Ma Túy
Chương 15
Một bữa ăn không yên lòng.
Mâm đồ ăn trước mặt chất thành một đống, tôi ngước mắt nhìn hắn.
Bạch Tứ chậm rãi ăn, đôi môi hoa đào dính một chút nước tương, trong lúc vô tình hắn đưa lưỡi li3m một cái, khiến tôi mặt đỏ tim run.
Đột nhiên nhớ lại đêm qua, nụ hôn nhiệt liệt của hắn cứ ngắt quãng in lên người tôi.
Hô hấp của hắn nặng nề nhiễm đầy tình d*c, gọi Yêu Yêu.
Nghĩ tới, tôi siết chặt đôi đũa đang cầm.
Nếu như Bạch Tứ biết được tôi không phải là Lam Yêu thì sẽ như thế nào?
Hắn yêu cô ấy như vậy, thậm chí không ngần ngại diệt trừ kẻ ngáng đường của hắn, Trần Mẫn.
Nếu hắn biết, sẽ giết tôi sao?
Tôi yên lặng nhìn hắn, thủy triều trong lòng nháy mắt nổi lên khắp nơi.
Cũng phải, không phải tôi vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất rồi hay sao/
Đúng vậy.
« Yêu Yêu? »
Âm thanh trong trẻo của Bạch Tứ vang lên, hắn gắp một miếng sườn bỏ vào bát của tôi, nhân tiện gõ của tôi, "Nghĩ gì thế?"
« Mau ăn đi. »
Tôi ừ một tiếng, cúi đầu ăn thức ăn, nhẹ nhàng hỏi một câu:
"Tứ ca sẽ trách em sao?"
"Hả?"
"Không có gì."
Lại là một trận yên lặng.
"Anh chưa bao giờ trách Yêu Yêu."
Lời nói nhẹ tênh, trái tim tôi run lên, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh trong quá khứ.
Là mùa đông.
Người đi đường không ai không xoa tay để tạo hơi ấm chống lại cơn lạnh.
Bạch Tứ mặc đồng phục, đứng đợi ai đó dưới gốc cây hoa gạo bên góc đường, trong tay hắn cầm theo một cái túi, bên trong chính là khăn quàng cổ mà hắn muốn tặng cho Lam Yêu.
Là hắn cố gắng mấy ngày mấy đêm tự tay dệt chiếc khăn này.
Thật ra một tuần trước, hắn đã tặng cho cô ấy một cái khác.
Là hắn mua được, chất liệu dê nhung thượng đẳng, màu hồng, đeo vào rất ấm áp.
Nhưng Lam Yêu không có nhận lấy, trực tiếp bỏ đi.
Bạn thân của cô ấy có chút không nỡ nhìn, trước khi đi lặng lẽ tốt bụng nhắc nhở một câu.
Quà tặng phải dùng tâm, chứ không phải càng đắt càng tốt.
Bạch Tứ nhớ kỹ, hắn đã đi mua những cuộn len, chưa từng tiếp xúc nên hắn không biết phải bắt đầu ở đâu, nhìn chằm chằm giáo trình hết cả buổi trưa.
Bạn hắn đều cười nhạo mắng hắn không cứu nổi nữa rồi.
Một đại thiếu gia không đi chơi game, đá bóng, cả ngày ngồi một chỗ dệt khăn quàng cổ.
Xem giáo trình mấy ngày, tốn biết bao công sức, cuối cùng hắn cũng dệt ra một đường có thể coi là tạm được.
Lam Yêu xuất hiện với một chiếc áo khoác trắng noãn, tựa như tuyết tinh linh.
Không đợi hắn bước lên, cô ấy đã trực tiếp bóp ch ết ánh mắt mong chờ của hắn trong một câu nói.
"Tôi nói tôi không thích cậu, dù cậu làm bất cứ cái gì tôi cũng đều sẽ không thích cậu, cho nên, đừng làm những chuyện không có ý nghĩa như vậy nữa."
"Cậu cũng không xem thử trong đây là gì sao." Hắn cười tự giễu.
Lam Yêu dừng lại một chút, một câu xin lỗi cũng không nói, quay đầu rời đi.
Ngày đó, Bạch Tứ nhìn theo bóng lưng cô ấy dần đi xa, trong lòng kết băng, suy nghĩ cố chấp ngày càng mãnh liệt.
Bạn bè của hắn rất không hiểu: "A Tứ, tội gì phải khổ như vậy?"
Bạch Tứ đập bàn phím, con ngươi phản chiếu màn hình máy tính, giọng nói nhàn nhạt: "Cậu ấy chỉ là không thích tôi là thôi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng chút nào đến tình yêu của tôi dành cho cậu ấy."
Nói xong, phịch một tiếng.
Hắn cầm sách ném vào một người.
Tôi lấy lại tinh thần, vỗ mặt, có chút hoảng hốt.
"Em đi vệ sinh một chút."
