Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mạn Thù Sát Hoa

Chương 7



Cũng không biết bà ấy làm thế nào qua lại được với Hồ Thiên, mượn quan hệ của Hồ Thiên đăng kí lại hộ khẩu mới cho tôi và bà ấy ở thành phố này.
Mười mấy năm trước, việc quản lí hộ khẩu chưa chặt chẽ như bây giờ, hộ khẩu ở quê của chúng tôi trực tiếp bị xóa bỏ.
Từ đó về sau, tôi không còn gặp lại Trần Thù nữa, mẹ tôi cũng không cho phép tôi nghe ngóng tin tức ở quê nhà.
Nhưng nghe nói chẳng được mấy năm Trần Bản Hưng đã mất tích, giống như Trần Thù sống không thấy người, chết không thấy xác.
Có vài lần tôi muốn về quê xem thử và tìm kiếm Trần Thù, nhưng mẹ tôi không cho.
Bà ấy nói với tôi, tôi không còn là Trần Mạn nữa, đã không còn chút quan hệ nào với chúng tôi của trước đây.
Nếu tôi quay về tìm Trần Thù, có một số chuyện sẽ không giấu được.
Ví dụ như cái chết của Trần Bản Hưng!
Có lẽ bà ấy cho rằng Trần Bản Hưng chết rồi thì ngày tháng của Trần Thù sẽ dễ sống hơn.
Cho đến sau khi tôi thi đại học, tôi muốn lén về xem thử, Hồ Vân Phi mới cho tôi xem đoạn video Trần Thù livestream bán rượu…
Sau đó là tin tức Trần Thù chết không thấy xác!
Mà có một lần lúc tôi đi lấy hàng chuyển phát nhanh, bảo vệ trong khu chung cư đã nói với tôi rằng vết thương trên mặt tôi nhanh khỏi thật, không có miếng sẹo nào, hỏi tôi dùng thuốc trị sẹo gì.
Khi đó tôi mới biết, hai ngày trước khi Trần Thù chết, chị ấy đã đến khu chung cư tìm tôi.
Trên mặt Trần Thù có lớp vảy máu vừa kết hình gạch chéo, bởi vì giống tôi nên bảo vệ cho rằng chị ấy là tôi, hỏi chị ấy có phải quên mang thẻ vào cổng hay không, còn giúp chị ấy mở cổng.
Nhưng chị ấy chỉ nấn ná ở cửa một hồi rồi bỏ đi chứ không vào.
Đó là hai ngày trước khi chị phóng xe trong đêm mưa rồi chết.
Nếu như ngày đó chị ấy đi vào, có lẽ chị ấy sẽ không chết.
Chắc chị ấy hận tôi lắm, chị ấy tiếp rượu ở quán bar, mà tôi lại sống cùng mẹ trong khu biệt thự, những ngày thế này là chị ấy nhường cho tôi!
Những đau khổ chị ấy chịu đựng mới là thứ đáng ra tôi nên nhận lấy!
Tôi nghĩ đến đây, nhìn Vệ Sùng Hoa: “Là anh giết chị ấy phải không? Cho nên chị ấy mới nhập vào người tôi muốn giết anh báo thù?”
Anh ta chỉ cắt một miếng bít tết, cười khẩy nhìn tôi: “Ăn xong bữa ăn này với tôi trước đi.”
Bít tết này anh ta cũng ăn qua rồi, chắc sẽ không có chuyện gì.
Nhưng tôi không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa, tôi dùng tốc độ nhanh nhất để cắt bít tết.
Anh ta thì lại vừa ăn vừa thong dong nói với tôi: “Trần Thù chịu được cực khổ, con người cũng rất tốt. Nếu như tôi vẫn là thằng nghèo trước đây, cô ta tiếp rượu cũng được, tiếp khách cũng được, tôi đều sẽ ở bên cô ta.”
“Nhưng tôi làm ăn càng ngày càng lớn, cô ta nhảy múa ở quán bar, người quen vốn rất nhiều, livestream cũng khá hot, mấy khách hàng đó đều biết cô ta là bạn gái của tôi, đều biết thân phận của cô ta.” Vệ Sùng Hoa cắt bít tết, cười khổ nói với tôi, “Bọn họ đặt đơn hàng lớn, vì vậy mà sẽ đưa ra một số yêu cầu, cô hiểu không?”
“Mấy đơn đặt hàng đó rất lớn, tôi không có lí do để từ chối. Mà trước đây Trần Thù cũng không phải chưa từng làm những việc như vậy, cho nên tôi đã để cô ấy đi.”
