Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 182
Từ phi tử đến Bảo Lâm, từ bốn phi tần đứng đầu đến phi tần vị trí thấp nhất, đây là triệt đến cùng a.
Việc này không thể nghỉ ngờ là đả kích cực lớn đối với Ngũ hoàng tử, thậm chí có thể trực tiếp d.a.o động khả năng hắn tranh đoạt vị trí thái tử.
Ở thời điểm mấu chốt này...
Phản ứng đầu tiên của hai người chính là: Có liên quan đến Dung Chiêu không?
Nhưng rất nhanh lại phủ quyết, không có khả năng, nếu liên quan đến Dung Chiêu, cho dù có người tra ra được đầu đuôi chuyện ngày hôm đó thì cũng mượn tay Dung Chiêu để đối phó Bùi Khâm chứ không phải là Trịnh phi xui xẻo.
Hôm qua Dung Chiêu và Bùi Khâm gặp mặt, hôm nay Trịnh phi liền gặp chuyện không may, dường như tất cả đều là ngẫu nhiên...
Giọng Bùi Quan Sơn khàn khàn, nhẹ giọng nói: "Ngũ hoàng tử khó khăn rồi đây."
Bùi Thừa Quyết nửa ngày mới nói tiếp: "Đúng vậy, tình cảnh Ngũ hoàng tử không mấy khả quan, có điều Dung Chiêu vận khí rất tốt, hiện tại có lẽ không còn bị ai để mắt nữa."
Trịnh phi gặp chuyện không may, Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử đều sẽ có hành động, từ chỗ Trịnh phi bắt tay vào công kích Ngũ hoàng tử, hoàng triều chấn động, chút chuyện này của Dung Chiêu tựa hồ không còn quan trọng.
Bùi Quan Sơn hít sâu một hơi, nhìn về phía Bùi Thừa Quyết: "Các hoàng tử lại phải tranh đấu một thời gian rồi, Dung Chiêu tạm thời an toàn, kế hoạch Đoàn Đoàn của chúng ta cũng có thể nhanh chóng tiến hành."
Bùi Thừa Quyết lộ ra nụ cười, gật đầu đồng ý.
An Khánh Vương phủ.
Dung Vĩ và Dung Chiêu hai mặt nhìn nhau.
Dung Chiêu nhướng mày: "Phụ thân, An Khánh Vương phủ chúng ta lợi hại như vậy sao?"
Hôm qua mới nói tìm chút phiền toái cho Bùi Khâm, hôm nay liền tìm một việc lớn, phiền toái này thật đúng là... tuyệt đối đủ để Ngũ hoàng tử ốc không mang nổi mình ốc, hơn nữa còn phân tán lực chú ý của hai vị hoàng tử khác. Dung Vĩ: "..."
An Khánh Vương cũng có chút mờ mịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-182.html.]
Ông không muốn động thủ với Trịnh phi, dù sao hậu cung của Vĩnh Minh Đế người bình thường có thể nhúng tay sao?
Cho nên, kế hoạch của Dung Vĩ là động thủ với phe phái của Ngũ hoàng tử, tin tức truyền ra đều là hạ thủ với thế lực của Ngũ hoàng tử.
Không nghĩ tới lại mạnh như vậy, hôm qua mới an bài, hôm nay trực tiếp đưa tay đến hậu cung.
Dung Vĩ lầm bẩm: "Mấy lão huynh đệ của ta... xem ra rất lợi hại."
Sau khi mờ mịt, ông lại đắc ý, hất cằm nhìn Dung Chiêu: "Thế nào? Cha con lợi hại không? Ngũ hoàng tử trong thời gian ngắn cũng sẽ không tìm con nữa, chúng ta có thời gian thở rồi."
Dung Chiêu giơ ngón tay cái lên: "Quả thật lợi hại."
Cô còn chưa nghĩ ra cách đối phó "nhãn lực" của Ngũ hoàng tử, cho nên còn cần thời gian, hôm nay xảy ra việc này cũng đủ cho cô thêm thời gian suy nghĩ.
Rất đúng lúc, kịp thời cứu mạng.
Còn thuận đường kiểm hãm lực chú ý của hai vị hoàng tử khác, quả thực không thể tốt hơn.
Dung Vĩ càng thêm đắc ý: "Ha ha ha, con có chút bản lĩnh buôn bán, nhưng gừng càng già càng cay, con vẫn phải dựa vào lão tử đây, về sau tôn kính ta một chút, nếu không ta sẽ không giúp con nữa."
Dung Chiêu bất đắc dĩ đưa chén trà cho An Khánh Vương: "Được được, phụ thân đại nhân, mời uống trà."
Dung Vĩ thấy bất hiếu nữ "bưng trà", cả người sướng như điên, tâm trạng cũng vui vẻ hơn, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng tựa hồ phẳng hơn một chút.
Mà Dung Chiêu lại lâm vào suy tư.
Không biết vì sao cô luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, dường như chuyện này có gì đó không thích hợp.
Thủ đoạn này cũng không giống thủ đoạn của các võ tướng....
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng Dung Chiêu cũng không tiếp tục truy cứu.
