Mạn Thù Sát Hoa
Chương 3
Tôi nghĩ đến bể cá chết ở nhà, quay về cũng phải chạm mặt với Vượng Tài bị chém chết máu tươi lênh láng, liền cảm thấy khiếp sợ, muốn tìm một người giúp tôi dọn dẹp nhà cửa.
Nhưng gây chuyện ầm ĩ thế này vào ngày đầu tiên sau khi kết hôn, nhờ đồng nghiệp ở công ty đến dọn cũng không thích hợp.
Vốn dĩ tôi trở thành vợ ông chủ chỉ trong ba tháng, chị Hùng bọn họ đã xỉa xói châm chọc tôi rồi.
Nhờ bạn bè xử lý, hỏi đến cũng không hay cho lắm.
Bố mẹ tôi thì vốn đã có ý kiến với việc tôi gả cho Vệ Sùng Hoa.
Vì vậy chỉ đành cắn răng gọi điện thoại cho Hồ Vân Phi, nhờ anh ấy đến lấy chìa khóa rồi về xử lý.
Lúc Hồ Vân Phi đến bệnh viện, anh ấy không chỉ đến một mình mà còn có Cố Nhất Minh từ công ty luật của bố tôi, nhìn thấy bộ dạng tôi máu me đầy người, Hồ Vân Phi cho rằng tôi bị thương, suýt chút nữa thì đánh nhau với Vệ Sùng Hoa.
May mà Cố Nhất Minh trước giờ vốn bình tĩnh, vội kéo anh ấy lại.
Tôi vội kéo anh ấy sang một bên và giải thích một chút.
Sau đó tôi nói với Vệ Sùng Hoa: “Để Hồ Vân Phi về nhà dọn dẹp trước, nếu không trong nhà toàn là…khụ, chân anh bị thương, Vượng Tài cũng mười mấy hai mươi cân, đến lúc đó chúng ta cũng không dễ xử lý.”
Vừa nói đến đây, mặt Vệ Sùng Hoa thoáng qua điều gì đó, liếc mắt nhìn tôi: “Đúng vậy, Vượng Tài hơn mười mấy cân, sao em…”
Tôi biết anh ấy muốn nói làm sao tôi có thể ấn giữ Vượng Tài hơn mười mấy cân được.
Bây giờ chỉ nghĩ đến thôi, tôi cũng vẫn còn sợ.
Nhưng trong nhà xảy ra chuyện ma quái như vậy, làm sao có thể nói trước mặt người ngoài.
Tôi vội nắm tay Vệ Sùng Hoa, bảo anh ấy đừng nói nữa.
Nhưng vừa đưa tay ra, Hồ Vân Phi liền chụp lấy cổ tay của tôi: “Em bị cắn à?”
Anh ấy nói xong tôi mới phát hiện trên cánh tay toàn là vết thương bị móng cào, còn có hai vết cắn rõ ràng.
Lúc nãy trên tay toàn là máu, tôi tùy tiện rửa một chút, cũng không chú ý lắm, bây giờ anh ấy kéo tôi mới phát hiện.
Hồ Vân Phi trừng mắt nhìn Vệ Sùng Hoa: "Cậu chăm sóc Hồ Mạn như vậy đấy à?”
Sau đó anh ấy kéo tôi đi tiêm vắc xin, tôi không giằng co lại anh ấy, nên chỉ đành nói với Cố Nhất Minh: “Anh Cố, anh giúp em trông chừng Vệ Sùng Hoa nhé.”
Cố Nhất Minh là học trò của bố tôi, từ kỳ nghỉ hè năm hai đại học đã bắt đầu thực tập ở công ty luật của bố, tính tình anh ấy rất trầm ổn.
Hồ Vân Phi làm về Internet, không muốn học luật, cho nên Cố Nhất Minh ngược lại giống con trai của bố tôi hơn, giống như là anh cả của tôi và Hồ Vân Phi, nếu không bây giờ anh ấy bận như vậy, sẽ không vì nghe nói tôi xảy ra chuyện mà theo qua đây.
“Anh Cố, anh Cố, cũng chưa từng nghe em gọi anh là anh!” Hồ Vân Phi kéo tôi đi ra ngoài.
Tiêm ngừa và xử lý vết thương rất nhanh, Hồ Vân Phi biết tôi không dám về, liền lái xe đưa tôi đi mua quần áo để thay.
Lúc ở trên xe, anh ấy liếc nhìn balo ở ghế sau: “Em có chắc là muốn làm thế này không? Kéo theo hôn nhân của mình còn chưa đủ sao? Có phải còn muốn liên lụy cả tính mạng của mình không?”
Tôi nắm miếng băng gạc trên cổ tay, gật đầu.
Hồ Vân Phi có chút bất lực* nhìn tôi: “Em tàn nhẫn hệt như mẹ em vậy, nhưng bà ấy tàn nhẫn với người khác, còn em tàn nhẫn với bản thân mình!”
*Chỗ này nguyên văn là "Hận không thể rèn sắt thành thép", chỉ việc nghiêm khắc với người khác để mong họ trở nên tốt hơn. Nhưng mà nó dài dòng với có vẻ không hợp ngữ cảnh nên mình đổi một chút nhe.
Tôi sẽ xem như đây là một lời khen vậy!
Hồ Vân Phi giống như trút giận, đạp ga phóng xe đi mất.
Anh ấy chỉ đưa tôi đến cửa hàng quần áo, tìm tôi đòi chìa khóa nhà Vệ Sùng Hoa, hình như giận tôi nên bảo tôi tự bắt xe về rồi đi mất.
Lúc tôi thay quần áo xong, quay lại bệnh viện, thì nhìn thấy Vệ Sùng Hoa nằm trên giường bệnh, Cố Nhất Minh ngồi một bên đang lấy máy tính làm việc, hai người đều im lặng.
Thấy tôi quay lại, Cố Nhất Minh liếc tôi một cái rồi nói: “Tôi không lái xe đến, không tiễn hai người được, tôi đi trước đây.”
Đợi anh ấy đi khỏi, Vệ Sùng Hoa mới cười khổ với tôi: “Luật sư Cố rất quan tâm em, anh ấy dùng thời gian hai bình nước mà đã điều tra thẩm định anh xong rồi."
