Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 330
Nói hắn không phải người tốt, nói hắn đã làm một ít chuyện không tốt...
Điều này bảo hắn làm sao nói ra miệng?
Trần Ngự Sử lúc này liền đỏ bừng mặt, há miệng nửa ngày nói không ra một chữ.
Thấy hắn "không trả lời được", nụ cười của Dung Chiêu dần trở thành trào phúng: "Trần đại nhân, ngươi thế này là không nói lý rồi, ngươi nói bách tính chỉ trích ngươi, nhưng lại không nói được bọn họ đã nói cái gì? Chẳng lẽ là ngươi muốn đổ oan cho ta?"
Vẻ mặt cô biến thành đáng thương, khẽ nhíu mày, khuôn mặt ủy khuất vì bị oan uổng.
Nhìn mà khiến người ta chua xót.
"Hồ ngôn loạn ngữ!" Trần Ngự Sử bị chọc giận đến mức ngón tay run rẩy.
Hắn oan uổng Dung Chiêu chỗ nào?
Hắn tuyệt không oan uổng Dung Chiêu!
Hộ bộ thượng thư chậm rãi mở miệng: "Trên nhật báo đều đang nghị luận mệnh quan triều đình."
Dung Chiêu lắc đầu: "Quân tử thẳng thắn vô tư, chuyện gì cũng có thể nói cho người khác, nếu không thẹn với lương tâm, sao lại sợ dân chúng chỉ trích chứ?"
Hộ bộ thượng thư đang muốn mở miệng.
Dung Chiêu vẻ mặt vô tội, hỏi ngược lại: "Thượng thư đại nhân, ngươi sợ dân chúng chỉ trích sao?"
Hộ bộ thượng thư: "Ta tất nhiên là không sợ, nhưng..."
Dung Chiêu không nghe nữa, xoay người nhìn về phía Trần Ngự Sử, từng bước ép sát: "Trần đại nhân, ngươi sợ dân chúng chỉ trích sao?"
Trần Ngự Sử: "Ta đương nhiên không sợ, nhưng..."
Dung Chiêu lại nhìn về phía những người khác,"Còn ngươi?"...
Cô liên tiếp hỏi mấy người, câu đầu tiên của mỗi người đều khẳng định "không sợ".
Dù sao Dung Chiêu cũng đã nói quân tử vô ưu, không có gì mờ ám, ngươi không thẳng thắn, chẳng phải là có chuyện mờ ám sao? Trên triều đình, ai dám thừa nhận?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-330.html.]
Dung Chiêu hỏi xong, khoát tay: "Các ngươi không sợ bách tính chỉ trích, vậy vì sao còn buộc tội ta bụng dạ khó lường?"
Vẻ mặt của cô đột nhiên lạnh lão, cười châm chọc: "Chuyện Dung Chiêu ta làm khi nào là d.a.o động lòng dân? Ngươi đi dạo một vòng kinh thành, nhìn xem Nhật Báo Kinh Thành d.a.o động lòng người hay là an ổn lòng người!"
"Ngươi còn già mồm!" Chu đại nhân giơ ngón tay chỉ vào mặt cô, tức giận đến mức mặt như quả cà chua,"Ngươi cố ý viết mỗ đại nhân, dẫn tới bách tính chỉ trích mệnh quan triều đình, lại còn nói mình không phải bụng dạ khó lường?"
"Đơn giản là dân chúng tò mò mỗ đại nhân là ai, bọn họ tranh luận mỗ đại nhân là vị đại nhân nào, đây là chỉ trích sao? Ta vì sao phải viết mỗ đại nhân, còn không phải là bởi vì chư vị không cho phép." Dung Chiêu gần từng chữ, âm vang hữu lực, nói năng có khí phách.
Trương thừa tướng rùng mình.
Dung Chiêu này thật đúng là lưỡi khéo như lò xo, rõ ràng là lần đầu tiên vào triều, lại giống như có kinh nghiệm thượng triều lâu năm, mỗi một lần đánh trả đều có thể chặn người á khẩu không trả lời được.
