Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 191
Trương Trường Ngôn ngậm bánh ngô, giọng nói mơ hồ: "Cái này rất tốt, có thể tiết kiệm được tiền cơm, cũng có thể ăn no."
Trương Trường Hành: "..."
Trương Trường Ngôn: "Nhị ca cầm đi, lót bụng trước, buổi tối chúng ta ở nhà ăn nhiều một chút."
Trương Trường Hành thở dài: "Ta rốt cuộc đã biết vì sao lúc trước đệ nghe nhắc ăn cơm lại giống như quỷ đói đầu thai rồi."
Nói xong, hắn nhận lấy bánh ngô, cắn một miếng, trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ, ném bánh ngô lên bàn trà,"Khó ăn, không muốn ăn."
Trương Nhị còn chưa chịu qua loại khổ này, thật sự là chịu không nổi.
Lại nhìn Trương Tam, lúc này một cái bánh ngô cũng gặm rất nghiêm túc, một ngụm nuốt xuống.
Ở trong trí nhớ của hắn, đệ đệ này cũng là một người kén ăn, đồ ăn không ngon, thậm chí có hơi khó nuốt cũng sẽ không ăn, trực tiếp mang đi đổ.
Bây giờ lại ăn bánh ngô khô khan này...
Trương Nhị: "Lão Tam, khoảng thời gian này đệ thật sự chịu khổ rồi."
Trương Trường Ngôn nuốt bánh ngô xuống, rót chén nước uống, thanh âm mơ hồ: "Đúng là chịu khổ một chút, nhưng nghĩ đến hiện tại khổ là vì sau này được chia hoa hồng của Phúc Lộc Trang, đệ liền thấy không sao."
Trước kia chưa nhận hoa hồng hắn còn chống đỡ được, hiện tại "cầm qua" một lần chia hoa hồng, thấy được hoa hồng có bao nhiêu tiền, đương nhiên càng dễ dàng vượt qua, chỉ cần chịu đựng đến cuối tháng... mỗi ngày một bữa Phúc Lộc Hiên không còn là mơ!
Trương Trường Hành nhìn bánh ngô, lại nhìn lão Tam, thở dài.
Hắn cảm thấy hắn hiện tại cũng sắp chịu không nổi nữa, bánh ngô này căn bản không phải cho người ăn!
Trương Trường Hành cau mày vén rèm xe ngựa, ngữ khí ghét bỏ: "Sao còn chưa tới? Chi nhánh Phúc Lộc Trang lấy của chúng ta nhiều tiền như vậy, tại sao lại mở ở nơi hẻo lánh như thế này?"
Trương Tam gặm bánh ngô gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, xe ngựa rốt cục đã tới nơi.
Chi nhánh Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Trang tổng điếm một thành nên Phúc Lộc Trang không tính quá xa khu dân cư, nhưng phía tây quả thật có chút chênh lệch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-191.html.]
Trương Trường Hành vừa nhìn liền nhíu mày.
Một nơi như thế này, Phúc Lộc Trang cho dù có tốt, thật sự sẽ có người nguyện ý tới sao?
Mang theo nghi hoặc như vậy, hai người đi xuống xe ngựa, lập tức có bồi bàn Phúc Lộc Trang nghênh đón.
Trương Trường Hành mặt không chút thay đổi, đè nén tức giận.
Ngẫm lại tiền tiết kiệm ăn uống của bọn họ nếu bị Dung Chiêu lừa mất, hắn nhất định sẽ nổi giận.
Đại môn Phúc Lộc Trang giống chi nhánh ở thành đông như đúc, đại môn giống nhau, đèn lồng lưu ly cũng giống nhau, chỉ là phía sau ba chữ Phúc Lộc Trang lại có thêm năm chữ...
Phúc Lộc Trang Chỉ Lưu Ly Mộng Cảnh.
Trương Trường Hành sững sờ, Trương Trường Ngôn cũng lộ ra biểu tình hoang mang.
Bồi bàn mấy ngày nay đặc biệt tiếp đãi người đến xem, thấy vậy cười giải thích: "Hai Phúc Lộc Trang đều đã đổi tên, thành đông là [Phúc Lộc Trang Chỉ Tứ Quý Cẩm Viên], thành tây là [Phúc Lộc Trang Chỉ Lưu Ly Mộng Cảnh].
Trương Trường Ngôn sững sờ gật đầu: "Ta mấy ngày hôm trước đi Phúc Lộc Trang, hình như có nhìn thấy bọn họ đang sửa lại đại môn, xem ra là sửa lại tên, cũng không biết là ý gì?"
Trương Trường Hành: "Tứ Quý Cẩm Viên bao gồm bốn mùa, vậy Lưu Ly Mộng Cảnh này có ý gì?"
Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Chỉ là thêm đèn lưu ly thôi, làm gì có chỗ nào đặc biệt."
Trong lúc nói chuyện, bồi bàn tươi cười dẫn bọn họ vào trong.
Ngay khi bước vào, ánh mắt hai người đột nhiên lóe lên, trực tiếp sững sờ tại chỗ, thần sắc dại ra.
Miệng Trương Trường Ngôn càng há to, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Lưu ly!
Lưu ly!
Toàn là lưu ly! Lưu ly màu sắc khác nhau, phần lớn mang theo chút vẩn đục, mặc dù phẩm chất kém một chút, nhưng không thể phủ nhận nó vẫn là lưu ly.
