Mài Giũa - Trang 2
Chương 34
Chuyện Trần Trác viết kịch bản ngày càng được nhiều người trong trường biết tới, có người quay một đoạn trong bộ kịch “Pha lê trong suốt” rồi truyền ra ngoài, tuy chất lượng hình ảnh và thu âm khá tệ nhưng nhờ có độ nổi tiếng của Tống Lãng Huy và Hứa Minh Kiến nên cũng nhen nhóm được một ngọn lửa nhỏ, mọi người đồn đây là sự hợp tác giữa con nhà biên kịch Hứa Minh Kiến và con nhà diễn viên Tống Lãng Huy.
Có người trong giới liên hệ Hứa Minh Kiến muốn mua kịch bản này để chuyển thể thành phim điện ảnh. Hứa Minh Kiến thành thật trả lời kịch bản này không phải là do anh viết, người kia vừa nghe đã khoái càng thêm khoái: Từ lâu đã biết Hứa Minh Kiến là người không dễ dao động, nhưng mà có thể bàn chuyện hợp tác với người “học trò” mà Hứa Minh Kiến huấn luyện ra, viết mấy cái kịch bản quảng cáo và phim truyền hình tầm trung cũng hay rồi.
Hứa Minh Kiến truyền đạt y nguyên xi cho Trần Trác, thế mà ngay lập tức cậu hỏi ngược lại ý kiến của anh.
Bản thân Hứa Minh Kiến không có tí hứng thú nào với những lời mời thương mại, nhưng cũng phân tích khách quan cho Trần Trác nghe:
– Bây giờ mà bắt đầu viết kịch bản phim thì thật sự rất lãng phí, em phải biết là, có một số “linh khí” đã mất đi là không bao giờ quay trở lại được nữa. Nhưng cơ hội lần này khá là tốt, công ty này cũng thuộc dạng đàng hoàng trong giới, nếu bọn họ có kịch bản quảng cáo gì đó thì em cũng có thể nhận để thử sức – Hứa Minh Kiến nói xong lại tỏ vẻ ngập ngừng, như thể sợ mình sẽ nghe được một đáp án không vừa ý nên đánh thượt một hơi mới hỏi tiếp – Vừa nãy anh nói rồi đấy, bọn họ muốn mua bản quyền “Pha lê trong sáng” của em, em nghĩ thế nào?
Trần Trác lắc đầu không chút do dự:
– Em sẽ không đưa kịch bản này cho bất cứ ai.
Tinh túy của kịch bản này ngoài nội dung và lời thoại thì còn có quãng thời gian vắt ngang nó, một đoàn kịch chứa chan niềm vui và đam mê, tập luyện ngày đêm, còn có cả cái nắm tay lúc chào khán giả của cậu và Tống Lãng Huy nữa.
Hứa Minh Kiến thở phào nhẹ nhõm, còn tỏ ra như mình đã sớm biết câu trả lời này rồi:
– Xem như anh không nhìn nhầm nhóc!
Một học kỳ Trần Trác cũng chỉ viết hai kịch bản quảng cáo, một là kem đánh răng, hai là chocolate. Thời gian còn lại cậu vẫn ngâm mình trong rạp kịch, viết câu chuyện mới tập kịch mới. Nếu như Hứa Minh Kiến viết được câu chuyện nào hay thì Trần Trác cũng sẽ nhận một vai phụ trong đó.
Có lẽ môi trường quen thuộc đem tới cảm giác an tâm, hoặc cũng có thể nhờ kinh nghiệm diễn tập trước đó, lần đầu cậu lên sân khấu tuy vẫn còn hơi sượng nhưng chỗ nào cần bộc phát thì cũng có thể hoàn thành xuất sắc, nói chung là khuyết điểm không che được ưu điểm.
Sau khi kết thúc buổi diễn, Hứa Minh Kiến khen cậu:
– Nhóc con này viết cũng được mà diễn cũng giỏi đấy chứ – Anh ngừng giọng một lúc rồi tăng thêm vẻ trịnh trọng – Nhưng em tuyệt đối đừng có mà đi diễn đấy, bây giờ lắm kẻ biết diễn rồi, em thử tìm đại một đoàn phim nào mà xem, ngoài cửa có tới mười mấy diễn viên quần chúng, ai ai cũng biết diễn. Nhưng thời đại bây giờ lại quá hiếm người viết hay, em đừng lãng phí tài múa bút của mình.
Trần Trác khi đó chưa từng nghĩ đến chuyện đi đóng phim, câu này cậu chỉ nghe thôi chứ chẳng hề có suy nghĩ gì.
Thời gian Tống Lãng Huy ở trong đoàn kịch mỗi ngày một ngắn, Hứa Minh Kiến hiểu cái chí của Tống Lãng Huy không nằm ở đây. Trong mắt anh, thứ Tống Lãng Huy muốn quá phàm tục, quá chính thống, cũng vì thế mà Hứa Minh Kiến ưng cậu bạn Trần Trác Tống Lãng Huy giới thiệu hơn. Theo Hứa Minh Kiến thấy, Tống Lãng Huy và Trần Trác là một trời một vực, thứ hai đứa thích và thứ hai đứa muốn không có một điểm chung nào. Thế mà hai đứa này lại có thể thành một đôi, đúng là tình yêu kỳ dị.
Thế là Trần Trác và Tống Lãng Huy lại chuyển sang gặp nhau ở hội trường nhỏ, phương án trùng tu lại hội trường nhỏ đã được lên kế hoạch từ đời nào, thế mà mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Khi Trần Trác từ rạp kịch về thì thường hơn mười một giờ, mà hôm nay còn muộn hơn. Cậu mới vừa nghĩ ra một câu chuyện mới, thảo luận với Hứa Minh Kiến quên mất cả thời gian. Ngó đồng hồ thấy mười một giờ bốn mươi, sợ Tống Lãng Huy đợi lâu nên cậu mặc mưa lất phất chạy vội về trường.
Đúng là Tống Lãng Huy đã ngồi trong hội trường nhỏ, nhưng có vẻ như đợi chưa lâu lắm, trên tóc vẫn còn những hạt mưa đọng lại. Trông anh không giống như đã đợi ở trường từ lâu hay là mới từ đoàn phim về, hai má anh phiếm đỏ, Trần Trác không nghĩ nhiều, thấy Tống Lãng Huy là hưng phấn kể:
– Hôm nay em nghĩ ra một câu chuyện mới tên “Quýt rực rỡ”, em thấy nó còn hay hơn “Pha lê trong sáng” nữa, tiếc là anh không diễn nam chính.
