Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 217
Nghe vậy, có lão nhân quỳ trên mặt đất, kích động cảm tạ: "Thật tốt quá, thật tốt quá, đa tạ các vị..."
Nông sản bọn họ vất vả trồng ra bán không được giá, công sức một năm ròng trôi theo dòng nước, đây là chuyện mà những nông dân này sợ nhất.
Hiện giờ xuất hiện một Đoàn Đoàn, nguyện ý thu mua cây trồng bọn họ bán không được.
Điều này đối với những lão nông bọn họ mà nói tất nhiên là chuyện tốt.
Cũng là công đức lớn nhất.
Trịnh Xuyên Tử hoảng sợ, vội vàng đỡ hắn đứng lên.
Hắn hiểu những người này, bởi vì hắn đã từng là một trong số họ.
Chỉ là mua củ cải thôi sao?
Không, đây là cho những nông dân này một con đường sống.
Trịnh Xuyên Tử đỏ mắt, hít sâu một hơi, cao giọng nói: "Chúng ta mua hết toàn bộ củ cải, nhưng ta cần mấy người cùng ta vận chuyển đến kinh thành, tuy rằng không thể cho các ngươi được bao nhiêu tiền, nhưng bao ăn bao ở, chờ vận chuyển hết củ cải sẽ cho một người năm văn tiền công."
Trưởng thôn vội xua tay: "Không được không được, các ngươi chịu mua một văn tám cân, chúng ta vốn phải hỗ trợ giao hàng, huống hồ các ngươi còn bao cơm, cũng không cần lo lắng ở kinh thành ban đêm lệnh giới nghiêm không có chỗ ở, làm sao dám nhận tiền bạc gì chứ?"
Trịnh Xuyên Tử: "Đây là sắp xếp của Đoàn Đoàn, chúng ta chấp hành là được, đến lúc đó còn cần mọi người hỗ trợ dỡ hàng."
Dừng một chút, hắn bổ sung: "Những người đi vận chuyển tốt nhất là có ý định làm việc ở Đoàn Đoàn, biểu hiện tốt có thể được Đoàn Đoàn giữ lại, đãi ngộ của Đoàn Đoàn rất tốt."
Nhất thời, ánh mắt rất nhiều người đều sáng lên.
"Ta ta ta."
"Ta muốn đi, cho ta theo với."
"Ta khí lực lớn, nhất định phải cho ta đi."...
Nhìn những người trẻ tuổi khỏe mạnh tranh nhau chen lấn, trưởng thôn cười híp mắt, quay đầu cũng tươi cười nhìn các thôn nhân khác: Về phần Lưu Đại, đã sớm vụng trộm rời đi.
Vài ngày sau.
Nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn hô tô: "Nhận hàng thôi bà con."
"Đến rồi đến rồi."
"Hôm nay có thể đặt trước cái gì? Có thứ tốt hay không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-217.html.]
"Đúng đó, mau đọc danh sách cho chúng ta đi."...
Người giao hàng mở danh sách ra cất giọng đọc, những người khác vừa nghe vừa chú ý giá cả, thuận tiện suy nghĩ thứ mình muốn mua.
Nhân viên giao hàng: "... Gần đây Đoàn Đoàn vào một lô củ cải, một văn tiền bảy cân, nếu muốn thì nhanh chóng đặt trước, nếu không muốn, hơn phân nửa sẽ làm thành củ cải khô. Đây là củ cải khô do công xưởng của Đoàn Đoàn tự sản xuất, chư vị có thể ăn thử, nếu thích có thể đặt trước, giá cả cực rẻ."
"Vải thô hôm nay hơi đắt, tạm không mua, bình gốm giá cả phải chăng, để ta xem thử to bao nhiêu."
"Còn có lựu nữa này, rẻ dữ vậy, ta mua năm cân!"
"Củ cải giá cả ngược lại không chệnh lệch với trong thành lắm, đi ra ngoài mua còn có thể tự chọn, nhưng Đoàn Đoàn giao hàng tiện lợi, ta đang suy nghĩ nên mua chỗ nào..."
"Củ cải khô này ngon nhỉ, cay cay có thể ăn cùng cơm, giá cả cũng rất phải chăng, đặt trước cho ta một ít."...
