Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 87
Nhạc thân vương phủ.
Nhạc thân vương ngồi bên cạnh vương phi, ngoan ngoãn nói: "Bổn vương thừa nhận lần này là bổn vương có lỗi, vương phi, hai vạn lượng này, hôm nay có cách nào gom được không?"
Vương phi mặt không chút thay đổi: "Mấy ngày trước vương gia nói muốn xây lại tiểu viện cho trắc phi..."
Nhạc thân vương lập tức lắc đầu: "Xây cái gì? Quý phủ thiếu tiền, chuyện xây tiểu viện sau hãy nói!"
Không thiếu tiền thì sủng ái, hiện tại thiếu tiền, làm sao quản được người khác?
Vương phi bưng chén trà lên, thong thả tiếp tục: "Vương gia lúc trước nói muốn nạp Linh Lung muội muội vào phủ, thêm nhân khẩu phải mua thêm đồ, còn phải tổ chức tiểu yến, tất cả đều tốn tiền..."
Nhạc thân vương trừng mắt: "Không nạp không nạp, chờ bổn vương có tiền rồi nói sau."
Vương phi: "Vương gia hai năm nay mua sắm không ít đồ xa hoa lãng phí cho các tiểu viện, gần như đã tiêu xài gần hết ngân lượng trong vương phủ..."
Nhạc thân vương: "Bán, bán hết cho ta!"
Vương phi lúc này mới lộ ra nụ cười: "Đã như vậy, ta nghĩ hai vạn lượng cũng có thể miễn cưỡng gom đủ."
Lộc thân vương phủ.
Lộc thân vương và vương phi ngồi cùng một chỗ, trước mặt là tất cả sổ sách của vương phủ.
Hai người nhìn nhau.
Cuối cùng, Lộc thân vương ném sổ sách lên bàn, thở dài: "Bản vương quả nhiên là nghèo thật..."
Khác với kiêu ngạo càn rỡ lúc trước.
Giờ này trong vương phủ, tứ đại thân vương cơ hồ cùng đồng loạt thở dài...
"Tiền tiền tiền, làm sao gom đủ tiền đây?"
...
Trương Trường Ngôn thấy Dung Chiêu không trở về bèn nhiệt tình tiếp đãi cô. Trương Tam công tử sáp lại gần, hạ giọng nói bên tai Dung Chiêu, Dung Chiêu vừa gọi món vừa lắng nghe: "Thế nào? Ngươi và tứ đại thân vương hợp tác rồi sao? Bọn họ có phải đem giấy nợ trả lại cho ngươi, xem số tiền đó thành tiền đầu tư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-87.html.]
Dung Chiêu vuốt cằm, lắc lắc tay áo lộ ra bốn tờ giấy nợ bên trong.
Hợp đồng vừa ký, tứ đại thân vương tự nhiên cũng không cần giấy nợ, trực tiếp trả lại cho cô.
Trương Trường Ngôn nhướng mày, đầu dựa sát hơn, đôi mắt đen như mực nhìn Dung Chiêu: "Phúc Lộc Hiên có ảnh hưởng đến Phúc Lộc Trang của ta hay không?"
Hắn rất coi trọng Phúc Lộc Trang.
Vì nơi đó mà gần đây hắn ăn uống tiết kiệm, thiếu nợ khắp nơi, phá tường đông bổ tường tây, ở Đức Thuận Hiên cũng không dám gọi món ăn, chỉ gọi một bình nước trà.
May mà hắn là Trương Tam công tử, nếu không người của Đức Thuận Hiên có thể đuổi hắn ra ngoài.
Hắn rõ ràng đói muốn chết, còn phải giả bộ "Lão tử có tiền, thế nhưng lão tử không muốn ăn"
Vừa rồi Dung Chiêu hình như gọi không ít đồ ăn?
Trương Trường Ngôn xoa xoa bụng, thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể ăn một bữa thật ngon!
Dung Chiêu gọi đồ ăn xong, nhướng mí mắt nhìn hắn.
"Yên tâm đi Trương Tam, tệp khách hàng của Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang không giống, đi Phúc Lộc Trang là để tổ chức yến tiệc, đến Phúc Lộc Hiên là để ăn cơm hàng ngày, không ảnh hưởng lẫn nhau. Ngược lại, sau này Phúc Lộc Hiên nổi tiếng, mọi người sẽ càng biết đến Phúc Lộc Trang, sẽ đi Phúc Lộc Trang đặt tiệc."
Nghe vậy, Trương Trường Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không ảnh hưởng Phúc Lộc Trang của hắn là tốt rồi.
Lập tức nghĩ đến gì đó, hắn nghi hoặc nhìn cô: "Ngươi có tiền mở Phúc Lộc Hiên sao? Phúc Lộc Trang hiện tại lợi nhuận không ít, nhưng cũng chưa tới bốn vạn lượng, hơn nữa ngươi đừng quên ngươi còn phải chia hoa hồng cho ta!"
Nghĩ lại Dung Chiêu vừa mới chọn món đắt tiền, người này sao lại có tiền như vậy?
Đúng là làm cho người ta ghen tị. "Ta nói cho ngươi biết, ta cũng là cổ đông, thời gian chia hoa hồng chưa tới, ngươi không thể dùng tiền của Phúc Lộc Trang!"
Dung Chiêu liếc mắt: "Yên tâm, ta không dùng tiền của Phúc Lộc Trang, ngươi không phải thường xuyên đến xem sổ sách sao?"
Cái này cũng đúng.
Trương Trường Ngôn càng nghèo thì lại càng giật gấu vá vai, càng thêm dòm chừng Phúc Lộc Trang, sáng nay mới đi tới Phúc Lộc Trang kiểm tra xem tình hình kinh doanh có thuận lợi hay không, có ai đến gây sự hay không.
