Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 146
Cô chậm rãi bưng chén trà lên uống, vẻ mặt thản nhiên, càng không có nửa điểm chột dạ, phảng phất thật sự là muốn mang theo bọn họ làm một phen sự nghiệp.
Sản nghiệp Dung Chiêu đưa cho bọn họ chính là: Mua sắm kết hợp với giao thức ăn.
Cái này không giống Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang, đây là một sản nghiệp rất phức tạp, hơn nữa từ góc độ làm ăn mà nói... cũng không phải rất thích hợp với thời đại này.
Đầu tiên nhân lực cổ đại giá rẻ, đại đa số mọi người đều có thể vì tiết kiệm tiền mà chịu tốn thời gian, còn có nhà giàu hạ nhân tôi tớ vô số, tùy thời có thể sai sử chạy việc
Tiếp theo là chỉ phí vận hành rất cao, trên cơ bản không có lợi nhuận gì, cho dù có mở rộng hết mức thì lợi nhuận cũng ít đến đáng thương, có lẽ quanh năm suốt tháng còn không bằng mở cửa hàng kiếm tiền.
Động tĩnh lớn, sự tình hỗn tạp, lợi nhuận thấp, đây chính là nhược điểm của mua sắm phiên bản cổ đại.
Việc làm ăn tốn thời gian tốn tiền bạc như vậy, nếu Dung Chiêu tự mình làm, cô cũng không quá nguyện ý.
Cô không muốn trả giá quá nhiều tỉnh lực, tỉnh lực của cô có hạn, nên đặt nhiều hơn vào kế hoạch kế tiếp.
Nhưng mài!!
Chữ nhưng quan trọng xuất hiện rồi!
Trước mặt cô có một đám thiếu niên nhiệt huyết.
Đây là một đám quan nhị đại có tiền, có thời gian, có bối cảnh, có tinh lực, bọn họ không cầu kiếm bao nhiêu tiền, bọn họ chỉ cầu động tĩnh lớn, thanh danh rộng, lợi nước lợi dân.
Đây không phải là ăn nhịp với nhau sao?
Cô ra chủ ý, bọn họ bỏ tiền, bỏ tỉnh lự, bỏ bối cảnh, bỏ thời gian, đem phiên bản mua sắm cổ đại này phát triển lên.
Thay vì để cho bọn họ mỗi ngày ở sau lưng đỏ mắt ghen tị, hoặc là thỉnh thoảng đào hố cho cô, vậy còn không bằng để cho đám gia hỏa tỉnh lực tràn đầy này đi làm chút chuyện thực tế.
Bọn họ và Dung Chiêu có được thanh danh, dân chúng có được tiện lợi, còn có thể tăng thêm mấy trăm cơ hội nghề nghiệp, quả nhiên là chuyện không thể tốt hơn.
Cơ hội việc làm vốn có thể chế tạo ra.
Về phần lúc trước bọn họ "tụ tập" hạ thấp chính mình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-146.html.]
Không quan trọng.
Bọn họ là người khác sao?
Bọn họ không phải, bọn họ là "đồng bọn tốt" nguyện ý xuất tiền lại xuất lực, còn không cầu hồi báo của cô!
Cũng bởi vậy, Dung Chiêu lúc này nhìn bọn họ cười đến ôn hòa thân thiết, sâu trong đáy mắt là ý cười cực kỳ chân thành, nóng bỏng.
Bùi Quan Sơn: "..."
Không biết vì sao lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Mà Trương Tam công tử trong góc: "..."
Không biết vì sao hắn cảm thấy ánh mắt lúc này của Dung Chiêu nhìn mọi người cực kỳ quen thuộc.
À, lời vừa rồi của cô cũng có chút quen thuộc.
Nồi đã đặt xong, bột cũng đã nhào xong, Dung Chiêu đứng lên bưng chén trà, dõng dạc vẽ ra chiếc bánh lớn cuối cùng...
"Những lời ta vừa nói chỉ cố định trong kinh thành, nếu kinh thành vận hành thuận lợi, chưa hẳn không thể mở rộng ra khắp thiên hạ, liên kết toàn bộ triều Đại Nhạn. Khi mỗi tòa thành trì đều được chúng ta liên kết lại, vậy việc chúng ta có thể làm đâu chỉ có những thứ này?"
"Thư từ qua lại giữa các thành trì, đồ dân chúng gửi cho họ hàng, buôn bán và lưu thông đặc sản các nơi..."
"Các vị thử nghĩ xem, đến lúc đó trong chuyện này còn có lợi nhuận khổng lồ hay không?"
"Đây là một vụ làm ăn nho nhỏ sao?"
"Không phải, đây là hành động vĩ đại thâu tóm toàn bộ thành trì Đại Nhạn!"
Âm vang hữu lực, lời nói có khí phách như đưa người vào trong thế giới mà cô miêu tả, trước mắt không phải là bánh Dung Chiêu vẽ cho bọn họ, mà là bản thiết kế Dung Chiêu miêu tả cho bọn họ!
Nói xong, cô uống một ngụm nước trà, phóng khoáng hào sảng.
