Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép - Thanh Sắc Vũ Dực - truyen full -
Chương 65: Khởi động lại thế giới
Hòa thượng có hình xăm vừa thấy Tiêu Tuân liền dịu dàng nói: "Tiêu trang chủ, bần tăng đang phân vân có nên can thiệp vào chuyện nội bộ của Tứ Tượng Sơn Trang hay không. Nhưng ngươi đã tự tìm đường chết, vậy để bần tăng tiễn ngươi một đoạn."
Tiêu Tuân nói: "Bất Luân hòa thượng, năm xưa ngươi gia nhập Chân Ngôn Tự là nhờ trụ trì quyết định giữ ngươi lại, nói ngươi đã bỏ dao đồ tể xuống, sẽ không làm điều ác nữa, nên Chính Đạo mới tạm tha cho ngươi. Chân Ngôn Tự đối xử với ngươi không bạc, vậy mà ngươi lại điên cuồng đến mức ra tay với họ sao?"
Bất Luân hòa thượng thản nhiên đáp: "Chính vì Chân Ngôn Tự đối tốt với bần tăng, nên bần tăng phải giúp họ rửa sạch tội nghiệt. Không thể để Chân Ngôn Tự tiếp tục gây ra sai lầm nữa."
Tiêu Tuân: "..."
Lạc Nhàn Vân: "..."
Đúng là không thể nói lý với hòa thượng.
Tiêu Tuân lập tức ra tay ngăn cản Bất Luân hòa thượng giết người. Nhưng hòa thượng đã sống đến 800 tuổi, công lực thâm sâu và có sự trợ giúp của Phật châu Luân Hồi, Tiêu Tuân vẫn không phải đối thủ của ông. Hòa thượng vừa đấu với Tiêu Tuân, vừa tiếp tục ra tay giết người.
Thật ra Lạc Nhàn Vân mong Bất Luân hòa thượng và Tiêu Tuân đánh nhau đến mức cả hai đều bị thương, còn y chỉ việc ngồi chờ kết quả. Nhưng mặc dù Tiêu Tuân ra tay ngăn cản, lại rất keo kiệt trong việc sử dụng chân nguyên.
Ông ta chỉ giả vờ cản trở, làm bộ để không phải chịu trách nhiệm trước đồng đạo, chứ không thực sự ngăn cản việc giết người của Bất Luân hòa thượng.
Trái lại Lạc Nhàn Vân thật sự lo lắng cho tính mạng của các tăng nhân ở Chân Ngôn Tự, không thể đứng nhìn Bất Luân hòa thượng giết người mà không làm gì.
Lạc Nhàn Vân vẫn còn chút sức mạnh.
Việc sử dụng Di Vận Kính và Kiếm Xích Huyết tiêu hao rất nhiều chân nguyên, đối với một tu sĩ Đại Thừa bình thường, chỉ cần sử dụng được thần khí đã là rất đáng nể rồi. Lạc Nhàn Vân đã dùng liên tiếp hai thần khí, ai cũng nghĩ chắc y đã cạn kiệt chân nguyên.
Thực ra Lạc Nhàn Vân không hề tốn nhiều chân nguyên. Y chỉ trông có vẻ mệt mỏi, chứ chân nguyên vẫn dồi dào.
Việc vây bắt Đoan Mộc Vô Cầu không cần dùng đến Đại Trận Chu Thiên Tinh Thần, như Lạc Nhàn Vân đã nói trước đó, y đã nhìn thấu điểm yếu của Đoan Mộc Vô Cầu. Chỉ cần sử dụng trận ngũ hành để làm loạn trong đan điền của hắn là có thể chiến thắng một cách dễ dàng.
Lạc Nhàn Vân giữ kín điều này không nói ra, vẫn để mọi người chuẩn bị Chu Thiên Tinh Thần, một phần là để không tiết lộ nhược điểm của Đoan Mộc Vô Cầu, phần khác là để tiết kiệm chân nguyên.
Y có thể sử dụng sức mạnh của trận pháp để điều khiển hai thần khí, tiêu hao rất ít chân nguyên của mình. Nhưng điều này chỉ người có Thiên linh căn như y mới làm được, còn những người khác thì không rõ.
Nhờ vậy Lạc Nhàn Vân có thể giả vờ cạn kiệt công lực, dụ Tiêu Tuân ra tay với mình, lật tẩy âm mưu của ông ta trước mặt mọi người.
Không ngờ lại xuất hiện Bất Luân hòa thượng, làm rối tung kế hoạch, buộc Lạc Nhàn Vân phải ra tay.
Lạc Nhàn Vân vẫn không từ bỏ kế hoạch. Y giơ cao Kiếm Xích Huyết, giả vờ yếu đuối lao tới, miệng hô: "Tiêu trang chủ, ta đến giúp ngươi!" nhưng thực chất chỉ muốn ngăn Bất Luân hòa thượng giết người, không có ý can thiệp vào cuộc chiến của hai người.
Không ngờ Tiêu Tuân lại quá vô liêm sỉ, thấy Lạc Nhàn Vân ra tay bèn rút lui, để y và Bất Luân hòa thượng đánh ngươi sống ta chết.
Dù tính cách Lạc Nhàn Vân có tốt thế nào, trong lòng cũng không kìm được mà chửi rủa tổ tiên nhà Tiêu Tuân.
Tiêu Tuân có thể rút lui, nhưng Lạc Nhàn Vân thì không.
