Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 73



"Phúc Lộc Hiên là sản nghiệp của vương thúc tuổi xế chiều!"
Cô bưng rượu vừa mới rót lên: "Cho nên các vương thúc cần phải cùng Dung Chiêu xây dựng thiên hạ đệ nhất tửu lâu lợi quốc lợi dân, có thể truyền lại cho con cháu, công đức lưu danh sử sách!"
Thiên hạ đệ nhất tửu lâu!
Khí phách và cuồng vọng bực nào, lại là vinh hoa phú quý bực nào.
Cùng nhau?
Con mẹ nó còn chần chờ?!
Hôm nay bỏ ra hai vạn lượng, hơn nữa còn đã bỏ ra rồi, cũng không cần bỏ thêm hai vạn lượng.
Hôm nay chỉ cần lấy ra một tờ giấy nợ, ngày khác liền có thể có được thiên hạ đệ nhất tửu lâu mở khắp cả nước, liền có thể có được mấy chục vạn lượng hoa hồng, liền có thể có được thanh danh cùng lợi nhuận...
Đây con mẹ nó không làm là kẻ ngốc!
Giờ này khắc này, trong đầu bọn họ đã nảy ra mấy chục vạn lượng hoa hồng.
Vinh thân vương tham ăn, ngoại trừ những thứ Dung Chiêu nói, hắn còn có thể treo thưởng đầu bếp nổi danh thiên hạ nấu ăn cho mình.
Nhạc thân vương hưởng lạc, hắn nghĩ nếu mỗi năm thu nhập mấy chục vạn lượng bạc trắng, hắn nhất định phải xây nhà ở xa hoa cho bản thân, lại nuôi thêm vài mỹ nhân.
Lộc thân vương thích rượu ngon, hắn muốn dùng tiền mua toàn bộ danh tửu thiên hạ, để cho người khác ủ rượu vì hắn!
Du thân vương mưu danh, quyên năm vạn lượng làm sao đủ? Hắn muốn tích góp hai năm, một lần quyên hai mươi vạn lượng! Để cho khắp thiên hạ đều biết Du thân vương hắn nhân từ cỡ nào...
Càng nghĩ, khóe miệng tứ đại thân vương càng giương cao, trong lòng đẹp đến cực hạn.
Dung Chiêu người này ở trên kinh doanh rất có thủ đoạn, có thể phát triển tốt Phúc Lộc Trang, tự nhiên có thể làm tốt Phúc Lộc Hiên, rượu và thức ăn kia lại là đồ vật bọn hắn đều đang ngấp nghé, làm sao có thể không thành công?
Bọn họ muốn giống như "đối tác" của Phúc Lộc Trang, cũng ỷ Dung Chiêu không có tiền trả mà có thể chiếm tiện nghi, nếu không… chuyện tốt nhường này ai nguyện ý phân chia?
Dung Chiêu cánh không cứng, bọn họ mới có thể nhúng một tay, đây là cơ hội tốt có một không hai.
Lại ngẫm lại lời Dung Chiêu vừa nói, mặc sức tưởng tượng của mình...
Nhiệt huyết sôi trào a!
Bốn người kích động mặt đỏ tới mang tai, cùng nhau nâng ly rượu lên, hung hăng cạn chén.
Vinh thân vương: "Nguyện ý, bổn vương tất nhiên nguyện ý cùng hiền chất hợp tác!"
Nhạc thân vương: "Thế tử yên tâm đi làm, vương thúc làm chỗ dựa cho ngươi."
Lộc thân vương: "Vì thiên hạ đệ nhất tửu lâu, cạn ly!"
Du thân vương: "... Cạn rồi."
Rượu vơi vãi trên bàn, nhưng năm người hoàn toàn không để ý, một ngụm nuốt xuống rượu ngon Phúc Lộc Trang, hương rượu nồng nàn theo thực quản chảy xuống, chỉ cảm thấy n.g.ự.c càng nóng, trong lòng kích động, nhiệt huyết thật lâu không tiêu tan.
Dung Chiêu vẽ xong bánh, cảm thấy hơi đói.
Cô hỏi: "Các vương thúc đói bụng chưa? Hay bây giờ gọi món đi?"
Nghe vậy bốn người khác ngẩn ra.
Vinh thân vương buông chén rượu, xoa xoa bụng: "Chẳng biết tại sao bản vương lại cảm thấy không đói bụng."
Ba đại thân vương khác gật đầu tán thành.
Vốn là rất đói, hiện tại lại không cảm thấy đói bụng, còn có chút... no?
Dung Chiêu: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-73.html.]
Có lẽ là bánh vừa rồi vẽ quá dày...
