Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại
Chương 16: C16: Chương 16
Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi
Lâm Khước đang nghiêm túc.
Sau khi từ Lý gia về, Lưu ma ma và Ngô quản sự đã bị Lâm Khước trách phạt, cũng không còn giúp Triệu ma ma ép Lý Mộ quản gia nữa, Triệu ma ma cũng bị Lâm Khước gọi tới trước mặt nói chuyện, lúc về đã khóc lóc nhào tới bên chân Lý Mộ, đảm bảo rằng mình vì tốt cho Lý Mộ nên mới muốn nàng quản gia, tuyệt đối không có ý định lợi dụng Lý Mộ để nắm giữ toàn bộ phủ Yến vương.
Triệu ma ma là người của Lý Mộ, Lâm Khước để Lý Mộ tự quyết định có cho Triệu ma ma ở lại hay không, hay là đưa cả người lẫn khế ước bán thân về Lý phủ.
Nếu đưa bà về Lý phủ, Lý phủ chắc chắn sẽ bán đi.
Lý Mộ biết Triệu ma ma không có suy nghĩ này, Lâm Khước đang cố ý dọa bà sợ, cũng để Lý Mộ có cơ hội làm người tốt.
Lý Mộ vỗ vai Triệu ma ma, an ủi bà, nói: “Ở lại.”
“Cảm, cảm ơn vương phi, cảm ơn vương phi khai ân.” Triệu ma ma dập đầu cảm tạ, Lý Mộ muốn đỡ cũng không được.
Từ đó không còn ai ép Lý Mộ phải quản gia nữa, cứ cách một thời gian, Cáp Xá sẽ mang tin tức và sổ sách cần Lý Mộ xem vào thư phòng nàng, để Lý Mộ xem qua, quản sự cũng sẽ báo cáo chuyện lớn trong phủ cho Lý Mộ biết, để Lý Mộ có thể nắm rõ.
Lý Mộ vốn tưởng rằng muốn xem hết tin tức Cáp Xá đưa tới sẽ rất mất thời gian, lại không ngờ rằng khi bắt tay vào mới phát hiện không khác nào lúc nàng đang lướt Weibo hóng chuyện là bao, thậm chí ở cạnh còn có ảnh gắn kèm, còn là tranh thủy mặc đơn giản, vừa đẹp vừa dễ hiểu. Nàng chỉ cần tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi lúc luyện chữ, vận động để xem qua là có thể đọc xong tình báo ngày hôm nay, còn có thể dựa vào những từ ngữ quan trọng trong tình báo để Cáp Xá giúp mình tìm lại được mấy chuyện cũ năm xưa.
Nhờ có Cáp Xá, Lý Mộ cũng dần hiểu rõ về thời đại này hơn, sự sợ hãi và mâu thuẫn vì kiến thức hạn hẹp cũng không còn mãnh liệt như trước nữa.
…
“Thiếu gia, đã lấy về rồi.” Trong Bạch Du Trai ở phủ Yến vương, người hầu im lặng cầm hai cuộn giấy lớn trở về, nếu Lâm Tê Ngô có ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra đây là cuộn giấy mà Cáp Xá dùng để truyền tin tức.
Lâm Yến An đang viết gì đó nhanh chóng hạ bút xuống, hỏi: “Sao lại đi lâu như vậy?”
Thanh Phong đặt cuộn giấy lên bàn, oán trách: “Ta đi không đúng lúc, vừa hay Cáp Xá đang chọn lọc tin tức cho vương phi nên mới phải đợi lâu.”
Lâm Yến An nghe vậy cũng không nói gì, Thanh Phong bên cạnh lại bất mãn: “Đám người ở Cáp Xá đó cũng chỉ biết gió chiều nào theo chiều ấy, ngày xưa chỉ cần là thiếu gia muốn thì trước nay đều ưu tiên chuẩn bị đầu tiên.”
Lâm Yến An mở miệng hỏi: “Sao ta lại không biết việc này nhỉ?”
Thanh Phong: “Hả?”
Lâm Yến An: “Không phải xưa nay Cáp Xá đều nghe lệnh phụ thân trước, sau đó tới tổ mẫu và tiểu thúc, cuối cùng mới tới ta à?”
Thanh Phong: “Nhưng mà…”
Lâm Yến An vẫn mỉm cười như cũ, có điều nụ cười này không còn đạt tới đáy mắt: “Nếu ngày nào đó tiểu cô cô cũng muốn dùng Cáp Xá, theo vai vế thì ta còn phải xếp sau nàng, huống chi đây không phải là tiểu cô cô, mà là mẫu thân, Cáp Xá đưa tin tới chỗ nàng trước ta là chuyện đương nhiên, đã nhớ kỹ chưa?”