Đầu phố náo nhiệt hẳn lên, mọi người châu đầu ghé tai, vừa náo nhiệt vừa cao hứng.
Vinh thân vương phủ.
Quản sự vương phủ đưa sổ sách đến chỗ vương phi, hạ giọng: "Hôm nay Đoàn Đoàn đưa không ít rau xanh tới phủ, giá cả cực kỳ phải chăng, đây là củ cải khô, nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn có để cho chúng ta một đĩa ăn thử."
Vương phi nếm thử, gật đầu,"Mua nhiều một chút, cái này có thể để lâu, giá cả lại rẻ."
Quản sự nghiêm túc đáp: "Tuân lệnh."
Bà lập tức thật lòng cảm thán: "Từ khi có Đoàn Đoàn, chi tiêu trong phủ đã tiết kiệm được một khoản lớn!"
Vốn dĩ bọn họ chướng mắt Đoàn Đoàn, nhưng ngân lượng trong phủ lại giật gấu vá vai... Sau khi nhân viên giao hàng đưa hàng xong, vừa chờ người dân đặt trước vừa kéo xe đẩy hô to: "Thu quần áo cũ, đồ dùng cũ, nồi niêu xoong chảo cũ a...
"Những thứ này có thể bán lấy tiền sao?"
"Nhà ta có đồ cần bán, vải bố lần trước mua không tệ, quần áo cũ bây giờ không dùng tới."
"Nhà ta muốn bán!"...
Du thân vương phủ.
Ma ma hạ giọng: "Hôm nay Đoàn Đoàn thu đồ cũ, bao gồm cả quần áo không mặc đến."
Vương phi cầm sổ sách, hai mắt sáng như đèn pha, lập tức đứng lên hạ giọng: "Mau đi gom quần áo cũ của các chủ nhân lại, đồ nào sắp vứt hỏi Đoàn Đoàn có thu hay không, chúng ta lén lút bán cho bọn họ."
"Tuân lệnh."
Vương phi lộ ra nụ cười,"Đoàn Đoàn có thể tiết kiệm tiền, còn có thể kiếm tiền, quả thực không tệ."
Nông sản bọn họ vất vả trồng ra bán không được giá, công sức một năm ròng trôi theo dòng nước, đây là chuyện mà những nông dân này sợ nhất.
Hiện giờ xuất hiện một Đoàn Đoàn, nguyện ý thu mua cây trồng bọn họ bán không được.
Điều này đối với những lão nông bọn họ mà nói tất nhiên là chuyện tốt.
Cũng là công đức lớn nhất.
Trịnh Xuyên Tử hoảng sợ, vội vàng đỡ hắn đứng lên.
Hắn hiểu những người này, bởi vì hắn đã từng là một trong số họ.
Chỉ là mua củ cải thôi sao?
Không, đây là cho những nông dân này một con đường sống.
Trịnh Xuyên Tử đỏ mắt, hít sâu một hơi, cao giọng nói: "Chúng ta mua hết toàn bộ củ cải, nhưng ta cần mấy người cùng ta vận chuyển đến kinh thành, tuy rằng không thể cho các ngươi được bao nhiêu tiền, nhưng bao ăn bao ở, chờ vận chuyển hết củ cải sẽ cho một người năm văn tiền công."
Trưởng thôn vội xua tay: "Không được không được, các ngươi chịu mua một văn tám cân, chúng ta vốn phải hỗ trợ giao hàng, huống hồ các ngươi còn bao cơm, cũng không cần lo lắng ở kinh thành ban đêm lệnh giới nghiêm không có chỗ ở, làm sao dám nhận tiền bạc gì chứ?"
Trịnh Xuyên Tử: "Đây là sắp xếp của Đoàn Đoàn, chúng ta chấp hành là được, đến lúc đó còn cần mọi người hỗ trợ dỡ hàng."
Dừng một chút, hắn bổ sung: "Những người đi vận chuyển tốt nhất là có ý định làm việc ở Đoàn Đoàn, biểu hiện tốt có thể được Đoàn Đoàn giữ lại, đãi ngộ của Đoàn Đoàn rất tốt."