Trong chốc lát, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Chỉ có tiếng hít thở dồn dập của đám công tử trẻ tuổi này.
Sản nghiệp Dung Chiêu đưa cho bọn họ chính là: Mua sắm kết hợp với giao thức ăn.
Cái này không giống Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang, đây là một sản nghiệp rất phức tạp, hơn nữa từ góc độ làm ăn mà nói... cũng không phải rất thích hợp với thời đại này.
Đầu tiên nhân lực cổ đại giá rẻ, đại đa số mọi người đều có thể vì tiết kiệm tiền mà chịu tốn thời gian, còn có nhà giàu hạ nhân tôi tớ vô số, tùy thời có thể sai sử chạy việc
Tiếp theo là chỉ phí vận hành rất cao, trên cơ bản không có lợi nhuận gì, cho dù có mở rộng hết mức thì lợi nhuận cũng ít đến đáng thương, có lẽ quanh năm suốt tháng còn không bằng mở cửa hàng kiếm tiền.
Động tĩnh lớn, sự tình hỗn tạp, lợi nhuận thấp, đây chính là nhược điểm của mua sắm phiên bản cổ đại.
Việc làm ăn tốn thời gian tốn tiền bạc như vậy, nếu Dung Chiêu tự mình làm, cô cũng không quá nguyện ý.
Cô không muốn trả giá quá nhiều tỉnh lực, tỉnh lực của cô có hạn, nên đặt nhiều hơn vào kế hoạch kế tiếp.
Nhưng mài!!
Chữ nhưng quan trọng xuất hiện rồi!
Trước mặt cô có một đám thiếu niên nhiệt huyết.
Đây là một đám quan nhị đại có tiền, có thời gian, có bối cảnh, có tinh lực, bọn họ không cầu kiếm bao nhiêu tiền, bọn họ chỉ cầu động tĩnh lớn, thanh danh rộng, lợi nước lợi dân.
Đây không phải là ăn nhịp với nhau sao?
Cô ra chủ ý, bọn họ bỏ tiền, bỏ tỉnh lự, bỏ bối cảnh, bỏ thời gian, đem phiên bản mua sắm cổ đại này phát triển lên.
Thay vì để cho bọn họ mỗi ngày ở sau lưng đỏ mắt ghen tị, hoặc là thỉnh thoảng đào hố cho cô, vậy còn không bằng để cho đám gia hỏa tỉnh lực tràn đầy này đi làm chút chuyện thực tế.
Bọn họ và Dung Chiêu có được thanh danh, dân chúng có được tiện lợi, còn có thể tăng thêm mấy trăm cơ hội nghề nghiệp, quả nhiên là chuyện không thể tốt hơn.
Cơ hội việc làm vốn có thể chế tạo ra.
Về phần lúc trước bọn họ "tụ tập" hạ thấp chính mình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-146.html.]
Không quan trọng.
Bọn họ là người khác sao?
Bọn họ không phải, bọn họ là "đồng bọn tốt" nguyện ý xuất tiền lại xuất lực, còn không cầu hồi báo của cô!
Cũng bởi vậy, Dung Chiêu lúc này nhìn bọn họ cười đến ôn hòa thân thiết, sâu trong đáy mắt là ý cười cực kỳ chân thành, nóng bỏng.
Bùi Quan Sơn: "..."
Không biết vì sao lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Mà Trương Tam công tử trong góc: "..."
Không biết vì sao hắn cảm thấy ánh mắt lúc này của Dung Chiêu nhìn mọi người cực kỳ quen thuộc.
À, lời vừa rồi của cô cũng có chút quen thuộc.
Nồi đã đặt xong, bột cũng đã nhào xong, Dung Chiêu đứng lên bưng chén trà, dõng dạc vẽ ra chiếc bánh lớn cuối cùng...
"Những lời ta vừa nói chỉ cố định trong kinh thành, nếu kinh thành vận hành thuận lợi, chưa hẳn không thể mở rộng ra khắp thiên hạ, liên kết toàn bộ triều Đại Nhạn. Khi mỗi tòa thành trì đều được chúng ta liên kết lại, vậy việc chúng ta có thể làm đâu chỉ có những thứ này?"
"Thư từ qua lại giữa các thành trì, đồ dân chúng gửi cho họ hàng, buôn bán và lưu thông đặc sản các nơi..."
"Các vị thử nghĩ xem, đến lúc đó trong chuyện này còn có lợi nhuận khổng lồ hay không?"
"Đây là một vụ làm ăn nho nhỏ sao?"
"Không phải, đây là hành động vĩ đại thâu tóm toàn bộ thành trì Đại Nhạn!"
Âm vang hữu lực, lời nói có khí phách như đưa người vào trong thế giới mà cô miêu tả, trước mắt không phải là bánh Dung Chiêu vẽ cho bọn họ, mà là bản thiết kế Dung Chiêu miêu tả cho bọn họ!
Nói xong, cô uống một ngụm nước trà, phóng khoáng hào sảng.
Trong chốc lát, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Chỉ có tiếng hít thở dồn dập của đám công tử trẻ tuổi này.