Mài Giũa - Trang 2
Chương 10
Cái “vận đen” 37 điểm của Tống Lãng Huy hình như đã lan tới phim trường luôn rồi.
Mấy cảnh hôm nay anh quay mãi mà không qua, đạo diễn cứ nói anh diễn hơi “lố”, nhìn vào là biết ngay học sinh xuất sắc… dởm.
Quay đến tua thứ năm Tống Lãng Huy cũng không còn kiên nhẫn được nữa. Đạo diễn quen anh từ hồi anh còn đỏ hỏn, cũng biết anh vốn không phải loại ham học, làm sao anh có thể dùng bản năng để đóng một học sinh ưu tú được? Túm một đứa học sinh ưu tú ở trường thực nghiệm đến có khi còn chẳng biết tay với chân nên đặt đâu cho phải nữa là.
May có anh quay phim tốt tính nhắc nhở:
– Lãng Lãng em đừng nóng ruột, thử nghĩ xem bình thường những bạn học tiếp xúc với em ra làm sao, cứ tự nhiên thôi đừng câu nệ quá.
Bạn học bình thường làm sao à? Cúi đầu nhanh như thể sắp ôm bàn múa bút, tư thế viết chữ kỳ quái, viết mạnh tới độ rung bàn, hay là bị giáo viên gọi lên bảng giải bài thì một tay chà mép quần, mặt thì đỏ bừng bừng… Tống Lãng Huy trợn mắt suy nghĩ, học sinh ưu tú được mấy đứa ưa nhìn?
Sau đó anh nhớ tới Trần Trác.
Tính ra sự tiếp xúc giữa hai người cũng chỉ có cái lần Trần Trác đến nhà anh chỉ bài. Khi anh làm bài không nổi nữa thì len lén ngước mắt quan sát người đối diện, cũng là một quyển luyện đề nặng trịch, nhưng thái độ của Trần Trác thì rất thong dong, biểu cảm điềm nhiên, khi nghĩ ra cách giải thì lại ra chiều đắc ý.
Sự đọc hiểu tường tận này khiến Tống Lãng Huy hoài nghi mình đã mắc bệnh nghề nghiệp diễn viên mất rồi. Nhưng bỏ qua suy tưởng quá mức của bản thân, quả thật Trần Trác làm bài tập rất vô tư và tự tin, không băn khoăn cũng không vội vàng. Thậm chí trông cậu không giống như đang làm bài tập, mà là kỳ phùng địch thủ đang phá thế cờ.
Làm bài tập mà “hưởng thụ” như thế thì cũng quái thai thật.
Tống Lãng Huy dành cả buổi chiều ở phim trường xong thì về nhà, mấy khi cả bố mẹ đều có mặt. Chương Nhân Ỷ thấy anh về đã hỏi ngay:
– Lãng Lãng, hay là học kỳ sau chuyển sang trường quốc tế nhé con?
Bình thường Tống Cảnh yêu chiều vợ lắm, nhưng bây giờ lại phản đối ngay tắp lự:
– Vớ vẩn, xảy ra vấn đề thì phải đối mặt để giải quyết, chứ đâu có cái kiểu chạy trốn thế được.
Tống Lãng Huy vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cho đến khi nhìn thấy bảng điểm trên bàn trà. Khi phát bảng điểm thì anh đã tới phim trường rồi, nên nó được gửi trực tiếp đến tay bố anh luôn. Lúc trước anh học trường quốc tế, thành tích luôn lưng lửng ở giữa, thỉnh thoảng còn vượt lên được, thành thử Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ đều không quá lo lắng đến điểm số của con trai. Nhưng không ngờ mới chuyển trường một cái thôi đã rớt cái uỵch xuống cuối cùng. Dù không yêu cầu con phải xuất sắc nhưng mà thấy tên con đội sổ thì cũng hơi choáng.
Tống Lãng Huy cầm bảng điểm lên đọc. Buổi sáng thầy Chu gọi anh lên văn phòng chỉ nói về Vật Lý, anh nghĩ Vật lý vốn là môn mình yếu nhất rồi, 37 điểm cũng không phải quá khó chấp nhận. Nhưng bây giờ dòm tổng điểm, nói kém hơn đứa hạng nhất một phần hai vẫn còn là nhẹ, lúc này anh mới nhận thấy không ổn. Trong cái đám con nhà sao thân thiết với anh, thành tích lúc trước của anh còn tính là dẫn đầu, đổi sang “ao cá” mới cũng lường trước mình sẽ bị chìm, nhưng không ngờ là chìm hẳn xuống đáy.
