Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 136
Cô sẽ không đóng cửa tửu lâu, cũng sẽ không nhận danh hiệu "làm kinh doanh là mất mặt".
"Ồ? Các vị còn gì muốn nói?" Dung Chiêu nhướng mày.
Mấy công tử trẻ tuổi vừa châm chọc cô nháy mắt mặt mũi trắng bệch, một người trong đó lắp bắp nói: "Không, ta không có ý đó..."
Dung Chiêu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng: "A, vậy ngươi có ý gì?"
Người nọ há miệng: "Ta, ta..."
Dung Chiêu từng bước ép sát: "Làm ăn mất mặt lắm sao?"
Người nọ nào dám gật đầu?
Hắn mạnh mẽ lắc đầu, phủ định: "Không, không mất mặt."
Hắn bây giờ dám thừa nhận sao?
Nếu hắn dám thừa nhận, xem dáng vẻ của Dung Chiêu rõ ràng là dám đi tìm tứ đại thân vương, sau đó đưa ra đề nghị đóng cửa tửu lâu, vậy tứ đại thân vương cùng với hội viên Phúc Lộc Hiên trong kinh thành, còn có bách tính đang chờ tích góp hai lượng bạc đi nếm thần tiên yến có thể mắng c.h.ế.t hắn!
Cho dù đoán được Dung Chiêu khẳng định luyến tiếc lợi ích của Phúc Lộc Hiên, nhưng cô bày ra tư thế này cũng rất dọa người.
Điều này tương đương với việc bạn cầm s.ú.n.g đồ chơi chĩa vào đối phương chỉ để phát tiết bất mãn.
Mà lúc này đối phương lại lấy ra s.ú.n.g thật.
Thật sự rất đáng sợ!
Dung Chiêu gắt gao nhìn hắn, gằn từng chữ: "Vậy sao vừa rồi ngươi lại nói như vậy?"
Cô nhất định muốn hắn nói ra nguyên cớ.
Người nọ theo bản năng lui về phía sau một bước, mặt đỏ bừng, bị mọi người nhìn chằm chằm, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Ta ăn nói linh tinh."
Dung Chiêu lại nhìn về phía mấy người khác: "Các ngươi thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-136.html.]
Mấy người còn lại chỉ có thể cắn răng thừa nhận, đồng thời xin lỗi: "Là chúng ta sai rồi, chúng ta không nên ăn nói linh tinh."
Dung Chiêu lúc này mới thị hồi tầm mắt lúc này là đứng mời người ngồi, cô bình tĩnh đảo mắt nhìn bọn họ...
"Ta mở Phúc Lộc Trang là vì chúc mừng phụ thân thân thể khỏe mạnh, bởi vì thiếu chút ngân lượng, lại không muốn Phúc Lộc Trang bỏ trống lãng phí, cho nên mới nảy ra ý định tổ chức yến hội. Ta mở Phúc Lộc Hiên là vì để truyền bá mỹ vị khắp thiên hạ, cũng vì kiếm chút ngân lượng trả hết nợ cho các vương thúc."
Mà "món nợ" của cô còn là "giải thưởng" dành để chữa bệnh cho phụ thân.
Kiếm tiền trả tiền, không ai có thể bắt lỗi.
Dung Chiêu đột nhiên cười khẽ ra tiếng: "Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đều không phải ta mở vì ham lợi ích, cho nên tại sao lại mất mặt? Cho dù là kiếm tiền thì cũng không mất mặt."
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Bọn họ không phải cảm thấy Dung Chiêu nói có đạo lý, mà là... bọn họ không cách nào phản bác.
Từng chuyện mà Dung Chiêu làm đều lấy danh ngHĩa việc tốt.
Mượn tám vạn lượng treo giải thưởng danh y, danh trù, nghệ nhân, đều là vì để cho phụ thân vui vẻ, đây là hiếu tử.
Mở Phúc Lộc Trang là vì cầu chúc An Khánh Vương thân thể khỏe mạnh, cuối cùng mở cửa làm ăn cũng là vì không muốn lãng phí tài nguyên và trả nợ, đây là có trách nhiệm.
Mở Phúc Lộc Hiên là bởi vì không muốn dùng tiền An Khánh Vương phủ trả nợ cho tứ đại thân vương, cho nên dứt khoát mang theo bọn họ kiếm tiền, đây là có năng lực, biết gánh vác.
Cho dù nhìn từ góc độ nào, Dung Chiêu cũng không có một chút vấn đề!
Ngược lại, nếu thật sự nói là vì lợi ích, tứ đại thân vương đầu tư Phúc Lộc Hiên mới là người thật sự muốn kiếm lợi.
Họ có dám nói thế không?
Nói rằng đến tứ đại thân vương cũng không có tư cách mắng Dung Chiêu.
Nhưng bọn họ cũng không dám chỉ trích tứ đại thân vương.
Mọi người trầm mặc đều là vì nguyên nhân này, bởi vì bọn họ phát hiện, bọn họ hoàn toàn không có lập trường chỉ trích Dung Chiêu, thậm chí nói đối phương kinh doanh kiếm lợi cũng không được.