Cậu nói xong mới ghé lại gần Tống Lãng Huy, không khí phảng phất mùi bia rượu và thuốc lá trộn tạp vào nhau. Trần Trác phanh gấp những lời mình định kể về kịch bản, chuyển sang hỏi anh bằng giọng hoang mang:
– Anh đi uống rượu à?
Dường như Tống Lãng Huy cảm thấy đây là một câu không đáng để hỏi, nên giải thích:
– Dạo này Trang Phi Dư không định đi học nữa, bố nó đập tiền cho nó mở quán bar, hôm nay khai trương nó mời cả bọn tới chơi, uống không bao nhiêu hết, đến góp mặt cho sôi động thôi.
Trước giờ Trần Trác không thích Trang Phi Dư, càng không thích Tống Lãng Huy dính đến bia rượu thuốc lá, nhưng cậu cũng hiểu đây không phải chuyện sai trái, bản thân cậu không thích không có nghĩa là cũng bắt buộc Tống Lãng Huy phải theo ý mình. Hai đứa đã không còn mười tám tuổi nữa rồi, Tống Lãng Huy có những bữa tiệc, có những cuộc xã giao riêng, hai đứa không thể chỉ uống nước ngọt và ăn hoa quả cùng làm bài tập hết một buổi tối được.
Tâm trạng kích động vì kịch bản mới từ từ lắng xuống, cậu không nói được cảm xúc lúc này của mình là gì, là thất vọng ư? Nhưng chuyện này có gì đâu để mà thất vọng? Cuối cùng cậu vẫn chọn không nói, chuyển sang chủ đề nào đó không mặn không nhạt, hôm đó trước khi về cậu chỉ bảo:
– Anh hút thuốc uống rượu… Không phải là em nói chuyện này không đúng, nhưng mà phải có mức độ, phải giữ gìn sức khỏe của mình.
Tống Lãng Huy ăn kẹo bạc hà nãy giờ, nửa tiếng đồng hồ mà ngốn hết nửa hộp, khi hôn Trần Trác cũng chẳng có mùi thuốc là hay rượu bia gì nữa. Tuy anh cảm thấy Trần Trác lo lắng hơi quá, nhưng cũng biết Trần Trác quan tâm mình nên anh sẵn lòng hưởng dụng nó, trao nhau nụ hôn tạm biệt xong, anh híp mắt cười bảo:
– Rõ rồi ạ Tống phu nhân.
Nghỉ hè Trần Trác về nhà, Tống Lãng Huy ở lại quay phim, ở trong đoàn gần hai tháng trời. Khi không có Trần Trác, hầu hết thời gian nghỉ ngơi của anh đều dành cho quán bar của Trang Phi Dư. Mấy cậu trai hai mươi mấy tuổi đầu không có sức kháng cự với bia rượu và quán bar. Mà địa bàn của Trang Phi Dư thì lại càng an toàn và bí mật, giờ cũng bắt đầu thịnh hành kiểu thợ săn ảnh theo rình mọi lúc mọi nơi, mấy khi có được không gian riêng tư, bọn họ muốn làm gì cũng được. Trang Phi Dư lại là kẻ biết chơi bời, muốn chơi gì nó cũng cung cấp.
Lâu lắm rồi Tống Lãng Huy chưa cảm thấy thoải mái và thư thái như vậy, thậm chí anh còn nghi ngờ mình dậy thì muộn. Lúc ở bên Trần Trác đương nhiên là cũng thoải mái, nhưng không giống bầu không khí lúc này, ở đây có thêm chút buông thả và sảng khoái. Hồi lớp 10 sau khi làm bạn với Trần Trác, tính cách hoang dại khi chơi với Trang Phi Dư bị trói lại, thậm chí trước mặt Trần Trác anh còn cố gắng không nói bậy, dù lên đại học thoát khỏi kìm cặp của bố mẹ nhưng hình như bây giờ lại chuyển thành bị Trần Trác trông chừng. Thêm cả bây giờ ngày càng được công chúng quan tâm, ở những nơi công cộng thường phải chú ý quy củ, không được để xảy ra sơ suất gì. Giờ tự dưng có được một nơi tha hồ phóng túng, có men rượu có âm nhạc, nên anh càng thả phanh, cứ như những ngày mười ba mười bốn tuổi theo bọn Trang Phi Dư xem đua xe, học đòi hút thuốc.
Tống Lãng Huy không cảm thấy chuyện này có gì là sai. Anh cũng không phải kẻ nát rượu, càng tuyệt đối không dính vào mạidâm, cờ bạc, hay thuốcphiện, thậm chí vì đang quay phim sợ sưng mặt nên thỉnh thoảng cũng không uống rượu. Anh chỉ thích không khí ấy, không cần phải quy củ quy tắc gì cả, cũng không cần phải để ý đến cảm xúc của người yêu mình thế nào.
Vì thế suốt cả kỳ nghỉ hè, Tống Lãng Huy cứ quay phim xong là đều chạy đi đóng họ cho quán bar của Trang Phi Dư. Mới đầu Trang Phi Dư còn tìm cho anh mấy cô tay vịn uống rượu cùng, thấy Tống Lãng Huy tỏ ra bực bội thì đuổi mấy nhỏ đi ngay, cười đểu giả hỏi Tống Lãng Huy:
– Không thích mấy em gái á, thế tìm em trai hay anh trai cho mày nhá?
Tống Lãng Huy cười tẩn cho nó một đấm, chửi:
– Lại nói vớ vẩn, thấy mày ngày nào cũng chị em gái với anh em trai, bảo mẹ mày sinh cho đứa nữa đi.
Trang Phi Dư ngồi lại gần, cánh tay đặt ra sau ghế, như đang vây Tống Lãng Huy lại, mặt điềm nhiên:
– Sao thế, cái thằng người yêu học giỏi của mày không phải anh em trai chứ chẳng lẽ chị em gái à? Là kiểu em gái ở trên giường mặc đồ nữ cho mày chịch hả?
Tống Lãng Huy không biết tại sao lại không muốn nhắc tới Trần Trác ở những nơi như thế này, càng không thích Trang Phi Dư nói bậy về cậu, nhưng anh không muốn phá vỡ bầu không khí nên đốp lại:
– Liên quan đ* gì đến mày, bớt lắm mồm đi, mày chỉ cần biết tao là anh trai mày là được.
Trang Phi Dư thuận thế ngã và lòng Tống Lãng Huy, nằm lên đùi anh ngẩng đầu lên đùa:
– Vậy anh trai có muốn chịch em không nà?
Tống Lãng Huy không nghĩ nhiều, chỉ xem như Trang Phi Dư nói đùa quá trớn, anh đẩy nó ra:
– Cút mẹ mày đi, đi mà ngủ với mấy em gái múa dân tộc của mày đấy.
