Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 173
"Ta liền nghĩ có thể xây thêm một Phúc Lộc Trang ở kinh thành, rượu và thức ăn cũng giống bên này, nhưng phong cách cảnh trí thì hoàn toàn bất đồng, không chỉ có thể tổ chức càng nhiều yến tiệc, mà khách nhân cũng có thể chọn lựa cảnh trí, các tân khách cũng có thêm ý tưởng mới đãi tiệc."
Hai mắt Trương Trường Ngôn sáng lên.
Dung Chiêu bổ sung thêm một câu: "Còn có các quý tộc ở phủ thành khác hỏi ta, ta nghĩ nếu chỉ nhánh Phúc Lộc Trang ở kinh thành làm ăn thuận lợi, tương lai cũng có thể giống như Phúc Lộc Hiên, mở rộng ra khắp triều Đại Nhạn. Phúc Lộc Hiên đã có danh tiếng, Phúc Lộc Trang nếu mở thêm sẽ cực kỳ thuận lợi."
Trương Trường Ngôn nhất thời hưng phấn, Trương Trường Hành lúc này hiếm khi cùng tần số với lão Tam, trong đầu hiện lên nội dung giống nhau...
Thật nhiều tiền, thật nhiều tiền, thật nhiều thật nhiều tiền!
Một Phúc Lộc Trang đã như thế, vậy tương lai nhiều Phúc Lộc Trang thì sao?
Trương Tam cảm thấy bốn mươi phần trăm cổ phần của mình thật sự rất đáng giá, chỉ với hai vạn lượng phí tổn, nếu dựa theo dự tính của Dung Chiêu, tương lai mỗi tháng có lẽ đều kiếm được hai vạn lượng.
Dung Chiêu lúc này nhìn bọn họ, nhíu mày: "Cho nên rốt cuộc có rút hay không, Trương Tam, ngươi có mang theo giấy nợ không?"
"Không rút." Trương Tam ôm bạc, ngữ khí kiên định: "Tuyệt đối không rút!"
Dung Chiêu lại nhìn về phía Trương Trường Hành, bày ra thái độ không kiên nhẫn: "Nhị công tử thì sao? Lời của Tam công tử rốt cuộc có tác dụng không? Nếu Trương gia không đồng ý, ta hiện tại trả lại cho ngươi, ta cũng không muốn trong thời gian ngắn lại có người tới tìm ta trả lại cổ phần, rất phiền toái."
Đôi khi đầu tư là như vậy, dự án tốt phải "ngạo mạn".
Ngươi càng đuổi theo người khác muốn đầu tư, người khác càng không muốn đầu tư, cảm thấy có gian trá, nhưng nếu ngươi tỏ vẻ ngạo mạn, vui mừng vì bọn họ rút lui, bọn họ ngược lại sẽ không muốn rút lui, thậm chí còn chạy theo đầu tư.
Huống hồ đây thực sự là làm ăn có lợi nhuận. Trương Trường Hành đã không còn nói được lời từ chối.
Nhưng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-173.html.]
Việc làm ăn này rốt cuộc là của lão Tam...
Việc làm ăn này nếu là của hắn, hắn cũng sẽ giống như lão Tam, kiên quyết không rút cổ phần.
Nhưng đây là việc làm ăn của lão Tam, hắn có cần phải vì lão Tam mà giấu diếm không? Nếu bị phụ thân phát hiện... Hắn không có lợi ích gì còn bị mắng.
Phụ thân và Dung gia thù oán quá sâu, là tình nguyện tự mình tổn hại tám trăm cũng muốn hại một ngàn người Dung gia. Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên có thể đả động bất luận kẻ nào, nhưng tuyệt đối sẽ không đả động được phụ thân.
Trương Trường Ngôn sốt ruột: "Nhị ca, đệ phát tài sao có thể quên huynh được? Nếu huynh chịu giấu giúp đệ, mỗi tháng chia hoa hồng đệ đều sẽ chia cho huynh một ít, nhị ca!"
Nói đến phần sau, ngữ khí đã mang theo cầu khẩn.
Trương Nhị càng rối rắm.
Dung Chiêu lại càng không kiên nhẫn, đứng lên hỏi: "Các ngươi rốt cuộc chọn xong chưa? Nếu không phải mở chi nhánh thiếu chút đầu tư, ta mới lười chờ ngươi lựa chọn, Phúc Lộc Trang làm ăn tốt như vậy, Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết đều muốn đầu tư, ngươi rút lui thì ta lôi kéo hai bọn hắn nhập cổ phần, đều như nhau."
"Không được!" Trương Trường Ngôn cùng Trương Trường Hành đồng thanh nói.
Đối với Trương Trường Ngôn mà nói, Phúc Lộc Trang này đã là sản nghiệp của hắn, làm sao có thể để Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn chen chân?
Hắn còn chờ về sau có thể mang đi khoe khoang, rửa sạch ấn tượng hoàn khố của bản thân.
Mà đối với Trương Trường Hành mà nói, hắn động tâm.
Nếu còn thiếu đầu tư, lôi kéo ai cũng được, vì sao không thể là hắn?
Tứ đại thân vương đều nguyện ý đầu tư Phúc Lộc Hiên, hắn vì sao không thể đầu tư vào Phúc Lộc Trang?