Và thế là Trần Trác, đứa có tổng điểm cao gấp đôi Tống Lãng Huy, bỗng nhiên trở thành cái gai trong mắt.
Bây giờ Tống Lãng Huy đã hiểu được tại sao lúc trước cậu không mảy may để ý hay tò mò về mình. Dù Leibniz (*) có ghê gớm đến mấy thì Tống Lãng Huy cũng không có hứng thú tìm hiểu về cuộc đời của ông ta.
(*) Gottfried Wilhelm Leibniz: là một nhà bác học người Đức, ông khám phá ra vi tích phân độc lập với Isaac Newton, khám phá ra hệ thống số nhị phân, nền tảng của hầu hết các cấu trúc máy tính hiện đại.
Nói trắng ra là, không chung đường không thể đàm đạo.
Sự phát hiện này khiến Tống Lãng Huy thấy hơi khó chịu. Chắc có lẽ là vì hôm nay không thể diễn tròn vai học sinh giỏi làm anh nhận ra mình và học sinh giỏi cách nhau một trời một vực. Anh cảm thấy hơi chán nản.
Và không cam tâm.
Không phải chỉ là mấy cái bài Vật Lý cỏn con thôi à, vậy mà cũng vênh váo ngó lơ mình? Không sai, là ngó lơ. Vừa không nghe mình kể chuyện, hôm nay bị thầy chủ nhiệm rầy, nhìn thấy điểm số bét tĩ của mình cũng chẳng dao động tí ti nào, thậm chí còn không tỏ ra xem thường mình, vì cậu ta có thèm xem đâu.
Tống Lãng Huy vực dậy tinh thần, nói với Chương Nhân Ỷ:
– Bố nói đúng, mắc mớ gì phải chuyển trường. Tại dạo này con bận đóng phim thôi, mẹ đợi lần sau mà xem. Vật lý thôi mà, có gì khó đâu?
Tống Cảnh cho rằng đưa con trai tới trường thực nghiệm là một quyết định đúng đắn, còn Chương Nhân Ỷ lại sợ hôm nay con mình cắn nhầm thuốc.
Lúc ăn cơm đột nhiên Chương Nhân Ỷ hỏi, thằng bé điểm cao nhất lớp con, Trần Trác ấy, là người như thế nào?
Khi ban giám hiệu gửi bảng điểm cho Tống Cảnh đã bổ sung một điều, đề Vật lý lần này rất khó, bài áp dụng trục tọa độ là trình độ lớp 12, ý bảo là đừng trách móc Tống Lãng Huy. Tống Cảnh sợ giáo viên bao che nên chỉ đại vào điểm số của bạn học đứng đầu, nói rằng có khó đến mấy cũng có học sinh ưu tú, rốt cuộc vẫn nên trách bản thân Tống Lãng Huy mà thôi.
Vị ban giám hiệu kia hơi kích động:
– Ây trời ơi, không so sánh được đâu. Nói thế này vậy, cậu Tiểu Tống nhà anh sinh ra là để làm diễn viên, còn cậu nhóc hạng nhất này có khi trong DNA của nó chỉ có mỗi ba chữ “giỏi Vật lý” ấy chứ.
Về đến nhà, Chương Nhân Ỷ xem bảng điểm cũng có ấn tượng sâu sắc với cái tên này.
Tống Lãng Huy chú tâm ăn sườn ram chua ngọt, hờ hững đáp:
– Chỉ là một tên mọt sách thôi, hơn một mét sáu một tí, đít chai có khi tới tám độ, làm nhiều bài đến nỗi mặt đầy mụn, trên đường đi tới nhà vệ sinh cũng phải đọc sách cho được.
Thế là Chương Nhân Ỷ nuốt luôn ý định “Hay là gọi bạn tới nhà chơi giao lưu thêm”, chuyển sang nói với Tống Cảnh:
– Ông thấy chưa, thằng cu như vậy cũng đáng sợ thấy mồ. Nói chung là phải phát triển toàn diện, ông đừng đặt áp lực lên Lãng Lãng quá.
Tống Lãng Huy hí hửng sau khi bịa ra một hình tượng trái ngược cho Trần Trác, mãi cho tới khi ngồi xuống bàn học mới phát hiện mình đang vô thức xoay bút như Trần Trác, thế là cảm xúc suy sụp ngay.
Cái người này rõ ràng chỉ toàn từ trái nghĩa với những gì anh đã bịa ẩu.