Trang Phi Dư lại cố tình không muốn buông tha, cũng chả phiền khi bị Tống Lãng Huy đẩy, ngồi dậy tợp miếng rượu rồi hỏi tiếp:
– Sao mày không dẫn học sinh giỏi của mày tới đây chơi? Có phải học sinh ngoan của mày tối đến còn phải ở nhà làm bài tập không hả? Có uống sữa tươi trước khi ngủ, khi lên giường cũng chỉ có thể dùng một tư thế cố định không hả? Ê tao nói này, lúc nó lên giường với mày có phải cũng học thuộc bảng tuần hoàn nguyên tố không hả? Có phải lúc mày đâm vào thì nó sẽ đọc “Khi nào cần may áo giáp sắt nhớ sang phố hỏi cửa hàng á phi âu” không?
Đến cả một câu bông đùa đầy dâm dục hay thậm chí là chuyện chăn gối mà đám Trang Phi Dư này nói ra cứ như hỏi thời tiết hôm nay thế nào vậy. Tống Lãng Huy từng nghe thằng bạn hư hỏng Châu Lưu Thâm của Trang Phi Dư kể về cảm giác ngất ngây khi lên giường với cô nàng bên viện múa. Thậm chí là nó bắt người ta dùng miệng đeo bao cho nó như thế nào, cơ thể mềm mịn ra sao, uốn thành tư thế mà người bình thường khó có thể tưởng tượng như thế nào nó cũng kể rất chi tiết, chỉ thiếu điều quay video cho mọi người xem. Cách Châu Lưu Thâm miêu tả rất hèn hạ, có mấy thằng bị hắn ta kích thích mà n*ng tình, lôi đứa con gái ngồi cạnh ra hôn, tay mò cả vào áo người ta. Bản thân Tống Lãng Huy không có phản ứng với chuyện nam nữ, giờ cũng chỉ nhấm hớp rượu thôi.
Khi Tống Lãng Huy làm khán giả thì không thấy chói tai, anh sẽ không bao giờ nói những câu này, cũng không tán đồng cách tụi nó làm, nhưng anh hiểu giới hạn của tụi nó. Bình thường cả đám nói cười như vậy chứ men say vào bụng là quên hết, nhưng bây giờ người bị đem ra chế nhạo đổi thành Trần Trác, đặc biệt là Trang Phi Dư cứ nhai nhải liên tục, Tống Lãng Huy thấy ghê tởm tột bậc, không muốn ở lại cùng nó thêm phút nào nữa.
A Trác của anh không nên bị đặt vào những cuộc đối thoại bẩn thỉu này. Tống Lãng Huy chả thèm nể mặt Trang Phi Dư, nhịn lắm mới không cho nó no đòn, nhưng chai rượu và ly thủy tinh trên bàn đều bị dạt hết xuống sàn, bể loảng xoảng. Hơn nửa khách khứa trong quán đều im thin thít nhìn họ, Tống Lãng Huy chẳng buồn dừng bước, chỉ quăng lại một câu:
– Thằng thần kinh.
Trang Phi Dư không ngăn lại, đợi Tống Lãng Huy ra ngoài còn đứng dậy cười cười, nâng ly rượu với những cặp mắt tò mò đang nhìn về phía bên này. Sáng hôm sau Trang Phi Dư gọi điện thoại tới xin lỗi Tống Lãng Huy, nó nói:
– Biết rồi, anh trai đó là người anh yêu quý nhất chứ gì, không phải là người mặc cho tụi em mang ra đùa. Đợi chừng nào ảnh quay về, em nhất định sẽ mời hai anh bữa cơm. Tống Lãng Lãng à, mày có mỹ nhân rồi bỏ quên huynh đệ, tao cũng đau lòng lắm đấy.
Chả mấy khi Trang Phi Dư nhún nhường như vậy, với lại làm bạn bè nhiều năm, Tống Lãng Huy cũng chẳng để bụng nữa. Tuy nói chuyện trong điện thoại lạnh lùng nhưng được dăm ba bữa vẫn tới “điểm danh” hàng ngày tại quán bar.
Có những khi buổi nhậu kết thúc, hoặc là vừa ra khỏi không gian âm nhạc xập xình, Tống Lãng Huy sẽ có cảm giác lạc lõng và thẫn thờ, anh ham mê sự phóng túng và niềm vui khi được đắm chìm trong nó, nhưng khi anh bình tĩnh suy nghĩ lại thì cũng không chắc đây có phải thứ mình thật sự muốn hay không. Chuyện quán bar và những cảm xúc phức tạp ấy anh không hé môi nửa lời với Trần Trác, anh thường tìm lúc rảnh trên đường từ đoàn phim về quán bar để gọi cho Trần Trác, có hôm nào quên thì hôm sau sẽ giải thích là quay phim bận quá. Trần Trác cũng chẳng nghi ngờ gì, chỉ hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh phải nghỉ ngơi, khi nào mệt quá không cần gọi điện thoại cũng được.
Nói dối nhiều thành ra Tống Lãng Huy cũng trở nên lì lợm, anh bụng bảo dạ đó chỉ là mình không muốn Trần Trác nghĩ nhiều.
Tống Lãng Huy thầm nhủ, chắc khi nào Trần Trác quay lại thì anh có thể cai được, ở bên Trần Trác tuy bị đóng khung trong lối sinh hoạt quy củ, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể tìm được những niềm vui mà men say không thể đem tới.
Giữa tháng Tám Trần Trác mua một cái laptop, hai người chuyển từ gọi điện thoại sang gọi video, Tống Lãng Huy đều cố gắng về chung cư trước mười hai giờ, nhưng đối với một người làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như Trần Trác thì thời gian đó cũng đã là quá muộn rồi. Trần Trác vẫn chưa biết thật ra ngày nào anh cũng quay xong lúc bảy, tám giờ, mười hai giờ là từ quán bar về. Trần Trác nhìn quầng thâm ngày càng đậm của Tống Lãng Huy, tưởng anh quay phim cực khổ đến tận mười hai giờ, Trần Trác cũng hiểu diễn viên không thể tự chủ được thời gian, thế nên ngày nào cũng cố gắng gượng tới mười hai giờ hơn để trò chuyện video cùng anh, còn sợ nói nhiều sẽ ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của anh.
Vốn dĩ đồng hồ sinh hoạt của Trần Trác rất chuẩn, đến giờ là buồn ngủ. Có một lần thấy sắc mặt Tống Lãng Huy đo đỏ, tưởng là anh chạy vội về để gọi video cho mình, nên cố dướn mí mắt lên bảo:
– Anh quay xong về nhà nhớ phải chú ý an toàn, đừng chạy vội về, tuyệt đối không được lái xe quá nhanh. Em không vội ngủ đâu, mười hai giờ với một hai giờ không khác biệt gì cả, trong lúc đợi anh em có thể viết kịch bản mà.
