Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 193
Trương Trường Hành ngược lại có kiến giải khác, sau khi thở dốc, hắn không ngừng gật đầu: "Dung thế tử quả nhiên có bản lĩnh, lại có thể tạo ra thứ như vậy, nhất định có thể nổi tiếng trong kinh."
Bồi bàn mỉm cười: "Thế tử nói Tứ Quý Cẩm Viên và Lưu Ly Mộng Cảnh đều có phong cách riêng, có vài người thích khiêm tốn sẽ nguyện ý chọn Tứ Quý Cẩm Viên, có vài người thích náo nhiệt sẽ nguyện ý chọn Lưu Ly Mộng Cảnh, cho dù là chọn cái nào đều được."
Đúng vậy, bất kể chọn cái nào cũng là tiền của bọn họ.
Trương Trường Ngôn cùng Trương Trường Hành đồng thời lộ ra nụ cười.
Bồi bàn dẫn bọn họ tiếp tục tham quan, trong vườn lấy lưu ly làm chủ đề, khắp nơi đều là lưu ly, đi mệt uống chén nước cũng dùng chén lưu ly.
Trương Trường Ngôn và Trương Trường Hành nhìn thấy đồng thời hít thở thật sâu.
Căn phòng lưu ly khi nãy làm bọn họ kinh ngạc từ xa cũng do lưu ly đúc thành, chỉ là một mô hình, không thể vào ở, nhưng bày biện trong trang viên vẫn cực kỳ chấn động.
Đợi đến khi hoàn toàn đi dạo xong, trời dần tối, người bồi bàn bắt đầu thắp đèn cho Lưu Ly Mộng Cảnh, từng chiếc được thắp sáng, tất cả cảnh trí nhìn thấy ban ngày, ban đêm cũng đều nhìn không sót một thứ nào.
Không, còn đẹp hơn.
Đập vào mắt là ánh sáng rực rỡ, ngọn đèn lưu ly khẽ lay động, làm cho cảnh đẹp thêm phần linh hoạt.
Đứng ở trong vườn giống như đứng ở trong mộng cảnh.
Màn trình diễn ánh sáng này đương nhiên không rực rỡ như thời hiện đại, thậm chí chỉ tạm được, nhưng cũng đủ để cho người trong thời đại này chấn động thật lớn.
Trương Trường Ngôn nhìn thấy đèn lưu ly được thắp lên, theo bản năng liền cầm tay Trương Trường Hành, kích động nói: "Nơi này nhất định có thể kiếm tiền, kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền!"
Lời vừa dứt, bọn họ liền nghe được tiếng kinh hô của người ngắm cảnh đêm trong vườn...
"Đẹp quá, thật sự giống như đang nằm mơ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-193.html.]
"Tiên cảnh cũng không bì được, ta thích nơi này, mau đổi địa điểm tổ chức tiệc thành Lưu Ly Mộng Cảnh cho ta."
"A... yến tiệc của ta đã làm xong rồi, phải làm sao bây giờ?"
"Chỉ có thể chờ sang năm thôi."...
Nương theo ánh sáng, Trương Trường Ngôn cùng Trương Trường Hành liếc nhau, đồng thời cười lộ ra hàm răng trắng bóng, trong mắt chiếu rọi ánh đèn lưu ly, lấp lánh phát sáng.
Lúc rời khỏi Phúc Lộc Trang, hai người còn khó nén được kích động, mặt mày hưng phấn.
Trương Trường Hành lại hỏi: "Chúng ta đã đưa tiền rồi, sẽ lấy bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang phải không?"
Trương Trường Ngôn cười đến mụ mị đầu óc,"Lúc trước đi đổi giấy nợ, Dung Chiêu nói chúng ta chỉ cần quan tâm chia hoa hồng là được, chi phí cũng chỉ khấu trừ phí vận hành và phí nguyên liệu nấu ăn mà thôi."
Trương Nhị hít sâu một hơi khí lạnh,"Vườn này đừng nói bốn vạn lượng, sợ là mười vạn lượng cũng không tạo ra được!"
Hai người vừa nói vừa lên xe ngựa.
Trương Trường Ngôn gật đầu: "Những thứ khác thì không thành vấn đề, chủ yếu là do lưu ly quá đắt, nhiều lưu ly như vậy phải bao nhiêu tiền nhỉ?"
Trương Trường Hành cảm thán: "May mà Dung Chiêu không tìm chúng ta đòi tiền, ta vốn tưởng rằng hai nhà Trương Dung có thù oán, hắn có thể muốn lừa gạt tiền của chúng ta, hiện tại xem ra là hắn đưa tiền cho chúng ta mới đúng!"
Trương Trường Ngôn: "Nhị ca, đệ nói rồi mà, Dung Chiêu là huynh đệ của đệ."
Trương Trường Hành sắp cảm động khóc, vẻ mặt thỏa mãn: "Thật sự là hảo huynh đệ, về sau ta nhất định đối xử tốt với hắn, xem hắn là huynh đệ ruột!"
Xe ngựa đi về trước, Trương Trường Ngôn thò đầu nhìn Phúc Lộc Trang sáng ngời phía sau, cầm cái bánh ngô vừa gặm vừa hài lòng...
"Có thêm Phúc Lộc Trang này, lại cộng thêm Tứ Quý Cẩm Viên, còn có trình diễn pháo hoa, nhất định có thể ngày tiến đấu kim, tiền nhiều đến mức tiêu không hết..."
