Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép - Thanh Sắc Vũ Dực - truyen full -

Chương 71: Ngoại truyện (2)



Công việc hàng ngày của Hệ thống Diệt thế như sau:
Tuần tra, tuần tra, tuần tra. Kiểm tra xem trận pháp có lỗ hổng nào không, giám sát động tĩnh của Tiên giới, đề phòng người trên Tiên giới có ý đồ phá hỏng trận pháp.
Thu thập, thu thập, thu thập. Chỉ cần Tiên giới mà lọt ra chút linh khí nào là nó hút vào ngay.
Chuyển hóa, chuyển hóa, chuyển hóa. Chuyển hóa hết linh khí mà Tiên giới để lọt thành năng lượng của thế giới, chuyển hóa chúng thành năng lượng của những vùng đất bị bỏ quên đã cạn kiệt năng lượng, nuôi dưỡng mảnh đất ấy để nó tiếp tục tái tạo.
Giám sát, giám sát, giám sát. Quan sát những tu sĩ ngày trước, ngăn họ phát minh ra những phương pháp tu luyện mới trước khi linh khí hoàn toàn phục hồi để bảo vệ năng lượng của thế giới.
Trong khi đó công việc của Hệ thống Cứu thế lại là:
Trộm xem cuộc sống của Đoan Mộc Vô Cầu và Lạc Nhàn Vân, ngày ngày chê Đoan Mộc Vô Cầu "không được".
Trong lúc Hệ Thống Diệt thế nai lưng làm việc thì lâu lâu lại chọc một tí, rồi lười biếng làm tổ trên người Hệ thống Diệt thế. Rõ ràng nó chẳng cần ngủ, nhưng lại cứ cố gắng bắt chước phát ra tiếng ngáy.
Hệ thống Diệt thế không dám lơi là trận pháp, Hệ thống Cứu thế thì cứ làm phiền Hệ thống Diệt thế làm việc.
Hai đứa đã hóa thành Thanh khí và Trọc khí, không có thực thể nhưng lại như có thể hòa quyện.
Lúc Hệ thống Diệt thế đang nghiêm túc tu sửa trận pháp, Hệ thống Cứu thế lại cứ bay xuyên qua xuyên lại Hệ thống Diệt thế, còn bắt Diệt thế cho mình xem dưới nhân gian đang có chuyện gì không.
Ví dụ như giống lúa mà Hạ Kinh Luân và Tống Quy trồng đã thu hoạch được rồi. Hai người họ mang giống đã được ươm sẵn đi truyền bá cho bà con nông dân. Thế là bá tánh xây miếu cho Hạ Kinh Luân, còn đúc thượng thần cho cậu. Tượng của Hạ Kinh Luân có động tác tay cầm ngũ cốc, sau lưng thì một hộ pháp nghiệm nghị và một chú chó hung hăng.
Hạ Kinh Luân vốn là Thiên linh căn, trước trận chiến kinh điển mới đây Lạc Nhàn Vân đã giải phong ấn của hai trăm năm trước nên linh căn của Hạ Kinh Luân cũng đã khôi phục.
Thiên linh căn vẫn như xưa, vẫn được mọi người vạn vật yêu quý. Từ xưa đã có người cũng là Thiên linh căn chưa tu luyện, nhưng đã là một vị minh quân lưu danh muôn đời.
Ngày bé Hạ Kinh Luân bị Hạ Diên Niên ép đọc sách tập võ tu luyện nên sau khi có được tự do, cậu chẳng thích đọc sách cũng không muốn luyện võ, chỉ thích hòa mình vào thiên nhiên, lắng nghe âm thanh của trời đất.
Sinh linh cũng rất thích cậu. Cậu bỏ võ theo nông, ươm mầm ra đủ loại cây lương thực rồi lại đưa từng hạt giống đến khắp nơi trên thế gian, việc ấy như đã đặt một nền móng vững chắc để xây dựng một thế giới phồn hoa cho đời sau, nên cậu nhận được công đức đến ngàn đời.
Còn Tống Quy tuy chẳng làm gì nhiều, anh chỉ bầu bạn với Hạ Kinh Luân một đời, đi theo bảo vệ cậu, nên cũng được hưởng không ít công đức.
Một trăm năm mươi năm sau trận chiến vang danh ấy, hai người họ với dáng vẻ trung niên nhưng khuôn mặt chẳng mấy nếp nhăn, cơ thể mạnh khỏe, bước đi như bay.
Chị gái song sinh của Hạ Kinh Luân, Dung Lạc Sương đã rời bỏ cõi trần tám mươi năm trước. Đến nay cháu gái của cô cũng đã hơn sáu mươi rồi, mà trông Hạ Kinh Luân còn trẻ hơn cả thế hệ sau.
Còn Vương Tài cũng sống đến hơn năm mươi năm, rồi qua đời trong vòng tay yêu thương của bốn người thân, cũng xem như sống thọ trong giới chó rồi.
Hệ thống Diệt thế luôn giám sát chặt chẽ nhân gian xem có công pháp mới nào xuất hiện không, tất nhiên nó nhận thấy sự bất thường của Hạ Kinh Luân, nhưng tìm mãi mà không thấy vấn đề gì trên người Hạ Kinh Luân và Tống Quy cả.