Tống Lãng Huy dòm gương mặt rõ ràng đang buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn cố gắng kiên trì gọi video cho anh hằng tối rồi còn thông cảm cho anh, anh thấy hơi hổ thẹn. Anh hy vọng Trần Trác mau quay lại thì anh có thể thoát khỏi cuộc sống phóng túng này, vì thế nhân cơ hội đó anh làm nũng:
– Vậy năm học sau em sang sống với anh được không? Ngủ chung với em anh ngủ ngon lắm.
Năm hai đại học vừa khai giảng thì Trần Trác kéo hai vali dọn vào nhà của Tống Lãng Huy.
Ban đầu hai đứa mới bắt đầu ở chung, nhìn đâu cũng hoang lạ và ngọt ngào. Ngày Trần Trác mới dọn vào Tống Lãng Huy đã đè cậu ra xơi một trận, cả kỳ nghỉ hè anh ở trong quán bar của Trang Phi Dư nghe lỏm được mấy tình tiết rất mặn mà, đang mong ngóng muốn thử từng cái trên người Trần Trác. Anh khoái nói mấy câu suồng sã hơn trước, đặc biệt là thích ngắm khuôn mặt ngại ngùng và bối rối của Trần Trác khi vừa nghe xong mấy câu nói trần trụi của anh, thêm vẻ quyến rũ và phóng đãng lúc động tình, đó là thứ khiến Tống Lãng Huy hưng phấn nhất.
Giọng Tống Lãng Huy trên giường trầm thấp hơn bình thường, còn thích gọi tên Trần Trác, mới nãy vào được mấy phân là hít sâu một hơi bảo:
– A Trác, em đang hút anh này.
Trần Trác vừa mắc cỡ vừa muốn cáu, định chặn miệng cho anh khỏi nói nữa. Thế là cậu dướn người lên hôn anh, nhưng như vậy chỗ giao hợp lại dấn thêm một tấc nữa. Tống Lãng Huy vào sâu hơn, vì sự kích thích đột ngột này mà suýt nữa là bắn. Hình như Trần Trác càng căng thẳng thì cửa mình cắn càng thêm chặt, Tống Lãng Huy bị cậu siết lấy nên cũng bỏ quên luôn tiết tấu lúc nãy, bắt đầu dùng sức. Bàn tay mân mê điểm đỏ trước ngực Trần Trác, anh muốn Trần Trác vì anh mà mất khống chế, mất luôn cả hồn phách.
Tuy ở trên giường Trần Trác sẽ không phụ họa mấy câu thiếu đứng đắn của anh, nhưng thật ra cơ thể lại rất cởi mở. Tống Lãng Huy liên tục thay đổi tư thế giao hoan. Mấy ngày trời mưa to mùa hạ, hai người chả thèm mở máy lạnh, cứ thế mà quần nhau hết nửa đêm, chiếc ga giường mới thay nhân dịp Trần Trác mới dọn vào trở thành một mớ hỗn độn.
Tống Lãng Huy bế Trần Trác đi rửa ráy, ý thức Trần Trác rệu rã, cơ thể cũng chẳng còn sức. Cậu nằm xụi lơ trên vai anh, ôm lấy cổ anh, trọng lượng toàn thân đều đổ dồn vào người Tống Lãng Huy, y như một đứa trẻ vậy. Tống Lãng Huy nhìn mà lòng mềm nhũn, cọ cằm lên trán cậu, thì thào nói:
– A Trác ngoan quá, hôm nay A Trác vừa chặt vừa mềm.
Trần Trác buồn ngủ díp cả mắt nhưng vẫn còn tí da mặt, nghiêng đầu vùi vào trong ngực Tống Lãng Huy, không thèm để ý đến anh nữa, nhưng trong lòng lại thấy bình yên vô bờ. Cậu sẵn lòng giao phó hết tất cả những gì của mình cho Tống Lãng Huy, ỷ lại cả thân xác và trái tim mình cho anh.
Đến lần cuối cùng Tống Lãng Huy bắn vào bên trong, anh nằm trong bồn tắm, để Trần Trác vịn thành bồn đối lưng với mình. Từng tấc da thịt của hai đứa dán chặt lấy nhau, ngón tay của Tống Lãng Huy lẻn từ từ từng chút một vào “cái miệng nhỏ” đang khép chặt, đút cả nước vào, lấy danh nghĩa tẩy rửa nhưng thật ra là để làm loạn, khi chạm tới điểm còn xấu xa ấn vào. Sau cuộc yêu là lúc cơ thể Trần Trác nhạy cảm nhất, vừa mệt lả vừa buồn ngủ, thế nên không buồn nhịn tiếng rên rỉ nữa.
Nhìn thấy chất nhầy trắng của mình chảy ra từ cánh cửa đo đỏ của Trần Trác là anh đã thấy sướng mắt lắm rồi, thêm cả tiếng rên động tình lúc này của cậu, Tống Lãng Huy lại cứng lên. Trong không gian nhỏ hẹp như bồn tắm, khối thịt cứng lên tì ngay sát kẽ mông Trần Trác.
Tống Lãng Huy dùng nước nóng và chất nhầy trước đó xoa nơi ấy của Trần Trác càng thêm mềm mại. Động tác của mình càng dịu dàng bao nhiêu thì lại bị giày vò bấy nhiêu, nơi ấy nhiều lần co rút lại. Tống Lãng Huy thấy hòm hòm rồi rồi xoay người Trần Trác lại, làm nước bắn tung tóe ra ngoài bồn. Anh nhắm chuẩn vị trí, đè vai Trần Trác xuống để mình ngồi thẳng lên, cây thịt vừa dài vừa thô cắm thẳng vào trong mà không trải qua bất kỳ công đoạn chuyển tiếp nào, được “cái bọc” ấm nóng ôm chặt lấy.
Trần Trác chưa bao giờ chịu kích thích đến mức này, cửa sau vừa chặt cứng vừa nóng ran, “thằng đệ” phất cờ từ nãy giờ liên tục tuôn dịch. Nước mắt sinh lý tèm nhem khắp mặt, nhưng cánh tay cậu vẫn ghì chặt cổ Tống Lãng Huy. Lần này anh không nói những câu tục tĩu nữa, chỉ thấy cái người trước mắt mình đây có thương bao nhiêu cũng không đủ, liên tục hôn cậu. Phía dưới kịch liệt bao nhiêu thì những chiếc môi hôn lại dịu dàng bấy nhiều, tiếng nước dập dìu trong bồn hòa cùng âm thanh giao hợp và tiếng thở dốc của hai người, vừa hoang đường vừa dai dẳng.
