Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 53
Trương Trường Ngôn cùng Ngọc Trúc ngồi xe ngựa An Khánh Vương phủ len lén trở về.
Đã là đêm khuya yên tĩnh, nhưng Trương Trường Ngôn cất "giấy nợ" nội tâm nóng bỏng.
Cái này không giống với giấy nợ lúc trước, giấy nợ này là mưa bạc cuồn cuộn không ngừng trong tương lai!
Hai người từ cửa sau lẻn vào, đối với tam công tử "hoàn khố" này, người gác cổng thấy nhưng không thể trách, mở một con mắt nhắm một con mắt cũng thả hắn vào.
Trương Trường Ngôn đi đường mang gió, hơn nửa đêm tâm tình hăng hái.
Ngọc Trúc lại còn có chút lo lắng, trên mặt lộ ra ưu sầu: "Tam công tử, tuy nói Phúc Lộc Trang là một vụ làm ăn tốt, nhưng đến cùng còn chưa bắt đầu có lợi nhuận, đầu tư hai vạn lượng khi nào mới có thể hồi vốn?"
Trương Trường Ngôn: "Ngươi không nghe Dung thế tử tính sổ sách sao? Nếu làm ăn tốt, một năm liền có thể hồi vốn!"
Ngọc Trúc luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng hắn chưa từng làm ăn, không hiểu những thứ này, chỉ có thể nói: "Thế nhưng cho dù sau này có thể lấy lại vốn, hiện tại tiền không lấy lại được, hai vạn lượng lỗ thủng của chúng ta vẫn còn, sau này phải làm sao bây giờ?"
Trương Trường Ngôn: "..."
Hắn dừng chân, rơi vào im lặng.
Hỏng rồi, hắn quên mất chuyện này!
Sau một lúc lâu, hắn giơ tay sờ sờ giấy nợ trên ngực, cắn răng: "Ta quay về lại xin mẫu thân cho chút ngân lượng, cùng lắm thì tiếp tục phá tường đông bổ tường tây, chờ một tháng sau có lợi nhuận thì ổn rồi."
Hắn giống như động viên chính mình, trấn an nói: "Hiện tại cuộc sống khổ một chút, nhưng ngày lành khẳng định ở phía sau, chờ hai vạn lượng hoàn toàn hồi vốn, những ngày còn lại đều là kiếm lời, hơn nữa chờ Phúc Lộc Trang náo nhiệt lên, ta đây là một trong số chủ nhân Phúc Lộc Trang, nhất định cũng có thể dương danh."
Vẻ mặt Ngọc Trúc khóc tang, mặt mày đều rũ xuống.
Trương Trường Ngôn không có tiền, chính mình trải qua khổ, hắn là người hầu bên người Trương Trường Ngôn, tự nhiên cũng sẽ không dễ chịu, Ngọc Trúc không hiểu, rõ ràng là nhà phú quý, lại "đầu tư" một vụ làm ăn tốt, sao còn phải sống khổ sở chứ?
Suy nghĩ của Trương Trường Ngôn đã bay xa.
Hắn đang suy nghĩ, hiện tại đã không có "giấy nợ" hai vạn lượng, hai vạn lượng là đầu tư của hắn, hồi vốn nhanh hơn nữa cũng không có khả năng một hai tháng liền kiếm được hai vạn lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-53.html.]
Như vậy, lỗ thủng phủ Thừa tướng còn chưa lấp xong, hắn phải tiếp tục nghĩ biện pháp lấp...
Đòi mẫu thân cũng không thể đòi nhiều.
Tiếp tục đi mượn?
Con ngươi hắn xoay chuyển, điên cuồng tính toán, không chú ý có người tới gần.
Một đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, đưa tay đặt trên vai hắn, Trương Trường Ngôn sợ tới mức nhảy dựng lên, mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ.
Ngọc Trúc cũng sợ đến thiếu chút nữa ném đèn lồng đi.
Phải đợi người hầu bên cạnh người tới giơ đèn lồng lên, để cho Trương Trường Ngôn thấy rõ mặt mũi người tới.
Là nhị ca Trương Trường Hành của hắn.
Trương Trường Ngôn vỗ ngực, thở dài một hơi: "Nhị ca, huynh làm đệ sợ muốn chết."
Trương Trường Hành cau mày, vẻ mặt hồ nghỉ: "Đệ đi đâu mà muộn thế này mới trở về, hơn nữa mất hồn mất vía, cũng không sợ ngã à?"
Trương Trường Ngôn há miệng, vừa định nói gì đó, lập tức dừng lại.
Không được, việc này tạm thời không thể nói cho ca ca hắn biết.
Vạn nhất Trương Trường Hành cướp cơ hội nổi tiếng của hắn thì sao?
Hơn nữa lợi ích còn chưa tới tay, hiện tại nói ra không đủ rung động, chỉ sợ không đủ để cho cha hắn cùng với hai ca ca coi trọng.
Vì thế Trương Trường Ngôn nuốt xuống, đổi thành cười lấy lòng: "Không có gì, chỉ là đi chơi thôi."
Trương Trường Hành nhíu mày càng chặt, ánh mắt tràn đầy khiển trách: "Đệ bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ, không thể lúc nào cũng không hiểu chuyện như vậy, làm mất mặt Trương phủ chúng ta..."
Trương Trường Ngôn không muốn nghe hắn lải nhải, cắt ngang hắn: "Nhị ca tại sao trễ như vậy còn chưa ngủ?" Trương Trường Hành trừng mắt nhìn hắn, rốt cuộc vẫn mở miệng giải thích: "Ta cùng phụ thân thương lượng chuyện quan trọng, phụ thân phân phó ta một việc lớn, có chút việc vặt cần ta đi làm."
