Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 320



"Hắn chẳng lẽ là cho rằng thêm một chữ mỗ vào là có chừng mực và thể thống?"
"Đầu óc hắn không bị hỏng chứ"...
Phủ Ngũ Hoàng Tử, Bùi Khâm chậm rãi buông tờ báo xuống, thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp: "A Chiêu này... lá gan thật sự quá lớn, một trăm hộ vệ kia thuê không uổng tiền."
Hiện giờ rất nhiều đại nhân trong kinh sợ là hận không thể mua hung thủ ám sát cô đi?
Thao tác này của Dung Chiêu có thể nói là ly kỳ, người trong kinh bất kể lên báo hay không lên báo, đều bị thao tác hùng hổ này của cô làm cho Sợ ngây người, vẻ mặt khiếp sợ.
Trong đó bao gồm Dung Vĩ.
Ông im lặng hồi lâu, rốt cục khàn giọng phun ra một câu: "Con cố tình kích thích bọn họ, muốn dẫn tới phong ba lớn hơn?"
Dung Chiêu hết sức bình tĩnh, gật đầu.
Dung Vĩ c.h.ế.t lặng, cũng nói không ra lời.
Cho dù ông biết lá gan nữ nhi này của mình rất lớn, cho dù mỗi lần đều bị cô khiêu khích giới hạn mới, nhưng lúc này vẫn thật sự làm cho ông kinh hãi.
Dung Vĩ chậm rãi vươn tay sờ lên người, Tạ Hồng thuần thục lấy viên thuốc ra.
Ông liên tiếp ăn hai viên.
Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn sắc trời, đứng lên nói: "Cha, đóng cửa lại đi, lát nữa có thể sẽ có rất nhiều người đến tìm con, con ra ngoài trốn trước."
Dung Vĩ: "..."
Có cần nói câu bỏ trốn thản nhiên như vậy không?!
Dung Chiêu nghênh ngang biến mất.
Người còn chưa đi xa, Dung Vĩ vội vàng nói: "Đi bảo hạ nhân đóng cửa chính lại, người gác cổng ở bên ngoài trông coi, có người tới thì nói với bọn họ thế tử đã ra ngoài, bảo bọn họ ra ngoài mà tìm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-320.html.]
Hạ nhân hùng hổ đi chấp hành.
Dung Vĩ thở dài một hơi, ông nhìn bình thuốc, lại nhìn Tạ Hồng, nhịn không được hỏi: "Thuốc này có thể uống ba viên không?"
Tạ Hồng: "Thái y nói chín quá hóa nẫu."
Dừng một chút, lão lại bổ sung: "Có điều thỉnh thoảng một lần uống ba viên cũng không có vấn đề gì lớn."
Dung Vĩ: "Vậy cho ta một viên nữa..."...
Tam hoàng tử Bùi Ngọc vội vàng đi đến Lưu gia.
Hắn có chút căm tức: "Dung Chiêu rốt cuộc làm gì vậy? Rõ ràng phụ hoàng đã nói hắn thu liễm, hắn lại còn làm ra loại chuyện này!!"
Lưu Uyển Quân nhìn báo, không ngẩng đầu lên: "Dung thế tử đã rất chú ý chừng mực rồi, không dùng tên đầy đủ."
Bùi Ngọc: "Đây không phải là chú ý chừng mực, rõ ràng là chọc giận bọn họ! Dưới sự áp chế của chúng ta, những triều thần kia mới nguyện ý lui một bước, tại sao hắn lại không biết tốt xấu như vậy?"
Thao tác lần này của Dung Chiêu thật sự nằm ngoài dự đoán của Bùi Ngọc.
Khóe miệng Lưu Uyển Quân giương lên, ngẩng đầu nói: "Chư vị đại nhân chỉ trích nhật báo nêu đích danh tên bọn họ, hiện tại nhật báo đã ẩn tên, vì sao bọn họ còn khó chịu? Chẳng lẽ sau này phải viết Mỗ mỗ đại nhân?"
Bùi Ngọc dừng lại, u oán liếc mắt nhìn Lưu Uyển Quân, lắc đầu: "Biểu muội, ngươi chớ đùa, ngươi biết ta có ý gì."
Trước kia hắn đã biết biểu muội này thông minh, từ sau chuyện lần trước của Dung Chiêu, hắn lại cùng biểu muội đề cập hai lần đại sự trong triều.
Lưu Uyển Quân cảm thấy hứng thú, lại có kiến giải sắc bén độc đáo, mang đến cho hắn rất nhiều chủ ý.
Hiện tại hắn đến Lưu gia, càng nguyện ý tìm biểu muội hắn nói chuyện, so với cữu cữu còn đáng tin cậy hơn.
Lưu Viễn Phương ngồi bên cạnh, ngay từ đầu không chen vào được, lúc này rốt cục chen được một câu...
"Viết Mỗ mỗ đại nhân lại càng không được, bây giờ dân chúng vì đoán Trần mỗ đại nhân, đã bới sạch sẽ đời tư của toàn bộ mệnh quan triều đình họ Trần, kể ra rất nhiều chuyện xấu của bọn họ, nếu viết Mỗ mỗ đại nhân, chẳng phải là toàn bộ quan viên triều đình đầu gặp tai ương hay sao?"
Bùi Ngọc bất đắc dĩ: "Cữu cữu nói rất đúng, vốn chỉ có quan viên lên báo tức giận, tình hình hiện tại, quan viên họ Trần đều rất tức giận, những mãn."
Chương trước Chương tiếp
Loading...