, trong tay của hắn xuất hiện một thanh đại kiếm màu vàng rộng bản. Sau đó hắn trực tiếp đứng dậy, đạp lên trên bậc thang, từng bước một đi xuống, miệng nói:
- Đến đây, đừng làm cho ta thất vọng.
Trong tay của Kỷ Ninh cũng xuất hiện một thanh Hàn Băng kiếm.
Kỷ Ninh đứng đó vẫn không nhúc nhích, mà Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng thì từng bước một chậm rãi đi xuống. Tuy rằng hai người chưa từng giao thủ, thế nhưng khí tức đã mơ hồ bắt đầu khởi động, đều đang quan sát đến đối thủ. Tuy rằng những năm này Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng luôn chiến thắng, thế nhưng hắn cũng đã phát hiện ra Kỷ Ninh đã mang đến uy hiếp càng lúc càng lớn.
- Không đúng.
Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng bỗng nhiên cảm giác được có chút kỳ quái. Tuy rằng Kỷ Ninh đứng ở đằng xa, thế nhưng lại khiến cho hắn có một loại cảm giác phiêu hốt bất định. Đây là chuyện trước đây hắn và Kỷ Ninh giao thủ chưa từng gặp được a.
- Mặc kệ, trực tiếp nghiền ép là được rồi.
Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng đi theo đường đường đường chính chính, hắn trực tiếp từ chỗ cao vung tay bổ ra đại kiếm màu vàng ở trong tay.
Oanh ~~~~
Một luồng uy thế đáng sợ trực tiếp nghiền áp xuống dưới. Đại kiếm cuồng nộ bổ xuống, giống như muốn đem một ít đối thủ dám ngăn cản đánh chết.
Chỉ cần là cỗ Kiếm Ý đáng sợ này cũng đủ để khiến cho rất nhiều Thế Giới Cảnh sợ hãi.
- Giết.
Hàn Băng kiếm ở trong tay Kỷ Ninh lóe lên, giống như một tia khói xanh, trực tiếp chém tới đại kiếm màu vàng.
Tuy rằng chỉ là đụng một cái, thế nhưng trên thực tế lại chính là chính diện ngăn cản. Khiến cho Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng có chút khó chịu! Lần đụng này, lực đạo quái dị kia khiến cho đại kiếm màu vàng của hắn chệch hướng. Mà một khi kiếm đổi hướng, đương nhiên sẽ không chém được tới chỗ Kỷ Ninh.
Mặc cho kiếm thuật lợi hại tới đâu, nếu như không gặp được địch nhân thì có tác dụng gì chứ?
- Quả thật thủ đoạn đã thay đổi.
Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng có chút cả kinh.
- Vô Danh kiếm thuật quả thực quá thần kỳ.
Trong lòng Kỷ Ninh mừng rỡ không thôi, tuy nhiên hắn cũng chỉ vừa mới học xong thức thứ sáu Vô Danh kiếm thuật này, còn chưa có chính thức thực chiến qua. Mà vị Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng này này sẽ là người thứ nhất hắn dùng để thực chiến.
Lần giao thủ này đã có thể dễ dàng phá giải sát chiêu dũng mãnh của Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng. Trước đó tuy rằng Kỷ Ninh cũng có thể ngăn lại, thế nhưng lại luôn cố hết sức, thậm chí còn bị chấn cho phải lùi lại.
Thế nhưng bây giờ hắn cũng không cần tốn nhiều khí lực như vậy nữa, chỉ cần đánh ra một kiếm vô cùng đơn giản là đã có thể chặn lại được sát chiêu kia.
- Lại đến.
Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng gầm lên một tiếng giận dữ, bỗng nhiên trong toàn bộ cung điện đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang màu vàng. Chém ngang về phía Kỷ Ninh.
Sưu.
Lại là một kiếm nhìn như tùy ý, trực tiếp xẹt qua bên trên đạo đao quang bá đạo kia, lực lượng hung mãnh va chạm. Lực đạo bên trong kiếm của Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng càng thêm bá đạo, thế nhưng kiếm của Kỷ Ninh lại càng thêm phiêu hốt bất định, có thể thay đổi phương hướng kiếm của Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng.