Ngươi biết rõ hắn đang già mồm, nhưng ngươi lại không có biện pháp phản bác!
Muốn phản bác Dung Chiêu, phải nói dân chúng nghị luận mình như thế nào, nhưng những nội dung kia có thể nói được sao? Muốn c.h.ế.t hay gì?
Một số đại nhân đã im lặng.
Bọn họ không chuẩn bị tranh luận với Dung Chiêu về chuyện "chỉ trích mệnh quan triều đình", dù sao trước mắt còn chưa viết đến bọn họ.
Trần đại nhân còn đang hùng hổ tranh luận: "Việc của triều đình không tới lượt dân chúng nghị luận, làm tổn hại mặt mũi Đại Nhạn ta!"
Dung Chiêu chớp chớp mắt, đột nhiên hạ giọng xuống: "Được rồi, vậy sau này ta bảo tòa soạn báo chú ý một chút, không viết những chuyện đã xảy ra trên triều nữa..."
Vừa rồi lưỡi còn bén nhọn, đột nhiên lại bắt đầu nhận sai làm cho rất nhiều người đều ngơ ngẩn.
Dung Chiêu thay đổi sắc mặt quá nhanh.
Mấy vị quan viên chuẩn bị một bụng muốn tranh luận đột nhiên nghẹn họng, nghẹn đến khó chịu. Nhưng rất nhanh có người phản ứng lại...
Không đúng, Dung Chiêu nói không đưa tin về triều đình nữa, không nói không đưa tin về quan viên nữa.
Mục đích của bọn họ chính là không thể để quan viên lên báo a!
Chu đại nhân: "Xằng bậy, quan viên cũng không được chỉ trích!"
"Đúng vậy, nghị luận mệnh quan làm tổn hại mặt mũi triều đình."
"Dung thế tử, nếu ngươi muốn sửa sai thì không được đưa tin gì về triều đình và quan viên nữa."
Điều này bảo hắn làm sao nói ra miệng?
Trần Ngự Sử lúc này liền đỏ bừng mặt, há miệng nửa ngày nói không ra một chữ.
Thấy hắn "không trả lời được", nụ cười của Dung Chiêu dần trở thành trào phúng: "Trần đại nhân, ngươi thế này là không nói lý rồi, ngươi nói bách tính chỉ trích ngươi, nhưng lại không nói được bọn họ đã nói cái gì? Chẳng lẽ là ngươi muốn đổ oan cho ta?"
Vẻ mặt cô biến thành đáng thương, khẽ nhíu mày, khuôn mặt ủy khuất vì bị oan uổng.
Nhìn mà khiến người ta chua xót.
"Hồ ngôn loạn ngữ!" Trần Ngự Sử bị chọc giận đến mức ngón tay run rẩy.
Hắn oan uổng Dung Chiêu chỗ nào?
Hắn tuyệt không oan uổng Dung Chiêu!
Hộ bộ thượng thư chậm rãi mở miệng: "Trên nhật báo đều đang nghị luận mệnh quan triều đình."
Dung Chiêu lắc đầu: "Quân tử thẳng thắn vô tư, chuyện gì cũng có thể nói cho người khác, nếu không thẹn với lương tâm, sao lại sợ dân chúng chỉ trích chứ?"
Hộ bộ thượng thư đang muốn mở miệng.
Dung Chiêu vẻ mặt vô tội, hỏi ngược lại: "Thượng thư đại nhân, ngươi sợ dân chúng chỉ trích sao?"
Hộ bộ thượng thư: "Ta tất nhiên là không sợ, nhưng..."
Dung Chiêu không nghe nữa, xoay người nhìn về phía Trần Ngự Sử, từng bước ép sát: "Trần đại nhân, ngươi sợ dân chúng chỉ trích sao?"
Trần Ngự Sử: "Ta đương nhiên không sợ, nhưng..."
