Ma Túy
Chương 7
Dưới ánh trăng lạnh buốt, trên không trung tràn ngập mây đen.
Con ngươi Bạch Tứ tối đen giống như vực sâu vạn trượng, nỗi đau nhói kia rất nhanh bị hắn giấu kín vào đáy mắt.
Hắn nhìn tôi, tự giễu cười lạnh.
Bàn tay đang bóp cổ tôi dùng sức kéo đến trước mặt hắn.
Tôi gần như từ bỏ giãy dụa, tay chân đau nhứt xụi lơ trước mặt hắn.
Hắn bóp mạnh cằm tôi, bắt tôi phải nhìn thẳng vào hắn.
Âm thanh có chút run rẩy.
"Yêu...Yêu Yêu...lão tử đến cùng...đến cùng kém ở điểm nào?"
"Hả? Tại sao lúc nào cũng muốn rời khỏi tôi!"
Câu cuối cùng kia hắn đỏ cả mắt, tiếng gào thét gần như tuyệt vọng đã phá vỡ bầu trời đen nhánh, dọa đến một đám chim rừng.
Lồ ng ngực rầu rĩ thở không ra hơi, tôi hít một hơi thật sâu, nước mắt lưng tròng lắc đầu.
Tôi...tôi nên làm gì...
Hiện tại con đường tắt duy nhất cũng không còn hi vọng...
Sau này Bạch Tứ chắc chắn không còn tin tưởng tôi, muốn tôi ăn ngay nói thật với hắn sao?
Nói với hắn tôi không phải là Lam Yêu, chỉ là một linh hồn xuyên vào cơ thể cô ấy sao?
Ha...cái này...ai mà tin được chứ...
Tôi nhắm mắt lại, lòng như bị dao cắt, môi mấp máy, khẽ lẩm bẩm: "Xin lỗi."
"Yêu Yêu."
Ngón tay như ngọc của hắn khẽ vuốt tóc con trên má tôi, con ngươi đen mực lấp lánh ánh trăng, trên lông mi dính một ít nước mắt.
"Tôi không cần xin lỗi, tôi chỉ muốn em trở thành nữ nhân của tôi..."
"Tôi...tôi...tôi muốn cùng em đầu bạc răng long, đến chết cũng không thay đổi..."
"Tôi cmn chứ nghĩ đến phát điên rồi! Nhưng em đã bao giờ nghiêm túc nhìn tôi sao!!"
Cảm xúc của hắn bắt đầu mất khống chế, mái tóc trắng bạc của hắn rũ xuống che mất lông mày và đôi mắt của hắn, nước mắt rơi xuống theo hành động phát ti3t của hắn.
Long lanh óng ánh.
Tôi núp một bên không dám động đậy, nhìn bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ của hắn mà khóc không ra nước mắt.
Thiếu niên như gió như trăng năm đó đã không tìm về được nữa.
Tôi đau lòng đến ngạt thở, lén lau nước mắt.
Bạch Tứ đột nhiên nhào về hướng tôi.
Hắn nắm chặt cổ tay của tôi, cắn một cái thật mạnh dưới xương quai xanh của tôi.
Tôi bị đau nghẹn ngào thốt ra, nắm chặt tay áo chịu đựng.
Nửa ngày sau, hắn mới buông ra, đôi môi đỏ thẫm loang lổ vết máu.
"Đau không." Hắn hỏi.
Cảm giác đau dưới xương quai xanh rõ ràng tác động đến mỗi dây thần kinh của tôi, nước mắt tràn vành mắt.
"Đau là đúng rồi."
"Nhưng nỗi đau em mang đến cho tôi." Hắn cầm tay tôi chạm vào ngực hắn.
"Gần như muốn lấy mạng của tôi."
Bạch Tứ nói xong, đột nhiên đem tôi ôm vào ngực.
Hắn ôm cánh tay tôi càng ngày càng chặt.
Hận không thể đem tôi đính vào xương của hắn.
"Đừng bỏ rơi tôi." Hắn nói, giống như một con mèo hoang đáng thương.
Tôi nức nở, vùi mặt vào lồ ng ngực sạch sẽ của hắn, là hương thơm mát lạnh có chút nhàn nhạt cổ điển.