Truyền thừa mà hắn để lại rất là kỹ càng và nguyên vẹn, mà lại còn để lại sáu trăm chữ, từng chữ từng chữ đều đại biểu cho một loại ý cảnh kiếm thuật. Kỷ Ninh cũng rất thích viết chữ để truyền đạt lại kiếm ý, cho nên rất dễ dàng đã có thể từ trong đám chữ này cảm giác ra được tin tức mà Lưu Chu Đạo Quân muốn truyền đạt. Tăng thêm kiếm thuật của Kỷ Ninh vốn đã am hiểu phòng thủ, cho nên có thể nhanh chóng hấp thu một ít tinh hoa kiếm thuật của Lưu Chu Đạo Quân. Từ sau khi đạt được bộ kiếm thuật này, chỉ trong nửa tháng Kỷ Ninh đã hiểu tìm được thức thứ năm.
Hai bộ kiếm thuật truyền thừa.
Bộ thứ nhất bài danh thứ bảy mươi ba, nhìn như kinh diễm, kì thực lại có chỗ thiếu hụt rất là rõ ràng.
Bộ thứ hai, bài danh mười chín, là do Lưu Chu Đạo Quân sáng chế ra, nhìn như bình thản không có gì lạ, kì thực bên trong lại ẩn chứa hàm súc thú vị vô cùng.
...
Trong thời gian kế tiếp, Kỷ Ninh nghiên cứu kiếm thuật, mặc dù Thiên Tinh Tử lại chiến đấu một hồi với Kỷ Ninh. Thế nhưng Kỷ Ninh lại nói, ta có thể nhận thua. Thế nhưng bộ bảo bối kiếm thuật truyền thừa này lại không thể cho ngươi, nếu không ta tuyệt đối sẽ không nhận thua, thi tiêu hao a. Mà người liều tiêu hao duy nhất có thể thắng Thiên Tinh Tử này cũng chỉ có một mình Kỷ Ninh. Mà điều kiện tiên quyết chính là Kỷ Ninh không sử dụng Hỗn Độn Tinh Thạch. Bởi vì khi Kỷ Ninh rời khỏi Đại Mạc vực, hắn đã đem rất nhiều Hỗn Độn linh dịch đổi thành Hỗn Độn Tinh Thạch.
Những tu hành giả khác? Liều tiêu hao, căn bản không liều được với Kỷ Ninh.
Thiên Tinh Tử đi theo Đao Đạo, căn bản không quan tâm tới kiếm thuật, tự nhiên không thèm để ý tới hai bộ truyền thừa này.
Thủy Hành Giả, Kỷ Ninh không làm gì được hắn, thế nhưng hắn cũng không làm gì được Kỷ Ninh.
Cho nên một bản truyền thừa của Lưu Chu Đạo Quân tự tay viết ra luôn được Kỷ Ninh tùy thân mang theo. Mỗi ngày đều đắm chìm bên trong để tìm hiểu, cảnh giới kiếm thuật của hắn cũng đang không ngừng tăng lên, đặc biệt là ở phương diện phòng thủ lại có bước tiến nhanh nhất.
Kỷ Ninh đắm chìm ở bên trong quá trình kiếm thuật tăng lên, tới mức hắn cũng sắp quên Đan Bảo Thế Giới thần. Đối với Kỷ Ninh mà nói, có khả năng giúp đỡ thì sẽ giúp đỡ, sẽ là nhân tình, không giúp cũng là chuyện bình thường. Dù Đan Bảo Thế Giới thần cũng đã chờ đợi ở đây rất lâu rồi, lại đợi thêm vạn năm mười vạn năm nữa cũng là chuyện nhỏ.
Thời gian trôi qua, trong quá trình chiến đấu để tìm hiểu kiếm thuật, đảo mắt đã là năm trăm năm qua đi.
Bên trong Động thiên của bức thứ nhất Tuyết Giám đồ quyển.
Trong cung điện nguy nga, tất cả đều rất là xa hoa, ở trên vương tọa trong đại điện dần dần ngưng tụ ra một đạo thân ảnh, chính là vị Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng kia.
- Ngươi lại tới nữa rồi.
Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng quan sát ở phía dưới.
Kỷ Ninh ở phía dưới gật đầu nói:
- Lần này ngươi phải cẩn thận, chỉ cần hơi chút chủ quan, chỉ sợ sẽ thua vào trong tay của ta.