Thời gian ít ỏi lấy được từ ba vị hoàng tử dùng để suy nghĩ biện pháp tiếp theo,"nhãn lực" của Ngũ hoàng tử khiến thanh đao treo trên đầu An
Việc này không thể nghỉ ngờ là đả kích cực lớn đối với Ngũ hoàng tử, thậm chí có thể trực tiếp d.a.o động khả năng hắn tranh đoạt vị trí thái tử.
Ở thời điểm mấu chốt này...
Phản ứng đầu tiên của hai người chính là: Có liên quan đến Dung Chiêu không?
Nhưng rất nhanh lại phủ quyết, không có khả năng, nếu liên quan đến Dung Chiêu, cho dù có người tra ra được đầu đuôi chuyện ngày hôm đó thì cũng mượn tay Dung Chiêu để đối phó Bùi Khâm chứ không phải là Trịnh phi xui xẻo.
Hôm qua Dung Chiêu và Bùi Khâm gặp mặt, hôm nay Trịnh phi liền gặp chuyện không may, dường như tất cả đều là ngẫu nhiên...
Giọng Bùi Quan Sơn khàn khàn, nhẹ giọng nói: "Ngũ hoàng tử khó khăn rồi đây."
Bùi Thừa Quyết nửa ngày mới nói tiếp: "Đúng vậy, tình cảnh Ngũ hoàng tử không mấy khả quan, có điều Dung Chiêu vận khí rất tốt, hiện tại có lẽ không còn bị ai để mắt nữa."
Trịnh phi gặp chuyện không may, Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử đều sẽ có hành động, từ chỗ Trịnh phi bắt tay vào công kích Ngũ hoàng tử, hoàng triều chấn động, chút chuyện này của Dung Chiêu tựa hồ không còn quan trọng.
Bùi Quan Sơn hít sâu một hơi, nhìn về phía Bùi Thừa Quyết: "Các hoàng tử lại phải tranh đấu một thời gian rồi, Dung Chiêu tạm thời an toàn, kế hoạch Đoàn Đoàn của chúng ta cũng có thể nhanh chóng tiến hành."
Bùi Thừa Quyết lộ ra nụ cười, gật đầu đồng ý.
An Khánh Vương phủ.
Dung Vĩ và Dung Chiêu hai mặt nhìn nhau.
Dung Chiêu nhướng mày: "Phụ thân, An Khánh Vương phủ chúng ta lợi hại như vậy sao?"
Hôm qua mới nói tìm chút phiền toái cho Bùi Khâm, hôm nay liền tìm một việc lớn, phiền toái này thật đúng là... tuyệt đối đủ để Ngũ hoàng tử ốc không mang nổi mình ốc, hơn nữa còn phân tán lực chú ý của hai vị hoàng tử khác. Dung Vĩ: "..."
An Khánh Vương cũng có chút mờ mịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-182.html.]
Ông không muốn động thủ với Trịnh phi, dù sao hậu cung của Vĩnh Minh Đế người bình thường có thể nhúng tay sao?
Cho nên, kế hoạch của Dung Vĩ là động thủ với phe phái của Ngũ hoàng tử, tin tức truyền ra đều là hạ thủ với thế lực của Ngũ hoàng tử.
Không nghĩ tới lại mạnh như vậy, hôm qua mới an bài, hôm nay trực tiếp đưa tay đến hậu cung.
Dung Vĩ lầm bẩm: "Mấy lão huynh đệ của ta... xem ra rất lợi hại."
Sau khi mờ mịt, ông lại đắc ý, hất cằm nhìn Dung Chiêu: "Thế nào? Cha con lợi hại không? Ngũ hoàng tử trong thời gian ngắn cũng sẽ không tìm con nữa, chúng ta có thời gian thở rồi."
Dung Chiêu giơ ngón tay cái lên: "Quả thật lợi hại."
Cô còn chưa nghĩ ra cách đối phó "nhãn lực" của Ngũ hoàng tử, cho nên còn cần thời gian, hôm nay xảy ra việc này cũng đủ cho cô thêm thời gian suy nghĩ.
Rất đúng lúc, kịp thời cứu mạng.
Còn thuận đường kiểm hãm lực chú ý của hai vị hoàng tử khác, quả thực không thể tốt hơn.
Dung Vĩ càng thêm đắc ý: "Ha ha ha, con có chút bản lĩnh buôn bán, nhưng gừng càng già càng cay, con vẫn phải dựa vào lão tử đây, về sau tôn kính ta một chút, nếu không ta sẽ không giúp con nữa."
Dung Chiêu bất đắc dĩ đưa chén trà cho An Khánh Vương: "Được được, phụ thân đại nhân, mời uống trà."
Dung Vĩ thấy bất hiếu nữ "bưng trà", cả người sướng như điên, tâm trạng cũng vui vẻ hơn, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng tựa hồ phẳng hơn một chút.
Mà Dung Chiêu lại lâm vào suy tư.
Không biết vì sao cô luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, dường như chuyện này có gì đó không thích hợp.
Thủ đoạn này cũng không giống thủ đoạn của các võ tướng....
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng Dung Chiêu cũng không tiếp tục truy cứu.
Thời gian ít ỏi lấy được từ ba vị hoàng tử dùng để suy nghĩ biện pháp tiếp theo,"nhãn lực" của Ngũ hoàng tử khiến thanh đao treo trên đầu An