Tống Lãng Huy mở cuốn vở Vật lý ra, rồi lại khép vào, anh phát hiện mình không thể hạ bút được. Đến cả những công thức cơ bản anh cũng thấy mơ hồ chứ đừng nói là ứng dụng tổng hợp. Cụm từ “chán nản” đã lâu lắm rồi không xuất hiện trong cuộc sống của anh, mà bây giờ chỉ vì cái tên Trần Trác mà sự chán nản đó tích tụ ngày càng dày đặc. Kỳ lạ thật, lúc trước anh đâu có cảm thấy việc học lại “khoai” đến thế này đâu, nhưng nhớ đến dáng điệu Trần Trác ngồi đối diện mình xoay cây bút khi làm bài tập, đúng là hình như có vẻ đắc chí ngời ngời.
Nhân lúc Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ ra ngoài đi dạo bộ, Tống Lãng Huy chạy ra phòng khách lục nhật ký cuộc gọi ở điện thoại bàn, tìm được số điện thoại của nhà Trần Trác khi cậu gọi cho bà vào chiều hôm trước. Sau đó anh gọi sang.
Giọng nói ở đầu bên kia vẫn điềm tĩnh như ngày thường:
– Alo.
Âm lượng tivi hơi to, Tống Lãng Huy dường như nghe được tiếng của bản thân mình, chắc là một quảng cáo nào đó lúc trước từng quay chăng? Phát hiện Trần Trác cũng xem quảng cáo mình đóng nhất thời làm Tống Lãng Huy hơi ngượng nghịu, mãi cho đến khi âm thanh kia qua đi anh mới lên tiếng:
– Hi Trần Trác, mình là Tống Lãng Huy đây.
– … Ừm – Quả nhiên vẫn chẳng mảy may xao động.
– Thầy Chu nói cậu phải giúp đỡ mình, vậy ngày mai sau khi tan học cậu giảng lại cho mình bài thi lần này được không?
Không phải là Trần Trác không có tí ti xao động nào. Bất kể là do người gọi điện thoại hay là nội dung cuộc điện thoại thì đều khiến cậu ngạc nhiên. Cậu làm thinh một quãng ngắn rồi nói:
– Được, chiều mai mình có lớp đội tuyển, tan học xong thì cậu tới phòng học của lớp đội tuyển tìm mình.
Tống Lãng Huy nghe thấy ba từ “lớp đội tuyển” là thấy ghét rồi, nhưng giọng nói vẫn giữ được hòa nhã:
– Được ạ, thầy Tiểu Trần.
Trần Trác cúp điện thoại, lại lôi cuốn vở Vật lý cũ từ dưới đáy tủ ra.
Mấy cảnh hôm nay anh quay mãi mà không qua, đạo diễn cứ nói anh diễn hơi “lố”, nhìn vào là biết ngay học sinh xuất sắc… dởm.
Quay đến tua thứ năm Tống Lãng Huy cũng không còn kiên nhẫn được nữa. Đạo diễn quen anh từ hồi anh còn đỏ hỏn, cũng biết anh vốn không phải loại ham học, làm sao anh có thể dùng bản năng để đóng một học sinh ưu tú được? Túm một đứa học sinh ưu tú ở trường thực nghiệm đến có khi còn chẳng biết tay với chân nên đặt đâu cho phải nữa là.
May có anh quay phim tốt tính nhắc nhở:
– Lãng Lãng em đừng nóng ruột, thử nghĩ xem bình thường những bạn học tiếp xúc với em ra làm sao, cứ tự nhiên thôi đừng câu nệ quá.
Bạn học bình thường làm sao à? Cúi đầu nhanh như thể sắp ôm bàn múa bút, tư thế viết chữ kỳ quái, viết mạnh tới độ rung bàn, hay là bị giáo viên gọi lên bảng giải bài thì một tay chà mép quần, mặt thì đỏ bừng bừng… Tống Lãng Huy trợn mắt suy nghĩ, học sinh ưu tú được mấy đứa ưa nhìn?
Sau đó anh nhớ tới Trần Trác.
Tính ra sự tiếp xúc giữa hai người cũng chỉ có cái lần Trần Trác đến nhà anh chỉ bài. Khi anh làm bài không nổi nữa thì len lén ngước mắt quan sát người đối diện, cũng là một quyển luyện đề nặng trịch, nhưng thái độ của Trần Trác thì rất thong dong, biểu cảm điềm nhiên, khi nghĩ ra cách giải thì lại ra chiều đắc ý.
Sự đọc hiểu tường tận này khiến Tống Lãng Huy hoài nghi mình đã mắc bệnh nghề nghiệp diễn viên mất rồi. Nhưng bỏ qua suy tưởng quá mức của bản thân, quả thật Trần Trác làm bài tập rất vô tư và tự tin, không băn khoăn cũng không vội vàng. Thậm chí trông cậu không giống như đang làm bài tập, mà là kỳ phùng địch thủ đang phá thế cờ.