“Sau này cô ấy lại nói muốn chia tay, muốn tự livestream để nuôi đứa con trong bụng. Cô ta đã hot rồi, tôi muốn nâng một người khác lên thì trước mắt phải đập vào bao nhiêu tiền, phải mua bao nhiêu lưu lượng?”
“Tôi từng nói sẽ chia tiền kiếm được cho cô ta, cô ta cũng không chịu, chỉ muốn sinh đứa trẻ không biết là của ai trong bụng ra, còn khăng khăng nói là của tôi.” Vệ Sùng Hoa càng nói càng tức giận, con dao bóng loáng cứa vào đ ĩa sứ kêu cạch cạch.
Anh ta lạnh lùng nói với tôi: “Tôi nói hết lời với cô ta, sự nghiệp của chúng tôi chỉ mới bắt đầu, cô ta lại ngày ngày uống rượu, dạ dày đã lở loét thành dạng gì rồi, nên kiếm tiền cho tốt rồi dưỡng bệnh, sinh con cái gì chứ.”
“Nhưng cô ta không chịu, còn bảo tôi chia tiền kiếm được trong mấy năm gần đây cho cô ta, cô ta cầm tiền nuôi con một mình.” Vệ Sùng Hoa xiên miếng bít tết, bỏ vào trong miệng nhai một cách nhã nhặn, “Lúc đó tôi vừa tuyển một nhóm nữ streamer, tích trữ một kho hàng, làm gì còn tiền đưa cô ta, cô ta ngày nào cũng đến công ty làm loạn, tôi không còn cách nào khác…”
“Thật ra chia tay rồi thì làm sao?” Vệ Sùng Hoa đâm miếng thịt bò trên đ ĩa, lạnh lùng nói, “Tất cả mọi người đều biết cô ta là bạn gái tôi, biết cô ta tiếp rượu, biết cô ta dựa vào bán thân để bán rượu, cho dù chia tay rồi, cũng sẽ chỉ mắng chửi tôi.”
“Vì vậy cô ta chỉ có đường chết!” Vệ Sùng Hoa liếc mắt nhìn tôi, nhẹ giọng nói, “Khoảng thời gian này, khiến cho một người chết đi rất dễ dàng, tuy muốn thoát tội hơi khó khăn chút, nhưng cũng không tính là quá khó.”
Anh ta thừa nhận giết Trần Thù rồi sao?
“Thi thể của cô ấy đâu?” Tôi nghe kể mà chỉ cảm thấy con dao trong tay mình lạnh đến buốt tay.
Vệ Sùng Hoa gõ gõ vào đ ĩa, cười với tôi, “Hồ Vân Phi nhìn thấy tủ lạnh rồi đúng chứ? Nhưng các người không phát hiện phía sau tủ lạnh còn có một góc tường có thể đập đi sao? Nhà dưới lầu hình như đã đập nó đi, đặt tủ lạnh vào bên trong đấy.”
Trái tim tôi bỗng loạn nhịp, hoang mang bỏ dao nĩa xuống, chạy về phía nhà bếp.
Chỉ thấy tủ lạnh lớn hai cửa ban đầu bị đẩy ra, vách ngăn sau bức tường đó cũng bị đập, một chiếc tủ lạnh lớn giống y hệt vừa vặn đặt trong vách tường.
Tôi xoay đầu nhìn Vệ Sùng Hoa, anh ta rút dao, chầm chậm đi về phía tôi, trầm giọng nói: “Bít tết lúc nãy có ngon không? Có phải tôi chiên rất ổn không?”
Vừa nghĩ đến thịt lúc nãy trong miệng, dạ dày tôi trào ngược từng cơn.
Tôi nhìn Vệ Sùng Hoa, nói “Anh đông lạnh cô ấy trong này sao?”
“Phải đó, rất dễ. Điều quan trọng hơn là cô ta chết sớm hơn hai ngày so với lúc các người biết, cho nên cảnh sát điều tra thế nào cũng không tra ra tôi.” Vệ Sùng Hoa cười ha ha với tôi.
Tôi nghe thấy liền sững người, nhìn Vệ Sùng Hoa: “Đây là chuyện gì?”
Nếu như sớm hơn hai ngày, vậy chính là ngày mà Trần Thù mang gương mặt có vết vảy máu đến khu chung cư nhưng không vào sao?
Nhưng tình tiết mà bên cảnh sát thông báo là sau khi cô ấy uống rượu đã phóng xe trong đêm mưa vào hai ngày sau đó rồi xảy ra chuyện mà?
Vệ Sùng Hoa cào con dao lên tủ lạnh: “Cô ta ầm ĩ đòi chia tay với tôi mấy lần, tôi rạch một vết thương lên mặt cô ta, khiến cô ta không thể tự livestream, nhưng cô ta vẫn kiên quyết muốn rời đi. Tôi liền bóp cổ cô ta đến chết ở ga ra, sau đó tìm một nhà kho trước đây trữ rượu đã bỏ hoang để giấu cô ta đi.