"Được, cứ từ từ."
Mâm đồ ăn trước mặt chất thành một đống, tôi ngước mắt nhìn hắn.
Bạch Tứ chậm rãi ăn, đôi môi hoa đào dính một chút nước tương, trong lúc vô tình hắn đưa lưỡi li3m một cái, khiến tôi mặt đỏ tim run.
Đột nhiên nhớ lại đêm qua, nụ hôn nhiệt liệt của hắn cứ ngắt quãng in lên người tôi.
Hô hấp của hắn nặng nề nhiễm đầy tình d*c, gọi Yêu Yêu.
Nghĩ tới, tôi siết chặt đôi đũa đang cầm.
Nếu như Bạch Tứ biết được tôi không phải là Lam Yêu thì sẽ như thế nào?
Hắn yêu cô ấy như vậy, thậm chí không ngần ngại diệt trừ kẻ ngáng đường của hắn, Trần Mẫn.
Nếu hắn biết, sẽ giết tôi sao?
Tôi yên lặng nhìn hắn, thủy triều trong lòng nháy mắt nổi lên khắp nơi.
Cũng phải, không phải tôi vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp xấu nhất rồi hay sao/
Đúng vậy.
« Yêu Yêu? »
Âm thanh trong trẻo của Bạch Tứ vang lên, hắn gắp một miếng sườn bỏ vào bát của tôi, nhân tiện gõ của tôi, "Nghĩ gì thế?"
« Mau ăn đi. »
Tôi ừ một tiếng, cúi đầu ăn thức ăn, nhẹ nhàng hỏi một câu:
"Tứ ca sẽ trách em sao?"
"Hả?"
"Không có gì."
Lại là một trận yên lặng.
"Anh chưa bao giờ trách Yêu Yêu."
Lời nói nhẹ tênh, trái tim tôi run lên, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh trong quá khứ.
Là mùa đông.
Người đi đường không ai không xoa tay để tạo hơi ấm chống lại cơn lạnh.
Bạch Tứ mặc đồng phục, đứng đợi ai đó dưới gốc cây hoa gạo bên góc đường, trong tay hắn cầm theo một cái túi, bên trong chính là khăn quàng cổ mà hắn muốn tặng cho Lam Yêu.
Là hắn cố gắng mấy ngày mấy đêm tự tay dệt chiếc khăn này.
Thật ra một tuần trước, hắn đã tặng cho cô ấy một cái khác.
Là hắn mua được, chất liệu dê nhung thượng đẳng, màu hồng, đeo vào rất ấm áp.
Nhưng Lam Yêu không có nhận lấy, trực tiếp bỏ đi.
Bạn thân của cô ấy có chút không nỡ nhìn, trước khi đi lặng lẽ tốt bụng nhắc nhở một câu.
Quà tặng phải dùng tâm, chứ không phải càng đắt càng tốt.
Bạch Tứ nhớ kỹ, hắn đã đi mua những cuộn len, chưa từng tiếp xúc nên hắn không biết phải bắt đầu ở đâu, nhìn chằm chằm giáo trình hết cả buổi trưa.
Bạn hắn đều cười nhạo mắng hắn không cứu nổi nữa rồi.
Một đại thiếu gia không đi chơi game, đá bóng, cả ngày ngồi một chỗ dệt khăn quàng cổ.
Xem giáo trình mấy ngày, tốn biết bao công sức, cuối cùng hắn cũng dệt ra một đường có thể coi là tạm được.
Lam Yêu xuất hiện với một chiếc áo khoác trắng noãn, tựa như tuyết tinh linh.
Không đợi hắn bước lên, cô ấy đã trực tiếp bóp ch ết ánh mắt mong chờ của hắn trong một câu nói.
"Tôi nói tôi không thích cậu, dù cậu làm bất cứ cái gì tôi cũng đều sẽ không thích cậu, cho nên, đừng làm những chuyện không có ý nghĩa như vậy nữa."
"Cậu cũng không xem thử trong đây là gì sao." Hắn cười tự giễu.
Lam Yêu dừng lại một chút, một câu xin lỗi cũng không nói, quay đầu rời đi.
Ngày đó, Bạch Tứ nhìn theo bóng lưng cô ấy dần đi xa, trong lòng kết băng, suy nghĩ cố chấp ngày càng mãnh liệt.
Bạn bè của hắn rất không hiểu: "A Tứ, tội gì phải khổ như vậy?"
Bạch Tứ đập bàn phím, con ngươi phản chiếu màn hình máy tính, giọng nói nhàn nhạt: "Cậu ấy chỉ là không thích tôi là thôi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng chút nào đến tình yêu của tôi dành cho cậu ấy."
Nói xong, phịch một tiếng.
Hắn cầm sách ném vào một người.
Tôi lấy lại tinh thần, vỗ mặt, có chút hoảng hốt.
"Em đi vệ sinh một chút."
"Được, cứ từ từ."