Bởi rằng là Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang đầu kiếm tiền như nước: Hết lần này tới lần khác còn không thể nói cô làm vì lợi ích.
"Ồ? Các vị còn gì muốn nói?" Dung Chiêu nhướng mày.
Mấy công tử trẻ tuổi vừa châm chọc cô nháy mắt mặt mũi trắng bệch, một người trong đó lắp bắp nói: "Không, ta không có ý đó..."
Dung Chiêu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng: "A, vậy ngươi có ý gì?"
Người nọ há miệng: "Ta, ta..."
Dung Chiêu từng bước ép sát: "Làm ăn mất mặt lắm sao?"
Người nọ nào dám gật đầu?
Hắn mạnh mẽ lắc đầu, phủ định: "Không, không mất mặt."
Hắn bây giờ dám thừa nhận sao?
Nếu hắn dám thừa nhận, xem dáng vẻ của Dung Chiêu rõ ràng là dám đi tìm tứ đại thân vương, sau đó đưa ra đề nghị đóng cửa tửu lâu, vậy tứ đại thân vương cùng với hội viên Phúc Lộc Hiên trong kinh thành, còn có bách tính đang chờ tích góp hai lượng bạc đi nếm thần tiên yến có thể mắng c.h.ế.t hắn!
Cho dù đoán được Dung Chiêu khẳng định luyến tiếc lợi ích của Phúc Lộc Hiên, nhưng cô bày ra tư thế này cũng rất dọa người.
Điều này tương đương với việc bạn cầm s.ú.n.g đồ chơi chĩa vào đối phương chỉ để phát tiết bất mãn.
Mà lúc này đối phương lại lấy ra s.ú.n.g thật.
Thật sự rất đáng sợ!
Dung Chiêu gắt gao nhìn hắn, gằn từng chữ: "Vậy sao vừa rồi ngươi lại nói như vậy?"
Cô nhất định muốn hắn nói ra nguyên cớ.
Người nọ theo bản năng lui về phía sau một bước, mặt đỏ bừng, bị mọi người nhìn chằm chằm, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Ta ăn nói linh tinh."
Dung Chiêu lại nhìn về phía mấy người khác: "Các ngươi thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-136.html.]
Mấy người còn lại chỉ có thể cắn răng thừa nhận, đồng thời xin lỗi: "Là chúng ta sai rồi, chúng ta không nên ăn nói linh tinh."
Dung Chiêu lúc này mới thị hồi tầm mắt lúc này là đứng mời người ngồi, cô bình tĩnh đảo mắt nhìn bọn họ...
"Ta mở Phúc Lộc Trang là vì chúc mừng phụ thân thân thể khỏe mạnh, bởi vì thiếu chút ngân lượng, lại không muốn Phúc Lộc Trang bỏ trống lãng phí, cho nên mới nảy ra ý định tổ chức yến hội. Ta mở Phúc Lộc Hiên là vì để truyền bá mỹ vị khắp thiên hạ, cũng vì kiếm chút ngân lượng trả hết nợ cho các vương thúc."
Mà "món nợ" của cô còn là "giải thưởng" dành để chữa bệnh cho phụ thân.
Kiếm tiền trả tiền, không ai có thể bắt lỗi.
Dung Chiêu đột nhiên cười khẽ ra tiếng: "Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đều không phải ta mở vì ham lợi ích, cho nên tại sao lại mất mặt? Cho dù là kiếm tiền thì cũng không mất mặt."
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Bọn họ không phải cảm thấy Dung Chiêu nói có đạo lý, mà là... bọn họ không cách nào phản bác.
Từng chuyện mà Dung Chiêu làm đều lấy danh ngHĩa việc tốt.
Mượn tám vạn lượng treo giải thưởng danh y, danh trù, nghệ nhân, đều là vì để cho phụ thân vui vẻ, đây là hiếu tử.
Mở Phúc Lộc Trang là vì cầu chúc An Khánh Vương thân thể khỏe mạnh, cuối cùng mở cửa làm ăn cũng là vì không muốn lãng phí tài nguyên và trả nợ, đây là có trách nhiệm.
Mở Phúc Lộc Hiên là bởi vì không muốn dùng tiền An Khánh Vương phủ trả nợ cho tứ đại thân vương, cho nên dứt khoát mang theo bọn họ kiếm tiền, đây là có năng lực, biết gánh vác.
Cho dù nhìn từ góc độ nào, Dung Chiêu cũng không có một chút vấn đề!
Ngược lại, nếu thật sự nói là vì lợi ích, tứ đại thân vương đầu tư Phúc Lộc Hiên mới là người thật sự muốn kiếm lợi.
Họ có dám nói thế không?
Nói rằng đến tứ đại thân vương cũng không có tư cách mắng Dung Chiêu.
Nhưng bọn họ cũng không dám chỉ trích tứ đại thân vương.
Mọi người trầm mặc đều là vì nguyên nhân này, bởi vì bọn họ phát hiện, bọn họ hoàn toàn không có lập trường chỉ trích Dung Chiêu, thậm chí nói đối phương kinh doanh kiếm lợi cũng không được.
Bởi rằng là Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang đầu kiếm tiền như nước: Hết lần này tới lần khác còn không thể nói cô làm vì lợi ích.