“Tôi chỉ cần làm giả rằng cô ta vẫn còn sống là được, lúc đó tôi đã bồi dưỡng được một đội nữ streamer, cô ta thì lại từng livestream ở nhà, tôi chỉ cần bảo người khác trang điểm giống như cô ta, bật filter hết cỡ, giả thành cô ta đang livestream là xong."
“Khi đó cô ấy là streamer hot nhất ở công ty tôi, người mới vào đều học theo cô ấy nên rất dễ dàng bắt chước. Mấy tên đàn ông xem livestream đó đâu có ai nhìn mặt coi có giống hay không, chỉ xem bọn họ uống được nhiều rượu không, gọi anh ơi có ngọt không, không một ai phát hiện ra, người livestream hai ngày sau đó căn bản không phải Trần Thù!” Vệ Sùng Hoa nói đến đây, hai mắt phát sáng, vô cùng đắc ý.
Tôi gồng cổ nuốt cảm giác buồn nôn xuống, nhìn con dao bên cạnh Vệ Sùng Hoa: “Là ai giả dạng thành Trần Thù?”
Trước giờ tôi chưa từng nghĩ anh ta vậy mà lại còn có đồng phạm!
Vệ Sùng Hoa cầm con dao nhè nhẹ cào lên tủ lạnh: “Chị Hùng đó! Cô không phát hiện thân hình cô ấy rất giống cô và còn rất hiểu Trần Thù nữa sao?”
“Mấy năm nay streamer của công ty đều do cô ấy trang điểm. Cô ấy rất giỏi trang điểm giả dạng, không phải cô cũng biết à? Cô nói xem nếu như lần này tôi để cô ấy giả làm cô rời khỏi đây thì sao nhỉ? Tôi đã bảo cô ấy qua đây rồi!” Ý cười trên mặt Vệ Sùng Hoa càng ngày càng đậm.
Anh ta liếc mắt nhìn tủ lạnh trong vách tường, cười hi hi nói: “Không phải cô nói luôn cảm thấy bản thân đang ở trong tủ lạnh sao? Tôi sẽ giúp cô thực hiện rồi bảo chị Hùng hóa trang thành cô rời khỏi, chuyện này sẽ không liên quan đến tôi nữa!”
Trong lòng tôi dần dần ngộ ra, chẳng trách chị Hùng biết tôi giống Trần Thù, biết giọng điệu tôi nói chuyện cũng giống chị ấy!
Nếu như Vệ Sùng Hoa có đồng phạm, vậy hôm nay anh ta hẹn tôi qua đây…thì không có ý định để tôi rời khỏi, cũng tính toán làm sao để thoát tội rồi!
“Khi đó là chị Hùng giả dạng thành Trần Thù lái xe ra ngoài lúc trời mưa, mưa lớn như thế, camera cũng chỉ có thể quay được hình dáng mờ nhạt.
“Đợi đến đoạn đường ven sông không có đèn đường thì nhảy xuống xe, để cho xe lao xuống sông, lại nhân lúc trời mưa to mà quay về. Sau đó tôi báo cảnh sát, đau lòng tìm người.”
“Có bằng chứng livestream hai ngày trước, ai cũng không biết Trần Thù đã chết trước đó hai ngày rồi. Tôi chỉ cần giả vờ thâm tình, bán một loạt hình ảnh lên mạng, còn có thể thêm một loạt lưu lượng, kiếm được một mớ. Sau đó đợi những tin tức này lắng xuống thì kéo thi thể cô ta về, bỏ từng chút vào tủ lạnh.”
“Làm những chuyện này, phải không gấp không vội, không hoảng không loạn…” Vệ Sùng Hoa cào con dao lên tủ lạnh từng chút, đăm đăm nhìn tôi, “Cô và cô ta trông giống hệt nhau, lại trẻ hơn cô ta, mùi vị chắc chắn càng ngon hơn.”
Tôi cố nhịn cảm giác khó chịu trong dạ dày, từng bước lùi về sau: “Tại sao lại nói với tôi?”
Vệ Sùng Hoa chỉ chớp mắt, khẽ cười ha ha: “Tôi đã đem tóc đen mà cô kéo ra từ vòi nước vào đêm hôm đó đi xét nghiệm rồi, quả thật là tóc của Trần Thù. Nhưng tôi không quan tâm cô muốn giúp cô ta báo thù hay là cô ta thật sự biến thành quỷ.”
Anh ta chậm rãi vươn tay sờ mặt tôi: “Tôi có thể giết cô ta một lần, giết thêm lần nữa cũng không thành vấn đề, phải không?”