Thanh Phong cúi đầu: “Nhớ kỹ.”
Lâm Yến An vươn tay cầm cuộn giấy, Thanh Phong nhanh chóng dâng lên, còn giúp hắn cởi nút thắt bên trên.
Lâm Yến An thấy gương mặt gã vẫn còn vẻ khó chịu thì hỏi thẳng: “Muốn nói cái gì?”
Từ trước tới nay, Lâm Yến An đối xử với người dưới đều hết sức khoan dung, tuổi tác của Thanh Phong còn nhỏ, khó tránh việc to gan hơn người khác một chút, nhỏ giọng đáp: “Dù là đồ ngốc thì cũng có yêu ghét khác nhau, vương gia thích vương phi, vương phi lại đối xử lạnh nhạt với thiếu gia, nếu về sau nàng ta có con ruột, vương phủ này nào còn chỗ đứng của thiếu gia nữa.”
Lâm Yến An nghe gã nói xong thì nụ cười cũng tắt, lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi vẫn còn có suy nghĩ như vậy thì về sau cũng đừng đi theo ta nữa.”
Thanh Phong kinh hoảng, lập tức quỳ sụp xuống đất: “Thiếu gia! Đừng mà, ta, là ta ăn nói bậy bạ, sau này sẽ không như thế nữa đâu, thiếu gia!”
Lâm Yến An: “Tự mình đi nhận phạt đi.”
Thanh Phong nhanh chóng chạy mất, sợ chậm một chút thôi thì Lâm Yến An sẽ đổi ý, đuổi gã ra khỏi vương phủ.
Lâm Yến An mở cuộn giấy ra, suy nghĩ lại không đặt trên đó.
Phụ thân đã từng dạy hắn, không phải tất cả suy nghĩ trong đầu đều có thể nói ra, dù là có lý cỡ nào, có bao nhiêu chứng cứ đi chăng nữa thì một vài suy nghĩ vẫn nên chết luôn trong bụng.
Cho nên lúc nãy hắn mới bảo Thanh Phong đi nhận phạt chứ không nói thêm gì cả.
Hắn có thể nói gì đây, nói phụ thân đối xử tốt với mẫu thân, nếu mẫu thân thật sự là cô nương khuê các bình thường thì không nói, cho dù có là đồ ngốc cũng chẳng sao, nhưng nếu sau lưng mẫu thân có ai đó là chủ mưu, gả vào vương phủ cũng vì mục đích riêng, vậy thì việc che chở, dung tung hoặc xúi giục có thể khiến đầu óc nàng choáng váng, từ đó vô tình để lộ sơ hở.
Việc phụ thân đối xử tốt với mẫu thân là thật, còn có đang thử nàng hay không đều là do hắn tự suy đoán, cho dù kết quả ra sao thì đối với vương phủ đều không phải là việc xấu, hắn cũng chẳng cần phải nói rõ ra.
Lâm Yến An kéo suy nghĩ của mình quay về với cuộn giấy, chưa đọc được mấy chữ thì đã nghe tiếng loảng xoảng vang lên, một quả cầu đá từ bên ngoài bay vào trong, vừa hay trúng phải nghiên mực, làm mực nước bắn đầy người hắn.
“Chết rồi! Tại sao lại đá vào Bạch Du Trai, mau chạy thôi! Đừng để tên kia bắt được!”
“Quả cầu kia là của tứ ca tặng.”
“Không sao không sao, chút nữa ta sẽ nhờ Ngô quản sự đi lấy cho ngươi.”
Lâm Yến An dứng dậy, đi tới cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy tiểu cô cô nhỏ hơn hắn hai tuổi đang kéo một tiểu cô nương cỡ tuổi nàng, điên cuồng chạy ra khỏi tầm mắt của hắn.
Qua một lúc, Ngô quản sự đúng là đã xuất hiện, Lâm Yến An không đổi y phục, cố ý cười hỏi: “Quả cầu nào? Sao ta lại không biết?”
Ngô quản sự khuyên nhủ mãi, cuối cùng vẫn tay không mà về.
Quả cầu kia là do ca ca ruột của Lý Vân Khê tặng nàng, Lý Vân Khê nhất định không chịu tay không về nhà, Lâm Tê Ngô lại không dám một mình dẫn nàng vào Bạch Du Trai, thế là cả hai tới chỗ Lý Mộ, xin Lý Mộ qua giúp hai người.
Lâm Tê Ngô nghĩ rất hay: “Đại tẩu tới đó đứng là được, nếu hắn không trả thì ta sẽ mách đại ca, nói rằng hắn không kính trọng tỷ!”
