Ma Tôn Thật Dễ Công Lược - Lục Tiểu Quy
Chương 1
Hệ thống bảo ta đi công lược Ma tôn, ta từ chối.
"Ai thèm làm chó cho tên đàn ông tồi và bạch nguyệt quang của hắn chứ, ta không có khuynh hướng thích bị ngược đãi."
Hệ thống: "Nhiệm vụ thất bại ngươi sẽ c.h.ế.t đấy."
Vài năm sau, quả nhiên ngay lúc ta sắp c.h.ế.t đến nơi, đang cấp bách cần tiền thì lại nhặt được Ma tôn ở ven đường.
Chàng trai trẻ tuấn tú mất trí nhớ nhìn ta, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Ta là ai? Ngươi là ai?"
Ta ghé sát vào tai hắn, thì thầm như quỷ dữ: "Ta là vị hôn thê của ngươi, ngươi nợ ta rất nhiều tiền, quên rồi sao?"
-
Ta xuyên không đến Tu tiên giới, hệ thống bảo ta phải công lược Ma tôn, thành thân với hắn.
Nếu không sẽ chết.
Lúc đó ta đang nằm trong bãi tha ma, nói với hệ thống: "Lại đây lại đây, ngươi g.i.ế.c ta đi, nhanh lên."
Hệ thống chưa từng gặp ai vô lại như ta, bèn dịu giọng nói: "Ký chủ, bây giờ ngươi mới mười tuổi, thời gian còn rất nhiều, ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ trước hai mươi tuổi là được."
Ta cười lạnh.
"Tiểu thuyết ngắn ngày nào ta chả nằm trên giường đọc, ai mà chẳng biết nam chính chắc chắn có bạch nguyệt quang, ta sống c.h.ế.t chẳng màng, bị hắn đùa giỡn chẳng khác nào một con chó, đến ngày thành thân nam chính cùng bạch nguyệt quang bỏ trốn, đợi ta c.h.ế.t rồi, hắn lại nhỏ vài giọt nước mắt tỏ vẻ thương tiếc, ta được cái gì?"
Hệ thống: "Nếu không công lược thành công ngươi sẽ chết."
Ta: "Tới đây tới đây, ngươi g.i.ế.c ta đi, nhanh lên."
Hệ thống: "Mời ngươi chú ý tố chất, giao tiếp thân thiện."
Ta: "Ngươi có tin bây giờ ta c.h.ế.t ngay tại chỗ không? Nói nữa đi?"
Nói xong ta cố hết sức bò về phía vách núi.
Hệ thống hít một hơi lạnh.
Ta nói: "Ta không có gì khác, chỉ có cái bộ xương này thôi, biết kiếp trước ta c.h.ế.t như thế nào không? Mấy tên nhóc con ở trường học bắt nạt ta là trẻ mồ côi, chặn ta ở nhà vệ sinh ức hiếp, bị ta một người chọi ba thằng."
Giọng nói của hệ thống mang theo chút kính sợ.
"Vậy ký chủ là bị đánh c.h.ế.t sao?"
Ta lắc đầu, "Lúc đó ta đánh quá hăng, lên cơn đau tim, ôm hận mà chết."
Hệ thống: "..."
Đúng lúc ta đang nghiêm túc miêu tả vẻ oai phong lẫm liệt của mình với hệ thống, thì có tiếng bước chân truyền đến.
Ta quay đầu lại nhìn, một nam tử trẻ tuổi mặc áo xám, mày mắt dịu dàng đang đứng cách đó không xa nhìn ta.
Hắn đi tới, bắt mạch cho ta, nhét vào miệng ta một viên đan dược.
"Đứa trẻ đáng thương, con nhà ai vậy? Người lớn trong nhà con còn không?"
Ta hỏi hệ thống: "Người này là ai?"
Hệ thống: "Đây là một người qua đường, xin ngươi đừng quan tâm đến hắn."
Quần áo của chàng trai trẻ toàn là mụn vá, hai bàn tay thon dài trắng nõn, nhưng trên ngón tay lại có rất nhiều vết chai, rõ ràng không phải là người được nuông chiều từ bé.