“Chắc là do thói quen nghề nghiệp của anh ấy.” Tôi thấy môi Vệ Sùng Hoa trắng bệch, liền đút cho anh ấy uống vài ngụm nước.
Vệ Sùng Hoa cảm động nhìn tôi. Nhưng sau đó ánh mắt lại loé lên: “Anh ta có vẻ rất có hứng thú với Trần Thù.”
Tôi nghe đến cái tên “Trần Thù” này tay liền run rẩy, suýt nữa đổ nước lên người anh ấy.
Tôi cầm bình nước, nhìn Vệ Sùng Hoa, thấp giọng nói: “Em nhìn thấy cô ấy, cô ấy chắc chắn đã chết rồi mà. Quỷ hồn của cô ấy đến tìm em…”
Vệ Sùng Hoa vội vàng nói với tôi: “Chưa tìm thấy thi thể thì chưa chết đâu. Hơn nữa trên thế giới này làm gì có ma quỷ. Chắc là em xem ảnh cô ấy nhiều quá, cộng thêm chị Hùng bọn họ nói nhiều, em mới nghĩ đến nó.”
Dường như anh ấy luôn từ chối thừa nhận rằng Trần Thù đã chết…
Không biết là do không hy vọng, hay là do nguyên nhân nào khác.
"Vậy còn Vượng Tài? Còn mấy con cá đó thì sao?" Tôi duỗi tay ra, nhìn chằm chằm vệ Sùng Hoa, nói “Tối qua lúc chúng ta về, những con cá đó vẫn còn sống, sao vừa sáng đã chết hết rồi? Mà một con chó to như Vượng Tài, một mình em sao đè được nó, lúc đó em còn bị cay đến nỗi đau dạ dày, suýt nữa thì lăn qua lộn lại.”
Vừa nghĩ đến chuyện này tôi liền thấy sợ hãi.
Vệ Sùng Hoa vội ôm lấy tôi, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, oan có đầu nợ có chủ, chúng ta không có lỗi với cô ấy, cô ấy có oán hận sâu nặng hơn cũng sẽ không dễ dàng tìm đến chúng ta.”
“Nhưng có lỗi hay không có lỗi không phải do anh nói là được. Lỡ như cô ấy cho rằng anh có lỗi với cô ấy, là anh hại chết cô ấy thì sao?” Hai mắt tôi nặng nề nhìn Vệ Sùng Hoa.
Mắt anh ấy nheo lại, sắc mặt thay đổi, dường như không dám nhìn tôi, cuối cùng chỉ lẩm bẩm: “Đúng vậy, là anh hại chết cô ấy.”
Lòng bàn tay tôi bất chợt đổ mồ hôi, lời nói đến miệng đổi vài lần rồi mới nhẹ giọng thốt ra: “Không phải chứ?”
Vệ Sùng Hoa dường như hít một hơi thật sâu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn tôi, cười khổ nói: “Nếu như lúc đó anh không ép cô ấy đến vậy, cô ấy sẽ không đang mang thai mà lái xe cả đêm dưới trời mưa lớn, sẽ không xảy ra chuyện. Cho dù đứa trẻ trong bụng cô ấy không phải là của anh, nhưng vì tình cảm bao nhiêu năm như vậy của bọn anh, anh cũng nên…”
Khuôn mặt anh tràn đầy hối hận, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, đưa tay vuốt v3 gương mặt tôi.
Nhưng ánh mắt đó long lên, nhìn tôi như thể đang nhìn một người khác, mang theo đầy đau đớn nói: “Xin lỗi.”
Tôi không ngờ anh ấy lại nói thế này, trái tim hơi chùng xuống.
Đúng lúc y tá đến rút kim, dặn dò những chuyện cần chú ý xong là có thể đi.
Loại thương tích này không cần phải nhập viện, tôi hỏi Hồ Vân Phi một chút, sau khi xác định anh ấy đã dọn dẹp nhà xong, tôi mới đưa Vệ Sùng Hoa về.
Lúc về đến nhà, cá chết đầy hồ đã được dọn sạch, chỉ còn lại một lớp đá vụn trắng như xương dày đặc dưới đáy bể.
Ban công đều đã được chà rửa sạch sẽ, không còn dấu vết gì nữa.
Tôi đỡ Vệ Sùng Hoa đến nghỉ ngơi trên ghế sô pha, tôi nghĩ đến việc buổi trưa chưa ăn cơm nên định nấu mì cho anh ấy, nhưng lúc tôi chuẩn bị đi vào nhà bếp, Vệ Sùng Hoa liền kéo tôi lại: “Mua đồ ăn ngoài đi, em cũng mệt rồi.”
“Đồ ăn ở ngoài không vệ sinh, anh có vết thương do dao chém, phải ăn thanh đạm một chút. Em thấy trong tủ lạnh vẫn còn rất nhiều hoành thánh và sủi cảo, nấu một ít cũng nhanh thôi.” Tôi gỡ tay Vệ Sùng Hoa ra.
Nhưng anh ấy lại khăng khăng không cho tôi đi, còn nói gì mà anh ấy cưới tôi về không phải để tôi xuống nhà bếp, sau đó còn tự mình lấy điện thoại đặt đồ ăn ở ngoài.
Tôi chỉ đành thỏa hiệp: “Vậy em đi hâm nóng sữa cho anh.”
Anh ấy luôn hâm sữa cho tôi, chắc là bản thân anh ấy cũng thích uống.
Nhưng Vệ Sùng Hoa vẫn kéo tôi, không cho tôi đi, nói anh ấy không uống.
Đây là không cho tôi đến gần tủ lạnh sao?
Nhà của Vệ Sùng Hoa rất rộng, phòng bếp cũng rất to, trong bếp có một cái tủ lạnh lớn hai cửa tràn đầy hơi lạnh, sáng hôm nay tôi đứng bên cánh cửa tủ lạnh đang mở một chút mà toàn thân đã phát run.
Vệ Sùng Hoa sống một mình, bình thường đều giải quyết công việc ở bên ngoài, sao lại cần cái tủ lạnh lớn như vậy?
Bên trong còn gói nhiều hoành thánh và sủi cảo thế nữa?
Tôi chợt nghĩ đến buổi sáng Hồ Vân Phi từng đến đây, không biết anh ấy có kiểm tra hay không.