Tôi chậm rãi giơ tay lên, ôm hắn, từ trong cổ họng "Ừ" một tiếng.
Hắn đột nhiên nắm lấy gáy của tôi, môi mang tính xâm lược hôn xuống.
Môi của hắn mềm mại lại hơi lạnh, hô hấp nóng bỏng người.
Đầu óc của tôi trống rỗng, trong lòng nhảy loạn.
Đầu óc choáng váng, không còn chút sức lực, mềm nhũn thừa nhận cánh môi bên trên nghiền áp.
Lúc lâu sau.
Hắn cuối cùng cũng buông tôi ra, cặp mắt câu hồn kia nhìn tôi chằm chằm, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e đôi môi hơi sung đỏ bừng của tôi.
Khàn giọng lên tiếng.
"Biết sai rồi sao?"
Tôi thuận theo hắn: "Xin...xin lỗi."
"Yêu Yêu hôm nay suýt chút nữa đã trốn đi...Em nói tôi trừng phạt em bằng cách nào đây, hả?"
Tôi tránh né ánh mắt nóng bỏng của hắn, có chút bối rối, không đầu không đuôi nói tránh sang chuyện khác.
"Tôi...tôi đói..."
Bạch Tứ mím môi, cười nhạt, khiến cho người khác không rét mà run.
"Chờ một lúc rồi cho em ăn no."
Trải qua một cuộc chạy trốn đáng sợ, tôi cuối cùng cũng trở về với chiếc lồ ng giam lờ mờ ánh sáng này.
Hắn khóa lại cửa phòng giam.
Tôi bị Bạch Tứ đẩy ngã trên đất, yếu ớt quỳ xuống trước mặt hắn, mở to đôi mắt mê mang nhìn hắn.
Bạch Tứ ngồi trên chiếc sofa nhỏ, ánh sáng lờ mờ phát họa khuôn mặt tinh xảo của hắn.
Khuỷu tay hắn tùy ý đặt trên đầu gối, tay nâng cằm của tôi lên, cúi người lại gần.
"Bây giờ bắt đầu."
"..."
"Lấy lòng tôi đi."
Con ngươi Bạch Tứ tối đen giống như vực sâu vạn trượng, nỗi đau nhói kia rất nhanh bị hắn giấu kín vào đáy mắt.
Hắn nhìn tôi, tự giễu cười lạnh.
Bàn tay đang bóp cổ tôi dùng sức kéo đến trước mặt hắn.
Tôi gần như từ bỏ giãy dụa, tay chân đau nhứt xụi lơ trước mặt hắn.
Hắn bóp mạnh cằm tôi, bắt tôi phải nhìn thẳng vào hắn.
Âm thanh có chút run rẩy.
"Yêu...Yêu Yêu...lão tử đến cùng...đến cùng kém ở điểm nào?"
"Hả? Tại sao lúc nào cũng muốn rời khỏi tôi!"
Câu cuối cùng kia hắn đỏ cả mắt, tiếng gào thét gần như tuyệt vọng đã phá vỡ bầu trời đen nhánh, dọa đến một đám chim rừng.
Lồ ng ngực rầu rĩ thở không ra hơi, tôi hít một hơi thật sâu, nước mắt lưng tròng lắc đầu.
Tôi...tôi nên làm gì...
Hiện tại con đường tắt duy nhất cũng không còn hi vọng...
Sau này Bạch Tứ chắc chắn không còn tin tưởng tôi, muốn tôi ăn ngay nói thật với hắn sao?
Nói với hắn tôi không phải là Lam Yêu, chỉ là một linh hồn xuyên vào cơ thể cô ấy sao?
Ha...cái này...ai mà tin được chứ...
Tôi nhắm mắt lại, lòng như bị dao cắt, môi mấp máy, khẽ lẩm bẩm: "Xin lỗi."
"Yêu Yêu."
Ngón tay như ngọc của hắn khẽ vuốt tóc con trên má tôi, con ngươi đen mực lấp lánh ánh trăng, trên lông mi dính một ít nước mắt.
"Tôi không cần xin lỗi, tôi chỉ muốn em trở thành nữ nhân của tôi..."
