Mài Giũa - Trang 2
Chương 3
Họa hoằn lắm cuối tuần Tống Lãng Huy mới về nhà bố mẹ một lần.
Mẹ anh, quý bà Chương Nhân Ỷ, thời son trẻ đã càn quét khắp các lễ trao giải long trọng, thêm cả danh hiệu ảnh hậu, sau này gả cho một nam diễn viên trẻ nổi tiếng nhất thời đại ấy, Tống Cảnh. Năm Tống Lãng Huy mười một tuổi, tuy bà Chương vẫn còn bịn rịn với màn ảnh nhưng mà vẫn kiên quyết dừng đóng phim.
Tuy Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ quy ẩn giang hồ từ lâu nhưng cũng không thể bỏ qua sự rầm rộ ở buổi lễ trao giải đêm hôm trước. Tống Lãng Huy ăn sáng xong nằm trên sô pha xem Weibo, quả nhiên trong phần bình luận đã có fan của Trần Trác tới móc mỉa anh, hậu quả là bị fan của anh chửi lại.
Anh đổi sang tài khoản phụ, chia sẻ một hai tin có liên quan đến sự kiện Trần Trác đoạt giải, tiện thể sang Weibo phụ của mình nhấn like cho những bình luận mà fan Trần Trác khen Trần Trác, còn hùa theo trả lời “Nói đúng lắm, Trác nhà chúng ta không thua kém ai hết!”
Nhưng quý bà Chương thì lại phẫn nộ bất bình:
– Phim hay như thế đáng lẽ phải là của con, nếu không phải tại con… Hầy, lần này thì hay rồi, bao nhiêu cái tốt bị nó chiếm hết.
Bố mẹ Tống Lãng Huy đều biết về quá khứ của anh và Trần Trác, cũng vì chuyện ngày xưa mà Chương Nhân Ỷ rất xót con trai, luôn cho rằng Trần Trác là người lạnh lùng nhẫn tâm.
Tống Cảnh đang đọc báo, nghe thế thì bảo:
– Bà Chương à, chuyện nào ra chuyện đó chứ, tôi xem trailer bộ phim đó rồi, Trần Trác diễn ổn phết đấy.
Tống Lãng Huy cười khì nhìn bà Chương tức giận sau đó ông Tống phải khuyên nhủ kèm thêm dỗ dành.
… Có người thảo luận về Trần Trác với anh, lúc nào anh cũng vui cả, dù là thảo luận cái gì đi nữa.
Hai người quả thật đã chia tay rất lâu rồi, cư dân mạng trẻ tuổi hoàn toàn không biết gì về chuyện của hai người. Hôm đó bắt gặp cô trợ lý của Trần Trác trên hành lang, coi mòi cô nàng cũng không hay điều chi. Được người ta nhớ tới khúc mắc giữa mình và Trần Trác, Tống Lãng Huy rất thích thú.
Phim mới của anh gần đây đang chạy tiến độ, cả đoàn phim ai cũng thức thâu đêm. Anh ra ở riêng cũng rất bận rộn, bà Chương thấy con trai gần đây lại gầy đi thì xót không chịu được, dặn dò anh phải giữ sức khỏe.
– Phải rồi Lãng Lãng à, sắp tới ngày kiểm tra định kỳ rồi đấy, cuối tháng có bận đến mấy cũng phải xin nghỉ, mẹ đi cùng con.
Tống Lãng Huy biết hết ưu phiền của mẹ nên ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Tống Lãng Huy vừa tới phim trường là bắt đầu vào quay luôn. Nửa đêm quay xong cảnh về phòng trang điểm, còn chưa kịp tẩy trang thì cô trợ lý đã hớt hải chạy tới:
– Anh Tống, tổng giám đốc Phương bên Kỳ Lạc mới vừa gọi điện cho anh, bảo anh mau chóng gọi lại.