Phúc Lộc Trang rõ ràng là sản nghiệp có danh có lợi, Trương thừa tướng quản nhi tử rất nghiêm, hơn nữa lão lại là tâm phúc của hoàng đế, cũng không chịu nhận hối lộ, Trương gia không có tiền bằng tứ đại thân công tử khác trong kinh.
Hai mắt Trương Trường Ngôn sáng lên.
Dung Chiêu bổ sung thêm một câu: "Còn có các quý tộc ở phủ thành khác hỏi ta, ta nghĩ nếu chỉ nhánh Phúc Lộc Trang ở kinh thành làm ăn thuận lợi, tương lai cũng có thể giống như Phúc Lộc Hiên, mở rộng ra khắp triều Đại Nhạn. Phúc Lộc Hiên đã có danh tiếng, Phúc Lộc Trang nếu mở thêm sẽ cực kỳ thuận lợi."
Trương Trường Ngôn nhất thời hưng phấn, Trương Trường Hành lúc này hiếm khi cùng tần số với lão Tam, trong đầu hiện lên nội dung giống nhau...
Thật nhiều tiền, thật nhiều tiền, thật nhiều thật nhiều tiền!
Một Phúc Lộc Trang đã như thế, vậy tương lai nhiều Phúc Lộc Trang thì sao?
Trương Tam cảm thấy bốn mươi phần trăm cổ phần của mình thật sự rất đáng giá, chỉ với hai vạn lượng phí tổn, nếu dựa theo dự tính của Dung Chiêu, tương lai mỗi tháng có lẽ đều kiếm được hai vạn lượng.
Dung Chiêu lúc này nhìn bọn họ, nhíu mày: "Cho nên rốt cuộc có rút hay không, Trương Tam, ngươi có mang theo giấy nợ không?"
"Không rút." Trương Tam ôm bạc, ngữ khí kiên định: "Tuyệt đối không rút!"
Dung Chiêu lại nhìn về phía Trương Trường Hành, bày ra thái độ không kiên nhẫn: "Nhị công tử thì sao? Lời của Tam công tử rốt cuộc có tác dụng không? Nếu Trương gia không đồng ý, ta hiện tại trả lại cho ngươi, ta cũng không muốn trong thời gian ngắn lại có người tới tìm ta trả lại cổ phần, rất phiền toái."
Đôi khi đầu tư là như vậy, dự án tốt phải "ngạo mạn".
Ngươi càng đuổi theo người khác muốn đầu tư, người khác càng không muốn đầu tư, cảm thấy có gian trá, nhưng nếu ngươi tỏ vẻ ngạo mạn, vui mừng vì bọn họ rút lui, bọn họ ngược lại sẽ không muốn rút lui, thậm chí còn chạy theo đầu tư.
Huống hồ đây thực sự là làm ăn có lợi nhuận. Trương Trường Hành đã không còn nói được lời từ chối.
Nhưng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-173.html.]
Việc làm ăn này rốt cuộc là của lão Tam...
Việc làm ăn này nếu là của hắn, hắn cũng sẽ giống như lão Tam, kiên quyết không rút cổ phần.
Nhưng đây là việc làm ăn của lão Tam, hắn có cần phải vì lão Tam mà giấu diếm không? Nếu bị phụ thân phát hiện... Hắn không có lợi ích gì còn bị mắng.
Phụ thân và Dung gia thù oán quá sâu, là tình nguyện tự mình tổn hại tám trăm cũng muốn hại một ngàn người Dung gia. Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên có thể đả động bất luận kẻ nào, nhưng tuyệt đối sẽ không đả động được phụ thân.
Trương Trường Ngôn sốt ruột: "Nhị ca, đệ phát tài sao có thể quên huynh được? Nếu huynh chịu giấu giúp đệ, mỗi tháng chia hoa hồng đệ đều sẽ chia cho huynh một ít, nhị ca!"
Nói đến phần sau, ngữ khí đã mang theo cầu khẩn.
Trương Nhị càng rối rắm.
Dung Chiêu lại càng không kiên nhẫn, đứng lên hỏi: "Các ngươi rốt cuộc chọn xong chưa? Nếu không phải mở chi nhánh thiếu chút đầu tư, ta mới lười chờ ngươi lựa chọn, Phúc Lộc Trang làm ăn tốt như vậy, Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết đều muốn đầu tư, ngươi rút lui thì ta lôi kéo hai bọn hắn nhập cổ phần, đều như nhau."
"Không được!" Trương Trường Ngôn cùng Trương Trường Hành đồng thanh nói.
Đối với Trương Trường Ngôn mà nói, Phúc Lộc Trang này đã là sản nghiệp của hắn, làm sao có thể để Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn chen chân?
Hắn còn chờ về sau có thể mang đi khoe khoang, rửa sạch ấn tượng hoàn khố của bản thân.
Mà đối với Trương Trường Hành mà nói, hắn động tâm.
Nếu còn thiếu đầu tư, lôi kéo ai cũng được, vì sao không thể là hắn?
Tứ đại thân vương đều nguyện ý đầu tư Phúc Lộc Hiên, hắn vì sao không thể đầu tư vào Phúc Lộc Trang?
Phúc Lộc Trang rõ ràng là sản nghiệp có danh có lợi, Trương thừa tướng quản nhi tử rất nghiêm, hơn nữa lão lại là tâm phúc của hoàng đế, cũng không chịu nhận hối lộ, Trương gia không có tiền bằng tứ đại thân công tử khác trong kinh.