Lúc này Tống Lãng Huy cần gì men rượu nữa, chỉ muốn mãi tắm mình trong bể nồng nàn này mà thôi.
Có người trong giới liên hệ Hứa Minh Kiến muốn mua kịch bản này để chuyển thể thành phim điện ảnh. Hứa Minh Kiến thành thật trả lời kịch bản này không phải là do anh viết, người kia vừa nghe đã khoái càng thêm khoái: Từ lâu đã biết Hứa Minh Kiến là người không dễ dao động, nhưng mà có thể bàn chuyện hợp tác với người “học trò” mà Hứa Minh Kiến huấn luyện ra, viết mấy cái kịch bản quảng cáo và phim truyền hình tầm trung cũng hay rồi.
Hứa Minh Kiến truyền đạt y nguyên xi cho Trần Trác, thế mà ngay lập tức cậu hỏi ngược lại ý kiến của anh.
Bản thân Hứa Minh Kiến không có tí hứng thú nào với những lời mời thương mại, nhưng cũng phân tích khách quan cho Trần Trác nghe:
– Bây giờ mà bắt đầu viết kịch bản phim thì thật sự rất lãng phí, em phải biết là, có một số “linh khí” đã mất đi là không bao giờ quay trở lại được nữa. Nhưng cơ hội lần này khá là tốt, công ty này cũng thuộc dạng đàng hoàng trong giới, nếu bọn họ có kịch bản quảng cáo gì đó thì em cũng có thể nhận để thử sức – Hứa Minh Kiến nói xong lại tỏ vẻ ngập ngừng, như thể sợ mình sẽ nghe được một đáp án không vừa ý nên đánh thượt một hơi mới hỏi tiếp – Vừa nãy anh nói rồi đấy, bọn họ muốn mua bản quyền “Pha lê trong sáng” của em, em nghĩ thế nào?
Trần Trác lắc đầu không chút do dự:
– Em sẽ không đưa kịch bản này cho bất cứ ai.
Tinh túy của kịch bản này ngoài nội dung và lời thoại thì còn có quãng thời gian vắt ngang nó, một đoàn kịch chứa chan niềm vui và đam mê, tập luyện ngày đêm, còn có cả cái nắm tay lúc chào khán giả của cậu và Tống Lãng Huy nữa.
Hứa Minh Kiến thở phào nhẹ nhõm, còn tỏ ra như mình đã sớm biết câu trả lời này rồi:
– Xem như anh không nhìn nhầm nhóc!
Một học kỳ Trần Trác cũng chỉ viết hai kịch bản quảng cáo, một là kem đánh răng, hai là chocolate. Thời gian còn lại cậu vẫn ngâm mình trong rạp kịch, viết câu chuyện mới tập kịch mới. Nếu như Hứa Minh Kiến viết được câu chuyện nào hay thì Trần Trác cũng sẽ nhận một vai phụ trong đó.
Có lẽ môi trường quen thuộc đem tới cảm giác an tâm, hoặc cũng có thể nhờ kinh nghiệm diễn tập trước đó, lần đầu cậu lên sân khấu tuy vẫn còn hơi sượng nhưng chỗ nào cần bộc phát thì cũng có thể hoàn thành xuất sắc, nói chung là khuyết điểm không che được ưu điểm.
Sau khi kết thúc buổi diễn, Hứa Minh Kiến khen cậu:
– Nhóc con này viết cũng được mà diễn cũng giỏi đấy chứ – Anh ngừng giọng một lúc rồi tăng thêm vẻ trịnh trọng – Nhưng em tuyệt đối đừng có mà đi diễn đấy, bây giờ lắm kẻ biết diễn rồi, em thử tìm đại một đoàn phim nào mà xem, ngoài cửa có tới mười mấy diễn viên quần chúng, ai ai cũng biết diễn. Nhưng thời đại bây giờ lại quá hiếm người viết hay, em đừng lãng phí tài múa bút của mình.
Trần Trác khi đó chưa từng nghĩ đến chuyện đi đóng phim, câu này cậu chỉ nghe thôi chứ chẳng hề có suy nghĩ gì.
Thời gian Tống Lãng Huy ở trong đoàn kịch mỗi ngày một ngắn, Hứa Minh Kiến hiểu cái chí của Tống Lãng Huy không nằm ở đây. Trong mắt anh, thứ Tống Lãng Huy muốn quá phàm tục, quá chính thống, cũng vì thế mà Hứa Minh Kiến ưng cậu bạn Trần Trác Tống Lãng Huy giới thiệu hơn. Theo Hứa Minh Kiến thấy, Tống Lãng Huy và Trần Trác là một trời một vực, thứ hai đứa thích và thứ hai đứa muốn không có một điểm chung nào. Thế mà hai đứa này lại có thể thành một đôi, đúng là tình yêu kỳ dị.
Thế là Trần Trác và Tống Lãng Huy lại chuyển sang gặp nhau ở hội trường nhỏ, phương án trùng tu lại hội trường nhỏ đã được lên kế hoạch từ đời nào, thế mà mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Khi Trần Trác từ rạp kịch về thì thường hơn mười một giờ, mà hôm nay còn muộn hơn. Cậu mới vừa nghĩ ra một câu chuyện mới, thảo luận với Hứa Minh Kiến quên mất cả thời gian. Ngó đồng hồ thấy mười một giờ bốn mươi, sợ Tống Lãng Huy đợi lâu nên cậu mặc mưa lất phất chạy vội về trường.
Đúng là Tống Lãng Huy đã ngồi trong hội trường nhỏ, nhưng có vẻ như đợi chưa lâu lắm, trên tóc vẫn còn những hạt mưa đọng lại. Trông anh không giống như đã đợi ở trường từ lâu hay là mới từ đoàn phim về, hai má anh phiếm đỏ, Trần Trác không nghĩ nhiều, thấy Tống Lãng Huy là hưng phấn kể:
– Hôm nay em nghĩ ra một câu chuyện mới tên “Quýt rực rỡ”, em thấy nó còn hay hơn “Pha lê trong sáng” nữa, tiếc là anh không diễn nam chính.
Cậu nói xong mới ghé lại gần Tống Lãng Huy, không khí phảng phất mùi bia rượu và thuốc lá trộn tạp vào nhau. Trần Trác phanh gấp những lời mình định kể về kịch bản, chuyển sang hỏi anh bằng giọng hoang mang:
– Anh đi uống rượu à?
