Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 317
Lặng lẽ đi vào, cho dù cầm tiền cũng thần không biết quỷ không hay.
Tên côn đồ kia là do hắn cầm bạc đứng trước cửa tòa soạn khoe khoang cho nên những người khác mới biết.
Có vài người vốn không dám đi bán tin tức, hôm nay ngược lại dám to gan đi vào.
Mặt khác, ngoại trừ phương thức này còn có chế độ tên thật.
Ví dụ như có một số thông tin có giá trị như nông sự, công sự, không chỉ có thể lĩnh tiền, mà còn có thể đăng quê quán và họ tên của người nọ, từ đó dương danh.
Viết "truyện cười" và "tiểu thuyết" trên báo cũng có thể đổi lấy tiền.
Chỉ cần viết nội dung lên giấy, bỏ vào cái rương trước cửa tòa soạn báo là được, nếu được đăng là có thể đi lĩnh tiền, nếu không được đăng, vậy chính là không thông qua.
Tòa soạn báo vận hành trơn tru, cũng vô cùng náo nhiệt.
Dân chúng tích cực tham gia.
Trong đám người tụ tập náo nhiệt, đột nhiên có người hô to: "Báo đồng đến rồi!!"
Nhất thời, dân chúng như ong vỡ tổ tràn về phía các báo đồng, cướp sạch số báo hai văn tiền một tờ kia, trên tay báo đồng đa số cũng đều là giấy thô hai văn tiền, có rất ít giấy trắng.
Mọi người cướp được nhật báo, vội vã nhìn nội dung bên trên, lúc này ngẩn ra.
Mà bên chỗ đại gia tộc cùng quan to hiển quý thì lại khác.
Có một nhóm báo đồng, trên tay giấy trắng nhiều giấy thô ít, bọn họ mỗi người phụ trách vài con phố, đi về phía những gia đình giàu có kia, đưa báo tới cửa cho bọn họ.
Trước cửa đã có người chờ sẵn.
"Ai nha, ngươi tới rồi, mau cho ta hai mươi tờ giấy trắng, mười tờ giấy thô." Người hầu kia vừa đưa tiền vừa gấp gáp hô to.
Mộc tiểu tử tươi cười sáng lạn: "Có ngay!"
Hắn lập tức nhanh nhẹn đếm báo cho đối phương.
Những báo đồng đưa báo tới cửa cho các gia đình giàu có không đi ngang qua con đường có đầy bách tính náo nhiệt, mà phải đi một đoạn đường rất dài mới có thể tới được nhà các đại gia tộc, người mua trên đường cũng không nhiều.
Nhưng nhà giàu chính là nhà giàu, một lần mua không ít!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-317.html.]
Tờ báo mấy văn tiền, các chủ tử không cần thiết truyền tay nhau xem, ai muốn xem báo thì đều có một tờ, tự mình ở trong phòng từ từ xem.
Về phần mười tờ giấy thô, rõ ràng là mua cho hạ nhân.
Mộc tiểu tử đưa tờ báo cho hắn, lại đi đến một hộ tiếp theo.
Có vài gia đình chủ tử sốt ruột đã sai người hầu ra cửa nghênh đón, chủ động tới lấy báo.
Không gấp sao được?
Hôm qua mới cảnh cáo thế tử An Khánh Vương phủ, bọn họ muốn xem nội dung trên báo hôm nay là gì?...
Vinh thân vương phủ.
Vinh thân vương có chút tiếc nuối, cảm thán: "Không thể viết chuyện của những quan viên đạo mạo kia, nhật báo vơi đi phân nửa lạc thú..."
Không viết hắn, cho nên hắn ăn dưa ăn rất vui vẻ.
Bùi Thừa Lăng thuận theo phụ thân: "Đúng vậy, để xem thiếu những nội dung này, Dung Chiêu lấy gì bù vào."
Bùi Thừa Quyết cũng rất tò mò.
Hoàng thượng đã lên tiếng, Dung Chiêu khẳng định không dám không tiết chế.
Cũng không biết vì sao...
Hắn luôn cảm thấy dựa theo tính cách Dung Chiêu, chuyện này có lẽ sẽ có biến cố, đám quan viên kia chưa chắc có thể được như ý nguyện.
Vinh thân vương: "Chuyện của bách tính và mấy tiểu thuyết kia ngược lại rất thú vị, đọc g.i.ế.c thời gian cũng không tệ."
Nói xong, hắn có chút không kiên nhẫn, nâng cái bụng gầy đi một vòng đứng lên,"Tại sao còn chưa trở về? Chẳng lẽ hôm nay nhật báo không phát hành?"
Bị Hoàng thượng cảnh cáo, Dung Chiêu không dám tiếp tục mở tòa soạn nữa?
Vừa nói xong, người hầu hùng hổ đi vào...
"Nhật báo đến rồi!"
Vinh thân vương lập tức tiến lên đón hắn. một tờ.
Vinh thân vương phủ bây giờ dù nghèo, cũng không đến mức mấy văn tiền mua báo cũng không có, cho nên ba người ở tiền viện cùng với một ít nữ quyến ở hậu viện đều sở hữu mỗi người một tờ.
