Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 226
Trương thừa tướng ngẩn ra, nghỉ ngờ nói: "Nó giúp phủ chúng ta làm gì?"
Tại sao lão không biết lão Tam tình nguyện giúp đỡ công việc trong phủ? Đây là lão Tam nhà mình sao?
Thừa tướng phu nhân: "Mua sắm vật dụng."
Chết tiệt!
Trong lòng Trương Trường Ngôn lộp bộp, quay đầu chạy như bay.
Trương thừa tướng vừa nhìn tư thế này liền hiểu, giơ gậy gộc đuổi theo, rít gào: "Đồ bất tài! Ngươi muốn tức c.h.ế.t lão tử sao! Ngươi còn dám sử dụng Đoàn Đoàn, ta đánh c.h.ế.t ngươi!"
Khác với những phủ đánh nhi tử.
Đám trưởng bối hôm qua còn nhốt vãn bối trong nhà không cho ra ngoài, hôm nay thái độ hoàn toàn thay đổi, khác một trời một vực.
Ví dụ như Triệu gia công tử, chính là thế gia công tử bị đại nho nọ bắt gặp.
Lúc hắn được thả ra ngoài, còn tưởng rằng lão cha lại muốn đánh mình, hắn sợ hãi rụt cổ lại.
Hắn rất buồn, cũng rất tủi thân.
Vì sao rõ ràng là chuyện tốt lại bị phụ thân khiển trách như thế?
Thể diện thật sự quan trọng như vậy sao?
Tuy nhiên...
"Cái gì?! Dân chúng tâu Vạn Dân Thư, Đoàn Đoàn được Hoàng thượng khen ngợi?!
Cha hắn cười vô cùng hòa nhã, ngữ khí ôn nhu: "Không chỉ Đoàn Đoàn được khen ngợi, mà con cũng được Hoàng Thượng nhớ kỹ tên, còn bảo các con phải tiếp tục phát triển Đoàn Đoàn cho tốt."
Triệu công tử sửng sốt thật lâu, đột nhiên đặt m.ô.n.g ngồi phịch xuống đất, gào khóc...
"Hu hu, quả nhiên tham gia Đoàn Đoàn là đúng đắn."
"Dung thế tử nói đúng, việc chúng ta làm là có ý nghĩa, dân chúng nhất định sẽ thấy."
"Hu hu, sau này con nhất định sẽ làm tốt Đoàn Đoàn, vì dân chúng tạo phúc hu hú "— Xứng đáng.
Những gì bọn họ làm đều xứng đáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-226.html.]
Có lời khen của Vạn Dân Thư, chuyện bọn họ làm đều được bách tính để trong mắt, những vất vả kia đều xứng đáng.
Dung Chiêu quả nhiên nói đúng....
Dương gia công tử nằm trong nhóm người hối hận.
Nhiệt huyết của hắn ít hơn đám người kia một chút, hơn nữa tình cảnh của hắn cũng không phải rất tốt, hiện tại không chỉ vừa bị nhốt vừa bị mắng, còn liên lụy mẫu thân...
Dương công tử có chút hối hận.
Làm Đoàn Đoàn rõ ràng lợi ích gì cũng không có, tại sao còn bị phê phán như thế?
Hắn trợ giúp bách tính, nhưng rất nhiều quan viên trong triều lại không tán thành.
Nếu đã như vậy, tại sao hắn còn phải tiếp tục làm những chuyện tốn công sức nhưng không có lợi này? Hắn giúp dân chúng, nhưng dân chúng ngoại trừ lén khen hắn vài câu ra thì còn có thể làm được gì cho hắn đâu?
Phụ thân từng nói sinh tồn nơi quan trường, quan trọng nhất là khéo đưa đẩy, nước chảy bèo trôi, phải nhìn thấy được lợi ích thực tế chứ không phải là bồng bột và lỗ mãng của người trẻ tuổi...
Dương công tử nghĩ, chờ cha hắn trở về sẽ nói với cha, hắn đồng ý rời khỏi Đoàn Đoàn.
Trong lòng đã có quyết định, nhưng tâm tình lại không nhịn được sa sút.