Dường như Tống Lãng Huy cảm thấy đây là một câu không đáng để hỏi, nên giải thích:
– Dạo này Trang Phi Dư không định đi học nữa, bố nó đập tiền cho nó mở quán bar, hôm nay khai trương nó mời cả bọn tới chơi, uống không bao nhiêu hết, đến góp mặt cho sôi động thôi.
Trước giờ Trần Trác không thích Trang Phi Dư, càng không thích Tống Lãng Huy dính đến bia rượu thuốc lá, nhưng cậu cũng hiểu đây không phải chuyện sai trái, bản thân cậu không thích không có nghĩa là cũng bắt buộc Tống Lãng Huy phải theo ý mình. Hai đứa đã không còn mười tám tuổi nữa rồi, Tống Lãng Huy có những bữa tiệc, có những cuộc xã giao riêng, hai đứa không thể chỉ uống nước ngọt và ăn hoa quả cùng làm bài tập hết một buổi tối được.
Tâm trạng kích động vì kịch bản mới từ từ lắng xuống, cậu không nói được cảm xúc lúc này của mình là gì, là thất vọng ư? Nhưng chuyện này có gì đâu để mà thất vọng? Cuối cùng cậu vẫn chọn không nói, chuyển sang chủ đề nào đó không mặn không nhạt, hôm đó trước khi về cậu chỉ bảo:
– Anh hút thuốc uống rượu… Không phải là em nói chuyện này không đúng, nhưng mà phải có mức độ, phải giữ gìn sức khỏe của mình.
Tống Lãng Huy ăn kẹo bạc hà nãy giờ, nửa tiếng đồng hồ mà ngốn hết nửa hộp, khi hôn Trần Trác cũng chẳng có mùi thuốc là hay rượu bia gì nữa. Tuy anh cảm thấy Trần Trác lo lắng hơi quá, nhưng cũng biết Trần Trác quan tâm mình nên anh sẵn lòng hưởng dụng nó, trao nhau nụ hôn tạm biệt xong, anh híp mắt cười bảo:
– Rõ rồi ạ Tống phu nhân.
Nghỉ hè Trần Trác về nhà, Tống Lãng Huy ở lại quay phim, ở trong đoàn gần hai tháng trời. Khi không có Trần Trác, hầu hết thời gian nghỉ ngơi của anh đều dành cho quán bar của Trang Phi Dư. Mấy cậu trai hai mươi mấy tuổi đầu không có sức kháng cự với bia rượu và quán bar. Mà địa bàn của Trang Phi Dư thì lại càng an toàn và bí mật, giờ cũng bắt đầu thịnh hành kiểu thợ săn ảnh theo rình mọi lúc mọi nơi, mấy khi có được không gian riêng tư, bọn họ muốn làm gì cũng được. Trang Phi Dư lại là kẻ biết chơi bời, muốn chơi gì nó cũng cung cấp.
Lâu lắm rồi Tống Lãng Huy chưa cảm thấy thoải mái và thư thái như vậy, thậm chí anh còn nghi ngờ mình dậy thì muộn. Lúc ở bên Trần Trác đương nhiên là cũng thoải mái, nhưng không giống bầu không khí lúc này, ở đây có thêm chút buông thả và sảng khoái. Hồi lớp 10 sau khi làm bạn với Trần Trác, tính cách hoang dại khi chơi với Trang Phi Dư bị trói lại, thậm chí trước mặt Trần Trác anh còn cố gắng không nói bậy, dù lên đại học thoát khỏi kìm cặp của bố mẹ nhưng hình như bây giờ lại chuyển thành bị Trần Trác trông chừng. Thêm cả bây giờ ngày càng được công chúng quan tâm, ở những nơi công cộng thường phải chú ý quy củ, không được để xảy ra sơ suất gì. Giờ tự dưng có được một nơi tha hồ phóng túng, có men rượu có âm nhạc, nên anh càng thả phanh, cứ như những ngày mười ba mười bốn tuổi theo bọn Trang Phi Dư xem đua xe, học đòi hút thuốc.
Tống Lãng Huy không cảm thấy chuyện này có gì là sai. Anh cũng không phải kẻ nát rượu, càng tuyệt đối không dính vào mạidâm, cờ bạc, hay thuốcphiện, thậm chí vì đang quay phim sợ sưng mặt nên thỉnh thoảng cũng không uống rượu. Anh chỉ thích không khí ấy, không cần phải quy củ quy tắc gì cả, cũng không cần phải để ý đến cảm xúc của người yêu mình thế nào.
Vì thế suốt cả kỳ nghỉ hè, Tống Lãng Huy cứ quay phim xong là đều chạy đi đóng họ cho quán bar của Trang Phi Dư. Mới đầu Trang Phi Dư còn tìm cho anh mấy cô tay vịn uống rượu cùng, thấy Tống Lãng Huy tỏ ra bực bội thì đuổi mấy nhỏ đi ngay, cười đểu giả hỏi Tống Lãng Huy:
– Không thích mấy em gái á, thế tìm em trai hay anh trai cho mày nhá?
Tống Lãng Huy cười tẩn cho nó một đấm, chửi:
– Lại nói vớ vẩn, thấy mày ngày nào cũng chị em gái với anh em trai, bảo mẹ mày sinh cho đứa nữa đi.
Trang Phi Dư ngồi lại gần, cánh tay đặt ra sau ghế, như đang vây Tống Lãng Huy lại, mặt điềm nhiên:
– Sao thế, cái thằng người yêu học giỏi của mày không phải anh em trai chứ chẳng lẽ chị em gái à? Là kiểu em gái ở trên giường mặc đồ nữ cho mày chịch hả?
Tống Lãng Huy không biết tại sao lại không muốn nhắc tới Trần Trác ở những nơi như thế này, càng không thích Trang Phi Dư nói bậy về cậu, nhưng anh không muốn phá vỡ bầu không khí nên đốp lại:
– Liên quan đ* gì đến mày, bớt lắm mồm đi, mày chỉ cần biết tao là anh trai mày là được.
Trang Phi Dư thuận thế ngã và lòng Tống Lãng Huy, nằm lên đùi anh ngẩng đầu lên đùa:
– Vậy anh trai có muốn chịch em không nà?
Tống Lãng Huy không nghĩ nhiều, chỉ xem như Trang Phi Dư nói đùa quá trớn, anh đẩy nó ra:
– Cút mẹ mày đi, đi mà ngủ với mấy em gái múa dân tộc của mày đấy.