Xe ngựa vốn ở ngoài cửa đã bị Dung Chiêu lấy đi, Tạ Hồng sai người dắt ngựa, nhưng xa phu kia lại không đuổi kịp tiểu tử Vô Danh, bị Dung Chiêu bỏ lại phía sau.
Cho nên khi lão chạy tới Đức Thuận Hiên, tìm được Tiểu Thạch Đầu, lại được Tiểu Thạch Đầu đưa tới nhã gian thì thời gian đã qua thật lâu.
Tạ Hồng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Lão chậm trễ lâu như vậy, thế tử lại không có tiền, chỉ sợ tứ đại thân vương kia sắp ăn thịt thế tử nhà bọn họ!
‘’Thế tử, vương gia bảo tiểu nhân tới đưa bạc..."
Thanh âm im bặt.
Trong phòng, Dung Chiêu hoàn hảo ngồi ở đó, bốn đại thân vương mặt mũi phiếm hồng, mỗi người đều cười tươi như hoa, vẻ mặt nhiệt tình gắp thức ăn cho thế tử nhà bọn họ...
"Hiền chất, ngươi nếm thử cái này, đây là món ăn chiêu bài của Đức Thuận Hiên."
"Kém xa thịt Đông Pha và thịt viên cua, hiền chất, vẫn là món ăn Phúc Lộc Trang ngon hơn."
"Đến đây, ta rót cho hiền chất một chén rượu."
"Hiền chất ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới có thể khỏe mạnh trường thọ, thân thể ngươi dạo này thế nào rồi?"
"Đúng đúng, thân thể hiền chất cần phải khỏe mạnh!"...
Trong phòng cảnh tượng hài hòa, chỉ có bốn "vương thúc từ ái" cùng "tiểu hiển chất" mà bọn họ vô cùng coi trọng.
Đãi ngộ kia so với hoàng tử còn tốt hơn.
Tạ Hồng ôm hộp: "...???"
Có chuyện gì vậy?
Thế tử nhà bọn họ hạ cổ tứ đại thân vương?
Đại khái là bầu không khí trong phòng quá hài hòa, tứ đại thân vương cũng không so đo lão bộc không hiểu lễ nghĩa của "hiền chất" bọn họ, Tạ Hồng chỉ có thể mờ mịt ôm hộp ngân lượng đi qua một bên, cùng hạ nhân khác đứng cùng một chỗ.
Vẻ mặt lão mê mang, tinh thần hoảng hốt.
Mà trên bàn ăn chỉ có Dung Chiêu đang nghiêm túc ăn cơm, tứ đại thân vương cũng không đói bụng, chỉ lo gắp thức ăn cho cô.
Rất nhanh bữa trưa đã kết thúc.
Lộc thân vương buông đũa, lau miệng, khẩn cấp truy hỏi: "Hiền chất, Phúc Lộc Hiên ngươi nói ta càng nghĩ càng thấy thích hợp, nếu không chúng ta nhanh chóng lấy giấy trắng mực đen ra viết khế ước?"
Hắn đây là sợ Dung Chiêu đổi ý!
Dù sao chuyện này bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy mình được lợi, nếu Dung Chiêu trở về suy nghĩ, cảm thấy hợp tác với bọn họ sẽ thiệt thòi, đổi ý thì làm sao?
Duina Chiêu nahe vây mắt nhưng mỉm cười aât đầu: "Đương nhiên là được, các vương thúc yên tâm."
Cô vừa chuyển lời, lại nói: "Chẳng qua Dung Chiêu còn có một chuyện muốn nói."
"Là gì?"
Dung Chiêu: "Cổ phần."
Cô chậm rãi mở miệng: "Cổ phần tức là chúng ta có bao nhiêu cổ phần của Phúc Lộc Hiên."
Du thân vương nhướng mày: "Chẳng lẽ không phải một người hai phần sao?"
Tám vạn lượng trên người Dung Chiêu thật ra là tiền của bọn họ, lấy tám vạn lượng này xây tửu lâu, tương đương với bọn họ bỏ tiền ra, Dung Chiêu ra kỹ thuật, tự nhiên là một người hai phần, cái này có gì để nói?
Dung Chiêu nghe vậy, lại lắc đầu: "Vương thúc, nếu là một người hai phần, tương lai Phúc Lộc Hiên phát triển, chúng ta mỗi người chiếm tỷ lệ giống nhau, vậy sẽ không có người làm chủ, bất cứ chuyện gì đều cần phải năm người đồng ý, chúng ta hiện tại đồng lòng còn đỡ, nếu sau này không đồng lòng... Chỉ sợ sản nghiệp Phúc Lộc Hiên sẽ bị hủy hoại trong chốc lát."
Chương trước Chương tiếp
Loading...