Vệ Sùng Hoa nói phải uống thuốc, bảo tôi lấy nước pha thuốc.
Ăn đồ ăn mua bên ngoài xong, buổi chiều hai người đều ngủ bù một giấc.
Bởi vì chân anh ấy bị thương, nên tôi cũng không dám ngủ cùng, sợ không cẩn thận sẽ đá trúng miệng vết thương của anh ấy.
Buổi tối vẫn ăn đồ ăn bên ngoài như cũ, đến cả việc tôi nói đi lấy nước trong tủ lạnh anh ấy cũng không cho, nói anh ấy tự đi, tiện thể giúp tôi hâm nóng sữa.
Có lẽ do quá mệt, sau khi tôi uống sữa, dạ dày bắt đầu ấm lên, người cũng bắt đầu mơ màng.
Nhưng thấy Vệ Sùng Hoa bị thương ở chân nên không tắm được, tôi vẫn giữ vững tinh thần: “Em giúp anh lau người nhé…”
“Em ngủ đi, em lo lắng hoảng sợ hai ngày nay rồi.” Vệ Sùng Hoa vẫn an ủi tôi, cười với tôi, “Lỡ như em gặp chuyện, anh em sẽ đánh chết anh.”
Xảy ra nhiều chuyện kì quái, vậy mà tinh thần anh ấy vẫn tốt như vậy.
Tôi cười với anh ấy, sau đó ngã xuống sô pha ngủ thiếp đi.
Tôi lơ mơ có một cảm giác rất lạnh, tay cũng đau nhói từng cơn.
Tôi phảng phất nghe thấy Vệ Sùng Hoa gọi tôi: “Hồ Mạn…Hồ Mạn…”
Hơi thở của anh ấy dường như rất yếu ớt, tiếng nói rất nhỏ.
Tôi cảm thấy tay càng ngày càng đau, giống như chạm phải chỗ bị Vượng Tài cắn nên đột nhiên bừng tỉnh. Lại phát hiện bản thân đang ngồi trên người Vệ Sùng Hoa, hai tay bóp chặt cổ anh ấy.
Hai mắt anh ấy đã ứ máu, tay đang dùng sức cào vào cánh tay tôi…
Tôi sợ đến mức vội buông tay và lùi lại, nhưng chỉ cảm thấy rét run từng cơn.
Lúc này tôi mới phát hiện đây là nhà bếp, hai cánh cửa tủ lạnh đang mở toang, đèn tủ lạnh rọi ra ngoài, hơi lạnh dày đặc, những món đồ trong ngăn đá đều bị lấy ra, hoành thánh và sủi cảo đã gói rơi vãi đầy đất, còn có những túi thịt nhỏ nhỏ được hút chân không…
Có túi đã bị xé ra, thịt đã rã đông một nửa rớm máu, rơi tán loạn trên sàn nhà bếp.
Chân của Vệ Sùng Hoa cũng thấm máu, không biết miệng vết thương nứt ra hay là do bị dính lên.
Tôi nhìn thịt đầy đất chỉ cảm thấy buồn nôn, liền vội vàng lùi lại, ra khỏi nhà bếp.
Tôi nói với Vệ Sùng Hoa: “Sùng Hoa, em thấy lạnh lắm, lạnh lắm, giống như mình đang ở trong tủ lạnh vậy. Em không biết tại sao lại như vậy nữa…”
“Không đúng!” Tôi nói xong, nhìn Vệ Sùng Hoa, không ngừng lắc đầu chỉ vào cửa tủ lạnh trong suốt nói, “Là Trần Thù, vừa nãy là cô ấy đã mở cửa, là cô ấy lấy đống thịt đông lạnh này ra.”
“Đống thịt này, có khi nào là…” Trong đầu tôi lóe lên các cảnh trong phim, nhìn Vệ Sùng Hoa nói, “Cô ấy vẫn luôn quấn lấy em!”
Vệ Sùng Hoa bị tôi bóp cổ nằm trên đất cả buổi không dậy nổi, nghe tôi nói đến đây, liền vội lật người dậy, giọng khàn khàn nói với tôi: “Không phải, thịt này không phải.”
Nhưng ánh mắt anh ấy nhìn tôi đã mang theo sợ hãi, trên mặt đầy nghi ngờ.
Tôi lưỡng lự một hồi, thấy anh ấy ở trong nhà bếp đạp mấy cái cũng không đứng dậy được, đang định đến đỡ anh ấy thì anh ấy lại xoay người tránh khỏi tay tôi rồi nhẹ giọng nói với tôi: “Em đi tắm nước nóng trước đi.”
Anh ấy vừa nói xong, tôi mới phát hiện cả người mình đều là máu rã đông.
Cả bộ đồ ngủ màu nhạt đều bị nhuộm thành đỏ, bóng tôi phản chiếu lên cửa trượt chồng lên nhau của nhà bếp, nửa ẩn nửa hiện, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng.
Dường như trong lúc tôi chớp mắt, tôi bỗng phát hiện trên mặt trái của mình…có một vết máu đan chéo đỏ tươi!
3
Khi tôi đối diện với cửa kính và nhìn thấy vết máu đan chéo trên mặt mình, tôi sợ đến mức theo bản năng hét lên một tiếng.
Tôi cuống cuồng đưa tay lên sờ, nhưng vừa đưa tay ra, liền sờ được một tay đầy máu.
Tôi bị doạ sợ đến mức liếc nhìn Vệ Sùng Hoa cũng đang đầy vẻ sợ hãi một cái rồi trực tiếp chạy tới bồn rửa mặt.
Đến khi nhìn vào gương, thấy bản thân chỉ là dính máu lên chứ không phải mặt bị xước, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi vội vặn vòi nước, rửa sạch máu trên mặt, nhưng lúc tôi đang rửa, ngón út của tay trái đột nhiên bị tóc quấn phải, dường như ngay lập tức siết chặt lại.
Ban đầu tôi không để ý, chỉ vốc nước rửa mặt thật nhanh.
Nhưng sau khi tôi vốc hai vốc nước, lại phát hiện trong nước mình đang hứng có vài sợi tóc đen dài đang dập dờn trong làn nước trong vắt.