Trang Phi Dư lại cố tình không muốn buông tha, cũng chả phiền khi bị Tống Lãng Huy đẩy, ngồi dậy tợp miếng rượu rồi hỏi tiếp:
– Sao mày không dẫn học sinh giỏi của mày tới đây chơi? Có phải học sinh ngoan của mày tối đến còn phải ở nhà làm bài tập không hả? Có uống sữa tươi trước khi ngủ, khi lên giường cũng chỉ có thể dùng một tư thế cố định không hả? Ê tao nói này, lúc nó lên giường với mày có phải cũng học thuộc bảng tuần hoàn nguyên tố không hả? Có phải lúc mày đâm vào thì nó sẽ đọc “Khi nào cần may áo giáp sắt nhớ sang phố hỏi cửa hàng á phi âu” không?
Đến cả một câu bông đùa đầy dâm dục hay thậm chí là chuyện chăn gối mà đám Trang Phi Dư này nói ra cứ như hỏi thời tiết hôm nay thế nào vậy. Tống Lãng Huy từng nghe thằng bạn hư hỏng Châu Lưu Thâm của Trang Phi Dư kể về cảm giác ngất ngây khi lên giường với cô nàng bên viện múa. Thậm chí là nó bắt người ta dùng miệng đeo bao cho nó như thế nào, cơ thể mềm mịn ra sao, uốn thành tư thế mà người bình thường khó có thể tưởng tượng như thế nào nó cũng kể rất chi tiết, chỉ thiếu điều quay video cho mọi người xem. Cách Châu Lưu Thâm miêu tả rất hèn hạ, có mấy thằng bị hắn ta kích thích mà n*ng tình, lôi đứa con gái ngồi cạnh ra hôn, tay mò cả vào áo người ta. Bản thân Tống Lãng Huy không có phản ứng với chuyện nam nữ, giờ cũng chỉ nhấm hớp rượu thôi.
Khi Tống Lãng Huy làm khán giả thì không thấy chói tai, anh sẽ không bao giờ nói những câu này, cũng không tán đồng cách tụi nó làm, nhưng anh hiểu giới hạn của tụi nó. Bình thường cả đám nói cười như vậy chứ men say vào bụng là quên hết, nhưng bây giờ người bị đem ra chế nhạo đổi thành Trần Trác, đặc biệt là Trang Phi Dư cứ nhai nhải liên tục, Tống Lãng Huy thấy ghê tởm tột bậc, không muốn ở lại cùng nó thêm phút nào nữa.
A Trác của anh không nên bị đặt vào những cuộc đối thoại bẩn thỉu này. Tống Lãng Huy chả thèm nể mặt Trang Phi Dư, nhịn lắm mới không cho nó no đòn, nhưng chai rượu và ly thủy tinh trên bàn đều bị dạt hết xuống sàn, bể loảng xoảng. Hơn nửa khách khứa trong quán đều im thin thít nhìn họ, Tống Lãng Huy chẳng buồn dừng bước, chỉ quăng lại một câu:
– Thằng thần kinh.
Trang Phi Dư không ngăn lại, đợi Tống Lãng Huy ra ngoài còn đứng dậy cười cười, nâng ly rượu với những cặp mắt tò mò đang nhìn về phía bên này. Sáng hôm sau Trang Phi Dư gọi điện thoại tới xin lỗi Tống Lãng Huy, nó nói:
– Biết rồi, anh trai đó là người anh yêu quý nhất chứ gì, không phải là người mặc cho tụi em mang ra đùa. Đợi chừng nào ảnh quay về, em nhất định sẽ mời hai anh bữa cơm. Tống Lãng Lãng à, mày có mỹ nhân rồi bỏ quên huynh đệ, tao cũng đau lòng lắm đấy.
Chả mấy khi Trang Phi Dư nhún nhường như vậy, với lại làm bạn bè nhiều năm, Tống Lãng Huy cũng chẳng để bụng nữa. Tuy nói chuyện trong điện thoại lạnh lùng nhưng được dăm ba bữa vẫn tới “điểm danh” hàng ngày tại quán bar.
Có những khi buổi nhậu kết thúc, hoặc là vừa ra khỏi không gian âm nhạc xập xình, Tống Lãng Huy sẽ có cảm giác lạc lõng và thẫn thờ, anh ham mê sự phóng túng và niềm vui khi được đắm chìm trong nó, nhưng khi anh bình tĩnh suy nghĩ lại thì cũng không chắc đây có phải thứ mình thật sự muốn hay không. Chuyện quán bar và những cảm xúc phức tạp ấy anh không hé môi nửa lời với Trần Trác, anh thường tìm lúc rảnh trên đường từ đoàn phim về quán bar để gọi cho Trần Trác, có hôm nào quên thì hôm sau sẽ giải thích là quay phim bận quá. Trần Trác cũng chẳng nghi ngờ gì, chỉ hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh phải nghỉ ngơi, khi nào mệt quá không cần gọi điện thoại cũng được.
Nói dối nhiều thành ra Tống Lãng Huy cũng trở nên lì lợm, anh bụng bảo dạ đó chỉ là mình không muốn Trần Trác nghĩ nhiều.
Tống Lãng Huy thầm nhủ, chắc khi nào Trần Trác quay lại thì anh có thể cai được, ở bên Trần Trác tuy bị đóng khung trong lối sinh hoạt quy củ, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể tìm được những niềm vui mà men say không thể đem tới.
Giữa tháng Tám Trần Trác mua một cái laptop, hai người chuyển từ gọi điện thoại sang gọi video, Tống Lãng Huy đều cố gắng về chung cư trước mười hai giờ, nhưng đối với một người làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như Trần Trác thì thời gian đó cũng đã là quá muộn rồi. Trần Trác vẫn chưa biết thật ra ngày nào anh cũng quay xong lúc bảy, tám giờ, mười hai giờ là từ quán bar về. Trần Trác nhìn quầng thâm ngày càng đậm của Tống Lãng Huy, tưởng anh quay phim cực khổ đến tận mười hai giờ, Trần Trác cũng hiểu diễn viên không thể tự chủ được thời gian, thế nên ngày nào cũng cố gắng gượng tới mười hai giờ hơn để trò chuyện video cùng anh, còn sợ nói nhiều sẽ ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của anh.
Vốn dĩ đồng hồ sinh hoạt của Trần Trác rất chuẩn, đến giờ là buồn ngủ. Có một lần thấy sắc mặt Tống Lãng Huy đo đỏ, tưởng là anh chạy vội về để gọi video cho mình, nên cố dướn mí mắt lên bảo:
– Anh quay xong về nhà nhớ phải chú ý an toàn, đừng chạy vội về, tuyệt đối không được lái xe quá nhanh. Em không vội ngủ đâu, mười hai giờ với một hai giờ không khác biệt gì cả, trong lúc đợi anh em có thể viết kịch bản mà.
