Mạch Đông - Quá Kỳ Dược Phẩm
Chương 12
Edit: Dứa
☆☆☆
Nếu như biết lần gặp mặt này sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tưởng Cảnh Kỳ sẽ không vội vàng dẫn cô về nhà.
Hôm đó vào giữa trưa, mẹ Tưởng liên tục gặp thức ăn cho anh và Mạch Đông, bầu không khí không quá gượng gạo.
Lúc đang ăn, một cô gái trẻ tuổi đột nhiên xông vào, theo sau là một người đàn ông vạm vỡ, dì giúp việc không thể ngăn nổi.
Cô gái kia vừa bước vào đã ném ra một xấp giấy: “Tưởng Đông Lâm, con mẹ nó, ông có còn là người nữa không, đừng tưởng đưa được mười mấy vạn là có thể đuổi tôi đi, cả nhà ông đang tụ họp ở đây, vậy tại sao lại không cho mẹ con tôi đến cùng.”
Ba anh lạnh lùng ngồi đó, mẹ anh là người mở miệng trước: “Cô là Tiểu Chung đúng không?”
Cô gái không ngờ bà lại biết tên mình.
“Tôi thấy cô đúng là người trẻ chưa trải sự đời, không hiểu lễ nghĩa. Như thế này đi, bây giờ tôi và cô đến Hong Kong làm xét nghiệm ADN, nếu đứa nhỏ này là máu mủ của nhà họ Tưởng, tôi lập tức ly hôn không nói thêm gì, cô chọn ngày đi. Còn cô, cô dẫn xã hội đen vào nhà tôi, tôi có thể báo cảnh sát. Cô gái nhỏ, sau này phải động não vào, đừng vì một người đàn ông mà đòi sống đòi chết, cuối cùng lại mất cả chì lẫn chài.”
Vở kịch hài vội tới rồi cũng vội đi, lúc rời đi, cô gái thuận tiện ném lại bản báo cáo không rõ thật giả.
Gia đình Tưởng Cảnh Kỳ sống ở khu đô thị ven biển của thành phố S, tất cả các tòa nhà đều được xây dựng thành khu nhà giàu điển hình.
Mấy cô gái trẻ tuổi ở xa chạy tới vì mùi vinh hoa, tiền tài, thành công.
Hai người đi dọc theo đường cái từ ven biển về nội thành. Suốt đường đi, anh gần như không nói chuyện, Mạch Đông biết tâm trạng anh không tốt nên cũng không nói câu nào. Tận mắt chứng kiến mới thấy mọi chuyện hoang đường cỡ nào, nhưng nghĩ lại, bất kì chuyện nào xảy ra cũng đều vô cùng bình thường.
Ngay cả cuộc gọi hẹn gặp riêng của mẹ anh, Mạch Đông đã đoán được từ trước. Cuộc hẹn diễn ra tại một quán cafe ít người, đồ uống đựng trong những ly thủy tinh hoa văn tinh tế, mùi thơm của gỗ tỏa ra khắp chỗ ngồi.
“Chuyện hôm qua, làm cháu phải chê cười rồi.”
Mạch Đông ngại ngùng lắc đầu.
“Lần đầu tiên gặp dì đã thấy cháu khá xinh đẹp, không ngờ cháu và con trai dì lại ở bên nhau. Dì cũng không muốn nói quanh co, mà đi thẳng vào vấn đề.” Bà đặt ly xuống.
“Hoàn cảnh gia đình cháu dì đã nghe ba nó nói qua, hôm nay hẹn cháu ra ngoài cũng là ý của ba nó. Thật ra dì cảm thấy bây giờ không phải là chế độ phong kiến, không nên can thiệp vào chuyện tình cảm của con cái. Hơn nữa dì cũng không có tư cách quan tâm Tưởng Cảnh Kỳ, gọi cháu ra đây là để cháu chuẩn bị tinh thần trước, ba của nó không mấy đồng ý.”
Mạch Đông im lặng một lúc rồi mới mở miệng: “Dì, nói thật là lúc đầu cháu không muốn về cùng Tưởng Cảnh Kỳ, bởi vì cháu cảm bọn cháu không thể tiến tới hôn nhân. Cháu cũng đã lớn, đi làm ngoài xã hội vài năm, đương nhiên không tin tình yêu có thể vượt qua tất cả. Có điều cháu không ngờ hôm nay dì hẹn cháu ra đây vì muốn bảo cháu chia tay anh ấy.”
“Mạch Đông, cháu hiểu lầm rồi, dì không có ý đó, dì muốn hai đứa ở cạnh nhau lâu dài. Sau khi yêu cháu, nó đã thay đổi rất nhiều, mặc dù không thể nói rõ thay đổi ra sao, nhưng nếu trước kia luôn rầu rĩ nặng nề thì hiện tại đã có sức sống hơn.”
Tưởng Cảnh Kỳ là một chàng trai tốt bụng, cô chưa bao giờ nghi ngờ chuyện này.
Nếu không sẽ không vội vàng dẫn cô về nhà, đóng lên mối tình cảm hư vô này một con dấu chắc chắn.
Lần trước trong lúc ra ngoài tản bộ, trên đường gặp một ông ăn xin, anh bảo cô chờ một chút, sau đó chạy vào siêu thị đổi tiền mặt rồi bỏ vào hộp đồ kia.
Kế đến quay lại cầm tay cô.
Nói chính xác, Mạch Đông cảm thấy có thể cô đã yêu anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Cô và mẹ anh không biết nói gì thêm, nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này.
Lúc ra khỏi quán cafe đã là 4 giờ chiều, cô vào siêu thị đi dạo một vòng. Ngoại trừ đồ ngọt, lượn quanh siêu thị cũng là cách mà cô hay áp dụng nhất.
Cô xách túi lớn túi nhỏ về nhà, đúng lúc nhìn thấy chàng trai đang ngồi ở cửa đợi cô.
“Sao anh không vào? Ngồi đây làm gì, trông cửa cho em à?” Cô kéo anh từ mặt đất lên.
“Anh không mang chìa khóa, em đi đâu đấy?”
“Mẹ anh tìm em, hai dì cháu vào quán cafe nói chuyện, sau đó em đi siêu thị, sao anh không gọi điện cho em?”
Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ ôm rồi hôn lên môi.
Hôn vô thức như cơn gió lốc phiêu bạt đã lâu ngoài biển, như động vật tìm kiếm cảm giác an toàn.
“Môi em bị cắn đến mức tê đau rồi.” Cô nhéo thịt trên eo anh, để anh buông mình ra.
“Chiều nay hai người nói gì?”
“Cũng không có gì, tâm sự linh tinh thôi.”
“Em lừa anh, rốt cuộc đã nói gì?” Anh ôm cô từ phía sau.
“Em lừa anh anh có ra tiền không? Thật sự là không nói gì, đừng bám vào em, phiền chết đi được.”
“Em không nói anh sẽ không buông ra.”
“Anh muốn nghe cái gì, giờ em sẽ nói cho anh nghe.”
“Em sẽ mãi mãi không rời xa anh.”
“Em sẽ mãi mãi không rời xa anh.”
Cô lặp lại một lần câu nói của anh.
“Được.”
Nghe xong, cô bật cười thành tiếng: “Bạn học Tưởng Cảnh Kỳ, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
------oOo------