"Tôi...tôi...tôi muốn cùng em đầu bạc răng long, đến chết cũng không thay đổi..."
"Tôi cmn chứ nghĩ đến phát điên rồi! Nhưng em đã bao giờ nghiêm túc nhìn tôi sao!!"
Cảm xúc của hắn bắt đầu mất khống chế, mái tóc trắng bạc của hắn rũ xuống che mất lông mày và đôi mắt của hắn, nước mắt rơi xuống theo hành động phát ti3t của hắn.
Long lanh óng ánh.
Tôi núp một bên không dám động đậy, nhìn bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ của hắn mà khóc không ra nước mắt.
Thiếu niên như gió như trăng năm đó đã không tìm về được nữa.
Tôi đau lòng đến ngạt thở, lén lau nước mắt.
Bạch Tứ đột nhiên nhào về hướng tôi.
Hắn nắm chặt cổ tay của tôi, cắn một cái thật mạnh dưới xương quai xanh của tôi.
Tôi bị đau nghẹn ngào thốt ra, nắm chặt tay áo chịu đựng.
Nửa ngày sau, hắn mới buông ra, đôi môi đỏ thẫm loang lổ vết máu.
"Đau không." Hắn hỏi.
Cảm giác đau dưới xương quai xanh rõ ràng tác động đến mỗi dây thần kinh của tôi, nước mắt tràn vành mắt.
"Đau là đúng rồi."
"Nhưng nỗi đau em mang đến cho tôi." Hắn cầm tay tôi chạm vào ngực hắn.
"Gần như muốn lấy mạng của tôi."
Bạch Tứ nói xong, đột nhiên đem tôi ôm vào ngực.
Hắn ôm cánh tay tôi càng ngày càng chặt.
Hận không thể đem tôi đính vào xương của hắn.
"Đừng bỏ rơi tôi." Hắn nói, giống như một con mèo hoang đáng thương.
Tôi nức nở, vùi mặt vào lồ ng ngực sạch sẽ của hắn, là hương thơm mát lạnh có chút nhàn nhạt cổ điển.
Tôi chậm rãi giơ tay lên, ôm hắn, từ trong cổ họng "Ừ" một tiếng.
Hắn đột nhiên nắm lấy gáy của tôi, môi mang tính xâm lược hôn xuống.
Môi của hắn mềm mại lại hơi lạnh, hô hấp nóng bỏng người.
Đầu óc của tôi trống rỗng, trong lòng nhảy loạn.
Đầu óc choáng váng, không còn chút sức lực, mềm nhũn thừa nhận cánh môi bên trên nghiền áp.
Lúc lâu sau.
Hắn cuối cùng cũng buông tôi ra, cặp mắt câu hồn kia nhìn tôi chằm chằm, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e đôi môi hơi sung đỏ bừng của tôi.
Khàn giọng lên tiếng.
"Biết sai rồi sao?"
Tôi thuận theo hắn: "Xin...xin lỗi."
"Yêu Yêu hôm nay suýt chút nữa đã trốn đi...Em nói tôi trừng phạt em bằng cách nào đây, hả?"
Tôi tránh né ánh mắt nóng bỏng của hắn, có chút bối rối, không đầu không đuôi nói tránh sang chuyện khác.
"Tôi...tôi đói..."
Bạch Tứ mím môi, cười nhạt, khiến cho người khác không rét mà run.
"Chờ một lúc rồi cho em ăn no."
Trải qua một cuộc chạy trốn đáng sợ, tôi cuối cùng cũng trở về với chiếc lồ ng giam lờ mờ ánh sáng này.
Hắn khóa lại cửa phòng giam.
Tôi bị Bạch Tứ đẩy ngã trên đất, yếu ớt quỳ xuống trước mặt hắn, mở to đôi mắt mê mang nhìn hắn.
Bạch Tứ ngồi trên chiếc sofa nhỏ, ánh sáng lờ mờ phát họa khuôn mặt tinh xảo của hắn.
Khuỷu tay hắn tùy ý đặt trên đầu gối, tay nâng cằm của tôi lên, cúi người lại gần.
"Bây giờ bắt đầu."
"..."
"Lấy lòng tôi đi."