Nhất thời, ánh mắt rất nhiều người đều sáng lên.
"Ta ta ta."
"Ta muốn đi, cho ta theo với."
"Ta khí lực lớn, nhất định phải cho ta đi."...
Nhìn những người trẻ tuổi khỏe mạnh tranh nhau chen lấn, trưởng thôn cười híp mắt, quay đầu cũng tươi cười nhìn các thôn nhân khác: Về phần Lưu Đại, đã sớm vụng trộm rời đi.
Vài ngày sau.
Nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn hô tô: "Nhận hàng thôi bà con."
"Đến rồi đến rồi."
"Hôm nay có thể đặt trước cái gì? Có thứ tốt hay không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-217.html.]
"Đúng đó, mau đọc danh sách cho chúng ta đi."...
Người giao hàng mở danh sách ra cất giọng đọc, những người khác vừa nghe vừa chú ý giá cả, thuận tiện suy nghĩ thứ mình muốn mua.
Nhân viên giao hàng: "... Gần đây Đoàn Đoàn vào một lô củ cải, một văn tiền bảy cân, nếu muốn thì nhanh chóng đặt trước, nếu không muốn, hơn phân nửa sẽ làm thành củ cải khô. Đây là củ cải khô do công xưởng của Đoàn Đoàn tự sản xuất, chư vị có thể ăn thử, nếu thích có thể đặt trước, giá cả cực rẻ."
"Vải thô hôm nay hơi đắt, tạm không mua, bình gốm giá cả phải chăng, để ta xem thử to bao nhiêu."
"Còn có lựu nữa này, rẻ dữ vậy, ta mua năm cân!"
"Củ cải giá cả ngược lại không chệnh lệch với trong thành lắm, đi ra ngoài mua còn có thể tự chọn, nhưng Đoàn Đoàn giao hàng tiện lợi, ta đang suy nghĩ nên mua chỗ nào..."
"Củ cải khô này ngon nhỉ, cay cay có thể ăn cùng cơm, giá cả cũng rất phải chăng, đặt trước cho ta một ít."...
Đầu phố náo nhiệt hẳn lên, mọi người châu đầu ghé tai, vừa náo nhiệt vừa cao hứng.
Vinh thân vương phủ.
Quản sự vương phủ đưa sổ sách đến chỗ vương phi, hạ giọng: "Hôm nay Đoàn Đoàn đưa không ít rau xanh tới phủ, giá cả cực kỳ phải chăng, đây là củ cải khô, nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn có để cho chúng ta một đĩa ăn thử."
Vương phi nếm thử, gật đầu,"Mua nhiều một chút, cái này có thể để lâu, giá cả lại rẻ."
Quản sự nghiêm túc đáp: "Tuân lệnh."
Bà lập tức thật lòng cảm thán: "Từ khi có Đoàn Đoàn, chi tiêu trong phủ đã tiết kiệm được một khoản lớn!"
Vốn dĩ bọn họ chướng mắt Đoàn Đoàn, nhưng ngân lượng trong phủ lại giật gấu vá vai... Sau khi nhân viên giao hàng đưa hàng xong, vừa chờ người dân đặt trước vừa kéo xe đẩy hô to: "Thu quần áo cũ, đồ dùng cũ, nồi niêu xoong chảo cũ a...
"Những thứ này có thể bán lấy tiền sao?"
"Nhà ta có đồ cần bán, vải bố lần trước mua không tệ, quần áo cũ bây giờ không dùng tới."
"Nhà ta muốn bán!"...
Du thân vương phủ.
Ma ma hạ giọng: "Hôm nay Đoàn Đoàn thu đồ cũ, bao gồm cả quần áo không mặc đến."
Vương phi cầm sổ sách, hai mắt sáng như đèn pha, lập tức đứng lên hạ giọng: "Mau đi gom quần áo cũ của các chủ nhân lại, đồ nào sắp vứt hỏi Đoàn Đoàn có thu hay không, chúng ta lén lút bán cho bọn họ."
"Tuân lệnh."
Vương phi lộ ra nụ cười,"Đoàn Đoàn có thể tiết kiệm tiền, còn có thể kiếm tiền, quả thực không tệ."