Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 207
"Kinh thành song kiệt hóa ra cũng chỉ thế này."
"Bị Dung Chiêu lừa gạt làm việc này, sớm muộn gì cũng hối hận."
"Thanh lưu mới là vương đạo, không kiếm được bao nhiêu tiền còn đánh mất thanh danh, ngu không chịu được."...
Trong rất nhiều thế gia, tiếng trào phúng vang lên.
Theo bọn hắn, những thế gia công tử kia không cần mặt mũi đi làm ăn, việc này đáng ra nên là một mối làm ăn kinh thiên động địa, tiền vào như nước mới có thể được xem trọng...
Hóa ra lại thế này? Giao tiếp với dân chúng, so đo một văn hai văn tiền?
Mất mặt a mất mặt.
Người xem kịch vui đã nhịn không được cười ra tiếng, còn có người tuôn lời châm biến.
Một thế gia nào đó trong kinh.
Công tử nhà bọn họ đi theo Dung thế tử cùng kinh thành song kiệt thực hiện kế hoạch Đoàn Đoàn, cho nên bọn họ đều chuẩn bị tiền chờ đợi ủng hộ vãn bối, nhưng hiện tại bọn họ có chút mờ mịt.
Phải ủng hộ kiểu gì?
Vải bố bán rẻ hơn thị trường ba mươi phần trăm, liệu có phải bọn họ mua càng nhiều, Đoàn Đoàn lỗ càng nặng hay không?
Chẳng lẽ... bọn họ nên mua nhiều điểm tâm của Phúc Lộc Hiên?
Nhưng điểm tâm là của Dung Chiêu và Phúc Lộc Hiên, cũng không liên quan đến Đoàn Đoàn là mấy.
Đoàn Đoàn hiển nhiên không phải là vụ làm ăn lớn gì?
Chủ nhân trong nhà mơ hồ cả ngày, lại nghe không ít tiếng trào phúng, cuối cùng buổi tối bắt được con trai trở về, vội hỏi: "Đoàn Đoàn rốt cuộc là làm ăn gì? Cảm giác giống như phải sẽ lỗ vốn."
"Cũng không đến mức phải lỗ vốn, Phúc Lộc Hiên cho giá điểm tâm rất ưu đãi, chỉ cần có người mua là có thể kiếm chút ít." Nhi tử hắn nghiêm túc nói, còn có chút cao hứng.
Phụ thân: "Còn những món thấp hơn giá thị trường thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-207.html.]
Nhi tử: "Cũng có thể kiếm chút lợi nhuận."
Phụ thân mờ mịt : "Các người nhiều thế gia công như vậy kết quả lại làm cái này?
Nhi tử kích động: "Cái này có gì không tốt? Cha xem, bây giờ Đoàn Đoàn ở trong kinh động tĩnh lớn bao nhiêu, con vừa mới trở về, dọc đường đi đều nghe người ta thảo luận Đoàn Đoàn, động tĩnh so với Phúc Lộc Hiên lúc trước còn lớn hơn!"
Phụ thân: "Nhưng Đoàn Đoàn cũng không kiếm được nhiều tiền."
Tuy rằng không trông cậy thu nhập khủng như Phúc Lộc Hiên, nhưng nhà bọn họ cũng chờ mong nhỉ tử có động tĩnh lớn, mang về lợi nhuận...
Làm nửa ngày, còn phải lo lắng có lỗ vốn hay không?
Nhi tử vẻ mặt ghét bỏ: "Cha thật là tục khí, tại sao động một chút lại là tiền?"
Cha hắn: "...?"
Lão phụ thân mặt không chút thay đổi: "Không vì tiền vậy ngươi làm ăn vì cái gì?"
Nhi tử: "Đương nhiên là vì ước mơ, ước mơ đó cha có biết không, ước mơ chính là nguyện vọng cho dù nằm mơ cũng muốn nó thành hiện thực, Đoàn Đoàn chính là cách để chúng ta thực hiện ước mơ, cha đừng xem thường Đoàn Đoàn, ảnh hưởng của nó rất lớn, không chỉ có thể vực dậy..."
Hắn vẻ mặt kích động thao thao bất tuyệt, tựa hồ Đoàn Đoàn kia là một chuyện tốt không thể tốt hơn.
Mà hắn đang có một bầu tình cảm mãnh liệt, chuẩn bị vì Đoàn Đoàn hảo hảo dâng hiến.
Cuối cùng, hắn tổng kết: "Cha, cha quá hẹp hòi, chỉ có thể nhìn thấy lợi ích ngắn hạn trước mắt, chỉ có thể nhìn thấy tục vật như ngân lượng, ai, may mắn tương lai nhà chúng ta có con."
Cha hắn nghe thấy đầu đều nổ tung, rốt cục hít sâu một hơi, giơ ngón tay chỉ vào cửa...
"CútI"
Phủ thiếu khanh Đại Lý Tự.
Quan Mộng Sinh cẩn thận nhìn cha hắn: "Cha, cha không tức giận sao?"
Cha hắn khẽ cười: "Ta không tức giận, trước đó ta đã biết con muốn làm gì, đương nhiên là ủng hộ."
Quan Mộng Sinh thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: "Làm con sợ muốn chết, nghe nói gia đình của mấy người kia đều mất hứng, chuẩn bị dạy dỗ bọn họ con còn tưởng cha cũng sẽ như vậy " Cha hắn không dạy dỗ hắn, vẫn tươi cười rất hòa ái. Vì thế Quan Mộng Sinh vui vẻ trở về phòng ngủ, chỉ cảm thấy cha thật sự là tri kỷ của mình.