Dung Chiêu lại nhìn về phía những người khác,"Còn ngươi?"...
Cô liên tiếp hỏi mấy người, câu đầu tiên của mỗi người đều khẳng định "không sợ".
Dù sao Dung Chiêu cũng đã nói quân tử vô ưu, không có gì mờ ám, ngươi không thẳng thắn, chẳng phải là có chuyện mờ ám sao? Trên triều đình, ai dám thừa nhận?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-330.html.]
Dung Chiêu hỏi xong, khoát tay: "Các ngươi không sợ bách tính chỉ trích, vậy vì sao còn buộc tội ta bụng dạ khó lường?"
Vẻ mặt của cô đột nhiên lạnh lão, cười châm chọc: "Chuyện Dung Chiêu ta làm khi nào là d.a.o động lòng dân? Ngươi đi dạo một vòng kinh thành, nhìn xem Nhật Báo Kinh Thành d.a.o động lòng người hay là an ổn lòng người!"
"Ngươi còn già mồm!" Chu đại nhân giơ ngón tay chỉ vào mặt cô, tức giận đến mức mặt như quả cà chua,"Ngươi cố ý viết mỗ đại nhân, dẫn tới bách tính chỉ trích mệnh quan triều đình, lại còn nói mình không phải bụng dạ khó lường?"
"Đơn giản là dân chúng tò mò mỗ đại nhân là ai, bọn họ tranh luận mỗ đại nhân là vị đại nhân nào, đây là chỉ trích sao? Ta vì sao phải viết mỗ đại nhân, còn không phải là bởi vì chư vị không cho phép." Dung Chiêu gần từng chữ, âm vang hữu lực, nói năng có khí phách.
Trương thừa tướng rùng mình.
Dung Chiêu này thật đúng là lưỡi khéo như lò xo, rõ ràng là lần đầu tiên vào triều, lại giống như có kinh nghiệm thượng triều lâu năm, mỗi một lần đánh trả đều có thể chặn người á khẩu không trả lời được.
Ngươi biết rõ hắn đang già mồm, nhưng ngươi lại không có biện pháp phản bác!
Muốn phản bác Dung Chiêu, phải nói dân chúng nghị luận mình như thế nào, nhưng những nội dung kia có thể nói được sao? Muốn c.h.ế.t hay gì?
Một số đại nhân đã im lặng.
Bọn họ không chuẩn bị tranh luận với Dung Chiêu về chuyện "chỉ trích mệnh quan triều đình", dù sao trước mắt còn chưa viết đến bọn họ.
Trần đại nhân còn đang hùng hổ tranh luận: "Việc của triều đình không tới lượt dân chúng nghị luận, làm tổn hại mặt mũi Đại Nhạn ta!"
Dung Chiêu chớp chớp mắt, đột nhiên hạ giọng xuống: "Được rồi, vậy sau này ta bảo tòa soạn báo chú ý một chút, không viết những chuyện đã xảy ra trên triều nữa..."
Vừa rồi lưỡi còn bén nhọn, đột nhiên lại bắt đầu nhận sai làm cho rất nhiều người đều ngơ ngẩn.
Dung Chiêu thay đổi sắc mặt quá nhanh.
Mấy vị quan viên chuẩn bị một bụng muốn tranh luận đột nhiên nghẹn họng, nghẹn đến khó chịu. Nhưng rất nhanh có người phản ứng lại...
Không đúng, Dung Chiêu nói không đưa tin về triều đình nữa, không nói không đưa tin về quan viên nữa.
Mục đích của bọn họ chính là không thể để quan viên lên báo a!
Chu đại nhân: "Xằng bậy, quan viên cũng không được chỉ trích!"
"Đúng vậy, nghị luận mệnh quan làm tổn hại mặt mũi triều đình."
"Dung thế tử, nếu ngươi muốn sửa sai thì không được đưa tin gì về triều đình và quan viên nữa."