Làm bài tập mà “hưởng thụ” như thế thì cũng quái thai thật.
Tống Lãng Huy dành cả buổi chiều ở phim trường xong thì về nhà, mấy khi cả bố mẹ đều có mặt. Chương Nhân Ỷ thấy anh về đã hỏi ngay:
– Lãng Lãng, hay là học kỳ sau chuyển sang trường quốc tế nhé con?
Bình thường Tống Cảnh yêu chiều vợ lắm, nhưng bây giờ lại phản đối ngay tắp lự:
– Vớ vẩn, xảy ra vấn đề thì phải đối mặt để giải quyết, chứ đâu có cái kiểu chạy trốn thế được.
Tống Lãng Huy vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cho đến khi nhìn thấy bảng điểm trên bàn trà. Khi phát bảng điểm thì anh đã tới phim trường rồi, nên nó được gửi trực tiếp đến tay bố anh luôn. Lúc trước anh học trường quốc tế, thành tích luôn lưng lửng ở giữa, thỉnh thoảng còn vượt lên được, thành thử Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ đều không quá lo lắng đến điểm số của con trai. Nhưng không ngờ mới chuyển trường một cái thôi đã rớt cái uỵch xuống cuối cùng. Dù không yêu cầu con phải xuất sắc nhưng mà thấy tên con đội sổ thì cũng hơi choáng.
Tống Lãng Huy cầm bảng điểm lên đọc. Buổi sáng thầy Chu gọi anh lên văn phòng chỉ nói về Vật Lý, anh nghĩ Vật lý vốn là môn mình yếu nhất rồi, 37 điểm cũng không phải quá khó chấp nhận. Nhưng bây giờ dòm tổng điểm, nói kém hơn đứa hạng nhất một phần hai vẫn còn là nhẹ, lúc này anh mới nhận thấy không ổn. Trong cái đám con nhà sao thân thiết với anh, thành tích lúc trước của anh còn tính là dẫn đầu, đổi sang “ao cá” mới cũng lường trước mình sẽ bị chìm, nhưng không ngờ là chìm hẳn xuống đáy.
Và thế là Trần Trác, đứa có tổng điểm cao gấp đôi Tống Lãng Huy, bỗng nhiên trở thành cái gai trong mắt.
Bây giờ Tống Lãng Huy đã hiểu được tại sao lúc trước cậu không mảy may để ý hay tò mò về mình. Dù Leibniz (*) có ghê gớm đến mấy thì Tống Lãng Huy cũng không có hứng thú tìm hiểu về cuộc đời của ông ta.
(*) Gottfried Wilhelm Leibniz: là một nhà bác học người Đức, ông khám phá ra vi tích phân độc lập với Isaac Newton, khám phá ra hệ thống số nhị phân, nền tảng của hầu hết các cấu trúc máy tính hiện đại.
Nói trắng ra là, không chung đường không thể đàm đạo.
Sự phát hiện này khiến Tống Lãng Huy thấy hơi khó chịu. Chắc có lẽ là vì hôm nay không thể diễn tròn vai học sinh giỏi làm anh nhận ra mình và học sinh giỏi cách nhau một trời một vực. Anh cảm thấy hơi chán nản.
Và không cam tâm.
Không phải chỉ là mấy cái bài Vật Lý cỏn con thôi à, vậy mà cũng vênh váo ngó lơ mình? Không sai, là ngó lơ. Vừa không nghe mình kể chuyện, hôm nay bị thầy chủ nhiệm rầy, nhìn thấy điểm số bét tĩ của mình cũng chẳng dao động tí ti nào, thậm chí còn không tỏ ra xem thường mình, vì cậu ta có thèm xem đâu.
Tống Lãng Huy vực dậy tinh thần, nói với Chương Nhân Ỷ:
– Bố nói đúng, mắc mớ gì phải chuyển trường. Tại dạo này con bận đóng phim thôi, mẹ đợi lần sau mà xem. Vật lý thôi mà, có gì khó đâu?
Tống Cảnh cho rằng đưa con trai tới trường thực nghiệm là một quyết định đúng đắn, còn Chương Nhân Ỷ lại sợ hôm nay con mình cắn nhầm thuốc.
Lúc ăn cơm đột nhiên Chương Nhân Ỷ hỏi, thằng bé điểm cao nhất lớp con, Trần Trác ấy, là người như thế nào?