Kỳ Lạc là một công ty quản lý nghệ sĩ, Phương Dĩ Minh hơn Tống Lãng Huy mười tuổi, nhưng chỉ ra mắt muộn hơn bố mẹ Tống Lãng Huy vài năm thôi. Ngày xưa thời thanh xuân mơn mởn anh ta lập ra một nhóm hội tụ các nam diễn viên trẻ, nhưng chưa kịp nổi tiếng thì đã tự rút lui để mở công ty quản lý nghệ sĩ. Thời đại đó chưa có nhiều công ty quy mô hóa và chuyên nghiệp hóa, phát triển được đến bây giờ dễ Phương Dĩ Minh còn giàu hơn những minh tinh cùng thời.
Tống Lãng Huy dặn dò trợ lý nếu sau này có điện thoại của Phương Dĩ Minh thì phải thông báo ngay lúc đó cho anh. Đặc quyền này không gì ngoài việc Kỳ Lạc chính là công ty quản lý của Trần Trác.
Giữa Trần Trác và Phương Dĩ Minh cách nhau tận mấy tầng lớp, có giao thiệp thì cũng chỉ là ở mấy cái tiệc cuối năm. Trước giờ cậu không hề hay biết nhất cử nhất động của mình đều có người báo cáo cho sếp lớn, mà sếp lớn thì lại báo cho Tống Lãng Huy.
Gọi điện thoại lại thì bên chỗ Phương Dĩ Minh đang “tận hưởng” cuộc sống về đêm. Tống Lãng Huy kiên nhẫn nghe anh ta khẽ giọng vỗ về người bên gối, rồi loạt soạt vén chăn ngồi dậy. Sau khi xác định được đối phương tiện nói chuyện rồi anh mới lên tiếng trêu ghẹo:
– Chú Phương, chú cũng phải biết chừng mực, nhớ coi sóc sức khỏe đó nha.
Phương Dĩ Minh ra mắt sớm, vai vế cao, nhưng bình thường nói chuyện với Tống Lãng Huy toàn xưng huynh gọi đệ, chỉ thi thoảng Tống Lãng Huy muốn chọc giỡn thì mới gọi “chú Phương”. Phương Dĩ Minh vừa nghe danh xưng này là biết ngay Tống Lãng Huy có mưu đồ. Bình thường hai người chắc chắn sẽ phải đấu võ mồm hết ba phút mới thôi, nhưng tối nay Phương Dĩ Minh tin rằng tin tức mình nghe được có thể đập bấy nhầy tâm trạng của Tống Lãng Huy suốt đêm nay. Hắn lười hơn thua, tung luôn chiêu sát thủ:
– Cậu Tống à, cậu bớt ỷ mình còn trẻ mà làm phách.
– Sao nói thế.
– Hôm nay Trần Trác nói với người đại diện là chuẩn bị yêu đương rồi, bảo người đại diện đánh tiếng trước với truyền thông kia kìa.
Tin tức này đúng thật đã bắt ngay thóp Tống Lãng Huy.
Bên kia điện thoại Phương Dĩ Minh hút được cả nửa điếu thuốc rồi, đang mất kiên nhẫn bởi gió lạnh ngoài ban công, toan mở miệng thì nghe thấy bên kia nhằn ra hai từ nặng nề:
– … Với ai?
À há, biết ngay Tống Lãng Huy hí hửng không quá mười giây mà.
– Đâu ra mà ai, chưa đâu vào đâu cả, chỉ nói là có ý định thế thôi, muốn tìm người phù hợp gì đấy nên mới bảo truyền thông đừng theo chụp. Có khi bây giờ đang tuyển chọn, hay là chú mày cũng đi ứng tuyển đi, xem thử được ngồi vào ghế xem mắt không?
– Xem mắt con khỉ, Phương Dĩ Minh, người ta đang ở chỗ anh, anh trông chừng nghiêm ngặt vào cho em đấy.
Phương Dĩ Minh oan quá là oan, nghệ sĩ công ty muốn yêu đương hẹn hò sao mà hắn kiểm soát được. Với lại gần đây Trần Trác nổi đình nổi đám như thế, làm gì mà chịu cho hắn kiểm soát.
Đùa thì đùa thế chứ Phương Dĩ Minh cũng biết Tống Lãng Huy đau buồn thật. Trong suy nghĩ của Tống Lãng Huy thì anh và Trần Trác chẳng qua chỉ đang ấn nút tạm ngừng thôi, tuy khoảng lặng này là mấy lần ba trăm sáu lăm ngày, nhưng anh không ngờ bây giờ Trần Trác lại then cài chốt cửa để đi diễn một câu chuyện mới với người khác.