Trong đó có hai sợi quấn chặt ngón tay tôi giống như lúc ở khách sạn.
Tôi hứng nước trong bàn tay, nhìn mấy sợi tóc đang đong đưa trong nước, trong khoảnh khắc không dám nhúc nhích.
“Hồ Mạn…” Vệ Sùng Hoa nhẹ giọng gọi tôi, từ bên cạnh đi tới.
“Vệ Sùng Hoa.” Tôi bưng vốc nước đó, chầm chậm đưa về phía anh ấy, “Trần Thù lại đến rồi.”
Theo sự di chuyển của tôi, nước chảy xuống từ kẽ tay, những sợi tóc đen dài cũng rơi xuống theo nước, quấn vào ngón tay tôi.
Tôi lại nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ nên ngẩng đầu nhìn vào gương.
Liền nhìn thấy bên trái gương mặt vừa mới rửa của tôi trên hình ảnh trong gương dường như lại có máu rỉ ra, tạo thành một vệt máu đan chéo rõ ràng.
“Tôi” bên trong gương thở hổn hển, tóc ngắn bên mặt từng chút lan xuống xương quai xanh…
Thật sự giống như một con rắn, muốn nuốt chửng cả người tôi.
Tôi nâng mấy sợi tóc đó trong tay, cứng đờ không dám động đậy, sợ Trần Thù trong kính sẽ lại bổ nhào vào tôi như trong khách sạn.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào gương, kể với Vệ Sùng Hoa những gì tôi đã nhìn thấy: “Cô ấy đang ở trong kính, trên mặt cô ấy bị cắt hai đường, máu tươi đầm đìa, tóc dính nước, chảy xuống dọc theo xương quai xanh, hình như cô ấy đang cố gắng thở gấp, cô ấy đang nhìn em…Vệ Sùng Hoa, làm sao đây? Cô ấy đến báo thù em rồi, có phải cô ấy trách em cướp mất anh không.”
Tôi sợ đến mức trong giọng nói mang theo tiếng khóc, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong gương, cả người cứng đờ.
Không biết là bị dọa, hay là thật sự không cử động được.
“Làm gì có…” Vệ Sùng Hoa chậm rãi đến gần.
Nhưng ngay khi anh ấy đến trước mặt tôi, đèn trước gương đột nhiên nổ tách một tiếng, sau đó tấm gương trở nên đen kịt.
Tôi bỗng nghe thấy tiếng ai đó đang hét, sau khi mất tập trung một hồi, tôi bỗng xoay đầu về phía Vệ Sùng Hoa bên cạnh, trong lòng không biết vì sao dâng lên một nỗi oán hận.
Tôi hất nước trong tay đi, bóp cổ Vệ Sùng Hoa, đè anh ấy xuống bồn rửa mặt.
“Hồ Mạn…” Vệ Sùng Hoa bị tôi bóp cổ, hai mắt long lên, tay bắt lấy cánh tay tôi.
Nhưng lần này tôi vốn không hề cảm thấy đau, tôi dùng sức đè Vệ Sùng Hoa, ấn đầu anh ấy vào bồn rửa mặt.
Giống như hận không thể bóp ch3t anh ấy!
“Hồ Mạn…” Vệ Sùng Hoa muốn dậy, nhưng vừa cử động liền ảnh hưởng đến vết thương ở chân, làm sao cũng không thoát ra được nên bị tôi gắt gao ấn vào bồn rửa mặt.
Tôi nhìn thấy hai mắt anh ấy long lên đỏ ngầu….
Trong lòng tôi dậy lên một cảm giác hả hê, không nhịn được cười ra tiếng: “Vệ Sùng Hoa, haha…”
m thanh đó lọt vào tai tôi, khiến tôi tự giật mình.
Cũng vào lúc này, Vệ Sùng Hoa trở tay vặn vòi nước, hứng một vốc nước tạt lên mặt tôi.
Ngay tức khắc, tôi bừng tỉnh và buông anh ấy ra, hốt hoảng lùi về sau.
Mắt tôi hoảng loạn quét qua tấm gương đen kịt và Vệ Sùng Hoa bị tôi bóp cổ suýt nữa tắt thở, đang nằm bò trên bồn rửa mặt không ngừng ho, sau đó tôi vội cúi đầu nhìn hai tay mình.
Vừa nãy bị Vệ Sùng Hoa cào, hai cánh tay tôi lúc này đầy những vết máu…
Vệ Sùng Hoa thoát chết trong gang tấc, nằm trên bồn rửa mặt sợ hãi nhìn tôi.
“Không phải em…” Tôi vung tay, dùng sức hất những sợi tóc đen dài quấn trên tay ra, nhưng mấy sợi tóc đó càng quấn càng chặt.
Tôi càng vung càng suy sụp, nhìn Vệ Sùng Hoa nói: “Cô ta muốn giết anh, Vệ Sùng Hoa, Trần Thù muốn giết anh, không phải em…không phải em…”
Nhưng mấy sợi tóc kia dường như quấn chặt lấy tay tôi, càng vung lại càng chặt.
Tôi liếc nhìn tấm gương, lại nhìn Vệ Sùng Hoa, nỗi sợ hãi trong lòng dâng lên cực hạn, tôi không dám nhìn anh ấy nữa, sợ bản thân sẽ không nhịn được mà bóp ch3t anh ấy.
Tôi vội xoay người chạy đến sô pha, lấy điện thoại gọi cho Hồ Vân Phi.
Công ty anh ấy hiện chuyên về livestream trên mạng, bây giờ đang rất bận, nên gọi một hồi mới nghe máy.
Tôi nắm chặt điện thoại, vốn không biết nên nói thế nào, chỉ nức nở hét lên một câu: “Anh ơi, em muốn về nhà…”
Vệ Sùng Hoa đi theo vừa hay nghe được câu này, vẫn đang ra sức xoa cổ, dường như muốn giải thích với tôi.
Tôi vội xua tay với anh ấy: “Anh đừng qua đây…anh đừng…”
Nhìn dáng vẻ này của anh ấy, tôi rất sợ hãi.
“Hồ Mạn…” Vệ Sùng Hoa gọi tôi.
“Anh đừng qua đây!” Tôi cầm điện thoại, nhìn anh ấy, từng bước từng bước lùi về sau.
