Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 286
Trong lúc nói, thanh âm càng ngày càng lạnh.
Dung Chiêu lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên không phải."
Cô ngồi ngay ngắn đối diện, dáng vẻ hoàn mỹ, khẽ cụp mắt, thanh âm bình tĩnh: "Hiện giờ trong ba vị hoàng tử, ta thấy phần thắng của Nhị điện hạ là lớn nhất."
Lời này không sai, Nhị hoàng tử ngoại trừ không được thánh tâm ra, thực lực và thế lực đều là mạnh nhất.
Cương nghị quả quyết, xuống tay tàn nhẫn, còn đặc biệt chú ý quân chính dân sự, mặc dù có chút khuyết điểm, nhưng tất cả đặc tính của người làm vua đều có.
Bùi Tranh nhướng mày, môi hơi nhếch lên: "Không phải ngươi lựa chọn trung lập sao? Nói cái này làm gì?"
Hắn cười lạnh một tiếng: "Nói đi, ngươi rốt cuộc có chuyện gì?"
Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt rốt cục có gợn sóng,"Ta hi vọng Nhị hoàng tử lập tức đáp ứng cùng ta hợp tác mở tòa soạn báo, hơn nữa hứa hẹn tòa soạn báo giao cho ta phụ trách, tận lực không can thiệp."
Bùi Tranh biết kết quả cuối cùng của chuyện này là hợp tác mở tòa soạn báo.
Nhưng Dung Chiêu bây giờ nói như thế, đây là ép hoàng tử như hắn nhượng bộ thế tử là Dung Chiêu?
Huống hồ, Dung Chiêu lại còn dõng dạc yêu cầu hắn không can thiệp vào tòa soạn!
Bùi Tranh tức giận nở nụ cười: "Dựa vào cái gì?"
"Ta." Dung Chiêu nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc,"Dựa vào ta nguyện ý ủng hộ Nhị điện hạ đăng cơ, thế nào?"
Trong phòng, Tạ Hồng đang pha trà chân sợ tới mức mềm nhữn.
Trách không được muốn đuổi hết tất cả hạ nhân ra ngoài, trách không được cũng không cho ai ở lại bên ngoài.
Thế tử nhà lão vốn kiên định trung lập, rốt cuộc đang làm gì?!
Nước trà của Tạ Hồng rơi đầy bàn, lập tức coi như cái gì cũng không phát hiện, nhanh chóng lau sạch bàn, cẩn thận từng chút tiếp tục pha trà, lỗ tai lại dựng thẳng lên, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Bùi Tranh không chú ý đến Tạ Hồng, hắn lúc này cũng đang khiếp sợ. Nhưng rất nhanh, sự khiếp sợ trên mặt hắn thu lại, hơi cụp mắt, ngón tay gõ trên mặt bàn, vân đạm phong khinh: "Ta làm sao tin tưởng ngươi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-286.html.]
Dung Chiêu là người có bản lĩnh như vậy, nếu có thể kéo đến trận doanh của mình, làm sao có thể cự tuyệt?
Nhưng hắn cũng rất thông minh, Dung Chiêu nếu muốn về phe ai chỉ sợ đã sớm đầu nhập, không đến mức chờ đến bây giờ.
Bùi Tranh sẽ không sau khi nghe Dung Chiêu đề nghị đầu nhập mà lập tức mừng rỡ như điên, ngược lại tràn ngập nghi vấn.
Dung Chiêu nhìn hắn, cố ý hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt trên mặt bàn lại buông ra, có vẻ hết sức khẩn trương.
Những động tác này đều bị Bùi Tranh thu vào trong mắt.
Dung Chiêu vẻ mặt nghiêm túc,"Ta vốn là muốn bảo trì trung lập, không muốn tham dự đoạt đích, nhưng hết lần này tới lần khác ta không thể không chọn."
Cô cười khổ ra tiếng: "Ngũ hoàng tử Bùi Khâm háo sắc, lần trước ở Phúc Lộc Hiên muốn khinh bạc ta, sau đó đại khái biết mình sai rồi, nhưng vẫn tiếp cận ta, lấy lòng ta, xin lỗi ta."
Bùi Tranh kinh ngạc.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của hắn mang theo kinh ngạc cùng khó tin.
Ngũ đệ của hắn chẳng lẽ điên rồi?!
Bùi Tranh lại nhìn Dung Chiêu, đối phương quả thật có một khuôn mặt tuyệt sắc, lúc trước khi xe ngựa đi qua nhau, hắn thoáng nhìn cũng cảm thấy kinh diễm, còn thiếu chút nữa hiểu lầm Dung Chiêu là nữ lang.
Nhưng trong mắt Bùi Tranh, quyền thế so với nữ sắc càng quan trọng hơn.
Cho nên cũng không có tâm tư gì khác, ngược lại bởi vì biểu hiện mạnh mẽ của Dung Chiêu mà bắt đầu kiêng kị.
Trách không được lúc trước hai người ở Phúc Lộc Hiên trò chuyện không bao lâu liền tan rã trong không vui, nam nhân có cốt khí không thể chịu đựng loại khuất nhục này.
Ngũ đệ của hắn...
Thật sự là háo sắc đến mức ngu xuẩn!
Lần đầu gặp mặt bởi vì dung nhan mà khinh bạc người khác, lần sau gặp xin lỗi có ích lợi gì?