Tống Lãng Huy dòm gương mặt rõ ràng đang buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn cố gắng kiên trì gọi video cho anh hằng tối rồi còn thông cảm cho anh, anh thấy hơi hổ thẹn. Anh hy vọng Trần Trác mau quay lại thì anh có thể thoát khỏi cuộc sống phóng túng này, vì thế nhân cơ hội đó anh làm nũng:
– Vậy năm học sau em sang sống với anh được không? Ngủ chung với em anh ngủ ngon lắm.
Năm hai đại học vừa khai giảng thì Trần Trác kéo hai vali dọn vào nhà của Tống Lãng Huy.
Ban đầu hai đứa mới bắt đầu ở chung, nhìn đâu cũng hoang lạ và ngọt ngào. Ngày Trần Trác mới dọn vào Tống Lãng Huy đã đè cậu ra xơi một trận, cả kỳ nghỉ hè anh ở trong quán bar của Trang Phi Dư nghe lỏm được mấy tình tiết rất mặn mà, đang mong ngóng muốn thử từng cái trên người Trần Trác. Anh khoái nói mấy câu suồng sã hơn trước, đặc biệt là thích ngắm khuôn mặt ngại ngùng và bối rối của Trần Trác khi vừa nghe xong mấy câu nói trần trụi của anh, thêm vẻ quyến rũ và phóng đãng lúc động tình, đó là thứ khiến Tống Lãng Huy hưng phấn nhất.
Giọng Tống Lãng Huy trên giường trầm thấp hơn bình thường, còn thích gọi tên Trần Trác, mới nãy vào được mấy phân là hít sâu một hơi bảo:
– A Trác, em đang hút anh này.
Trần Trác vừa mắc cỡ vừa muốn cáu, định chặn miệng cho anh khỏi nói nữa. Thế là cậu dướn người lên hôn anh, nhưng như vậy chỗ giao hợp lại dấn thêm một tấc nữa. Tống Lãng Huy vào sâu hơn, vì sự kích thích đột ngột này mà suýt nữa là bắn. Hình như Trần Trác càng căng thẳng thì cửa mình cắn càng thêm chặt, Tống Lãng Huy bị cậu siết lấy nên cũng bỏ quên luôn tiết tấu lúc nãy, bắt đầu dùng sức. Bàn tay mân mê điểm đỏ trước ngực Trần Trác, anh muốn Trần Trác vì anh mà mất khống chế, mất luôn cả hồn phách.
Tuy ở trên giường Trần Trác sẽ không phụ họa mấy câu thiếu đứng đắn của anh, nhưng thật ra cơ thể lại rất cởi mở. Tống Lãng Huy liên tục thay đổi tư thế giao hoan. Mấy ngày trời mưa to mùa hạ, hai người chả thèm mở máy lạnh, cứ thế mà quần nhau hết nửa đêm, chiếc ga giường mới thay nhân dịp Trần Trác mới dọn vào trở thành một mớ hỗn độn.
Tống Lãng Huy bế Trần Trác đi rửa ráy, ý thức Trần Trác rệu rã, cơ thể cũng chẳng còn sức. Cậu nằm xụi lơ trên vai anh, ôm lấy cổ anh, trọng lượng toàn thân đều đổ dồn vào người Tống Lãng Huy, y như một đứa trẻ vậy. Tống Lãng Huy nhìn mà lòng mềm nhũn, cọ cằm lên trán cậu, thì thào nói:
– A Trác ngoan quá, hôm nay A Trác vừa chặt vừa mềm.
Trần Trác buồn ngủ díp cả mắt nhưng vẫn còn tí da mặt, nghiêng đầu vùi vào trong ngực Tống Lãng Huy, không thèm để ý đến anh nữa, nhưng trong lòng lại thấy bình yên vô bờ. Cậu sẵn lòng giao phó hết tất cả những gì của mình cho Tống Lãng Huy, ỷ lại cả thân xác và trái tim mình cho anh.
Đến lần cuối cùng Tống Lãng Huy bắn vào bên trong, anh nằm trong bồn tắm, để Trần Trác vịn thành bồn đối lưng với mình. Từng tấc da thịt của hai đứa dán chặt lấy nhau, ngón tay của Tống Lãng Huy lẻn từ từ từng chút một vào “cái miệng nhỏ” đang khép chặt, đút cả nước vào, lấy danh nghĩa tẩy rửa nhưng thật ra là để làm loạn, khi chạm tới điểm còn xấu xa ấn vào. Sau cuộc yêu là lúc cơ thể Trần Trác nhạy cảm nhất, vừa mệt lả vừa buồn ngủ, thế nên không buồn nhịn tiếng rên rỉ nữa.
Nhìn thấy chất nhầy trắng của mình chảy ra từ cánh cửa đo đỏ của Trần Trác là anh đã thấy sướng mắt lắm rồi, thêm cả tiếng rên động tình lúc này của cậu, Tống Lãng Huy lại cứng lên. Trong không gian nhỏ hẹp như bồn tắm, khối thịt cứng lên tì ngay sát kẽ mông Trần Trác.
Tống Lãng Huy dùng nước nóng và chất nhầy trước đó xoa nơi ấy của Trần Trác càng thêm mềm mại. Động tác của mình càng dịu dàng bao nhiêu thì lại bị giày vò bấy nhiêu, nơi ấy nhiều lần co rút lại. Tống Lãng Huy thấy hòm hòm rồi rồi xoay người Trần Trác lại, làm nước bắn tung tóe ra ngoài bồn. Anh nhắm chuẩn vị trí, đè vai Trần Trác xuống để mình ngồi thẳng lên, cây thịt vừa dài vừa thô cắm thẳng vào trong mà không trải qua bất kỳ công đoạn chuyển tiếp nào, được “cái bọc” ấm nóng ôm chặt lấy.
Trần Trác chưa bao giờ chịu kích thích đến mức này, cửa sau vừa chặt cứng vừa nóng ran, “thằng đệ” phất cờ từ nãy giờ liên tục tuôn dịch. Nước mắt sinh lý tèm nhem khắp mặt, nhưng cánh tay cậu vẫn ghì chặt cổ Tống Lãng Huy. Lần này anh không nói những câu tục tĩu nữa, chỉ thấy cái người trước mắt mình đây có thương bao nhiêu cũng không đủ, liên tục hôn cậu. Phía dưới kịch liệt bao nhiêu thì những chiếc môi hôn lại dịu dàng bấy nhiều, tiếng nước dập dìu trong bồn hòa cùng âm thanh giao hợp và tiếng thở dốc của hai người, vừa hoang đường vừa dai dẳng.
Lúc này Tống Lãng Huy cần gì men rượu nữa, chỉ muốn mãi tắm mình trong bể nồng nàn này mà thôi.