- Đây chính là lần lần thứ nhất ngươi nói ra lời này a.
Hai mắt của Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng sáng ngời, trong tay của hắn xuất hiện một thanh đại kiếm màu vàng rộng bản. Sau đó hắn trực tiếp đứng dậy, đạp lên trên bậc thang, từng bước một đi xuống, miệng nói:
- Đến đây, đừng làm cho ta thất vọng.
Trong tay của Kỷ Ninh cũng xuất hiện một thanh Hàn Băng kiếm.
Kỷ Ninh đứng đó vẫn không nhúc nhích, mà Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng thì từng bước một chậm rãi đi xuống. Tuy rằng hai người chưa từng giao thủ, thế nhưng khí tức đã mơ hồ bắt đầu khởi động, đều đang quan sát đến đối thủ. Tuy rằng những năm này Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng luôn chiến thắng, thế nhưng hắn cũng đã phát hiện ra Kỷ Ninh đã mang đến uy hiếp càng lúc càng lớn.
- Không đúng.
Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng bỗng nhiên cảm giác được có chút kỳ quái. Tuy rằng Kỷ Ninh đứng ở đằng xa, thế nhưng lại khiến cho hắn có một loại cảm giác phiêu hốt bất định. Đây là chuyện trước đây hắn và Kỷ Ninh giao thủ chưa từng gặp được a.
- Mặc kệ, trực tiếp nghiền ép là được rồi.
Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng đi theo đường đường đường chính chính, hắn trực tiếp từ chỗ cao vung tay bổ ra đại kiếm màu vàng ở trong tay.
Oanh ~~~~
Một luồng uy thế đáng sợ trực tiếp nghiền áp xuống dưới. Đại kiếm cuồng nộ bổ xuống, giống như muốn đem một ít đối thủ dám ngăn cản đánh chết.
Chỉ cần là cỗ Kiếm Ý đáng sợ này cũng đủ để khiến cho rất nhiều Thế Giới Cảnh sợ hãi.
- Giết.
Hàn Băng kiếm ở trong tay Kỷ Ninh lóe lên, giống như một tia khói xanh, trực tiếp chém tới đại kiếm màu vàng.
Tuy rằng chỉ là đụng một cái, thế nhưng trên thực tế lại chính là chính diện ngăn cản. Khiến cho Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng có chút khó chịu! Lần đụng này, lực đạo quái dị kia khiến cho đại kiếm màu vàng của hắn chệch hướng. Mà một khi kiếm đổi hướng, đương nhiên sẽ không chém được tới chỗ Kỷ Ninh.
Mặc cho kiếm thuật lợi hại tới đâu, nếu như không gặp được địch nhân thì có tác dụng gì chứ?
- Quả thật thủ đoạn đã thay đổi.
Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng có chút cả kinh.
- Vô Danh kiếm thuật quả thực quá thần kỳ.
Trong lòng Kỷ Ninh mừng rỡ không thôi, tuy nhiên hắn cũng chỉ vừa mới học xong thức thứ sáu Vô Danh kiếm thuật này, còn chưa có chính thức thực chiến qua. Mà vị Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng này này sẽ là người thứ nhất hắn dùng để thực chiến.
Lần giao thủ này đã có thể dễ dàng phá giải sát chiêu dũng mãnh của Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng. Trước đó tuy rằng Kỷ Ninh cũng có thể ngăn lại, thế nhưng lại luôn cố hết sức, thậm chí còn bị chấn cho phải lùi lại.
Thế nhưng bây giờ hắn cũng không cần tốn nhiều khí lực như vậy nữa, chỉ cần đánh ra một kiếm vô cùng đơn giản là đã có thể chặn lại được sát chiêu kia.
- Lại đến.
Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng gầm lên một tiếng giận dữ, bỗng nhiên trong toàn bộ cung điện đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang màu vàng. Chém ngang về phía Kỷ Ninh.
Sưu.
Lại là một kiếm nhìn như tùy ý, trực tiếp xẹt qua bên trên đạo đao quang bá đạo kia, lực lượng hung mãnh va chạm. Lực đạo bên trong kiếm của Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng càng thêm bá đạo, thế nhưng kiếm của Kỷ Ninh lại càng thêm phiêu hốt bất định, có thể thay đổi phương hướng kiếm của Đế Hoàng mặc áo bào màu vàng.