Bùi Tranh không biết chân tướng bên trong, lúc này trên mặt liền lộ ra
Dung Chiêu lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên không phải."
Cô ngồi ngay ngắn đối diện, dáng vẻ hoàn mỹ, khẽ cụp mắt, thanh âm bình tĩnh: "Hiện giờ trong ba vị hoàng tử, ta thấy phần thắng của Nhị điện hạ là lớn nhất."
Lời này không sai, Nhị hoàng tử ngoại trừ không được thánh tâm ra, thực lực và thế lực đều là mạnh nhất.
Cương nghị quả quyết, xuống tay tàn nhẫn, còn đặc biệt chú ý quân chính dân sự, mặc dù có chút khuyết điểm, nhưng tất cả đặc tính của người làm vua đều có.
Bùi Tranh nhướng mày, môi hơi nhếch lên: "Không phải ngươi lựa chọn trung lập sao? Nói cái này làm gì?"
Hắn cười lạnh một tiếng: "Nói đi, ngươi rốt cuộc có chuyện gì?"
Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt rốt cục có gợn sóng,"Ta hi vọng Nhị hoàng tử lập tức đáp ứng cùng ta hợp tác mở tòa soạn báo, hơn nữa hứa hẹn tòa soạn báo giao cho ta phụ trách, tận lực không can thiệp."
Bùi Tranh biết kết quả cuối cùng của chuyện này là hợp tác mở tòa soạn báo.
Nhưng Dung Chiêu bây giờ nói như thế, đây là ép hoàng tử như hắn nhượng bộ thế tử là Dung Chiêu?
Huống hồ, Dung Chiêu lại còn dõng dạc yêu cầu hắn không can thiệp vào tòa soạn!
Bùi Tranh tức giận nở nụ cười: "Dựa vào cái gì?"
"Ta." Dung Chiêu nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc,"Dựa vào ta nguyện ý ủng hộ Nhị điện hạ đăng cơ, thế nào?"
Trong phòng, Tạ Hồng đang pha trà chân sợ tới mức mềm nhữn.
Trách không được muốn đuổi hết tất cả hạ nhân ra ngoài, trách không được cũng không cho ai ở lại bên ngoài.
Thế tử nhà lão vốn kiên định trung lập, rốt cuộc đang làm gì?!
Nước trà của Tạ Hồng rơi đầy bàn, lập tức coi như cái gì cũng không phát hiện, nhanh chóng lau sạch bàn, cẩn thận từng chút tiếp tục pha trà, lỗ tai lại dựng thẳng lên, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Bùi Tranh không chú ý đến Tạ Hồng, hắn lúc này cũng đang khiếp sợ. Nhưng rất nhanh, sự khiếp sợ trên mặt hắn thu lại, hơi cụp mắt, ngón tay gõ trên mặt bàn, vân đạm phong khinh: "Ta làm sao tin tưởng ngươi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-286.html.]
Dung Chiêu là người có bản lĩnh như vậy, nếu có thể kéo đến trận doanh của mình, làm sao có thể cự tuyệt?
Nhưng hắn cũng rất thông minh, Dung Chiêu nếu muốn về phe ai chỉ sợ đã sớm đầu nhập, không đến mức chờ đến bây giờ.
Bùi Tranh sẽ không sau khi nghe Dung Chiêu đề nghị đầu nhập mà lập tức mừng rỡ như điên, ngược lại tràn ngập nghi vấn.
Dung Chiêu nhìn hắn, cố ý hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt trên mặt bàn lại buông ra, có vẻ hết sức khẩn trương.
Những động tác này đều bị Bùi Tranh thu vào trong mắt.
Dung Chiêu vẻ mặt nghiêm túc,"Ta vốn là muốn bảo trì trung lập, không muốn tham dự đoạt đích, nhưng hết lần này tới lần khác ta không thể không chọn."
Cô cười khổ ra tiếng: "Ngũ hoàng tử Bùi Khâm háo sắc, lần trước ở Phúc Lộc Hiên muốn khinh bạc ta, sau đó đại khái biết mình sai rồi, nhưng vẫn tiếp cận ta, lấy lòng ta, xin lỗi ta."
Bùi Tranh kinh ngạc.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của hắn mang theo kinh ngạc cùng khó tin.
Ngũ đệ của hắn chẳng lẽ điên rồi?!
Bùi Tranh lại nhìn Dung Chiêu, đối phương quả thật có một khuôn mặt tuyệt sắc, lúc trước khi xe ngựa đi qua nhau, hắn thoáng nhìn cũng cảm thấy kinh diễm, còn thiếu chút nữa hiểu lầm Dung Chiêu là nữ lang.
Nhưng trong mắt Bùi Tranh, quyền thế so với nữ sắc càng quan trọng hơn.
Cho nên cũng không có tâm tư gì khác, ngược lại bởi vì biểu hiện mạnh mẽ của Dung Chiêu mà bắt đầu kiêng kị.
Trách không được lúc trước hai người ở Phúc Lộc Hiên trò chuyện không bao lâu liền tan rã trong không vui, nam nhân có cốt khí không thể chịu đựng loại khuất nhục này.
Ngũ đệ của hắn...
Thật sự là háo sắc đến mức ngu xuẩn!
Lần đầu gặp mặt bởi vì dung nhan mà khinh bạc người khác, lần sau gặp xin lỗi có ích lợi gì?
Bùi Tranh không biết chân tướng bên trong, lúc này trên mặt liền lộ ra