Đầu bên kia điện thoại, Hồ Vân Phi đột nghiên gào lên: “Vệ Sùng Hoa, mày đợi đó cho ông.”
Nhưng gây chuyện ầm ĩ thế này vào ngày đầu tiên sau khi kết hôn, nhờ đồng nghiệp ở công ty đến dọn cũng không thích hợp.
Vốn dĩ tôi trở thành vợ ông chủ chỉ trong ba tháng, chị Hùng bọn họ đã xỉa xói châm chọc tôi rồi.
Nhờ bạn bè xử lý, hỏi đến cũng không hay cho lắm.
Bố mẹ tôi thì vốn đã có ý kiến với việc tôi gả cho Vệ Sùng Hoa.
Vì vậy chỉ đành cắn răng gọi điện thoại cho Hồ Vân Phi, nhờ anh ấy đến lấy chìa khóa rồi về xử lý.
Lúc Hồ Vân Phi đến bệnh viện, anh ấy không chỉ đến một mình mà còn có Cố Nhất Minh từ công ty luật của bố tôi, nhìn thấy bộ dạng tôi máu me đầy người, Hồ Vân Phi cho rằng tôi bị thương, suýt chút nữa thì đánh nhau với Vệ Sùng Hoa.
May mà Cố Nhất Minh trước giờ vốn bình tĩnh, vội kéo anh ấy lại.
Tôi vội kéo anh ấy sang một bên và giải thích một chút.
Sau đó tôi nói với Vệ Sùng Hoa: “Để Hồ Vân Phi về nhà dọn dẹp trước, nếu không trong nhà toàn là…khụ, chân anh bị thương, Vượng Tài cũng mười mấy hai mươi cân, đến lúc đó chúng ta cũng không dễ xử lý.”
Vừa nói đến đây, mặt Vệ Sùng Hoa thoáng qua điều gì đó, liếc mắt nhìn tôi: “Đúng vậy, Vượng Tài hơn mười mấy cân, sao em…”
Tôi biết anh ấy muốn nói làm sao tôi có thể ấn giữ Vượng Tài hơn mười mấy cân được.
Bây giờ chỉ nghĩ đến thôi, tôi cũng vẫn còn sợ.
Nhưng trong nhà xảy ra chuyện ma quái như vậy, làm sao có thể nói trước mặt người ngoài.
Tôi vội nắm tay Vệ Sùng Hoa, bảo anh ấy đừng nói nữa.
Nhưng vừa đưa tay ra, Hồ Vân Phi liền chụp lấy cổ tay của tôi: “Em bị cắn à?”
Anh ấy nói xong tôi mới phát hiện trên cánh tay toàn là vết thương bị móng cào, còn có hai vết cắn rõ ràng.
Lúc nãy trên tay toàn là máu, tôi tùy tiện rửa một chút, cũng không chú ý lắm, bây giờ anh ấy kéo tôi mới phát hiện.
Hồ Vân Phi trừng mắt nhìn Vệ Sùng Hoa: "Cậu chăm sóc Hồ Mạn như vậy đấy à?”
Sau đó anh ấy kéo tôi đi tiêm vắc xin, tôi không giằng co lại anh ấy, nên chỉ đành nói với Cố Nhất Minh: “Anh Cố, anh giúp em trông chừng Vệ Sùng Hoa nhé.”
Cố Nhất Minh là học trò của bố tôi, từ kỳ nghỉ hè năm hai đại học đã bắt đầu thực tập ở công ty luật của bố, tính tình anh ấy rất trầm ổn.
Hồ Vân Phi làm về Internet, không muốn học luật, cho nên Cố Nhất Minh ngược lại giống con trai của bố tôi hơn, giống như là anh cả của tôi và Hồ Vân Phi, nếu không bây giờ anh ấy bận như vậy, sẽ không vì nghe nói tôi xảy ra chuyện mà theo qua đây.
“Anh Cố, anh Cố, cũng chưa từng nghe em gọi anh là anh!” Hồ Vân Phi kéo tôi đi ra ngoài.
Tiêm ngừa và xử lý vết thương rất nhanh, Hồ Vân Phi biết tôi không dám về, liền lái xe đưa tôi đi mua quần áo để thay.
Lúc ở trên xe, anh ấy liếc nhìn balo ở ghế sau: “Em có chắc là muốn làm thế này không? Kéo theo hôn nhân của mình còn chưa đủ sao? Có phải còn muốn liên lụy cả tính mạng của mình không?”
Tôi nắm miếng băng gạc trên cổ tay, gật đầu.
Hồ Vân Phi có chút bất lực* nhìn tôi: “Em tàn nhẫn hệt như mẹ em vậy, nhưng bà ấy tàn nhẫn với người khác, còn em tàn nhẫn với bản thân mình!”
*Chỗ này nguyên văn là "Hận không thể rèn sắt thành thép", chỉ việc nghiêm khắc với người khác để mong họ trở nên tốt hơn. Nhưng mà nó dài dòng với có vẻ không hợp ngữ cảnh nên mình đổi một chút nhe.
Tôi sẽ xem như đây là một lời khen vậy!
Hồ Vân Phi giống như trút giận, đạp ga phóng xe đi mất.
Anh ấy chỉ đưa tôi đến cửa hàng quần áo, tìm tôi đòi chìa khóa nhà Vệ Sùng Hoa, hình như giận tôi nên bảo tôi tự bắt xe về rồi đi mất.
Lúc tôi thay quần áo xong, quay lại bệnh viện, thì nhìn thấy Vệ Sùng Hoa nằm trên giường bệnh, Cố Nhất Minh ngồi một bên đang lấy máy tính làm việc, hai người đều im lặng.
Thấy tôi quay lại, Cố Nhất Minh liếc tôi một cái rồi nói: “Tôi không lái xe đến, không tiễn hai người được, tôi đi trước đây.”
Đợi anh ấy đi khỏi, Vệ Sùng Hoa mới cười khổ với tôi: “Luật sư Cố rất quan tâm em, anh ấy dùng thời gian hai bình nước mà đã điều tra thẩm định anh xong rồi."
“Chắc là do thói quen nghề nghiệp của anh ấy.” Tôi thấy môi Vệ Sùng Hoa trắng bệch, liền đút cho anh ấy uống vài ngụm nước.