Lý Mộ đột nhiên thấy hơi tò mò với thiếu niên vai ác đã làm gì Lâm Tê Ngô mà khiến Lâm Tê Ngô sợ hắn như rắn rết thế. Trong sách, hai người này cũng không hợp nhau, nhưng có thể từ câu chữ mà biết được bọn họ là một cặp cực kỳ ăn ý, một người đánh một người giúp đào hố, ngươi giệt khẩu ta sẽ chôn thi.
Trong truyện có một tình tiết là Lâm Yến An giả chết, không ai biết điều này là thật hay giả, chỉ có mình Lâm Tê Ngô tin rằng chưa thấy thi thể của Lâm Yến An thì Lâm Yến An vẫn còn sống.
Ở cuối truyện, khi Lâm Yến An nghe tin Lâm Tê Ngô chết trong cung, hắn đã vội vàng chạy tới kinh thành tìm cách lấy xác Lâm Tê Ngô ra, lúc thấy thi thể của Lâm Tê Ngô, hắn gần như không đứng vững, miệng phun máu tươi.
Cho nên Lý Mộ vẫn luôn cảm thấy kết cục của Lâm Yến An quá qua loa, nếu hắn để ý người nhà tới vậy thì chắc chắn không thể dễ dàng tha cho nam nữ chính, logic chỗ này xuất hiện vấn đề.
Lý Mộ bị kéo đến Bạch Du Trai, thiếu niên dường như biết Lâm Tê Ngô chắc chắn sẽ tới tìm Lý Mộ giúp đỡ, không hề có ý định chối thêm mà nhanh chóng lấy quả cầu kia ra, trên đó còn có vết mực nước chưa khô, rất đồng bộ với nét mực trên y phục cậu thiếu niên, ai nhìn vào cũng biết chuyện gì đã xảy ra, hơn nữa thiếu niên còn mở miệng giải thích với nàng: “Mẫu thân thứ lỗi, quả cầu này vô tình đập trúng nghiên mực, khiến trang giấy ta đang viết bị hỏng, còn y phục trên người thì dính bẩn, ta không nén được cơn giận nên mới cố ý giấu quả cầu này đi.”
Lâm Tê Ngô chột dạ, nhưng nghĩ tới việc từ nhỏ Lâm Yến An đã thường hay trêu chọc mình, nàng lại to gan hơn, ồn ào nói: “Ta kêu thẩm thẩm giúp ta đền cho ngươi một bộ là được!”
Nàng nói xong còn nhanh tay cướp lấy quả cầu rồi kéo Lý Vân Khê bỏ chạy.
Lý Mộ hiếm có lúc nhanh tay lẹ mắt, vội vàng kéo lấy Lý Vân Khê chậm chân hơn, cũng kéo luôn Lâm Tê Ngô ở lại như kéo một chuỗi hồ lô.
Lý Mộ ngồi xổm xuống, để tầm mắt có thể ngang hàng với hai tiểu cô nương, nghiêm túc nói với các nàng: “Phải xin lỗi.”
Lý Vân Khê không thân cũng không thù gì Lâm Yến An, lòng cũng biết các nàng đã làm sai, cho nên ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi.”
Lâm Tê Ngô lại không chịu xin lỗi, Lâm Yến An đứng đợi một lúc mới mỉm cười dung túng, nói với Lý Mộ: “Không sao đâu mẫu thân, cơn giận của ta cũng hết rồi, cô cô không xin lỗi cũng không sao.”
Hắn không nói lời nào còn được, vừa nói ra đã khiến Lâm Tê Ngô tức giận, nàng lập tức quay đầu nhìn về phía Lý Mộ, sợ Lý Mộ sẽ giống với những người khác, vừa nghe mấy câu lấy lui làm tiến này của Lâm Yến An thì sẽ ép nàng cúi đầu xin lỗi.
Sau đó nàng thấy Lý Mộ gật đầu với Lâm Yến An như đã hiểu, sau đó đứng lên, tỏ vẻ chuyện này xem như kết thúc ở đây, kéo Lý Vân Khê và Lâm Tê Ngô rời đi.
Lâm Yến An: “…”
Lâm Tê Ngô: “…!”
Thế này mới đúng chứ! Nếu hắn đã nói không còn giận không cần xin lỗi rồi thì tất nhiên nàng cũng không cần phải xin lỗi!
Bước chân của Lâm Tê Ngô nhẹ nhàng và vui sướng vô cùng, kéo tay Lý Mộ lắc qua lắc lại, lúc đi tới cửa còn quay đầu lại làm bộ mặt kiêu ngạo với Lâm Yến An.