Nhạc thân vương ngồi bên cạnh vương phi, ngoan ngoãn nói: "Bổn vương thừa nhận lần này là bổn vương có lỗi, vương phi, hai vạn lượng này, hôm nay có cách nào gom được không?"
Vương phi mặt không chút thay đổi: "Mấy ngày trước vương gia nói muốn xây lại tiểu viện cho trắc phi..."
Nhạc thân vương lập tức lắc đầu: "Xây cái gì? Quý phủ thiếu tiền, chuyện xây tiểu viện sau hãy nói!"
Không thiếu tiền thì sủng ái, hiện tại thiếu tiền, làm sao quản được người khác?
Vương phi bưng chén trà lên, thong thả tiếp tục: "Vương gia lúc trước nói muốn nạp Linh Lung muội muội vào phủ, thêm nhân khẩu phải mua thêm đồ, còn phải tổ chức tiểu yến, tất cả đều tốn tiền..."
Nhạc thân vương trừng mắt: "Không nạp không nạp, chờ bổn vương có tiền rồi nói sau."
Vương phi: "Vương gia hai năm nay mua sắm không ít đồ xa hoa lãng phí cho các tiểu viện, gần như đã tiêu xài gần hết ngân lượng trong vương phủ..."
Nhạc thân vương: "Bán, bán hết cho ta!"
Vương phi lúc này mới lộ ra nụ cười: "Đã như vậy, ta nghĩ hai vạn lượng cũng có thể miễn cưỡng gom đủ."
Lộc thân vương phủ.
Lộc thân vương và vương phi ngồi cùng một chỗ, trước mặt là tất cả sổ sách của vương phủ.
Hai người nhìn nhau.
Cuối cùng, Lộc thân vương ném sổ sách lên bàn, thở dài: "Bản vương quả nhiên là nghèo thật..."
Khác với kiêu ngạo càn rỡ lúc trước.
Giờ này trong vương phủ, tứ đại thân vương cơ hồ cùng đồng loạt thở dài...
"Tiền tiền tiền, làm sao gom đủ tiền đây?"
...
Trương Trường Ngôn thấy Dung Chiêu không trở về bèn nhiệt tình tiếp đãi cô. Trương Tam công tử sáp lại gần, hạ giọng nói bên tai Dung Chiêu, Dung Chiêu vừa gọi món vừa lắng nghe: "Thế nào? Ngươi và tứ đại thân vương hợp tác rồi sao? Bọn họ có phải đem giấy nợ trả lại cho ngươi, xem số tiền đó thành tiền đầu tư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-87.html.]
Dung Chiêu vuốt cằm, lắc lắc tay áo lộ ra bốn tờ giấy nợ bên trong.
Hợp đồng vừa ký, tứ đại thân vương tự nhiên cũng không cần giấy nợ, trực tiếp trả lại cho cô.
Trương Trường Ngôn nhướng mày, đầu dựa sát hơn, đôi mắt đen như mực nhìn Dung Chiêu: "Phúc Lộc Hiên có ảnh hưởng đến Phúc Lộc Trang của ta hay không?"
Hắn rất coi trọng Phúc Lộc Trang.
Vì nơi đó mà gần đây hắn ăn uống tiết kiệm, thiếu nợ khắp nơi, phá tường đông bổ tường tây, ở Đức Thuận Hiên cũng không dám gọi món ăn, chỉ gọi một bình nước trà.
May mà hắn là Trương Tam công tử, nếu không người của Đức Thuận Hiên có thể đuổi hắn ra ngoài.
Hắn rõ ràng đói muốn chết, còn phải giả bộ "Lão tử có tiền, thế nhưng lão tử không muốn ăn"
Vừa rồi Dung Chiêu hình như gọi không ít đồ ăn?
Trương Trường Ngôn xoa xoa bụng, thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể ăn một bữa thật ngon!
Dung Chiêu gọi đồ ăn xong, nhướng mí mắt nhìn hắn.
"Yên tâm đi Trương Tam, tệp khách hàng của Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang không giống, đi Phúc Lộc Trang là để tổ chức yến tiệc, đến Phúc Lộc Hiên là để ăn cơm hàng ngày, không ảnh hưởng lẫn nhau. Ngược lại, sau này Phúc Lộc Hiên nổi tiếng, mọi người sẽ càng biết đến Phúc Lộc Trang, sẽ đi Phúc Lộc Trang đặt tiệc."
Nghe vậy, Trương Trường Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không ảnh hưởng Phúc Lộc Trang của hắn là tốt rồi.
Lập tức nghĩ đến gì đó, hắn nghi hoặc nhìn cô: "Ngươi có tiền mở Phúc Lộc Hiên sao? Phúc Lộc Trang hiện tại lợi nhuận không ít, nhưng cũng chưa tới bốn vạn lượng, hơn nữa ngươi đừng quên ngươi còn phải chia hoa hồng cho ta!"
Nghĩ lại Dung Chiêu vừa mới chọn món đắt tiền, người này sao lại có tiền như vậy?
Đúng là làm cho người ta ghen tị. "Ta nói cho ngươi biết, ta cũng là cổ đông, thời gian chia hoa hồng chưa tới, ngươi không thể dùng tiền của Phúc Lộc Trang!"
Dung Chiêu liếc mắt: "Yên tâm, ta không dùng tiền của Phúc Lộc Trang, ngươi không phải thường xuyên đến xem sổ sách sao?"
Cái này cũng đúng.
Trương Trường Ngôn càng nghèo thì lại càng giật gấu vá vai, càng thêm dòm chừng Phúc Lộc Trang, sáng nay mới đi tới Phúc Lộc Trang kiểm tra xem tình hình kinh doanh có thuận lợi hay không, có ai đến gây sự hay không.