– Thật đó Lãng Lãng à, bình thường anh em mình hay cợt nhả nhưng anh cũng là bậc tiền bối của chú mày. Mày đã gọi anh là chú Phương thì mày hãy nghe anh khuyên này, anh có thể trông chừng cho mày được bao lâu? Nếu mày thật sự không buông người ta được thì cũng đừng ngúng nguẩy hờn dỗi nữa. Hãy làm chuyện mày cần làm, ngày nào cũng gửi gắm nỗi lòng ở chỗ anh thì Trần Trác có biết được tâm tư nguyện vọng của mày không.
Phương Dĩ Minh cúp điện thoại, chán chả muốn hứng thêm gió ban công nữa mà chỉ muốn mau chóng chui về chăn ấm. Vừa quay người thì cái người đáng lẽ đang ngủ cũng tỉnh giấc, khoác áo choàng ngủ đứng tựa cửa hỏi hắn:
– Chú à, còn có ai khác gọi chú là, chú, Phương, sao?
Trong câu hỏi còn đượm thêm nét cười, nhưng Phương Dĩ Minh lại rùng mình.
Đã lâu rồi Tống Lãng Huy không uống say. Lần trước ở bệnh viện anh đã hứa với bà Chương là sẽ yêu thương sức khỏe của mình, hoàng tử hộp đêm ngày xưa cũng không còn đi hộp đêm nữa. Những khi xã giao cũng không uống quá ba ly, hết ba ly dù có bị mắng là ngạo mạn vô lễ thì cũng không uống thêm.
Nhưng tối nay anh không thể không uống, có vài điều nếu không mượn men say thì anh không thể nào mở lời được.
Vốn dĩ chạy từ nhà tới phim trường đã quay liền tù tì tới nửa đêm, nhận được điện thoại của Phương Dĩ Minh thì lại uống rượu, thành thử anh say lử cò bợ, còn đau đầu nữa chứ. Lần cuối anh say thế này hình như là trước khi chia tay Trần Trác, khi đó anh vẫn còn háu các loại bar và lounge. Lúc đó bạn đưa anh về nhà, cũng một tay Trần Trác chăm lo cho anh hết.
Bây giờ anh lại say, nhưng Trần Trác thì đang ở đâu rồi?
Ký ức Tống Lãng Huy mang máng quay về. Trần Trác, hình như Trần Trác đi rồi, vào mấy năm trước ư? Hôm đó anh không uống rượu, Trần Trác cũng rất tỉnh táo, em chỉ thông báo với mình: “Chúng ta vẫn nên xa nhau một thời gian đi, tốt cho cả hai”. Anh cho rằng Trần Trác đang nói nhăng nói cuội, nhưng lại không có sức phản bác, chỉ lừ lừ nhìn em thu dọn đồ đạc chuyển ra khỏi nhà, rồi dặn anh tủ thuốc để ở đâu trong nhà, nộp tiền điện nước như thế nào. Cuối cùng em đặt chìa khóa trên bàn, rồi mở cửa dứt vạt bỏ đi.
Trần Trác thu dọn hết một buổi tối, anh cũng ngồi trên bàn trà hết một đêm, càng ngồi càng tỉnh táo.
Trước khi đi Trần Trác thở dài một hơi nhẹ đến nỗi không thể nghe thấy, em bảo mình:
– Sáng mai anh đừng đi học, ngủ một giấc cho khỏe, nhớ phải giữ sức khỏe đấy.
Rõ ràng mọi thứ đều rất yên bình, nhưng Tống Lãng Huy lại cảm thấy như mình bị một con dao cùn cứa suốt một đêm. Trần Trác nhẫn tâm thật, thà là em cãi nhau với mình như trước cũng còn dễ chịu hơn sự điềm tĩnh như lúc này. Vì thế anh lên tiếng:
– Trần Trác, em mà đi thì sau này chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa.
Tống Lãng Huy không nhớ khi đó Trần Trác có đồng ý với mình không, nhưng sau này bọn họ không liên lạc nữa.