Tên côn đồ kia là do hắn cầm bạc đứng trước cửa tòa soạn khoe khoang cho nên những người khác mới biết.
Có vài người vốn không dám đi bán tin tức, hôm nay ngược lại dám to gan đi vào.
Mặt khác, ngoại trừ phương thức này còn có chế độ tên thật.
Ví dụ như có một số thông tin có giá trị như nông sự, công sự, không chỉ có thể lĩnh tiền, mà còn có thể đăng quê quán và họ tên của người nọ, từ đó dương danh.
Viết "truyện cười" và "tiểu thuyết" trên báo cũng có thể đổi lấy tiền.
Chỉ cần viết nội dung lên giấy, bỏ vào cái rương trước cửa tòa soạn báo là được, nếu được đăng là có thể đi lĩnh tiền, nếu không được đăng, vậy chính là không thông qua.
Tòa soạn báo vận hành trơn tru, cũng vô cùng náo nhiệt.
Dân chúng tích cực tham gia.
Trong đám người tụ tập náo nhiệt, đột nhiên có người hô to: "Báo đồng đến rồi!!"
Nhất thời, dân chúng như ong vỡ tổ tràn về phía các báo đồng, cướp sạch số báo hai văn tiền một tờ kia, trên tay báo đồng đa số cũng đều là giấy thô hai văn tiền, có rất ít giấy trắng.
Mọi người cướp được nhật báo, vội vã nhìn nội dung bên trên, lúc này ngẩn ra.
Mà bên chỗ đại gia tộc cùng quan to hiển quý thì lại khác.
Có một nhóm báo đồng, trên tay giấy trắng nhiều giấy thô ít, bọn họ mỗi người phụ trách vài con phố, đi về phía những gia đình giàu có kia, đưa báo tới cửa cho bọn họ.
Trước cửa đã có người chờ sẵn.
"Ai nha, ngươi tới rồi, mau cho ta hai mươi tờ giấy trắng, mười tờ giấy thô." Người hầu kia vừa đưa tiền vừa gấp gáp hô to.
Mộc tiểu tử tươi cười sáng lạn: "Có ngay!"
Hắn lập tức nhanh nhẹn đếm báo cho đối phương.
Những báo đồng đưa báo tới cửa cho các gia đình giàu có không đi ngang qua con đường có đầy bách tính náo nhiệt, mà phải đi một đoạn đường rất dài mới có thể tới được nhà các đại gia tộc, người mua trên đường cũng không nhiều.
Nhưng nhà giàu chính là nhà giàu, một lần mua không ít!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-317.html.]
Tờ báo mấy văn tiền, các chủ tử không cần thiết truyền tay nhau xem, ai muốn xem báo thì đều có một tờ, tự mình ở trong phòng từ từ xem.
Về phần mười tờ giấy thô, rõ ràng là mua cho hạ nhân.
Mộc tiểu tử đưa tờ báo cho hắn, lại đi đến một hộ tiếp theo.
Có vài gia đình chủ tử sốt ruột đã sai người hầu ra cửa nghênh đón, chủ động tới lấy báo.
Không gấp sao được?
Hôm qua mới cảnh cáo thế tử An Khánh Vương phủ, bọn họ muốn xem nội dung trên báo hôm nay là gì?...
Vinh thân vương phủ.
Vinh thân vương có chút tiếc nuối, cảm thán: "Không thể viết chuyện của những quan viên đạo mạo kia, nhật báo vơi đi phân nửa lạc thú..."
Không viết hắn, cho nên hắn ăn dưa ăn rất vui vẻ.
Bùi Thừa Lăng thuận theo phụ thân: "Đúng vậy, để xem thiếu những nội dung này, Dung Chiêu lấy gì bù vào."
Bùi Thừa Quyết cũng rất tò mò.
Hoàng thượng đã lên tiếng, Dung Chiêu khẳng định không dám không tiết chế.
Cũng không biết vì sao...
Hắn luôn cảm thấy dựa theo tính cách Dung Chiêu, chuyện này có lẽ sẽ có biến cố, đám quan viên kia chưa chắc có thể được như ý nguyện.
Vinh thân vương: "Chuyện của bách tính và mấy tiểu thuyết kia ngược lại rất thú vị, đọc g.i.ế.c thời gian cũng không tệ."
Nói xong, hắn có chút không kiên nhẫn, nâng cái bụng gầy đi một vòng đứng lên,"Tại sao còn chưa trở về? Chẳng lẽ hôm nay nhật báo không phát hành?"
Bị Hoàng thượng cảnh cáo, Dung Chiêu không dám tiếp tục mở tòa soạn nữa?
Vừa nói xong, người hầu hùng hổ đi vào...
"Nhật báo đến rồi!"
Vinh thân vương lập tức tiến lên đón hắn. một tờ.
Vinh thân vương phủ bây giờ dù nghèo, cũng không đến mức mấy văn tiền mua báo cũng không có, cho nên ba người ở tiền viện cùng với một ít nữ quyến ở hậu viện đều sở hữu mỗi người một tờ.