Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 162



Lầu bốn Phúc Lộc Hiên rất thần bí, đúng là càng khiến người ta hướng tới.
Hôm nay còn chưa đánh ra danh tiếng, qua chút thời gian nữa, lầu bốn sợ là sẽ bị cướp sạch, ngàn vàng khó cầu.
Sau khi Dung Chiêu trả lời, Ngũ hoàng tử ngồi trên sô pha liền ngẩng đầu nhìn lại.
Hôm nay ánh nắng rực rỡ, cửa ban công đẩy ra, khu vực tatami cũng không được che chắn, ánh sáng chiếu vào trong phòng tựa như bên ngoài, nhìn không sót gì, mà Dung Chiêu lúc này mặc một bộ thanh sam đứng ở cửa, khóe miệng mỉm cười.
Vóc dáng cô không cao, nhưng khí chất rất tốt, cô đứng ở cửa, gió từ ban công thổi vào lay động y phục, cô mỉm cười đứng đó, nốt ruồi đỏ trên trán rõ ràng, khuôn mặt như bạch ngọc phản chiếu dưới ánh mặt trời, trong mắt rạng rỡ sinh huy.
Trong đầu Bùi Khâm đột nhiên sinh ra một ý nghĩ kỳ quái...
Cửu Thiên Lãm Nguyệt chẳng lẽ là thưởng thức người dưới trăng?
Bùi Khâm là người yêu cái đẹp, nhưng giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy những mỹ nhân trong phủ đều thua kém người trước mặt, đứng cạnh người này chỉ làm những người khác trở nên ảm đạm u tối.
Hắn mạnh mẽ đứng lên nhìn chằm chằm Dung Chiêu, kinh diễm trong mắt không chút che giấu.
Dung Chiêu khẽ nhíu mày.
Trước khi đến An Khánh Vương đã phổ cập cho cô về Ngũ hoàng tử, chẳng qua mấy năm nay Dung Vĩ giả chết, đối với Ngũ hoàng tử hiểu biết không sâu, chỉ nói là một người thông minh, có chút háo sắc.
Không ngờ đối phương lại như vậy...
Bùi Khâm không thể nghỉ ngờ là một người anh tuấn, thiếu niên mười chín tuổi mang theo ánh mặt trời cùng tinh thần phấn chấn, sạch sẽ trong trẻo, cùng Bùi Tranh chỉ chạm mặt một lần hoàn toàn tương phản, cũng không giống Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết.
Bị người như vậy "si ngốc" nhìn chằm chằm, kỳ thật cũng không ghê tởm.
Nhưng Dung Chiêu lại biết...
Xong rồi. Cô hít sâu một hơi, khom lưng hành lễ, che đi sắc bén trong mắt: "Dung Chiêu bái kiến Ngũ hoàng tử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-162.html.]
"Mau, mau miễn lễ!" Ngũ hoàng tử tiến lên vài bước, muốn đỡ Dung Chiêu.
Dung Chiêu nghiêng người tránh đi, khẽ mỉm cười: "Ngũ hoàng tử."
Bùi Khâm và Trương Tam không giống nhau, Bùi Khâm háo sắc, lại là hoàng tử, tất nhiên là hiểu rõ nữ tử, cô tuyệt đối không thể để cho hắn tới gần.
Dung Chiêu bây giờ còn chưa lớn mạnh, bị Ngũ hoàng tử nhìn ra đoan dị đó chính là đem tính mạng vào tay người khác.
Thấy cô tránh đi, Ngũ hoàng tử khế nhíu mày: "Thế nào? Dung thế tử không thích bổn hoàng tử?"
Hắn tuy rằng nhíu mày, nhưng tuyệt không tức giận, đối mặt với nam tử như bạch ngọc, hắn tức không nổi.
Ngũ hoàng tử là một nhan khống, đối với người xinh đẹp, hắn có thể khoan dung gấp mấy lần.
Dung Chiêu lắc đầu: "Không phải, Dung Chiêu quanh năm ở nhà, đã lâu không gặp người ngoài, không thích quá mức thân cận với người khác, mong Ngũ hoàng tử tha thứ."
Nói xong, cô không đợi Ngũ hoàng tử trả lời, đi về phía bàn tròn: "Ngũ hoàng tử lần đầu tiên đến Phúc Lộc Hiên, nếm thử rượu và thức ăn của Phúc Lộc Hiên chúng ta đi, nếu không tốt thì nhất định phải đưa ra chút ý kiến."
"Rượu và thức ăn của Phúc Lộc Hiên rất ngon, Ngũ hoàng tử nhất định sẽ thích." Nhạc thân vương nói xong liền đi tới ngồi xuống.
Nhưng Ngũ hoàng tử ngăn hắn lại, cười nói: "Vương thúc, ta cùng Dung thế tử có chút chuyện quan trọng trao đổi, Vương thúc đi lầu ba dùng bữa trước, sau đó Bùi Khâm lại mời Vương thúc?"
Nhạc thân vương: "..."
Không ngờ bữa cơm này không có phần của hắn!
Nhạc thân vương còn tưởng rằng có thể ở lầu bốn ăn bữa cơm, kết quả hiện tại Ngũ hoàng tử đuổi người...
Dung Chiêu: "Ngũ hoàng tử, nếu không để vương thúc ở lại dùng cơm, chờ..."
Bùi Khâm nhìn Nhạc thân vương, nháy mắt với hắn.
Nhạc thân vương trong lòng tiếc nuối không mang tiếng thở dài ruốt cuộc vẫn cho Ngũ hoàng tử mặt mũi, khoát tay: "Bổn vương vừa lúc có việc, Ngũ hoàng tử cùng hiền chất ăn đi, ngày khác chúng ta gặp lại." Nói xong hắn liền đi ra nhã gian, có chút mất hứng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...