Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 104
Dung Chiêu: "Hắn nói chuyện dễ nghe."
Trương Trường Ngôn: "???"
Ta nghi ngờ ngươi đang đùa ta, hơn nữa ta có chứng cứ.
Dung Chiêu cười mà không nói.
Không ai làm người xấu, sao cô có thể làm người tốt?
Tửu lâu trong kinh thành càng cần người như Cổ chưởng quỹ.
Trương Trường Ngôn còn muốn tiếp tục truy hỏi, Dung Chiêu không để ý tới hắn, xoay người nhìn về phía Thạch Đầu: "Nhớ nói Hứa chưởng quỹ rằng đãi ngộ ở Lâm Phủ cũng giống hệt đãi ngộ trong kinh thành, tiền lương như nhau, tiền thưởng cuối năm xem lợi nhuận của Phúc Lộc Hiên."
Dừng một chút, cô bổ sung: "Hứa chưởng quỹ nếu đồng ý, nhà ở tại Lâm Phủ sẽ do Phúc Lộc Hiên an bài."
Dung Chiêu không cảm thấy hắn sẽ không đồng ý.
Nếu như không đồng ý, vậy liền... thêm tiền.
Không có gì là tiền không giải quyết được, nếu có, đó là không đủ tiền.
Dung Chiêu bỏ rơi Trương tam, ngồi lên xe ngựa quay về An Khánh Vương phủ.
Dung Vĩ không thích phu xe Vô Danh, Dung Chiêu ngược lại rất hài lòng, cô mỗi ngày đều phải ra ra vào vào, Vô Danh liền trở thành phu xe chuyên dụng của Dung Chiêu.
Hắn cũng không nhiều lời, cơ hồ không có cảm giác tồn tại, đánh xe rất vững, cực kỳ thích hợp làm "tài xế".
Xe ngựa dần dần đi xa.
Trương Trường Ngôn bị bỏ lại đằng sau, bĩu môi: "Dung Chiêu chẳng lẽ là đầu óc có vấn đề, tuyển người như vậy làm chưởng quỹ cũng không sợ đắc tội hoàng thân quốc thích, ta xem ngươi đến lúc đó xử lý như thế nào!"
Ngọc Trúc: "..."
Trương Trường Ngôn: "Sao ngươi không nói gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng?"
Ngọc Trúc: "Tam công tử, lúc trước người đã nói xem Phúc Lộc Trang phát triển như thế nào, người cũng nói xem Dung thế tử đến kỳ hạn ba tháng sẽ giải quyết ra sao... ‘’
Nhưng trên thực tế, tất cả an bài của Dung thế tử đều kết thúc thuận lợi, giải quyết êm đẹp ngoài dự đoán của mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-104.html.]
Trương Trường Ngôn: "...?"
Hắn trừng to mắt: "Ý ngươi là Dung Chiêu chọn người này không thành vấn đề?"
Ngọc Trúc chậm rãi trả lời: "Hạ nhân cảm thấy với tác phong làm việc của Dung thế tử, chọn người này nhất định là có suy tính của mình."
Trương Trường Ngôn hừ một tiếng: "Ngươi rốt cuộc là người hầu của ai? Sao hôm nay lại tán thưởng Dung Chiêu như vậy? Ta đem ngươi tặng cho Dung Chiêu có được không?"
Hai mắt Ngọc Trúc sáng ngời.
Đi theo Tam công tử ăn không đủ no, Dung thế tử mặc dù có chút nợ nần, nhưng cuộc sống quả thực trôi qua rất khá...
Trương Trường Ngôn khó tin, hung hăng đạp Ngọc Trúc một cước, mắng to: "Ngươi nằm mơ! Bổn công tử hiện tại ăn uống tiết kiệm, ngươi cũng phải đi theo ta ăn uống tiết kiệm, muốn ăn đồ tốt còn phải đợi Dung thế tử nhanh chóng chia hoa hồng!"
Hắn mang theo Ngọc Trúc rời đi, dọc đường đi mắng chửi đĩnh đạc.
Rõ ràng hắn mới là chủ nợ, người hầu không trung thành này lại tình nguyện đi theo Dung Chiêu là người mắc nợ, thật là quá đáng.
Nhìn xem, Dung Chiêu làm ra động tĩnh lớn như vậy, lại chọn một chưởng quỹ không ra gì, nhất định phải nếm mùi đau khổ...
Lúc Dung Chiêu hồi phủ, An Khánh Vương phủ vừa đúng giờ cơm tối.
Cô vừa về phủ, Lâm thị liền bảo hạ nhân mang thức ăn lên.
An Khánh Vương phủ ít người, cũng không có nhiều quy củ, cả nhà ngồi cùng một bàn ăn cơm, tính đi tính lại cũng chỉ có lão vương phi, Dung Vĩ, Vương phi, trắc phi, Dung Chiêu.
Lão vương phi Triệu thị không có mặt, đại khái là bởi vì chén độc dược kia mà bà vẫn tránh mặt Dung Chiêu, cũng không cho Dung Chiêu đi thỉnh an.
Đương nhiên Dung Chiêu rất hài lòng cục diện này, bớt việc.
Bạch thị còn đang bị cấm túc, chỉ có ba người ăn cơm cùng nhau.
Dung Chiêu ăn xong lau khóe miệng, hỏi: "Bạch trắc phi vẫn còn bị cấm túc sao?"
Lâm thị gật đầu: "Còn chưa đủ giờ."
Dung Chiêu: ‘’Con nghĩ vậy đủ rồi, Phúc Lộc Hiên sắp khai trương rồi, giấy tuyên truyền mấy ngày nữa phải gửi đi."
Lâm thị sửng sốt, lập tức gật đầu phân phó: "Thả trắc phi ra."