Tất cả những buổi lễ có khả năng gặp lại, bọn họ đều không gặp được.
Tất cả những tình huống đáng lẽ phải gặp, bọn họ cũng không gặp được.
Tống Lãng Huy không đếm nổi có bao nhiêu hoạt động anh đứng trên sân khấu nghe MC nói “Xin lỗi mọi người, vì nguyên nhân chung đụng lịch trình nên Trần Trác không thể có mặt ở hoạt động của chúng ta, nhưng hôm nay chúng ta có Tống Lãng Huy, có…”
Thật ra Trần Trác nhẫn tâm hơn anh nhiều lắm.
Anh chỉ giỏi nói miệng thôi, nhưng Trần Trác thì lại làm được.
Tống Lãng Huy quyết định gọi cho Trần Trác. Có một số lời anh đã suy tới tính lui rất lâu rồi. Điều anh muốn nói không chỉ có câu “Chúc mừng” ở bữa mừng công mấy hôm trước. Anh cầm điện thoại lên, không biết mấy năm nay đã đổi bao nhiêu cái điện thoại rồi, trong danh bạ cũng chẳng có tên Trần Trác, nhưng ngón tay anh như có ký ức vậy, chúng bấm thoăn thoắt ra một dãy số.
Thật ra anh cũng không chắc đây có còn là số điện thoại Trần Trác dùng ngày xưa hay không.
Huống hồ bây giờ là năm giờ sáng, chắc em vẫn đang say giấc nồng.
Nhịp tim Tống Lãng Huy dường như át cả tiếng tút tút tự động trong điện thoại.
Bên kia đầu dây vẳng ra câu ngái ngủ lè nhè “Alo”.
Là Trần Trác.
Tống Lãng Huy uống say thật rồi, chẳng nhớ gì mấy câu đã soạn sẵn trong đầu hết. Thậm chí bây giờ anh còn không ý thức được mình đang làm gì, chỉ biết nghe theo con tim mách bảo, mở miệng nói lung tung:
– Trần Trác, Trần Trác, em đừng có yêu đương với ai hết, em là của anh mà, A Trác.
Giọng nói ấy nồng đậm mùi vị tủi thân.
Mẹ anh, quý bà Chương Nhân Ỷ, thời son trẻ đã càn quét khắp các lễ trao giải long trọng, thêm cả danh hiệu ảnh hậu, sau này gả cho một nam diễn viên trẻ nổi tiếng nhất thời đại ấy, Tống Cảnh. Năm Tống Lãng Huy mười một tuổi, tuy bà Chương vẫn còn bịn rịn với màn ảnh nhưng mà vẫn kiên quyết dừng đóng phim.
Tuy Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ quy ẩn giang hồ từ lâu nhưng cũng không thể bỏ qua sự rầm rộ ở buổi lễ trao giải đêm hôm trước. Tống Lãng Huy ăn sáng xong nằm trên sô pha xem Weibo, quả nhiên trong phần bình luận đã có fan của Trần Trác tới móc mỉa anh, hậu quả là bị fan của anh chửi lại.
Anh đổi sang tài khoản phụ, chia sẻ một hai tin có liên quan đến sự kiện Trần Trác đoạt giải, tiện thể sang Weibo phụ của mình nhấn like cho những bình luận mà fan Trần Trác khen Trần Trác, còn hùa theo trả lời “Nói đúng lắm, Trác nhà chúng ta không thua kém ai hết!”
Nhưng quý bà Chương thì lại phẫn nộ bất bình:
– Phim hay như thế đáng lẽ phải là của con, nếu không phải tại con… Hầy, lần này thì hay rồi, bao nhiêu cái tốt bị nó chiếm hết.
Bố mẹ Tống Lãng Huy đều biết về quá khứ của anh và Trần Trác, cũng vì chuyện ngày xưa mà Chương Nhân Ỷ rất xót con trai, luôn cho rằng Trần Trác là người lạnh lùng nhẫn tâm.
Tống Cảnh đang đọc báo, nghe thế thì bảo:
– Bà Chương à, chuyện nào ra chuyện đó chứ, tôi xem trailer bộ phim đó rồi, Trần Trác diễn ổn phết đấy.