Đã là đêm khuya yên tĩnh, nhưng Trương Trường Ngôn cất "giấy nợ" nội tâm nóng bỏng.
Cái này không giống với giấy nợ lúc trước, giấy nợ này là mưa bạc cuồn cuộn không ngừng trong tương lai!
Hai người từ cửa sau lẻn vào, đối với tam công tử "hoàn khố" này, người gác cổng thấy nhưng không thể trách, mở một con mắt nhắm một con mắt cũng thả hắn vào.
Trương Trường Ngôn đi đường mang gió, hơn nửa đêm tâm tình hăng hái.
Ngọc Trúc lại còn có chút lo lắng, trên mặt lộ ra ưu sầu: "Tam công tử, tuy nói Phúc Lộc Trang là một vụ làm ăn tốt, nhưng đến cùng còn chưa bắt đầu có lợi nhuận, đầu tư hai vạn lượng khi nào mới có thể hồi vốn?"
Trương Trường Ngôn: "Ngươi không nghe Dung thế tử tính sổ sách sao? Nếu làm ăn tốt, một năm liền có thể hồi vốn!"
Ngọc Trúc luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng hắn chưa từng làm ăn, không hiểu những thứ này, chỉ có thể nói: "Thế nhưng cho dù sau này có thể lấy lại vốn, hiện tại tiền không lấy lại được, hai vạn lượng lỗ thủng của chúng ta vẫn còn, sau này phải làm sao bây giờ?"
Trương Trường Ngôn: "..."
Hắn dừng chân, rơi vào im lặng.
Hỏng rồi, hắn quên mất chuyện này!
Sau một lúc lâu, hắn giơ tay sờ sờ giấy nợ trên ngực, cắn răng: "Ta quay về lại xin mẫu thân cho chút ngân lượng, cùng lắm thì tiếp tục phá tường đông bổ tường tây, chờ một tháng sau có lợi nhuận thì ổn rồi."
Hắn giống như động viên chính mình, trấn an nói: "Hiện tại cuộc sống khổ một chút, nhưng ngày lành khẳng định ở phía sau, chờ hai vạn lượng hoàn toàn hồi vốn, những ngày còn lại đều là kiếm lời, hơn nữa chờ Phúc Lộc Trang náo nhiệt lên, ta đây là một trong số chủ nhân Phúc Lộc Trang, nhất định cũng có thể dương danh."
Vẻ mặt Ngọc Trúc khóc tang, mặt mày đều rũ xuống.
Trương Trường Ngôn không có tiền, chính mình trải qua khổ, hắn là người hầu bên người Trương Trường Ngôn, tự nhiên cũng sẽ không dễ chịu, Ngọc Trúc không hiểu, rõ ràng là nhà phú quý, lại "đầu tư" một vụ làm ăn tốt, sao còn phải sống khổ sở chứ?
Suy nghĩ của Trương Trường Ngôn đã bay xa.
Hắn đang suy nghĩ, hiện tại đã không có "giấy nợ" hai vạn lượng, hai vạn lượng là đầu tư của hắn, hồi vốn nhanh hơn nữa cũng không có khả năng một hai tháng liền kiếm được hai vạn lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-53.html.]
Như vậy, lỗ thủng phủ Thừa tướng còn chưa lấp xong, hắn phải tiếp tục nghĩ biện pháp lấp...
Đòi mẫu thân cũng không thể đòi nhiều.
Tiếp tục đi mượn?
Con ngươi hắn xoay chuyển, điên cuồng tính toán, không chú ý có người tới gần.
Một đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, đưa tay đặt trên vai hắn, Trương Trường Ngôn sợ tới mức nhảy dựng lên, mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ.
Ngọc Trúc cũng sợ đến thiếu chút nữa ném đèn lồng đi.
Phải đợi người hầu bên cạnh người tới giơ đèn lồng lên, để cho Trương Trường Ngôn thấy rõ mặt mũi người tới.
Là nhị ca Trương Trường Hành của hắn.
Trương Trường Ngôn vỗ ngực, thở dài một hơi: "Nhị ca, huynh làm đệ sợ muốn chết."
Trương Trường Hành cau mày, vẻ mặt hồ nghỉ: "Đệ đi đâu mà muộn thế này mới trở về, hơn nữa mất hồn mất vía, cũng không sợ ngã à?"
Trương Trường Ngôn há miệng, vừa định nói gì đó, lập tức dừng lại.
Không được, việc này tạm thời không thể nói cho ca ca hắn biết.
Vạn nhất Trương Trường Hành cướp cơ hội nổi tiếng của hắn thì sao?
Hơn nữa lợi ích còn chưa tới tay, hiện tại nói ra không đủ rung động, chỉ sợ không đủ để cho cha hắn cùng với hai ca ca coi trọng.
Vì thế Trương Trường Ngôn nuốt xuống, đổi thành cười lấy lòng: "Không có gì, chỉ là đi chơi thôi."
Trương Trường Hành nhíu mày càng chặt, ánh mắt tràn đầy khiển trách: "Đệ bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ, không thể lúc nào cũng không hiểu chuyện như vậy, làm mất mặt Trương phủ chúng ta..."
Trương Trường Ngôn không muốn nghe hắn lải nhải, cắt ngang hắn: "Nhị ca tại sao trễ như vậy còn chưa ngủ?" Trương Trường Hành trừng mắt nhìn hắn, rốt cuộc vẫn mở miệng giải thích: "Ta cùng phụ thân thương lượng chuyện quan trọng, phụ thân phân phó ta một việc lớn, có chút việc vặt cần ta đi làm."