Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 165
Dung Chiêu đứng lên kéo Dung Vĩ trở về, thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ: "Tiếp theo con vẫn còn rất nhiều kế hoạch, tạm thời không thể để cho Hoàng thượng tổn hại đến An Khánh Vương phủ, chuyện Ngũ hoàng tử tuyệt đối không thể để cho Hoàng thượng biết, thậm chí cũng không thể để lộ ra ngoài, để cho người ta mượn con hãm hại Ngũ hoàng tử."
Dung Chiêu không tức giận sao?
Bởi vì cô biết tức giận cũng vô dụng, làm một thương nhân, cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện "đả thương địch thủ tám trăm, tự mình tổn hại một ngàn".
Huống hồ đây còn không phải tự tổn hại một ngàn.
Ngũ hoàng tử nhiều nhất là mất mặt, nhiều nhất là mất khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế trong tương lai, mà trên thực tế, Ngũ hoàng tử hơn phân nửa đấu không lại hai ca ca của hắn.
Nhưng An Khánh Vương phủ thì sao?
Trong phủ bọn họ còn có đại tội khi quân, đây chính là tội lớn có thể đem trên dưới An Khánh Vương phủ cùng với gia đình nhà chồng của năm tỷ tỷ toàn bộ đều đưa lên đoạn đầu đài.
Cô không vì mình cũng phải vì nhiều mạng người mà suy nghĩ.
Ngũ hoàng tử có lẽ nhìn thấu ngụy trang của cô, trước khi Dung Chiêu chưa nghĩ ra cách ứng phó Ngũ hoàng tử, bọn họ vẫn không thể đối địch với Ngũ hoàng tử.
Hôm nay mặc dù tan rã trong không vui, nhưng chỉ cần không chống lại Ngũ hoàng tử, vẫn còn có thể cứu vãn.
Dung Vĩ nhìn cô, mím môi: "Cứ như vậy buông tha hắn?"
Theo lý mà nói, Dung Chiêu vốn nên là người tức giận nhất, nhưng cô tỉnh táo đến mức khiến Dung Vĩ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, liền đè xuống cơn giận ngập trời, không đến mức làm việc lỗ mãng.
Dung Chiêu nở nụ cười, nhưng trong mắt một mảng lạnh lẽo: "Con không xử lý hắn là vì bây giờ con không có năng lực xử lý hắn, không phải là con không muốn xử lý hắn."
Người làm đại sự, nếu chỉ một chút tức giận trước mắt cũng không nhịn được, làm sao đi được xa?
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống hồ là Dung Chiêu.
Hàn mang trong mắt, cho dù là An Khánh Vương cũng không nhịn được sau lưng phát lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-165.html.]
Ông hít sâu một hơi, lại thở ra, theo lực đạo của Dung Chiêu ngồi trở lại, nhưng vẫn tức giận nói: "Phải chịu đựng sao?"
"Cũng có thể trút giận trước." Dung Chiêu đưa cho ông một chén trà, nhếch môi.
"Phụ thân không phải còn có rất nhiều người quen trong đám võ quan sao? Tìm chút phiền toái cho Bùi Khâm, để cho hắn ốc còn không mang nổi mình ốc."
Bùi Khâm hiện tại chỉ sợ sẽ nhìn chằm chằm cô, nếu có thể tìm chút phiền toái cho hắn, làm cho hắn thân mình còn lo không xong, tạm thời không có tỉnh lực để ý Dung Chiêu, cho Dung Chiêu thời gian nghĩ biện pháp giải quyết.
Phải xem Dung Vĩ có thể điều động được thế lực có thể gây phiền toái lớn cho Bùi Khâm hay không.
Càng lớn càng tốt.
Dung Vĩ nghe vậy, gật đầu, nghiến răng nghiến lợi: "Được, ta nhất định phải khiến hắn hối hận!"
Cùng lúc đó.
Ngoài cửa sau An Khánh Vương phủ, Vô Danh đứng ở dưới tàng cây cong hai ngón tay lên huýt sáo, sau đó ngọn cây khẽ nhúc nhích.
Vô Danh: "Tìm chút phiền toái cho Bùi Khâm."
Ánh mắt của hắn lãnh đạm, trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng rõ ràng không có biểu tình lại tràn đầy hàn ý.
Nói xong hắn cũng không ngẩng đầu, ngược lại giơ tay kéo khăn quàng trên cổ che khuất nửa khuôn mặt, lúc này mới nhấc chân đi về hướng cửa sau.
Khôi phục thành tên phu xe Vô Danh không lộ mặt kia...
Phủ Trương thừa tướng.
"Thật sao?!" Trương thừa tướng mạnh mẽ đứng lên, vẻ mặt kích động.
Hạ nhân gật đầu, hạ giọng: "Theo tin tức chúng ta nhận được chính là như thế, không biết đã xảy ra chuyện gì, Ngũ hoàng tử cùng thế tử An Khánh Vương tan rã trong không vui, Dung thế tử rời khỏi Phúc Lộc Hiên trước, sau đó Ngũ hoàng tử rời đi, bọn họ đều không ăn cơm ở Phúc Lộc Hiên."