Tống Lãng Huy cười khì nhìn bà Chương tức giận sau đó ông Tống phải khuyên nhủ kèm thêm dỗ dành.
… Có người thảo luận về Trần Trác với anh, lúc nào anh cũng vui cả, dù là thảo luận cái gì đi nữa.
Hai người quả thật đã chia tay rất lâu rồi, cư dân mạng trẻ tuổi hoàn toàn không biết gì về chuyện của hai người. Hôm đó bắt gặp cô trợ lý của Trần Trác trên hành lang, coi mòi cô nàng cũng không hay điều chi. Được người ta nhớ tới khúc mắc giữa mình và Trần Trác, Tống Lãng Huy rất thích thú.
Phim mới của anh gần đây đang chạy tiến độ, cả đoàn phim ai cũng thức thâu đêm. Anh ra ở riêng cũng rất bận rộn, bà Chương thấy con trai gần đây lại gầy đi thì xót không chịu được, dặn dò anh phải giữ sức khỏe.
– Phải rồi Lãng Lãng à, sắp tới ngày kiểm tra định kỳ rồi đấy, cuối tháng có bận đến mấy cũng phải xin nghỉ, mẹ đi cùng con.
Tống Lãng Huy biết hết ưu phiền của mẹ nên ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Tống Lãng Huy vừa tới phim trường là bắt đầu vào quay luôn. Nửa đêm quay xong cảnh về phòng trang điểm, còn chưa kịp tẩy trang thì cô trợ lý đã hớt hải chạy tới:
– Anh Tống, tổng giám đốc Phương bên Kỳ Lạc mới vừa gọi điện cho anh, bảo anh mau chóng gọi lại.
Kỳ Lạc là một công ty quản lý nghệ sĩ, Phương Dĩ Minh hơn Tống Lãng Huy mười tuổi, nhưng chỉ ra mắt muộn hơn bố mẹ Tống Lãng Huy vài năm thôi. Ngày xưa thời thanh xuân mơn mởn anh ta lập ra một nhóm hội tụ các nam diễn viên trẻ, nhưng chưa kịp nổi tiếng thì đã tự rút lui để mở công ty quản lý nghệ sĩ. Thời đại đó chưa có nhiều công ty quy mô hóa và chuyên nghiệp hóa, phát triển được đến bây giờ dễ Phương Dĩ Minh còn giàu hơn những minh tinh cùng thời.
Tống Lãng Huy dặn dò trợ lý nếu sau này có điện thoại của Phương Dĩ Minh thì phải thông báo ngay lúc đó cho anh. Đặc quyền này không gì ngoài việc Kỳ Lạc chính là công ty quản lý của Trần Trác.
Giữa Trần Trác và Phương Dĩ Minh cách nhau tận mấy tầng lớp, có giao thiệp thì cũng chỉ là ở mấy cái tiệc cuối năm. Trước giờ cậu không hề hay biết nhất cử nhất động của mình đều có người báo cáo cho sếp lớn, mà sếp lớn thì lại báo cho Tống Lãng Huy.
Gọi điện thoại lại thì bên chỗ Phương Dĩ Minh đang “tận hưởng” cuộc sống về đêm. Tống Lãng Huy kiên nhẫn nghe anh ta khẽ giọng vỗ về người bên gối, rồi loạt soạt vén chăn ngồi dậy. Sau khi xác định được đối phương tiện nói chuyện rồi anh mới lên tiếng trêu ghẹo:
– Chú Phương, chú cũng phải biết chừng mực, nhớ coi sóc sức khỏe đó nha.
Phương Dĩ Minh ra mắt sớm, vai vế cao, nhưng bình thường nói chuyện với Tống Lãng Huy toàn xưng huynh gọi đệ, chỉ thi thoảng Tống Lãng Huy muốn chọc giỡn thì mới gọi “chú Phương”. Phương Dĩ Minh vừa nghe danh xưng này là biết ngay Tống Lãng Huy có mưu đồ. Bình thường hai người chắc chắn sẽ phải đấu võ mồm hết ba phút mới thôi, nhưng tối nay Phương Dĩ Minh tin rằng tin tức mình nghe được có thể đập bấy nhầy tâm trạng của Tống Lãng Huy suốt đêm nay. Hắn lười hơn thua, tung luôn chiêu sát thủ:
– Cậu Tống à, cậu bớt ỷ mình còn trẻ mà làm phách.