Trương Trường Hành: "..."
Trương Trường Ngôn: "Nhị ca cầm đi, lót bụng trước, buổi tối chúng ta ở nhà ăn nhiều một chút."
Trương Trường Hành thở dài: "Ta rốt cuộc đã biết vì sao lúc trước đệ nghe nhắc ăn cơm lại giống như quỷ đói đầu thai rồi."
Nói xong, hắn nhận lấy bánh ngô, cắn một miếng, trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ, ném bánh ngô lên bàn trà,"Khó ăn, không muốn ăn."
Trương Nhị còn chưa chịu qua loại khổ này, thật sự là chịu không nổi.
Lại nhìn Trương Tam, lúc này một cái bánh ngô cũng gặm rất nghiêm túc, một ngụm nuốt xuống.
Ở trong trí nhớ của hắn, đệ đệ này cũng là một người kén ăn, đồ ăn không ngon, thậm chí có hơi khó nuốt cũng sẽ không ăn, trực tiếp mang đi đổ.
Bây giờ lại ăn bánh ngô khô khan này...
Trương Nhị: "Lão Tam, khoảng thời gian này đệ thật sự chịu khổ rồi."
Trương Trường Ngôn nuốt bánh ngô xuống, rót chén nước uống, thanh âm mơ hồ: "Đúng là chịu khổ một chút, nhưng nghĩ đến hiện tại khổ là vì sau này được chia hoa hồng của Phúc Lộc Trang, đệ liền thấy không sao."
Trước kia chưa nhận hoa hồng hắn còn chống đỡ được, hiện tại "cầm qua" một lần chia hoa hồng, thấy được hoa hồng có bao nhiêu tiền, đương nhiên càng dễ dàng vượt qua, chỉ cần chịu đựng đến cuối tháng... mỗi ngày một bữa Phúc Lộc Hiên không còn là mơ!
Trương Trường Hành nhìn bánh ngô, lại nhìn lão Tam, thở dài.
Hắn cảm thấy hắn hiện tại cũng sắp chịu không nổi nữa, bánh ngô này căn bản không phải cho người ăn!
Trương Trường Hành cau mày vén rèm xe ngựa, ngữ khí ghét bỏ: "Sao còn chưa tới? Chi nhánh Phúc Lộc Trang lấy của chúng ta nhiều tiền như vậy, tại sao lại mở ở nơi hẻo lánh như thế này?"
Trương Tam gặm bánh ngô gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, xe ngựa rốt cục đã tới nơi.
Chi nhánh Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Trang tổng điếm một thành nên Phúc Lộc Trang không tính quá xa khu dân cư, nhưng phía tây quả thật có chút chênh lệch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-191.html.]
Trương Trường Hành vừa nhìn liền nhíu mày.
Một nơi như thế này, Phúc Lộc Trang cho dù có tốt, thật sự sẽ có người nguyện ý tới sao?
Mang theo nghi hoặc như vậy, hai người đi xuống xe ngựa, lập tức có bồi bàn Phúc Lộc Trang nghênh đón.
Trương Trường Hành mặt không chút thay đổi, đè nén tức giận.
Ngẫm lại tiền tiết kiệm ăn uống của bọn họ nếu bị Dung Chiêu lừa mất, hắn nhất định sẽ nổi giận.
Đại môn Phúc Lộc Trang giống chi nhánh ở thành đông như đúc, đại môn giống nhau, đèn lồng lưu ly cũng giống nhau, chỉ là phía sau ba chữ Phúc Lộc Trang lại có thêm năm chữ...
Phúc Lộc Trang Chỉ Lưu Ly Mộng Cảnh.
Trương Trường Hành sững sờ, Trương Trường Ngôn cũng lộ ra biểu tình hoang mang.
Bồi bàn mấy ngày nay đặc biệt tiếp đãi người đến xem, thấy vậy cười giải thích: "Hai Phúc Lộc Trang đều đã đổi tên, thành đông là [Phúc Lộc Trang Chỉ Tứ Quý Cẩm Viên], thành tây là [Phúc Lộc Trang Chỉ Lưu Ly Mộng Cảnh].
Trương Trường Ngôn sững sờ gật đầu: "Ta mấy ngày hôm trước đi Phúc Lộc Trang, hình như có nhìn thấy bọn họ đang sửa lại đại môn, xem ra là sửa lại tên, cũng không biết là ý gì?"
Trương Trường Hành: "Tứ Quý Cẩm Viên bao gồm bốn mùa, vậy Lưu Ly Mộng Cảnh này có ý gì?"
Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Chỉ là thêm đèn lưu ly thôi, làm gì có chỗ nào đặc biệt."
Trong lúc nói chuyện, bồi bàn tươi cười dẫn bọn họ vào trong.
Ngay khi bước vào, ánh mắt hai người đột nhiên lóe lên, trực tiếp sững sờ tại chỗ, thần sắc dại ra.
Miệng Trương Trường Ngôn càng há to, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Lưu ly!
Lưu ly!
Toàn là lưu ly! Lưu ly màu sắc khác nhau, phần lớn mang theo chút vẩn đục, mặc dù phẩm chất kém một chút, nhưng không thể phủ nhận nó vẫn là lưu ly.