Trương Trường Hành gật gật đầu, cũng đưa mắt nhìn bánh ngô trên tay, ghé vào xe ngựa nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc,"Nơi xa hoa đẹp đẽ như Phúc Lộc Trang lại là của ta."
Bồi bàn mỉm cười: "Thế tử nói Tứ Quý Cẩm Viên và Lưu Ly Mộng Cảnh đều có phong cách riêng, có vài người thích khiêm tốn sẽ nguyện ý chọn Tứ Quý Cẩm Viên, có vài người thích náo nhiệt sẽ nguyện ý chọn Lưu Ly Mộng Cảnh, cho dù là chọn cái nào đều được."
Đúng vậy, bất kể chọn cái nào cũng là tiền của bọn họ.
Trương Trường Ngôn cùng Trương Trường Hành đồng thời lộ ra nụ cười.
Bồi bàn dẫn bọn họ tiếp tục tham quan, trong vườn lấy lưu ly làm chủ đề, khắp nơi đều là lưu ly, đi mệt uống chén nước cũng dùng chén lưu ly.
Trương Trường Ngôn và Trương Trường Hành nhìn thấy đồng thời hít thở thật sâu.
Căn phòng lưu ly khi nãy làm bọn họ kinh ngạc từ xa cũng do lưu ly đúc thành, chỉ là một mô hình, không thể vào ở, nhưng bày biện trong trang viên vẫn cực kỳ chấn động.
Đợi đến khi hoàn toàn đi dạo xong, trời dần tối, người bồi bàn bắt đầu thắp đèn cho Lưu Ly Mộng Cảnh, từng chiếc được thắp sáng, tất cả cảnh trí nhìn thấy ban ngày, ban đêm cũng đều nhìn không sót một thứ nào.
Không, còn đẹp hơn.
Đập vào mắt là ánh sáng rực rỡ, ngọn đèn lưu ly khẽ lay động, làm cho cảnh đẹp thêm phần linh hoạt.
Đứng ở trong vườn giống như đứng ở trong mộng cảnh.
Màn trình diễn ánh sáng này đương nhiên không rực rỡ như thời hiện đại, thậm chí chỉ tạm được, nhưng cũng đủ để cho người trong thời đại này chấn động thật lớn.
Trương Trường Ngôn nhìn thấy đèn lưu ly được thắp lên, theo bản năng liền cầm tay Trương Trường Hành, kích động nói: "Nơi này nhất định có thể kiếm tiền, kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền!"
Lời vừa dứt, bọn họ liền nghe được tiếng kinh hô của người ngắm cảnh đêm trong vườn...
"Đẹp quá, thật sự giống như đang nằm mơ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-193.html.]
"Tiên cảnh cũng không bì được, ta thích nơi này, mau đổi địa điểm tổ chức tiệc thành Lưu Ly Mộng Cảnh cho ta."
"A... yến tiệc của ta đã làm xong rồi, phải làm sao bây giờ?"
"Chỉ có thể chờ sang năm thôi."...
Nương theo ánh sáng, Trương Trường Ngôn cùng Trương Trường Hành liếc nhau, đồng thời cười lộ ra hàm răng trắng bóng, trong mắt chiếu rọi ánh đèn lưu ly, lấp lánh phát sáng.
Lúc rời khỏi Phúc Lộc Trang, hai người còn khó nén được kích động, mặt mày hưng phấn.
Trương Trường Hành lại hỏi: "Chúng ta đã đưa tiền rồi, sẽ lấy bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang phải không?"
Trương Trường Ngôn cười đến mụ mị đầu óc,"Lúc trước đi đổi giấy nợ, Dung Chiêu nói chúng ta chỉ cần quan tâm chia hoa hồng là được, chi phí cũng chỉ khấu trừ phí vận hành và phí nguyên liệu nấu ăn mà thôi."
Trương Nhị hít sâu một hơi khí lạnh,"Vườn này đừng nói bốn vạn lượng, sợ là mười vạn lượng cũng không tạo ra được!"
Hai người vừa nói vừa lên xe ngựa.
Trương Trường Ngôn gật đầu: "Những thứ khác thì không thành vấn đề, chủ yếu là do lưu ly quá đắt, nhiều lưu ly như vậy phải bao nhiêu tiền nhỉ?"
Trương Trường Hành cảm thán: "May mà Dung Chiêu không tìm chúng ta đòi tiền, ta vốn tưởng rằng hai nhà Trương Dung có thù oán, hắn có thể muốn lừa gạt tiền của chúng ta, hiện tại xem ra là hắn đưa tiền cho chúng ta mới đúng!"
Trương Trường Ngôn: "Nhị ca, đệ nói rồi mà, Dung Chiêu là huynh đệ của đệ."
Trương Trường Hành sắp cảm động khóc, vẻ mặt thỏa mãn: "Thật sự là hảo huynh đệ, về sau ta nhất định đối xử tốt với hắn, xem hắn là huynh đệ ruột!"
Xe ngựa đi về trước, Trương Trường Ngôn thò đầu nhìn Phúc Lộc Trang sáng ngời phía sau, cầm cái bánh ngô vừa gặm vừa hài lòng...
"Có thêm Phúc Lộc Trang này, lại cộng thêm Tứ Quý Cẩm Viên, còn có trình diễn pháo hoa, nhất định có thể ngày tiến đấu kim, tiền nhiều đến mức tiêu không hết..."
Trương Trường Hành gật gật đầu, cũng đưa mắt nhìn bánh ngô trên tay, ghé vào xe ngựa nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc,"Nơi xa hoa đẹp đẽ như Phúc Lộc Trang lại là của ta."