Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 157
Dung Chiêu nghe vậy hơi dừng lại, lập tức cười cười: "Đúng vậy, rất lo lắng."
Ánh mắt Vô Danh hoang mang.
Dung Chiêu cũng không giải thích cho hắn nữa.
Cô luôn vân đạm phong khinh, khốn cảnh gặp phải trong mắt cô cũng không phải là không giải quyết được.
Nhưng trên thực tế, tội danh khi quân đúng là một thanh đại đao treo trên đỉnh đầu, tùy thời có thể rơi xuống, đây là cổ đại, là thời đại giai cấp xã hội, là thời đại mà hoàng tộc tùy thời có thể muốn mạng của cô, cô sao có thể không lo lắng?
Liên quan đến tính mạng, dù sao cũng phải lo lắng.
Dung Chiêu không thích cảm giác không thể khống chế tính mạng này, sự quật khởi của cô cần thời gian, cũng bởi vì muốn hoàn thành kế hoạch trong thời gian ngắn nhất, cho nên cô rất gấp gáp.
Vô Danh không hiểu, hắn mím môi: "Ngài đã hợp tác với Trương Tam công tử và tứ đại thân vương, tại sao còn muốn hợp tác với những người trẻ tuổi này?"
Hắn ở bên ngoài, không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Nhưng lúc bọn họ đi ra kề vai sát cánh, cảnh tượng quen thuộc, Vô Danh liền đoán được Dung Chiêu lại lôi kéo bọn họ hợp tác.
Nghe vậy, Dung Chiêu nở nụ cười, đôi mắt phượng nheo lại, nhìn về phía hắn, đánh giá từ trên xuống dưới: "Ngươi không phải người trẻ tuổi?"
Vô Danh ngẩn ra.
Dung Chiêu cười càng thêm rực rỡ: "Tiểu tử, đừng lúc nào cũng giả bộ già dặn, ngươi còn trẻ, xem tuổi có lẽ so với Bùi Quan Sơn bọn họ còn nhỏ hơn một chút?"
Tuổi tác của tiểu phu xe này trong mắt Dung Chiêu đúng là "tiểu tử".
Vô Danh: "..."
Hắn quay đầu đi, không nói lời nào.
Nhưng rõ ràng là không ủng hộ Dung Chiêu, ở trong lòng hắn, hắn cùng những người trẻ tuổi kia bất đồng.
Dung Chiêu thấy bộ dạng không được tự nhiên của hắn, cười cười, bỏ đũa ra đứng lên: "Ta ăn xong rồi, thu dọn đi, nhanh chóng hồi phủ dùng bữa Nói xong, cô ngồi vào góc trong cùng của xe ngựa.
Vô Danh cũng đã ăn xong, thấy vậy thu dọn chén đĩa và hộp thức ăn, lúc này mới đánh xe trở về An Khánh Vương phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-157.html.]
Sau khi hồi phủ.
Vô Danh đưa xe về mã phòng, lại cho ngựa ăn, đang muốn rời đi.
Cách đó không xa có người vẫy tay: "Vô Danh, mau tới đây!"
Vô Danh khẽ nhíu mày, đi tới.
Người nọ trên tay xách một hộp thức ăn, thấy hắn tới trực tiếp đưa cho hắn: "Thế tử cố ý phân phó cho ngươi, mau ăn đi."
Vô Danh ngẩn ra.
Hắn chậm rãi cúi đầu nhìn cái hộp nặng trịch, nói cho hắn biết bên trong chứa không ít đồ ăn.
Đại khái là ăn một nửa bữa trưa của hắn, cho nên đoán được hắn chưa ăn no, bổ sung cho hắn.
Vô Danh một lúc lâu không nói gì, hắn đang nghĩ đến An Khánh Vương thế tử.
Thật sự là một người kỳ quái....
Dung Chiêu cũng đang ăn cơm.
Đáy mắt Dung Vĩ mang theo quan tâm, giọng nói lại có chút ghét bỏ: "Hiện tại người người đều nói con rất có bản lĩnh, cảm thấy thế nào?"
Ông lại nhìn Thạch Đầu: "Ngươi trông chừng thế tử kiểu gì thế? Thế tử quên ăn cơm, ngươi không nhớ nhắc nhở sao?"
Thạch Đầu thành thật cúi đầu.
Dung Vĩ đau đầu một trận.
Trước đây Dung Chiêu không thể che dấu thân phận, trên cơ bản người thân cận đều có thể nhìn ra cô là nam hay nữ, cho nên Dung Vĩ chỉ an bài cho cô hai người hầu tín nhiệm, Nguyên Bảo lanh lẹ hơn Thạch Đầu, Thạch Đầu là một tên khờ chỉ biết thành thật nghe lời.
Nhưng sau đó Nguyên Bảo phản bội, hiện tại chỉ còn lại một mình Thạch Đầu, không chăm sóc được Dung Chiêu.
Dung Chiêu nói gì, Thạch Đầu căn bản không dám phản bác.
Nhưng nhất thời nửa lúc, ông lại không tìm được người hầu nào có thể tín nhiệm, đừng tưởng rằng ông không biết, phủ Trương thừa tướng còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm đấy. hắn cũng có thể chăm sóc con."
Ông đang muốn nói gì đó khiến Dung Chiêu không có biện pháp cự tuyệt, lại không nghĩ tới Dung Chiêu gật đầu: "Được, sau này để Tạ thúc đi theo con."