Hắn ôm đầu gối ngồi trên giường, ánh mắt có chút trống rỗng.
Dương công tử nhớ đến những ngày hỗ trợ giao hàng, trên mặt những nhân viên giao hàng kia tràn đầy nụ cười.
Cũng nhớ lại mỗi ngày đi ngang qua đầu phố nhìn dân chúng nhận hàng giao hàng, mặt người nào người nấy cũng vui tươi hớn hở, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn...
Rõ ràng rút cổ phần mới là lựa chọn chính xác nhất, cũng thích hợp nhất cho quan viên triều đình tương lai, nhưng vì sao trong lòng hắn lại chua xót như vậy?
Nghĩ đến đây lại thấy đại môn mở ra, cha hắn mang theo người hầu đi vào, mẹ hắn cũng đi theo sau. nhưng trong nháy mắt mở miệng, hốc mắt đỏ lên, trong lòng khó chịu.
Thế nhưng không đợi hắn mở miệng, cha hắn cao giọng nói: "Đi ra ngoài đi, Đoàn Đoàn kia tuy rằng không có lợi ích gì, nhưng có Vạn Dân Thư, có Hoàng Thượng tán thành, các ngươi tiếp tục cố gắng cũng có thể đạt được lợi ích, tương lai dễ vào triều..."
Câu nói kế tiếp Dương công tử không nghe rõ.
Hắn sững sờ đứng tại chỗ, trong đầu vang vọng lời vừa rồi cha hắn nói: Vạn Dân Thư, Hoàng Thượng tán thành...
Cha hắn ham mê làm quan, cũng là một người vô cùng biết làm quan.
Tuy rằng chức quan không cao, nhưng rất thông minh, tương lai mặc kệ ba vị hoàng tử ai thượng vị, cha hắn hẳn là đều có thể tiếp tục tồn tại ở trong triều.
Cho nên, cha hắn dù vẫn không tán thành Đoàn Đoàn, nhưng bởi vì thái độ của dân chúng, thái độ của Hoàng đế, ý thức được lợi ích của Đoàn Đoàn đối với bọn họ mới để cho hắn tiếp tục.
Tại sao lão không biết lão Tam tình nguyện giúp đỡ công việc trong phủ? Đây là lão Tam nhà mình sao?
Thừa tướng phu nhân: "Mua sắm vật dụng."
Chết tiệt!
Trong lòng Trương Trường Ngôn lộp bộp, quay đầu chạy như bay.
Trương thừa tướng vừa nhìn tư thế này liền hiểu, giơ gậy gộc đuổi theo, rít gào: "Đồ bất tài! Ngươi muốn tức c.h.ế.t lão tử sao! Ngươi còn dám sử dụng Đoàn Đoàn, ta đánh c.h.ế.t ngươi!"
Khác với những phủ đánh nhi tử.
Đám trưởng bối hôm qua còn nhốt vãn bối trong nhà không cho ra ngoài, hôm nay thái độ hoàn toàn thay đổi, khác một trời một vực.
Ví dụ như Triệu gia công tử, chính là thế gia công tử bị đại nho nọ bắt gặp.
Lúc hắn được thả ra ngoài, còn tưởng rằng lão cha lại muốn đánh mình, hắn sợ hãi rụt cổ lại.
Hắn rất buồn, cũng rất tủi thân.
Vì sao rõ ràng là chuyện tốt lại bị phụ thân khiển trách như thế?
Thể diện thật sự quan trọng như vậy sao?
Tuy nhiên...
"Cái gì?! Dân chúng tâu Vạn Dân Thư, Đoàn Đoàn được Hoàng thượng khen ngợi?!
Cha hắn cười vô cùng hòa nhã, ngữ khí ôn nhu: "Không chỉ Đoàn Đoàn được khen ngợi, mà con cũng được Hoàng Thượng nhớ kỹ tên, còn bảo các con phải tiếp tục phát triển Đoàn Đoàn cho tốt."
Triệu công tử sửng sốt thật lâu, đột nhiên đặt m.ô.n.g ngồi phịch xuống đất, gào khóc...