– Sao nói thế.
– Hôm nay Trần Trác nói với người đại diện là chuẩn bị yêu đương rồi, bảo người đại diện đánh tiếng trước với truyền thông kia kìa.
Tin tức này đúng thật đã bắt ngay thóp Tống Lãng Huy.
Bên kia điện thoại Phương Dĩ Minh hút được cả nửa điếu thuốc rồi, đang mất kiên nhẫn bởi gió lạnh ngoài ban công, toan mở miệng thì nghe thấy bên kia nhằn ra hai từ nặng nề:
– … Với ai?
À há, biết ngay Tống Lãng Huy hí hửng không quá mười giây mà.
– Đâu ra mà ai, chưa đâu vào đâu cả, chỉ nói là có ý định thế thôi, muốn tìm người phù hợp gì đấy nên mới bảo truyền thông đừng theo chụp. Có khi bây giờ đang tuyển chọn, hay là chú mày cũng đi ứng tuyển đi, xem thử được ngồi vào ghế xem mắt không?
– Xem mắt con khỉ, Phương Dĩ Minh, người ta đang ở chỗ anh, anh trông chừng nghiêm ngặt vào cho em đấy.
Phương Dĩ Minh oan quá là oan, nghệ sĩ công ty muốn yêu đương hẹn hò sao mà hắn kiểm soát được. Với lại gần đây Trần Trác nổi đình nổi đám như thế, làm gì mà chịu cho hắn kiểm soát.
Đùa thì đùa thế chứ Phương Dĩ Minh cũng biết Tống Lãng Huy đau buồn thật. Trong suy nghĩ của Tống Lãng Huy thì anh và Trần Trác chẳng qua chỉ đang ấn nút tạm ngừng thôi, tuy khoảng lặng này là mấy lần ba trăm sáu lăm ngày, nhưng anh không ngờ bây giờ Trần Trác lại then cài chốt cửa để đi diễn một câu chuyện mới với người khác.
– Thật đó Lãng Lãng à, bình thường anh em mình hay cợt nhả nhưng anh cũng là bậc tiền bối của chú mày. Mày đã gọi anh là chú Phương thì mày hãy nghe anh khuyên này, anh có thể trông chừng cho mày được bao lâu? Nếu mày thật sự không buông người ta được thì cũng đừng ngúng nguẩy hờn dỗi nữa. Hãy làm chuyện mày cần làm, ngày nào cũng gửi gắm nỗi lòng ở chỗ anh thì Trần Trác có biết được tâm tư nguyện vọng của mày không.
Phương Dĩ Minh cúp điện thoại, chán chả muốn hứng thêm gió ban công nữa mà chỉ muốn mau chóng chui về chăn ấm. Vừa quay người thì cái người đáng lẽ đang ngủ cũng tỉnh giấc, khoác áo choàng ngủ đứng tựa cửa hỏi hắn:
– Chú à, còn có ai khác gọi chú là, chú, Phương, sao?
Trong câu hỏi còn đượm thêm nét cười, nhưng Phương Dĩ Minh lại rùng mình.
Đã lâu rồi Tống Lãng Huy không uống say. Lần trước ở bệnh viện anh đã hứa với bà Chương là sẽ yêu thương sức khỏe của mình, hoàng tử hộp đêm ngày xưa cũng không còn đi hộp đêm nữa. Những khi xã giao cũng không uống quá ba ly, hết ba ly dù có bị mắng là ngạo mạn vô lễ thì cũng không uống thêm.
Nhưng tối nay anh không thể không uống, có vài điều nếu không mượn men say thì anh không thể nào mở lời được.
Vốn dĩ chạy từ nhà tới phim trường đã quay liền tù tì tới nửa đêm, nhận được điện thoại của Phương Dĩ Minh thì lại uống rượu, thành thử anh say lử cò bợ, còn đau đầu nữa chứ. Lần cuối anh say thế này hình như là trước khi chia tay Trần Trác, khi đó anh vẫn còn háu các loại bar và lounge. Lúc đó bạn đưa anh về nhà, cũng một tay Trần Trác chăm lo cho anh hết.