Thấy ta không nói lời nào, hắn lấy ra một cái bánh đưa cho ta, lại nhìn về phía xa.
Lũ lụt vừa rút, dịch bệnh hoành hành, dân chúng lầm than.
Hắn thở dài, nhỏ giọng nói: "Ta là đại sư huynh của Thái Tông môn, nhưng sư môn đã suy tàn từ lâu, chỉ còn lại một mình ta, nếu con không chê, ta nhận con làm đồ đệ được không?"
Nói xong, hắn cởi chiếc áo khoác ngoài có mùi thuốc trên người ra mặc cho ta, vẻ mặt bình tĩnh.
"Sư môn nghèo khổ, không bằng những môn phái lớn kia, con đến đó cũng chỉ có thể miễn cưỡng no bụng, nếu con chê, tự mình tìm đường sống cũng được, số bạc này ta để lại cho con, đường phía trước còn dài, thế đạo loạn lạc, con nhất định phải bảo trọng."
Hắn đưa chiếc túi nhỏ đầy mụn vá cho ta, để ta tự quyết định.
Ta ôm chặt lấy chân hắn nói: "Sư phụ."
Hệ thống hoảng sợ, "Ngươi bị khùng hả! Nhìn là biết hắn nghèo kiết xác rồi, Ma tôn giàu lắm đấy!"
Ta mắng hệ thống: "Ngươi biết cái rắm gì, ta muốn có mami."
Hệ thống bị ta chọc tức đến mức lộn ruột, nói ta bị mỡ heo che mờ mắt, bị tên tiểu bạch kiểm này mê hoặc, sau này nhất định sẽ hối hận.
Ta thề với trời, ta đối với sư phụ, ngoài sự kính trọng ra, tuyệt đối không có ý nghĩ nào khác.
Bởi vì sư phụ của ta, là mami tốt nhất trên đời này.
Bất kính với mẹ ta, ta sẽ khiến ngươi bị sét đánh tan tác!
Hắn không nói dối, Thái Tông môn đúng là nghèo rớt mùng tơi, hai chúng ta ăn cơm cũng phải tự trồng trọt.
Sư phụ mỗi ngày dạy ta luyện công xong, sẽ buộc tóc lên, búi thành đuôi ngựa thấp, chạy ra sau núi trồng khoai lang, trồng hành lá, trồng dưa chuột, trồng cà tím.
Hắn cái gì cũng biết làm, còn biết tự làm đậu phụ.
Ta muốn làm việc, hắn không cho.
Ta nhất quyết muốn làm, hắn liền bảo ta xách cái bình tưới nhỏ, lẽo đẽo theo sau hắn tưới nước.
Cuộc sống vất vả và gánh nặng, hắn một mình gánh vác, nhìn thấy ta ôm bát cơm ăn ngấu nghiến, hắn cười đến mức mắt cong cong, gắp quả trứng chiên vàng ươm cho ta, bảo ta ăn đi.
"Tiểu Đào con không biết đâu, trước kia Thái Tông môn chúng ta đông người lắm, náo nhiệt vô cùng, lúc ăn cơm phải tranh nhau mới có phần."
Ta lau miệng, muốn hỏi các sư thúc của ta đã đi đâu, nhưng lại không dám hỏi.
Sư phụ nói: "Thế đạo quá loạn, yêu nghiệt hoành hành, sư phụ vô dụng, không bảo vệ được bọn họ."
Giọng điệu của hắn bình thản, nhưng nghe xong tim ta như muốn vỡ vụn.
Vì vậy ta ôm chầm lấy sư phụ, chỉ tay lên trời thề: "Con nhất định sẽ trở nên nổi bật, chấn hưng lại sư môn!"
Sư phụ cười, xoa đầu ta, "Con còn nhỏ như vậy, sao có thể gánh vác trọng trách lớn như thế được? Con có thể bình an lớn lên, sư phụ đã yên tâm rồi."
Hệ thống ở bên cạnh nói mát: "Ăn rau húp cháo, thì có tiền đồ gì chứ? Ngươi nhìn Ma tôn kia kìa."
Nói xong nó chiếu hình ảnh trực tiếp của Ma tôn trong đầu ta.