"Hu hu, quả nhiên tham gia Đoàn Đoàn là đúng đắn."
"Dung thế tử nói đúng, việc chúng ta làm là có ý nghĩa, dân chúng nhất định sẽ thấy."
"Hu hu, sau này con nhất định sẽ làm tốt Đoàn Đoàn, vì dân chúng tạo phúc hu hú "— Xứng đáng.
Những gì bọn họ làm đều xứng đáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-226.html.]
Có lời khen của Vạn Dân Thư, chuyện bọn họ làm đều được bách tính để trong mắt, những vất vả kia đều xứng đáng.
Dung Chiêu quả nhiên nói đúng....
Dương gia công tử nằm trong nhóm người hối hận.
Nhiệt huyết của hắn ít hơn đám người kia một chút, hơn nữa tình cảnh của hắn cũng không phải rất tốt, hiện tại không chỉ vừa bị nhốt vừa bị mắng, còn liên lụy mẫu thân...
Dương công tử có chút hối hận.
Làm Đoàn Đoàn rõ ràng lợi ích gì cũng không có, tại sao còn bị phê phán như thế?
Hắn trợ giúp bách tính, nhưng rất nhiều quan viên trong triều lại không tán thành.
Nếu đã như vậy, tại sao hắn còn phải tiếp tục làm những chuyện tốn công sức nhưng không có lợi này? Hắn giúp dân chúng, nhưng dân chúng ngoại trừ lén khen hắn vài câu ra thì còn có thể làm được gì cho hắn đâu?
Phụ thân từng nói sinh tồn nơi quan trường, quan trọng nhất là khéo đưa đẩy, nước chảy bèo trôi, phải nhìn thấy được lợi ích thực tế chứ không phải là bồng bột và lỗ mãng của người trẻ tuổi...
Dương công tử nghĩ, chờ cha hắn trở về sẽ nói với cha, hắn đồng ý rời khỏi Đoàn Đoàn.
Trong lòng đã có quyết định, nhưng tâm tình lại không nhịn được sa sút.
Hắn ôm đầu gối ngồi trên giường, ánh mắt có chút trống rỗng.
Dương công tử nhớ đến những ngày hỗ trợ giao hàng, trên mặt những nhân viên giao hàng kia tràn đầy nụ cười.
Cũng nhớ lại mỗi ngày đi ngang qua đầu phố nhìn dân chúng nhận hàng giao hàng, mặt người nào người nấy cũng vui tươi hớn hở, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn...
Rõ ràng rút cổ phần mới là lựa chọn chính xác nhất, cũng thích hợp nhất cho quan viên triều đình tương lai, nhưng vì sao trong lòng hắn lại chua xót như vậy?
Nghĩ đến đây lại thấy đại môn mở ra, cha hắn mang theo người hầu đi vào, mẹ hắn cũng đi theo sau. nhưng trong nháy mắt mở miệng, hốc mắt đỏ lên, trong lòng khó chịu.
Thế nhưng không đợi hắn mở miệng, cha hắn cao giọng nói: "Đi ra ngoài đi, Đoàn Đoàn kia tuy rằng không có lợi ích gì, nhưng có Vạn Dân Thư, có Hoàng Thượng tán thành, các ngươi tiếp tục cố gắng cũng có thể đạt được lợi ích, tương lai dễ vào triều..."
Câu nói kế tiếp Dương công tử không nghe rõ.
Hắn sững sờ đứng tại chỗ, trong đầu vang vọng lời vừa rồi cha hắn nói: Vạn Dân Thư, Hoàng Thượng tán thành...
Cha hắn ham mê làm quan, cũng là một người vô cùng biết làm quan.
Tuy rằng chức quan không cao, nhưng rất thông minh, tương lai mặc kệ ba vị hoàng tử ai thượng vị, cha hắn hẳn là đều có thể tiếp tục tồn tại ở trong triều.
Cho nên, cha hắn dù vẫn không tán thành Đoàn Đoàn, nhưng bởi vì thái độ của dân chúng, thái độ của Hoàng đế, ý thức được lợi ích của Đoàn Đoàn đối với bọn họ mới để cho hắn tiếp tục.