Hai người họ không tu luyện nên sống đến giờ là quá thọ rồi đấy. Cứ như Thiên Đạo thấy họ có ích với thế giới này quá, nên không nỡ để họ chết đi, bèn tìm cách cho họ sống mãi với thế gian.
Sau khi Hệ thống Diệt thế dày công nghiên cứu, nó đúc ra kết luận là họ dùng công đức để tu luyện.
Phương pháp tu luyện của Hạ Kinh Luân có vẻ giống với phương pháp tu luyện của các cao tăng Chân Ngôn Tự, tích công đức thành Thánh, họ không dựa vào linh khí của trời đất để tu luyện mà dùng chính ước nguyện của chúng sinh trong thiên hạ.
Nói đơn giản thì là chúng sinh mong Hạ Kinh Luân sống, nên năng lượng từ ước nguyện của họ hóa thành từng chút, từng chút tuổi thọ của Hạ Kinh Luân. Mà thế gian này có biết bao sinh linh, cứ cho là mỗi một sinh linh bớt một giờ tuổi thọ của mình cho cậu, thì đối với họ chẳng đáng là bao. Nhưng với Hạ Kinh Luân, đó đã tích thành hàng trăm ngàn năm.
Càng nhiều người nhận được ân huệ của Hạ Kinh Luân, thì tuổi thọ của cậu càng dài.
Tống Quy và Vượng Tài luôn gần kề Hạ Kinh Luân bảo vệ cho cậu nên cũng được hưởng một phần công đức, tuổi thọ cũng kéo dài nhưng bình thường.
Mà phương pháp tu luyện này cướp đi linh khí của đất trời, mà do chúng sinh nguyện ý cho nên Hệ thống Diệt thế chỉ hơi chú ý đến rồi cũng không quan tâm nữa.
Nhưng Hệ thống Cứu thế thì cứ đòi xem cảnh của hai người họ cho bằng được.
Hệ thống Diệt thế dùng ý niệm nhắc nhở Hệ thống Cứu thế: [Hai người họ không tiềm tàng nguy cơ, không cần quan tâm nhiều đâu.]
Hệ thống Cứu thế: [Nhưng ngươi nhớ họ, muốn quan tâm họ mà. Ngắm họ chút để giải tỏa áp lực công việc được không? Họ đều là người nhà của chúng ta mà. Nhỡ mà thêm vài chục năm nữa, đến họ cũng rời bỏ thế gian này thì chẳng phải chỉ còn mình chúng ta sao?]
Hệ thống Diệt thế: [Chúng ta chỉ là hóa thân của Thiên Đạo, là người duy trì trật tự của thế giới, không có người thân. Ta không nhớ họ, cũng chẳng lưu luyến gì.]
Hệ thống Cứu thế: [Sao ngươi phải sống mệt thế, phải nghỉ ngơi nhiều hơn đi.]
Hệ thống Diệt thế: [Thiên hạ chúng sinh mới mệt, ta không mệt.]
Hệ thống Cứu thế: [ Nhưng ta mệt lắm, lúc nào cũng muốn ngủ ấy.]
Hệ thống Diệt thế: [Ngươi là trọc khí của thế gian nên sẽ chịu ảnh hưởng tiêu cực của vạn sinh linh, tham ăn biếng làm, lúc nào cũng chỉ muốn hưởng thụ là điều bình thường.]
Hệ thống Cứu thế: [Xem ngươi nói ta tệ chưa kìa, ngươi sẽ không ghét ta chứ?]
Hệ thống Diệt thế: [Không ghét. Ta ngươi vốn gắn kết với nhau, từ khi ra đời ta đã chấp nhận mọi thứ của ngươi, chịu đựng sự quấy rầy của người mỗi ngày cũng là một phần công việc của ta.]
Hệ thống Cứu thế nghe thế thì vui vẻ hơn: [Thế thì ta có được bỏ qua qua sự phải đối của ngươi, tiếp tục xem những chuyện của nhân gian không?]
Hệ thống Diệt thế: [Ta chỉ nhắc nhở ngươi việc của họ và công việc của chúng ta không liên quan gì đến nhau, chứ ta có cản ngươi xem chuyện thế gian đâu?]
Hệ thống Cứu thế nhớ lại lời của Hệ thống Diệt thế lúc trước, phát hiện quả đúng là thế nên nó hớn hở đáp: [Thế giờ ta thích làm gì thì làm nấy đúng không?]
Hệ thống Diệt thế: [Đó là quyền tự do của ngươi mà.]
Hệ thống Cứu thế: [Thế có mút môi được không?]
Hệ thống Diệt thế: [...]
Hệ thống Cứu thế: [Được không?]
Hệ thống Diệt thế: [Ta đã bảo là chúng ta không có cơ thể như người phàm, sao mà hôn được? Mà sao bao năm rồi ngươi vẫn dùng từ thô lỗ thế hả?]