Khuôn mặt nghiêm túc của Trương thừa tướng lộ ra nụ cười, ngữ khí thoải mái: "Dung Chiêu này rất cuộc vẫn còn trẻ. sau khi sáng Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên khó tránh khỏi đắc ý, bỏ lại hoàng tử rời đi trước... Đây là đắc tội Ngũ hoàng tử a."
Dung Chiêu không tức giận sao?
Bởi vì cô biết tức giận cũng vô dụng, làm một thương nhân, cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện "đả thương địch thủ tám trăm, tự mình tổn hại một ngàn".
Huống hồ đây còn không phải tự tổn hại một ngàn.
Ngũ hoàng tử nhiều nhất là mất mặt, nhiều nhất là mất khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế trong tương lai, mà trên thực tế, Ngũ hoàng tử hơn phân nửa đấu không lại hai ca ca của hắn.
Nhưng An Khánh Vương phủ thì sao?
Trong phủ bọn họ còn có đại tội khi quân, đây chính là tội lớn có thể đem trên dưới An Khánh Vương phủ cùng với gia đình nhà chồng của năm tỷ tỷ toàn bộ đều đưa lên đoạn đầu đài.
Cô không vì mình cũng phải vì nhiều mạng người mà suy nghĩ.
Ngũ hoàng tử có lẽ nhìn thấu ngụy trang của cô, trước khi Dung Chiêu chưa nghĩ ra cách ứng phó Ngũ hoàng tử, bọn họ vẫn không thể đối địch với Ngũ hoàng tử.
Hôm nay mặc dù tan rã trong không vui, nhưng chỉ cần không chống lại Ngũ hoàng tử, vẫn còn có thể cứu vãn.
Dung Vĩ nhìn cô, mím môi: "Cứ như vậy buông tha hắn?"
Theo lý mà nói, Dung Chiêu vốn nên là người tức giận nhất, nhưng cô tỉnh táo đến mức khiến Dung Vĩ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, liền đè xuống cơn giận ngập trời, không đến mức làm việc lỗ mãng.
Dung Chiêu nở nụ cười, nhưng trong mắt một mảng lạnh lẽo: "Con không xử lý hắn là vì bây giờ con không có năng lực xử lý hắn, không phải là con không muốn xử lý hắn."
Người làm đại sự, nếu chỉ một chút tức giận trước mắt cũng không nhịn được, làm sao đi được xa?
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống hồ là Dung Chiêu.
Hàn mang trong mắt, cho dù là An Khánh Vương cũng không nhịn được sau lưng phát lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-165.html.]
Ông hít sâu một hơi, lại thở ra, theo lực đạo của Dung Chiêu ngồi trở lại, nhưng vẫn tức giận nói: "Phải chịu đựng sao?"
"Cũng có thể trút giận trước." Dung Chiêu đưa cho ông một chén trà, nhếch môi.
"Phụ thân không phải còn có rất nhiều người quen trong đám võ quan sao? Tìm chút phiền toái cho Bùi Khâm, để cho hắn ốc còn không mang nổi mình ốc."
Bùi Khâm hiện tại chỉ sợ sẽ nhìn chằm chằm cô, nếu có thể tìm chút phiền toái cho hắn, làm cho hắn thân mình còn lo không xong, tạm thời không có tỉnh lực để ý Dung Chiêu, cho Dung Chiêu thời gian nghĩ biện pháp giải quyết.
Phải xem Dung Vĩ có thể điều động được thế lực có thể gây phiền toái lớn cho Bùi Khâm hay không.
Càng lớn càng tốt.
Dung Vĩ nghe vậy, gật đầu, nghiến răng nghiến lợi: "Được, ta nhất định phải khiến hắn hối hận!"
Cùng lúc đó.
Ngoài cửa sau An Khánh Vương phủ, Vô Danh đứng ở dưới tàng cây cong hai ngón tay lên huýt sáo, sau đó ngọn cây khẽ nhúc nhích.
Vô Danh: "Tìm chút phiền toái cho Bùi Khâm."
Ánh mắt của hắn lãnh đạm, trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng rõ ràng không có biểu tình lại tràn đầy hàn ý.
Nói xong hắn cũng không ngẩng đầu, ngược lại giơ tay kéo khăn quàng trên cổ che khuất nửa khuôn mặt, lúc này mới nhấc chân đi về hướng cửa sau.
Khôi phục thành tên phu xe Vô Danh không lộ mặt kia...
Phủ Trương thừa tướng.
"Thật sao?!" Trương thừa tướng mạnh mẽ đứng lên, vẻ mặt kích động.
Hạ nhân gật đầu, hạ giọng: "Theo tin tức chúng ta nhận được chính là như thế, không biết đã xảy ra chuyện gì, Ngũ hoàng tử cùng thế tử An Khánh Vương tan rã trong không vui, Dung thế tử rời khỏi Phúc Lộc Hiên trước, sau đó Ngũ hoàng tử rời đi, bọn họ đều không ăn cơm ở Phúc Lộc Hiên."
Khuôn mặt nghiêm túc của Trương thừa tướng lộ ra nụ cười, ngữ khí thoải mái: "Dung Chiêu này rất cuộc vẫn còn trẻ. sau khi sáng Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên khó tránh khỏi đắc ý, bỏ lại hoàng tử rời đi trước... Đây là đắc tội Ngũ hoàng tử a."