Vệ Sùng Hoa cảm động nhìn tôi. Nhưng sau đó ánh mắt lại loé lên: “Anh ta có vẻ rất có hứng thú với Trần Thù.”
Tôi nghe đến cái tên “Trần Thù” này tay liền run rẩy, suýt nữa đổ nước lên người anh ấy.
Tôi cầm bình nước, nhìn Vệ Sùng Hoa, thấp giọng nói: “Em nhìn thấy cô ấy, cô ấy chắc chắn đã chết rồi mà. Quỷ hồn của cô ấy đến tìm em…”
Vệ Sùng Hoa vội vàng nói với tôi: “Chưa tìm thấy thi thể thì chưa chết đâu. Hơn nữa trên thế giới này làm gì có ma quỷ. Chắc là em xem ảnh cô ấy nhiều quá, cộng thêm chị Hùng bọn họ nói nhiều, em mới nghĩ đến nó.”
Dường như anh ấy luôn từ chối thừa nhận rằng Trần Thù đã chết…
Không biết là do không hy vọng, hay là do nguyên nhân nào khác.
"Vậy còn Vượng Tài? Còn mấy con cá đó thì sao?" Tôi duỗi tay ra, nhìn chằm chằm vệ Sùng Hoa, nói “Tối qua lúc chúng ta về, những con cá đó vẫn còn sống, sao vừa sáng đã chết hết rồi? Mà một con chó to như Vượng Tài, một mình em sao đè được nó, lúc đó em còn bị cay đến nỗi đau dạ dày, suýt nữa thì lăn qua lộn lại.”
Vừa nghĩ đến chuyện này tôi liền thấy sợ hãi.
Vệ Sùng Hoa vội ôm lấy tôi, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, oan có đầu nợ có chủ, chúng ta không có lỗi với cô ấy, cô ấy có oán hận sâu nặng hơn cũng sẽ không dễ dàng tìm đến chúng ta.”
“Nhưng có lỗi hay không có lỗi không phải do anh nói là được. Lỡ như cô ấy cho rằng anh có lỗi với cô ấy, là anh hại chết cô ấy thì sao?” Hai mắt tôi nặng nề nhìn Vệ Sùng Hoa.
Mắt anh ấy nheo lại, sắc mặt thay đổi, dường như không dám nhìn tôi, cuối cùng chỉ lẩm bẩm: “Đúng vậy, là anh hại chết cô ấy.”
Lòng bàn tay tôi bất chợt đổ mồ hôi, lời nói đến miệng đổi vài lần rồi mới nhẹ giọng thốt ra: “Không phải chứ?”
Vệ Sùng Hoa dường như hít một hơi thật sâu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn tôi, cười khổ nói: “Nếu như lúc đó anh không ép cô ấy đến vậy, cô ấy sẽ không đang mang thai mà lái xe cả đêm dưới trời mưa lớn, sẽ không xảy ra chuyện. Cho dù đứa trẻ trong bụng cô ấy không phải là của anh, nhưng vì tình cảm bao nhiêu năm như vậy của bọn anh, anh cũng nên…”
Khuôn mặt anh tràn đầy hối hận, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, đưa tay vuốt v3 gương mặt tôi.
Nhưng ánh mắt đó long lên, nhìn tôi như thể đang nhìn một người khác, mang theo đầy đau đớn nói: “Xin lỗi.”
Tôi không ngờ anh ấy lại nói thế này, trái tim hơi chùng xuống.
Đúng lúc y tá đến rút kim, dặn dò những chuyện cần chú ý xong là có thể đi.
Loại thương tích này không cần phải nhập viện, tôi hỏi Hồ Vân Phi một chút, sau khi xác định anh ấy đã dọn dẹp nhà xong, tôi mới đưa Vệ Sùng Hoa về.
Lúc về đến nhà, cá chết đầy hồ đã được dọn sạch, chỉ còn lại một lớp đá vụn trắng như xương dày đặc dưới đáy bể.
Ban công đều đã được chà rửa sạch sẽ, không còn dấu vết gì nữa.
Tôi đỡ Vệ Sùng Hoa đến nghỉ ngơi trên ghế sô pha, tôi nghĩ đến việc buổi trưa chưa ăn cơm nên định nấu mì cho anh ấy, nhưng lúc tôi chuẩn bị đi vào nhà bếp, Vệ Sùng Hoa liền kéo tôi lại: “Mua đồ ăn ngoài đi, em cũng mệt rồi.”
“Đồ ăn ở ngoài không vệ sinh, anh có vết thương do dao chém, phải ăn thanh đạm một chút. Em thấy trong tủ lạnh vẫn còn rất nhiều hoành thánh và sủi cảo, nấu một ít cũng nhanh thôi.” Tôi gỡ tay Vệ Sùng Hoa ra.
Nhưng anh ấy lại khăng khăng không cho tôi đi, còn nói gì mà anh ấy cưới tôi về không phải để tôi xuống nhà bếp, sau đó còn tự mình lấy điện thoại đặt đồ ăn ở ngoài.
Tôi chỉ đành thỏa hiệp: “Vậy em đi hâm nóng sữa cho anh.”
Anh ấy luôn hâm sữa cho tôi, chắc là bản thân anh ấy cũng thích uống.
Nhưng Vệ Sùng Hoa vẫn kéo tôi, không cho tôi đi, nói anh ấy không uống.
Đây là không cho tôi đến gần tủ lạnh sao?
Nhà của Vệ Sùng Hoa rất rộng, phòng bếp cũng rất to, trong bếp có một cái tủ lạnh lớn hai cửa tràn đầy hơi lạnh, sáng hôm nay tôi đứng bên cánh cửa tủ lạnh đang mở một chút mà toàn thân đã phát run.
Vệ Sùng Hoa sống một mình, bình thường đều giải quyết công việc ở bên ngoài, sao lại cần cái tủ lạnh lớn như vậy?
Bên trong còn gói nhiều hoành thánh và sủi cảo thế nữa?
Tôi chợt nghĩ đến buổi sáng Hồ Vân Phi từng đến đây, không biết anh ấy có kiểm tra hay không.
Vệ Sùng Hoa nói phải uống thuốc, bảo tôi lấy nước pha thuốc.