Hệ thống Cứu thế điều khiển trọc khí thành một khối, rồi nhẹ nhàng chạm vào Hệ thống Diệt thế, nó nói với giọng nghiêm túc: "Chỉ cần làm như này là ta đã thấy tê dại, chắc là mút môi nhỉ.]
Hệ thống Diệt thế: [Đấy là năng lượng sinh ra khi thanh – trọc va chạm.]
Hệ thống Cứu thế: [Là mút môi.]
Hệ thống Diệt thế không nói lại Hệ thống Cứu thế nên chỉ im lặng, tiếp tục làm việc.
Hệ thống Cứu thế ngồi cạnh tự nặn mình thành một hình trái tim, đung đưa qua lại quanh Hệ thống Diệt thế.
Hệ thống Cứu thế: [Ta giao trái tim mình cho ngươi này.]
Hệ thống Diệt thế: [Chúng ta không có trái tim như con người, mà dù là người cũng chẳng mấy ai nói lời sến rện này đâu. Nhưng tiếp xúc với quá nhiều thứ dung tục dưới thế gian rồi, nói gì thì cũng phải suy nghĩ kỹ càng vào.]
Hệ thống Cứu thế: [Ta thích ngươi.]
Hệ thống Diệt thế: [...]
Hệ thống Cứu thế: [Thời gian qua lâu quá rồi, ta chẳng còn nhớ rõ thù hận giữa ta và ngươi nữa. Nhưng ta nhớ cái cảm giác mà, lúc ấy ta thấy ngoài cái chết ra chẳng còn mặt mũi nào nhìn ngươi nữa. Ta nghĩ chỉ cần ta chết, ngươi mới vui lòng. Như bây giờ cũng tốt, chỉ cần nghĩ đến tương lai hàng ngàn vạn năm sau ngươi cũng sẽ mãi bầu bạn, bảo vệ ta thế này thì ta đã thấy thế gian này yêu thương ta quá đỗi. Vì thế giới này có ngươi, nên ta sẽ không bao giờ để nó đi đến diệt vong, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng là ta đã cứu thế giới.]
Hệ thống Diệt thế chẳng biết phải nói gì nữa.
Trước khi nó dùng hai lần Thiên Tâm Thông nên bay mất hai mảnh hồn phách, không đủ thất tình lục dục, nên nó chẳng biết đáp lại tình cảm mãnh liệt này của Hệ thống Cứu thế như nào.
Hệ thống Diệt thế nghĩ rồi đáp: "Nếu ngươi muốn ta luôn bên cạnh bầu bạn, ta có thể đồng ý với ngươi.]
Hệ thống Cứu thế được nước lấn tới: [Phải luôn nghe lời ta, xem cảnh ở nhân gian với ta nữa.]
Hệ thống Diệt thế: [Trước giờ ta vẫn làm thế mà. Mỗi lời ngươi nói ta đều nhớ, những cảnh ngươi muốn ta cũng xem hết.]
Hệ thống Cứu thế: [Lúc ta mút môi không được đẩy ta ra!]
Hệ thống Diệt thế: [Ta chưa đẩy ngươi bao giờ.]
Hệ thống Cứu thế: [Không cho ghét ta.]
Hệ thống Diệt thế: [Ta chưa bao giờ ghét ngươi cả.]
Hệ thống Cứu thế: [Thế đủ rồi, ta vui lắm!]
Trọc khí bao quanh Hệ thống Diệt thế mà xoay tròn, hình như đang vui đến múa loạn xạ.
Hệ thống Diệt thế hỏi: [Sao ngươi không bắt ta thích ngươi?]
Hệ thống Cứu thế xịt keo cứng ngắc, nói nhỏ xíu: [Được, được không? Ngươi không ghét ta đã là tốt lắm rồi.]
Hệ thống Diệt thế muốn nói ta chẳng biết thích là như thế nào, nhưng nó cứ cảm thấy nếu nói vậy Hệ thống Cứu thế sẽ buồn lắm.
Nó nghĩ một lúc, nếu không thể dùng tình cảm để đáp lại, thì dùng hành động để chứng minh đi.
Hệ thống Diệt thế học theo Hệ thống Cứu thế, nhẹ nhàng va chạm với nó.
Hệ thống Cứu thế: [Ngươi mút môi ta!]
Hệ thống Diệt thế: [Ngươi nói thế nào thì là thế ấy.]
Hệ thống Cứu thế: [Ta biết rồi nhé, ngươi cũng thích ta!]
Lần này Hệ thống Diệt thế im lặng một lúc lâu mới dịu dàng đáp lại: [Ừm.]
Hệ thống Cứu thế biến mình thành pháo hoa, đến bên cạnh Hệ thống Diệt thế cho pháo nổ tung trời.
Hệ thống Diệt thế nghĩ, điếc tai ghê.
Nhưng như này cũng vui, có Hệ thống Cứu thế ở đây, dù qua hàng ngàn hàng vạn năm nữa cũng chẳng thấy cô đơn.
Hai đứa sẽ bên nhau cho đến ngày thế giới này diệt vong.
Cũng là - mãi mãi.
HẾT.
Chương trước Chương tiếp
Loading...