Ánh mắt Vô Danh hoang mang.
Dung Chiêu cũng không giải thích cho hắn nữa.
Cô luôn vân đạm phong khinh, khốn cảnh gặp phải trong mắt cô cũng không phải là không giải quyết được.
Nhưng trên thực tế, tội danh khi quân đúng là một thanh đại đao treo trên đỉnh đầu, tùy thời có thể rơi xuống, đây là cổ đại, là thời đại giai cấp xã hội, là thời đại mà hoàng tộc tùy thời có thể muốn mạng của cô, cô sao có thể không lo lắng?
Liên quan đến tính mạng, dù sao cũng phải lo lắng.
Dung Chiêu không thích cảm giác không thể khống chế tính mạng này, sự quật khởi của cô cần thời gian, cũng bởi vì muốn hoàn thành kế hoạch trong thời gian ngắn nhất, cho nên cô rất gấp gáp.
Vô Danh không hiểu, hắn mím môi: "Ngài đã hợp tác với Trương Tam công tử và tứ đại thân vương, tại sao còn muốn hợp tác với những người trẻ tuổi này?"
Hắn ở bên ngoài, không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Nhưng lúc bọn họ đi ra kề vai sát cánh, cảnh tượng quen thuộc, Vô Danh liền đoán được Dung Chiêu lại lôi kéo bọn họ hợp tác.
Nghe vậy, Dung Chiêu nở nụ cười, đôi mắt phượng nheo lại, nhìn về phía hắn, đánh giá từ trên xuống dưới: "Ngươi không phải người trẻ tuổi?"
Vô Danh ngẩn ra.
Dung Chiêu cười càng thêm rực rỡ: "Tiểu tử, đừng lúc nào cũng giả bộ già dặn, ngươi còn trẻ, xem tuổi có lẽ so với Bùi Quan Sơn bọn họ còn nhỏ hơn một chút?"
Tuổi tác của tiểu phu xe này trong mắt Dung Chiêu đúng là "tiểu tử".
Vô Danh: "..."
Hắn quay đầu đi, không nói lời nào.
Nhưng rõ ràng là không ủng hộ Dung Chiêu, ở trong lòng hắn, hắn cùng những người trẻ tuổi kia bất đồng.
Dung Chiêu thấy bộ dạng không được tự nhiên của hắn, cười cười, bỏ đũa ra đứng lên: "Ta ăn xong rồi, thu dọn đi, nhanh chóng hồi phủ dùng bữa Nói xong, cô ngồi vào góc trong cùng của xe ngựa.
Vô Danh cũng đã ăn xong, thấy vậy thu dọn chén đĩa và hộp thức ăn, lúc này mới đánh xe trở về An Khánh Vương phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-157.html.]
Sau khi hồi phủ.
Vô Danh đưa xe về mã phòng, lại cho ngựa ăn, đang muốn rời đi.
Cách đó không xa có người vẫy tay: "Vô Danh, mau tới đây!"
Vô Danh khẽ nhíu mày, đi tới.
Người nọ trên tay xách một hộp thức ăn, thấy hắn tới trực tiếp đưa cho hắn: "Thế tử cố ý phân phó cho ngươi, mau ăn đi."
Vô Danh ngẩn ra.
Hắn chậm rãi cúi đầu nhìn cái hộp nặng trịch, nói cho hắn biết bên trong chứa không ít đồ ăn.
Đại khái là ăn một nửa bữa trưa của hắn, cho nên đoán được hắn chưa ăn no, bổ sung cho hắn.
Vô Danh một lúc lâu không nói gì, hắn đang nghĩ đến An Khánh Vương thế tử.
Thật sự là một người kỳ quái....
Dung Chiêu cũng đang ăn cơm.
Đáy mắt Dung Vĩ mang theo quan tâm, giọng nói lại có chút ghét bỏ: "Hiện tại người người đều nói con rất có bản lĩnh, cảm thấy thế nào?"
Ông lại nhìn Thạch Đầu: "Ngươi trông chừng thế tử kiểu gì thế? Thế tử quên ăn cơm, ngươi không nhớ nhắc nhở sao?"
Thạch Đầu thành thật cúi đầu.
Dung Vĩ đau đầu một trận.
Trước đây Dung Chiêu không thể che dấu thân phận, trên cơ bản người thân cận đều có thể nhìn ra cô là nam hay nữ, cho nên Dung Vĩ chỉ an bài cho cô hai người hầu tín nhiệm, Nguyên Bảo lanh lẹ hơn Thạch Đầu, Thạch Đầu là một tên khờ chỉ biết thành thật nghe lời.
Nhưng sau đó Nguyên Bảo phản bội, hiện tại chỉ còn lại một mình Thạch Đầu, không chăm sóc được Dung Chiêu.
Dung Chiêu nói gì, Thạch Đầu căn bản không dám phản bác.
Nhưng nhất thời nửa lúc, ông lại không tìm được người hầu nào có thể tín nhiệm, đừng tưởng rằng ông không biết, phủ Trương thừa tướng còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm đấy. hắn cũng có thể chăm sóc con."
Ông đang muốn nói gì đó khiến Dung Chiêu không có biện pháp cự tuyệt, lại không nghĩ tới Dung Chiêu gật đầu: "Được, sau này để Tạ thúc đi theo con."