Bây giờ anh lại say, nhưng Trần Trác thì đang ở đâu rồi?
Ký ức Tống Lãng Huy mang máng quay về. Trần Trác, hình như Trần Trác đi rồi, vào mấy năm trước ư? Hôm đó anh không uống rượu, Trần Trác cũng rất tỉnh táo, em chỉ thông báo với mình: “Chúng ta vẫn nên xa nhau một thời gian đi, tốt cho cả hai”. Anh cho rằng Trần Trác đang nói nhăng nói cuội, nhưng lại không có sức phản bác, chỉ lừ lừ nhìn em thu dọn đồ đạc chuyển ra khỏi nhà, rồi dặn anh tủ thuốc để ở đâu trong nhà, nộp tiền điện nước như thế nào. Cuối cùng em đặt chìa khóa trên bàn, rồi mở cửa dứt vạt bỏ đi.
Trần Trác thu dọn hết một buổi tối, anh cũng ngồi trên bàn trà hết một đêm, càng ngồi càng tỉnh táo.
Trước khi đi Trần Trác thở dài một hơi nhẹ đến nỗi không thể nghe thấy, em bảo mình:
– Sáng mai anh đừng đi học, ngủ một giấc cho khỏe, nhớ phải giữ sức khỏe đấy.
Rõ ràng mọi thứ đều rất yên bình, nhưng Tống Lãng Huy lại cảm thấy như mình bị một con dao cùn cứa suốt một đêm. Trần Trác nhẫn tâm thật, thà là em cãi nhau với mình như trước cũng còn dễ chịu hơn sự điềm tĩnh như lúc này. Vì thế anh lên tiếng:
– Trần Trác, em mà đi thì sau này chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa.
Tống Lãng Huy không nhớ khi đó Trần Trác có đồng ý với mình không, nhưng sau này bọn họ không liên lạc nữa.
Tất cả những buổi lễ có khả năng gặp lại, bọn họ đều không gặp được.
Tất cả những tình huống đáng lẽ phải gặp, bọn họ cũng không gặp được.
Tống Lãng Huy không đếm nổi có bao nhiêu hoạt động anh đứng trên sân khấu nghe MC nói “Xin lỗi mọi người, vì nguyên nhân chung đụng lịch trình nên Trần Trác không thể có mặt ở hoạt động của chúng ta, nhưng hôm nay chúng ta có Tống Lãng Huy, có…”
Thật ra Trần Trác nhẫn tâm hơn anh nhiều lắm.
Anh chỉ giỏi nói miệng thôi, nhưng Trần Trác thì lại làm được.
Tống Lãng Huy quyết định gọi cho Trần Trác. Có một số lời anh đã suy tới tính lui rất lâu rồi. Điều anh muốn nói không chỉ có câu “Chúc mừng” ở bữa mừng công mấy hôm trước. Anh cầm điện thoại lên, không biết mấy năm nay đã đổi bao nhiêu cái điện thoại rồi, trong danh bạ cũng chẳng có tên Trần Trác, nhưng ngón tay anh như có ký ức vậy, chúng bấm thoăn thoắt ra một dãy số.
Thật ra anh cũng không chắc đây có còn là số điện thoại Trần Trác dùng ngày xưa hay không.
Huống hồ bây giờ là năm giờ sáng, chắc em vẫn đang say giấc nồng.
Nhịp tim Tống Lãng Huy dường như át cả tiếng tút tút tự động trong điện thoại.
Bên kia đầu dây vẳng ra câu ngái ngủ lè nhè “Alo”.
Là Trần Trác.
Tống Lãng Huy uống say thật rồi, chẳng nhớ gì mấy câu đã soạn sẵn trong đầu hết. Thậm chí bây giờ anh còn không ý thức được mình đang làm gì, chỉ biết nghe theo con tim mách bảo, mở miệng nói lung tung:
– Trần Trác, Trần Trác, em đừng có yêu đương với ai hết, em là của anh mà, A Trác.
Giọng nói ấy nồng đậm mùi vị tủi thân.