Ăn đồ ăn mua bên ngoài xong, buổi chiều hai người đều ngủ bù một giấc.
Bởi vì chân anh ấy bị thương, nên tôi cũng không dám ngủ cùng, sợ không cẩn thận sẽ đá trúng miệng vết thương của anh ấy.
Buổi tối vẫn ăn đồ ăn bên ngoài như cũ, đến cả việc tôi nói đi lấy nước trong tủ lạnh anh ấy cũng không cho, nói anh ấy tự đi, tiện thể giúp tôi hâm nóng sữa.
Có lẽ do quá mệt, sau khi tôi uống sữa, dạ dày bắt đầu ấm lên, người cũng bắt đầu mơ màng.
Nhưng thấy Vệ Sùng Hoa bị thương ở chân nên không tắm được, tôi vẫn giữ vững tinh thần: “Em giúp anh lau người nhé…”
“Em ngủ đi, em lo lắng hoảng sợ hai ngày nay rồi.” Vệ Sùng Hoa vẫn an ủi tôi, cười với tôi, “Lỡ như em gặp chuyện, anh em sẽ đánh chết anh.”
Xảy ra nhiều chuyện kì quái, vậy mà tinh thần anh ấy vẫn tốt như vậy.
Tôi cười với anh ấy, sau đó ngã xuống sô pha ngủ thiếp đi.
Tôi lơ mơ có một cảm giác rất lạnh, tay cũng đau nhói từng cơn.
Tôi phảng phất nghe thấy Vệ Sùng Hoa gọi tôi: “Hồ Mạn…Hồ Mạn…”
Hơi thở của anh ấy dường như rất yếu ớt, tiếng nói rất nhỏ.
Tôi cảm thấy tay càng ngày càng đau, giống như chạm phải chỗ bị Vượng Tài cắn nên đột nhiên bừng tỉnh. Lại phát hiện bản thân đang ngồi trên người Vệ Sùng Hoa, hai tay bóp chặt cổ anh ấy.
Hai mắt anh ấy đã ứ máu, tay đang dùng sức cào vào cánh tay tôi…
Tôi sợ đến mức vội buông tay và lùi lại, nhưng chỉ cảm thấy rét run từng cơn.
Lúc này tôi mới phát hiện đây là nhà bếp, hai cánh cửa tủ lạnh đang mở toang, đèn tủ lạnh rọi ra ngoài, hơi lạnh dày đặc, những món đồ trong ngăn đá đều bị lấy ra, hoành thánh và sủi cảo đã gói rơi vãi đầy đất, còn có những túi thịt nhỏ nhỏ được hút chân không…
Có túi đã bị xé ra, thịt đã rã đông một nửa rớm máu, rơi tán loạn trên sàn nhà bếp.
Chân của Vệ Sùng Hoa cũng thấm máu, không biết miệng vết thương nứt ra hay là do bị dính lên.
Tôi nhìn thịt đầy đất chỉ cảm thấy buồn nôn, liền vội vàng lùi lại, ra khỏi nhà bếp.
Tôi nói với Vệ Sùng Hoa: “Sùng Hoa, em thấy lạnh lắm, lạnh lắm, giống như mình đang ở trong tủ lạnh vậy. Em không biết tại sao lại như vậy nữa…”
“Không đúng!” Tôi nói xong, nhìn Vệ Sùng Hoa, không ngừng lắc đầu chỉ vào cửa tủ lạnh trong suốt nói, “Là Trần Thù, vừa nãy là cô ấy đã mở cửa, là cô ấy lấy đống thịt đông lạnh này ra.”
“Đống thịt này, có khi nào là…” Trong đầu tôi lóe lên các cảnh trong phim, nhìn Vệ Sùng Hoa nói, “Cô ấy vẫn luôn quấn lấy em!”
Vệ Sùng Hoa bị tôi bóp cổ nằm trên đất cả buổi không dậy nổi, nghe tôi nói đến đây, liền vội lật người dậy, giọng khàn khàn nói với tôi: “Không phải, thịt này không phải.”
Nhưng ánh mắt anh ấy nhìn tôi đã mang theo sợ hãi, trên mặt đầy nghi ngờ.
Tôi lưỡng lự một hồi, thấy anh ấy ở trong nhà bếp đạp mấy cái cũng không đứng dậy được, đang định đến đỡ anh ấy thì anh ấy lại xoay người tránh khỏi tay tôi rồi nhẹ giọng nói với tôi: “Em đi tắm nước nóng trước đi.”
Anh ấy vừa nói xong, tôi mới phát hiện cả người mình đều là máu rã đông.
Cả bộ đồ ngủ màu nhạt đều bị nhuộm thành đỏ, bóng tôi phản chiếu lên cửa trượt chồng lên nhau của nhà bếp, nửa ẩn nửa hiện, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng.
Dường như trong lúc tôi chớp mắt, tôi bỗng phát hiện trên mặt trái của mình…có một vết máu đan chéo đỏ tươi!
3
Khi tôi đối diện với cửa kính và nhìn thấy vết máu đan chéo trên mặt mình, tôi sợ đến mức theo bản năng hét lên một tiếng.
Tôi cuống cuồng đưa tay lên sờ, nhưng vừa đưa tay ra, liền sờ được một tay đầy máu.
Tôi bị doạ sợ đến mức liếc nhìn Vệ Sùng Hoa cũng đang đầy vẻ sợ hãi một cái rồi trực tiếp chạy tới bồn rửa mặt.
Đến khi nhìn vào gương, thấy bản thân chỉ là dính máu lên chứ không phải mặt bị xước, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi vội vặn vòi nước, rửa sạch máu trên mặt, nhưng lúc tôi đang rửa, ngón út của tay trái đột nhiên bị tóc quấn phải, dường như ngay lập tức siết chặt lại.
Ban đầu tôi không để ý, chỉ vốc nước rửa mặt thật nhanh.
Nhưng sau khi tôi vốc hai vốc nước, lại phát hiện trong nước mình đang hứng có vài sợi tóc đen dài đang dập dờn trong làn nước trong vắt.
Trong đó có hai sợi quấn chặt ngón tay tôi giống như lúc ở khách sạn.
Tôi hứng nước trong bàn tay, nhìn mấy sợi tóc đang đong đưa trong nước, trong khoảnh khắc không dám nhúc nhích.