Khi ban giám hiệu gửi bảng điểm cho Tống Cảnh đã bổ sung một điều, đề Vật lý lần này rất khó, bài áp dụng trục tọa độ là trình độ lớp 12, ý bảo là đừng trách móc Tống Lãng Huy. Tống Cảnh sợ giáo viên bao che nên chỉ đại vào điểm số của bạn học đứng đầu, nói rằng có khó đến mấy cũng có học sinh ưu tú, rốt cuộc vẫn nên trách bản thân Tống Lãng Huy mà thôi.
Vị ban giám hiệu kia hơi kích động:
– Ây trời ơi, không so sánh được đâu. Nói thế này vậy, cậu Tiểu Tống nhà anh sinh ra là để làm diễn viên, còn cậu nhóc hạng nhất này có khi trong DNA của nó chỉ có mỗi ba chữ “giỏi Vật lý” ấy chứ.
Về đến nhà, Chương Nhân Ỷ xem bảng điểm cũng có ấn tượng sâu sắc với cái tên này.
Tống Lãng Huy chú tâm ăn sườn ram chua ngọt, hờ hững đáp:
– Chỉ là một tên mọt sách thôi, hơn một mét sáu một tí, đít chai có khi tới tám độ, làm nhiều bài đến nỗi mặt đầy mụn, trên đường đi tới nhà vệ sinh cũng phải đọc sách cho được.
Thế là Chương Nhân Ỷ nuốt luôn ý định “Hay là gọi bạn tới nhà chơi giao lưu thêm”, chuyển sang nói với Tống Cảnh:
– Ông thấy chưa, thằng cu như vậy cũng đáng sợ thấy mồ. Nói chung là phải phát triển toàn diện, ông đừng đặt áp lực lên Lãng Lãng quá.
Tống Lãng Huy hí hửng sau khi bịa ra một hình tượng trái ngược cho Trần Trác, mãi cho tới khi ngồi xuống bàn học mới phát hiện mình đang vô thức xoay bút như Trần Trác, thế là cảm xúc suy sụp ngay.
Cái người này rõ ràng chỉ toàn từ trái nghĩa với những gì anh đã bịa ẩu.
Tống Lãng Huy mở cuốn vở Vật lý ra, rồi lại khép vào, anh phát hiện mình không thể hạ bút được. Đến cả những công thức cơ bản anh cũng thấy mơ hồ chứ đừng nói là ứng dụng tổng hợp. Cụm từ “chán nản” đã lâu lắm rồi không xuất hiện trong cuộc sống của anh, mà bây giờ chỉ vì cái tên Trần Trác mà sự chán nản đó tích tụ ngày càng dày đặc. Kỳ lạ thật, lúc trước anh đâu có cảm thấy việc học lại “khoai” đến thế này đâu, nhưng nhớ đến dáng điệu Trần Trác ngồi đối diện mình xoay cây bút khi làm bài tập, đúng là hình như có vẻ đắc chí ngời ngời.
Nhân lúc Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ ra ngoài đi dạo bộ, Tống Lãng Huy chạy ra phòng khách lục nhật ký cuộc gọi ở điện thoại bàn, tìm được số điện thoại của nhà Trần Trác khi cậu gọi cho bà vào chiều hôm trước. Sau đó anh gọi sang.
Giọng nói ở đầu bên kia vẫn điềm tĩnh như ngày thường:
– Alo.
Âm lượng tivi hơi to, Tống Lãng Huy dường như nghe được tiếng của bản thân mình, chắc là một quảng cáo nào đó lúc trước từng quay chăng? Phát hiện Trần Trác cũng xem quảng cáo mình đóng nhất thời làm Tống Lãng Huy hơi ngượng nghịu, mãi cho đến khi âm thanh kia qua đi anh mới lên tiếng:
– Hi Trần Trác, mình là Tống Lãng Huy đây.
– … Ừm – Quả nhiên vẫn chẳng mảy may xao động.
– Thầy Chu nói cậu phải giúp đỡ mình, vậy ngày mai sau khi tan học cậu giảng lại cho mình bài thi lần này được không?
Không phải là Trần Trác không có tí ti xao động nào. Bất kể là do người gọi điện thoại hay là nội dung cuộc điện thoại thì đều khiến cậu ngạc nhiên. Cậu làm thinh một quãng ngắn rồi nói:
– Được, chiều mai mình có lớp đội tuyển, tan học xong thì cậu tới phòng học của lớp đội tuyển tìm mình.
Tống Lãng Huy nghe thấy ba từ “lớp đội tuyển” là thấy ghét rồi, nhưng giọng nói vẫn giữ được hòa nhã:
– Được ạ, thầy Tiểu Trần.
Trần Trác cúp điện thoại, lại lôi cuốn vở Vật lý cũ từ dưới đáy tủ ra.