Trương Trường Ngôn: "???"
Ta nghi ngờ ngươi đang đùa ta, hơn nữa ta có chứng cứ.
Dung Chiêu cười mà không nói.
Không ai làm người xấu, sao cô có thể làm người tốt?
Tửu lâu trong kinh thành càng cần người như Cổ chưởng quỹ.
Trương Trường Ngôn còn muốn tiếp tục truy hỏi, Dung Chiêu không để ý tới hắn, xoay người nhìn về phía Thạch Đầu: "Nhớ nói Hứa chưởng quỹ rằng đãi ngộ ở Lâm Phủ cũng giống hệt đãi ngộ trong kinh thành, tiền lương như nhau, tiền thưởng cuối năm xem lợi nhuận của Phúc Lộc Hiên."
Dừng một chút, cô bổ sung: "Hứa chưởng quỹ nếu đồng ý, nhà ở tại Lâm Phủ sẽ do Phúc Lộc Hiên an bài."
Dung Chiêu không cảm thấy hắn sẽ không đồng ý.
Nếu như không đồng ý, vậy liền... thêm tiền.
Không có gì là tiền không giải quyết được, nếu có, đó là không đủ tiền.
Dung Chiêu bỏ rơi Trương tam, ngồi lên xe ngựa quay về An Khánh Vương phủ.
Dung Vĩ không thích phu xe Vô Danh, Dung Chiêu ngược lại rất hài lòng, cô mỗi ngày đều phải ra ra vào vào, Vô Danh liền trở thành phu xe chuyên dụng của Dung Chiêu.
Hắn cũng không nhiều lời, cơ hồ không có cảm giác tồn tại, đánh xe rất vững, cực kỳ thích hợp làm "tài xế".
Xe ngựa dần dần đi xa.
Trương Trường Ngôn bị bỏ lại đằng sau, bĩu môi: "Dung Chiêu chẳng lẽ là đầu óc có vấn đề, tuyển người như vậy làm chưởng quỹ cũng không sợ đắc tội hoàng thân quốc thích, ta xem ngươi đến lúc đó xử lý như thế nào!"
Ngọc Trúc: "..."
Trương Trường Ngôn: "Sao ngươi không nói gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng?"
Ngọc Trúc: "Tam công tử, lúc trước người đã nói xem Phúc Lộc Trang phát triển như thế nào, người cũng nói xem Dung thế tử đến kỳ hạn ba tháng sẽ giải quyết ra sao... ‘’
Nhưng trên thực tế, tất cả an bài của Dung thế tử đều kết thúc thuận lợi, giải quyết êm đẹp ngoài dự đoán của mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-104.html.]
Trương Trường Ngôn: "...?"
Hắn trừng to mắt: "Ý ngươi là Dung Chiêu chọn người này không thành vấn đề?"
Ngọc Trúc chậm rãi trả lời: "Hạ nhân cảm thấy với tác phong làm việc của Dung thế tử, chọn người này nhất định là có suy tính của mình."
Trương Trường Ngôn hừ một tiếng: "Ngươi rốt cuộc là người hầu của ai? Sao hôm nay lại tán thưởng Dung Chiêu như vậy? Ta đem ngươi tặng cho Dung Chiêu có được không?"
Hai mắt Ngọc Trúc sáng ngời.
Đi theo Tam công tử ăn không đủ no, Dung thế tử mặc dù có chút nợ nần, nhưng cuộc sống quả thực trôi qua rất khá...
Trương Trường Ngôn khó tin, hung hăng đạp Ngọc Trúc một cước, mắng to: "Ngươi nằm mơ! Bổn công tử hiện tại ăn uống tiết kiệm, ngươi cũng phải đi theo ta ăn uống tiết kiệm, muốn ăn đồ tốt còn phải đợi Dung thế tử nhanh chóng chia hoa hồng!"
Hắn mang theo Ngọc Trúc rời đi, dọc đường đi mắng chửi đĩnh đạc.
Rõ ràng hắn mới là chủ nợ, người hầu không trung thành này lại tình nguyện đi theo Dung Chiêu là người mắc nợ, thật là quá đáng.
Nhìn xem, Dung Chiêu làm ra động tĩnh lớn như vậy, lại chọn một chưởng quỹ không ra gì, nhất định phải nếm mùi đau khổ...
Lúc Dung Chiêu hồi phủ, An Khánh Vương phủ vừa đúng giờ cơm tối.
Cô vừa về phủ, Lâm thị liền bảo hạ nhân mang thức ăn lên.
An Khánh Vương phủ ít người, cũng không có nhiều quy củ, cả nhà ngồi cùng một bàn ăn cơm, tính đi tính lại cũng chỉ có lão vương phi, Dung Vĩ, Vương phi, trắc phi, Dung Chiêu.
Lão vương phi Triệu thị không có mặt, đại khái là bởi vì chén độc dược kia mà bà vẫn tránh mặt Dung Chiêu, cũng không cho Dung Chiêu đi thỉnh an.
Đương nhiên Dung Chiêu rất hài lòng cục diện này, bớt việc.
Bạch thị còn đang bị cấm túc, chỉ có ba người ăn cơm cùng nhau.
Dung Chiêu ăn xong lau khóe miệng, hỏi: "Bạch trắc phi vẫn còn bị cấm túc sao?"
Lâm thị gật đầu: "Còn chưa đủ giờ."
Dung Chiêu: ‘’Con nghĩ vậy đủ rồi, Phúc Lộc Hiên sắp khai trương rồi, giấy tuyên truyền mấy ngày nữa phải gửi đi."
Lâm thị sửng sốt, lập tức gật đầu phân phó: "Thả trắc phi ra."