Sau khi lấy quả cầu về, bọn họ đi theo nha hoàn lấy nước rửa sạch vết mực trên đó, lau khô rồi mới trả cho Lý Vân Khê.
Lý Vân Khê và Lâm Tê Ngô nói cảm ơn với Lý Mộ, tiếp tục nắm tay nhau chạy đi chơi, mấy nha hoàn đằng sau chạy sát theo.
Từ khi Lý Mộ gả tới phủ Yến vương, trưởng công chúa Chiêu Minh đã dời địa điểm học tập của hai tiểu hài tử với phủ Yến vương, bởi vì ở đây có Lý Mộ hầu như không hề ra khỏi cửa, có thể giúp trông chừng đôi chút.
Lý Mộ cũng không có cảm giác gì đặc biệt trước sự thay đổi này, vì thời gian đi học của hai hài tử rất nhiều, lúc rảnh rỗi cũng thích chơi đùa trong phủ Yến vương, chỉ khi có bài tập mới chạy tới chỗ Lý Mộ để hưởng chút không khí học tập, không khác với lúc còn ở Lý phủ lắm.
Chạng vạng, Lâm Khước trở về, còn mang theo một chậu hoa quỳnh, nói rằng hoa sẽ nở trong đêm nay, muốn Lý Mộ thức xem cùng mình.
Lý Mộ đã lâu chưa được tham gia trò giải trí ban đêm nào, rất hứng thú với việc thức đêm ngắm hoa quỳnh, bên phía phòng bếp cũng chuẩn bị đủ đồ ăn vặt, nước thuốc, cả hai quyết định ngồi chờ từ tối tới rạng sáng, trong lúc chỉ có tiếng cắn hạt dưa vang lên, Lâm Khước thỉnh thoảng lại lên tiếng nói chuyện, Lý Mộ nghe thấy cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, đôi lúc nàng sẽ ngại ngùng khi để Lâm Khước nói chuyện một mình, cũng mở miệng đáp vài câu.
Lúc hoa quỳnh nở rộ, Lý Mộ biết đã tới giờ đi ngủ, ai ngờ lại trợn mắt suốt nửa đêm, thế là nàng lập tức nhớ tới rượu giao bôi đã uống trong đêm tân hôn.
Sau đêm tân hôn, Lý Mộ vẫn luôn muốn thử uống rượu trước khi ngủ, ban đầu nàng không biết phải nói như thế nào với nha hoàn, ma ma, sau khi nói ra thì lại được cho hay là trong vương phủ không có sẵn rượu.
Lý Mộ suy nghĩ một chút đã tìm ra lý do: Lâm Khước thích uống rượu, nhưng cơ thể y không khoẻ, không được uống.
Đây cũng là điều mà Lý Mộ xem trong sách, trong sách có nhắc tới việc mỗi lần Cố Trì tế bái Yến vương là đều mang rượu tới, trong những câu văn kể lại, tháng giêng năm Yến vương qua đời, Cố Trì tới vương phủ tìm y, thấy y đang uống rượu ngắm tuyết tự tìm đường chết thì Cố Trì đã không cho y ngắm cảnh nữa, cũng không cho uống rượu, còn bảo y nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy ngắm tuyết sau.
Lúc đó Yến vương đã nói một câu rất nghẹn lòng: “Lỡ như chưa kịp khỏe lại đã chết thì chẳng phải sẽ tiếc nuối cả đời sao?”
Kết quả tháng chạp năm đó y đã qua đời.
Lý Mộ thấy cơ thể không khoẻ thì không nên uống rượu, nhưng cũng đừng làm liên lụy tới người có thể uống rượu là nàng.
Thế là nhân lúc bóng đêm đen đặc, nàng nói với Lâm Khước: “Muốn uống rượu.”
Nhắc tới chuyện này, Lâm Khước hơi buồn bã: “Trong phủ không có rượu, nương không cho uống.”
Lý Mộ nhìn y, Lâm Khước nói: “Hay là ngày mai sai nha hoàn của nàng ra ngoài mua mấy bình về đi, nói rằng nàng muốn uống, Ngô quản sự có lẽ sẽ không ngăn cản đâu.”
Lý Mộ hơi do dự, cứ luôn thấy có điều gì đó chẳng lành.
Quả nhiên Lâm Khước nói tiếp: “Nể mặt tình cảm phu thê của chúng ta, tới khi đó nàng cho ta một bình nhé?”.
||||| Truyện đề cử: Siêu Cấp Phú Nhị Đại |||||
Lý Mộ giả vờ như nghe không hiểu, quay đầu tặng cho y một bên mặt.
Nàng đang uyển chuyển từ chối y đó.