"Bị Dung Chiêu lừa gạt làm việc này, sớm muộn gì cũng hối hận."
"Thanh lưu mới là vương đạo, không kiếm được bao nhiêu tiền còn đánh mất thanh danh, ngu không chịu được."...
Trong rất nhiều thế gia, tiếng trào phúng vang lên.
Theo bọn hắn, những thế gia công tử kia không cần mặt mũi đi làm ăn, việc này đáng ra nên là một mối làm ăn kinh thiên động địa, tiền vào như nước mới có thể được xem trọng...
Hóa ra lại thế này? Giao tiếp với dân chúng, so đo một văn hai văn tiền?
Mất mặt a mất mặt.
Người xem kịch vui đã nhịn không được cười ra tiếng, còn có người tuôn lời châm biến.
Một thế gia nào đó trong kinh.
Công tử nhà bọn họ đi theo Dung thế tử cùng kinh thành song kiệt thực hiện kế hoạch Đoàn Đoàn, cho nên bọn họ đều chuẩn bị tiền chờ đợi ủng hộ vãn bối, nhưng hiện tại bọn họ có chút mờ mịt.
Phải ủng hộ kiểu gì?
Vải bố bán rẻ hơn thị trường ba mươi phần trăm, liệu có phải bọn họ mua càng nhiều, Đoàn Đoàn lỗ càng nặng hay không?
Chẳng lẽ... bọn họ nên mua nhiều điểm tâm của Phúc Lộc Hiên?
Nhưng điểm tâm là của Dung Chiêu và Phúc Lộc Hiên, cũng không liên quan đến Đoàn Đoàn là mấy.
Đoàn Đoàn hiển nhiên không phải là vụ làm ăn lớn gì?
Chủ nhân trong nhà mơ hồ cả ngày, lại nghe không ít tiếng trào phúng, cuối cùng buổi tối bắt được con trai trở về, vội hỏi: "Đoàn Đoàn rốt cuộc là làm ăn gì? Cảm giác giống như phải sẽ lỗ vốn."
"Cũng không đến mức phải lỗ vốn, Phúc Lộc Hiên cho giá điểm tâm rất ưu đãi, chỉ cần có người mua là có thể kiếm chút ít." Nhi tử hắn nghiêm túc nói, còn có chút cao hứng.
Phụ thân: "Còn những món thấp hơn giá thị trường thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-207.html.]
Nhi tử: "Cũng có thể kiếm chút lợi nhuận."
Phụ thân mờ mịt : "Các người nhiều thế gia công như vậy kết quả lại làm cái này?
Nhi tử kích động: "Cái này có gì không tốt? Cha xem, bây giờ Đoàn Đoàn ở trong kinh động tĩnh lớn bao nhiêu, con vừa mới trở về, dọc đường đi đều nghe người ta thảo luận Đoàn Đoàn, động tĩnh so với Phúc Lộc Hiên lúc trước còn lớn hơn!"
Phụ thân: "Nhưng Đoàn Đoàn cũng không kiếm được nhiều tiền."
Tuy rằng không trông cậy thu nhập khủng như Phúc Lộc Hiên, nhưng nhà bọn họ cũng chờ mong nhỉ tử có động tĩnh lớn, mang về lợi nhuận...
Làm nửa ngày, còn phải lo lắng có lỗ vốn hay không?
Nhi tử vẻ mặt ghét bỏ: "Cha thật là tục khí, tại sao động một chút lại là tiền?"
Cha hắn: "...?"
Lão phụ thân mặt không chút thay đổi: "Không vì tiền vậy ngươi làm ăn vì cái gì?"
Nhi tử: "Đương nhiên là vì ước mơ, ước mơ đó cha có biết không, ước mơ chính là nguyện vọng cho dù nằm mơ cũng muốn nó thành hiện thực, Đoàn Đoàn chính là cách để chúng ta thực hiện ước mơ, cha đừng xem thường Đoàn Đoàn, ảnh hưởng của nó rất lớn, không chỉ có thể vực dậy..."
Hắn vẻ mặt kích động thao thao bất tuyệt, tựa hồ Đoàn Đoàn kia là một chuyện tốt không thể tốt hơn.
Mà hắn đang có một bầu tình cảm mãnh liệt, chuẩn bị vì Đoàn Đoàn hảo hảo dâng hiến.
Cuối cùng, hắn tổng kết: "Cha, cha quá hẹp hòi, chỉ có thể nhìn thấy lợi ích ngắn hạn trước mắt, chỉ có thể nhìn thấy tục vật như ngân lượng, ai, may mắn tương lai nhà chúng ta có con."
Cha hắn nghe thấy đầu đều nổ tung, rốt cục hít sâu một hơi, giơ ngón tay chỉ vào cửa...
"CútI"
Phủ thiếu khanh Đại Lý Tự.
Quan Mộng Sinh cẩn thận nhìn cha hắn: "Cha, cha không tức giận sao?"
Cha hắn khẽ cười: "Ta không tức giận, trước đó ta đã biết con muốn làm gì, đương nhiên là ủng hộ."
Quan Mộng Sinh thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: "Làm con sợ muốn chết, nghe nói gia đình của mấy người kia đều mất hứng, chuẩn bị dạy dỗ bọn họ con còn tưởng cha cũng sẽ như vậy " Cha hắn không dạy dỗ hắn, vẫn tươi cười rất hòa ái. Vì thế Quan Mộng Sinh vui vẻ trở về phòng ngủ, chỉ cảm thấy cha thật sự là tri kỷ của mình.