“Hồ Mạn…” Vệ Sùng Hoa nhẹ giọng gọi tôi, từ bên cạnh đi tới.
“Vệ Sùng Hoa.” Tôi bưng vốc nước đó, chầm chậm đưa về phía anh ấy, “Trần Thù lại đến rồi.”
Theo sự di chuyển của tôi, nước chảy xuống từ kẽ tay, những sợi tóc đen dài cũng rơi xuống theo nước, quấn vào ngón tay tôi.
Tôi lại nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ nên ngẩng đầu nhìn vào gương.
Liền nhìn thấy bên trái gương mặt vừa mới rửa của tôi trên hình ảnh trong gương dường như lại có máu rỉ ra, tạo thành một vệt máu đan chéo rõ ràng.
“Tôi” bên trong gương thở hổn hển, tóc ngắn bên mặt từng chút lan xuống xương quai xanh…
Thật sự giống như một con rắn, muốn nuốt chửng cả người tôi.
Tôi nâng mấy sợi tóc đó trong tay, cứng đờ không dám động đậy, sợ Trần Thù trong kính sẽ lại bổ nhào vào tôi như trong khách sạn.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào gương, kể với Vệ Sùng Hoa những gì tôi đã nhìn thấy: “Cô ấy đang ở trong kính, trên mặt cô ấy bị cắt hai đường, máu tươi đầm đìa, tóc dính nước, chảy xuống dọc theo xương quai xanh, hình như cô ấy đang cố gắng thở gấp, cô ấy đang nhìn em…Vệ Sùng Hoa, làm sao đây? Cô ấy đến báo thù em rồi, có phải cô ấy trách em cướp mất anh không.”
Tôi sợ đến mức trong giọng nói mang theo tiếng khóc, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong gương, cả người cứng đờ.
Không biết là bị dọa, hay là thật sự không cử động được.
“Làm gì có…” Vệ Sùng Hoa chậm rãi đến gần.
Nhưng ngay khi anh ấy đến trước mặt tôi, đèn trước gương đột nhiên nổ tách một tiếng, sau đó tấm gương trở nên đen kịt.
Tôi bỗng nghe thấy tiếng ai đó đang hét, sau khi mất tập trung một hồi, tôi bỗng xoay đầu về phía Vệ Sùng Hoa bên cạnh, trong lòng không biết vì sao dâng lên một nỗi oán hận.
Tôi hất nước trong tay đi, bóp cổ Vệ Sùng Hoa, đè anh ấy xuống bồn rửa mặt.
“Hồ Mạn…” Vệ Sùng Hoa bị tôi bóp cổ, hai mắt long lên, tay bắt lấy cánh tay tôi.
Nhưng lần này tôi vốn không hề cảm thấy đau, tôi dùng sức đè Vệ Sùng Hoa, ấn đầu anh ấy vào bồn rửa mặt.
Giống như hận không thể bóp ch3t anh ấy!
“Hồ Mạn…” Vệ Sùng Hoa muốn dậy, nhưng vừa cử động liền ảnh hưởng đến vết thương ở chân, làm sao cũng không thoát ra được nên bị tôi gắt gao ấn vào bồn rửa mặt.
Tôi nhìn thấy hai mắt anh ấy long lên đỏ ngầu….
Trong lòng tôi dậy lên một cảm giác hả hê, không nhịn được cười ra tiếng: “Vệ Sùng Hoa, haha…”
m thanh đó lọt vào tai tôi, khiến tôi tự giật mình.
Cũng vào lúc này, Vệ Sùng Hoa trở tay vặn vòi nước, hứng một vốc nước tạt lên mặt tôi.
Ngay tức khắc, tôi bừng tỉnh và buông anh ấy ra, hốt hoảng lùi về sau.
Mắt tôi hoảng loạn quét qua tấm gương đen kịt và Vệ Sùng Hoa bị tôi bóp cổ suýt nữa tắt thở, đang nằm bò trên bồn rửa mặt không ngừng ho, sau đó tôi vội cúi đầu nhìn hai tay mình.
Vừa nãy bị Vệ Sùng Hoa cào, hai cánh tay tôi lúc này đầy những vết máu…
Vệ Sùng Hoa thoát chết trong gang tấc, nằm trên bồn rửa mặt sợ hãi nhìn tôi.
“Không phải em…” Tôi vung tay, dùng sức hất những sợi tóc đen dài quấn trên tay ra, nhưng mấy sợi tóc đó càng quấn càng chặt.
Tôi càng vung càng suy sụp, nhìn Vệ Sùng Hoa nói: “Cô ta muốn giết anh, Vệ Sùng Hoa, Trần Thù muốn giết anh, không phải em…không phải em…”
Nhưng mấy sợi tóc kia dường như quấn chặt lấy tay tôi, càng vung lại càng chặt.
Tôi liếc nhìn tấm gương, lại nhìn Vệ Sùng Hoa, nỗi sợ hãi trong lòng dâng lên cực hạn, tôi không dám nhìn anh ấy nữa, sợ bản thân sẽ không nhịn được mà bóp ch3t anh ấy.
Tôi vội xoay người chạy đến sô pha, lấy điện thoại gọi cho Hồ Vân Phi.
Công ty anh ấy hiện chuyên về livestream trên mạng, bây giờ đang rất bận, nên gọi một hồi mới nghe máy.
Tôi nắm chặt điện thoại, vốn không biết nên nói thế nào, chỉ nức nở hét lên một câu: “Anh ơi, em muốn về nhà…”
Vệ Sùng Hoa đi theo vừa hay nghe được câu này, vẫn đang ra sức xoa cổ, dường như muốn giải thích với tôi.
Tôi vội xua tay với anh ấy: “Anh đừng qua đây…anh đừng…”
Nhìn dáng vẻ này của anh ấy, tôi rất sợ hãi.
“Hồ Mạn…” Vệ Sùng Hoa gọi tôi.
“Anh đừng qua đây!” Tôi cầm điện thoại, nhìn anh ấy, từng bước từng bước lùi về sau.
Đầu bên kia điện thoại, Hồ Vân Phi đột nghiên gào lên: “Vệ Sùng Hoa, mày đợi đó cho ông.”