Tôi muốn trốn, nhưng bên cạnh tủ lạnh là tường, thân hình anh ta cao lớn hơn tôi, lại cầm dao, tôi căn bản không có chỗ để trốn, chỉ đành để bàn tay lạnh lẽo của anh ta sờ lên mặt, quan sát tìm thứ gì đó để phòng thân.
Vệ Sùng Hoa lại dường như nắm chắc thắng lợi: “Hồ Vân Phi lắp camera trong nhà tôi, đúng chứ? Chỉ có thể lưu được bảy ngày, những việc cô làm với tôi trước đây sẽ biến mất.”
“Cô cho rằng lúc đầu tôi chịu khổ hai lần, sẽ tự lắp camera quay lại cô giả điên muốn giết tôi, rồi thế này thế nọ, cho rằng sự trả thù của tôi chỉ như vậy thôi, phải không?” Vệ Sùng Hoa mở cửa của chiếc tủ lạnh bên ngoài, cười giễu cợt nói với tôi: “Cô xem bên trong là cái gì này!”
Chỉ thấy bên trong chiếc tủ lạnh to đùng đó, trừ vài chiếc camera lỗ kim mà trước kia Hồ Vân Phi lắp ra thì không còn gì cả.
Tôi xoay đầu về phía Vệ Sùng Hoa: “Anh muốn giết tôi à?”
Anh ta cầm dao, từ từ tiến lại gần tôi, khẽ cười nói: “Cô cho rằng tôi còn giữ cô ta trong tủ lạnh ư?”
“Nhưng Vượng Tài và nhiều cá như vậy ăn bốn năm, cũng nên ăn hết rồi.” Vệ Sùng Hoa nhìn tôi cười hả hê, “Vượng Tài và mấy con cá đó đều do cô tự xử lí, bây giờ chứng cứ cũng không còn nữa.”
“Ồ, cho dù còn, thì cũng không tra được gì, dẫu sao cũng ăn mất rồi mà.” Vệ Sùng Hoa liếc nhìn tôi, trên mặt toàn vẻ hờ hững, “Cô tưởng giả thần giả quỷ là có thể dọa được tôi sao? Cho dù cô là người hay quỷ, tôi có thể giết được Trần Thù, thì cũng có thể giết được cô.”
Vệ Sùng Hoa cầm con dao từng bước tiến lại gần tôi.
Tuy phòng bếp rộng, nhưng cũng không phải nơi có thể lùi được mấy bước.
Vào lúc Vệ Sùng Hoa sắp đến gần tôi, tôi bất ngờ giơ chân đá vào giữa hai ch ân của anh ta.
Nhân lúc anh ta đang che phía dưới, tôi vươn tay cướp con dao.
Sức anh ta lớn, gắt gao nắm lấy con dao, nhưng tôi căn bản chẳng bao lâu đã cướp được con dao.
Trong lúc giằng co, tôi chỉ nghe thấy một tiếng "phập", sau đó ánh mắt Vệ Sùng Hoa không thể tin nổi nhìn tôi.
Cán dao nhọn đã đâm vào ngực Vệ Sùng Hoa…
Tôi chậm rãi đến gần Vệ Sùng Hoa, đưa tay giúp anh ta bịt vết thương, khẽ nói với anh ta: “Tôi vốn không định rút lui toàn thây, tôi muốn tìm thấy thi thể của Trần Thù, sau đó giết anh.”
“Còn có một chuyện…” Tôi nắm con dao, nét mặt giả vờ hoảng loạn rút nó ra...
Sau đó tôi sợ hãi bịt chặt vết thương đang chảy máu ào ạt, nhìn đôi mắt đang dần trở nên u ám của anh ta, nhẹ nhàng nói: “Chú của Hồ Vân Phi là giáo sư y khoa, năm đó tôi không muốn học luật, bọn họ từng nghĩ để cho tôi học y, bảo tôi đến lớp học nghe giảng, tôi biết đâm dao vào đâu dễ dàng cắt đứt tâm mạch nhất.”
Hai mắt Vệ Sùng Hoa lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn tôi: "Vậy làm sao cô, cô…”
Vào lúc anh ta nói lời này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hồ Vân Phi lao vào, theo sau anh ấy còn có chị Hùng đang mặc quần áo của tôi, đội tóc giả, ý đồ đóng giả thành tôi, cùng với Cố Nhất Minh và hai cảnh sát…
Tôi nhìn thấy bọn họ, đưa tay bịt vết thương của Vệ Sùng Hoa, hét lớn với họ: “Gọi xe cấp cứu đi!”
Sau đó vừa xoay đầu lại, tôi liền ngất xỉu. 
Chương trước Chương tiếp
Loading...