May là Lạc Nhàn Vân không phải là người dễ bị bắt nạt. Y truyền âm khắp trận: "Tiêu trang chủ, ta sẽ ngăn Bất Luân hòa thượng, ngươi hãy mở Chuông tỉnh thế để bảo vệ mọi người, đừng để ông ta giết thêm nữa!"
Làm vậy ít ra cũng buộc Tiêu Tuân tiêu hao chân nguyên, giúp Lạc Nhàn Vân rảnh tay đối phó với Bất Luân hòa thượng.
Lời của Lạc Nhàn Vân truyền đến tai mọi người, Tiêu Tuân bị đẩy vào thế khó, đành phải tiêu tốn chân nguyên để kích hoạt Chuông tỉnh thế.
Khi đã bảo vệ tất cả mọi người trong Chuông tỉnh thế, Tiêu Tuân thầm hy vọng Bất Luân hòa thượng giết luôn Lạc Nhàn Vân.
Khi Chuông tỉnh thế khổng lồ bao trùm lấy mọi người, Bất Luân hòa thượng không màng đến Lạc Nhàn Vân, liều lĩnh xông vào Chuông tỉnh thế, nhưng bị Lạc Nhàn Vân túm lại.
Lạc Nhàn Vân túm lấy Phật châu Luân Hồi trong tay Bất Luân hòa thượng. Trong nháy mắt, Phật châu Luân Hồi và Kiếm Xích Huyết cùng phát sáng, vô số hình ảnh ập vào đầu Lạc Nhàn Vân.
Chỉ trong khoảnh khắc, y đã hiểu được tiếng than khóc của thế giới này.
Việc y hy sinh Đoan Mộc Vô Cầu để vá cột trụ trời hoàn toàn không cứu được thế giới này, mà ngược lại, đã phá hủy đi hy vọng tự cứu của thế giới.
Y đã vá cột trụ trời, Thiên kiếp sẽ từ từ trở lại, các tu sĩ vẫn có thể phi thăng, nhưng thế giới này sẽ bị tiên giới không ngừng hút cạn năng lượng.
Nhiều nhất là vài nghìn năm nữa, thế giới này sẽ "chết" hẳn.
Lúc đó, dù có dùng cách nào cũng không còn sinh linh nào tồn tại.
Ngay cả tiên giới cũng sẽ sụp đổ bởi nền tảng của nó đã biến mất.
Những gì y làm chẳng qua là cứu lấy tính mạng của thế hệ tu sĩ hiện tại, nhưng lại đánh đổi cả tương lai của toàn bộ sinh linh.
Kiếm Xích Huyết từng hóa thành ngọn núi vùi mình với đất trời, đã nghe được bước chân của sự hủy diệt sắp đến với thế giới này, vì vậy nó mới liên tục kêu than để cảnh báo Lạc Nhàn Vân.
Tiếc rằng Lạc Nhàn Vân không phải đệ tử của Kiếm Phái Kình Thiên, nên không hiểu được tiếng kêu của Kiếm Xích Huyết.
Nhưng có một người hiểu!
Tất cả những nghi vấn trước đây của Lạc Nhàn Vân giờ đều có câu trả lời.
Những hành động của Mục Thiên Lý cũng đã được giải thích một cách hợp lý.
Thậm chí việc Lạc Nhàn Vân tạm tha cho trọc khí hai trăm năm trước cũng đã có lời giải đáp.
Khi đó không phải vì Lạc Nhàn Vân tham sống sợ chết, mà bởi y đã cảm nhận được một tia ý thức của thiên địa thông qua Thiên linh căn, theo bản năng tha cho trọc khí để thế gian còn có một con đường sống.
Nhưng giờ con đường sống đó lại bị chính tay Lạc Nhàn Vân chặn đứng sau hai trăm năm.
Lạc Nhàn Vân chìm vào ảo cảnh của Phật châu Luân Hồi và Kiếm Xích Huyết, đứng im bất động, nhưng Bất Luân hòa thượng không nhân cơ hội này để ra tay, mà lặng lẽ chờ đợi Lạc Nhàn Vân tỉnh lại.
Khi Lạc Nhàn Vân khôi phục ý thức, y nghe Bất Luân hòa thượng nói: "Lạc thí chủ, chính ngươi đã khuyên bần tăng tắm máu Chân Ngôn Tự, sao giờ lại ngăn cản bần tăng?"
Đầu óc Lạc Nhàn Vân hỗn loạn, ngẩn ngơ một lúc mới nhớ ra cuộc đối thoại với Bất Luân hòa thượng lúc trước. Mang theo chút giác ngộ, y đáp: "Ông cho rằng Chân Ngôn Tự không còn tương lai nữa, nên quyết định tắm máu họ rồi sau đó tự vẫn à?"
"Đúng vậy." Bất Luân hòa thượng khẽ cười, "Giờ ra tay ít nhất còn giữ lại được hình ảnh tốt đẹp, chính trực nhất trong mắt thế nhân. Nếu để quá muộn, khi Chân Ngôn Tự mục ruỗng hoàn toàn, ngay cả danh tiếng cũng chẳng còn."
Nếu là Lạc Nhàn Vân trước đây, nghe những lời này chắc chắn y đã đưa ra hàng loạt lý lẽ để phản bác lại Bất Luân hòa thượng.
Nhưng bây giờ, y lại thấy những lời này thực sự có lý.
Hai trăm năm trước khi thế giới vẫn có thể cứu vãn, việc chặt đứt cột trụ trời để khởi động lại thế giới có thể mang lại tương lai.
Nhưng đến giờ, đã không còn đường quay lại nữa.
Sự thật phơi bày, cảm xúc mất kiểm soát, tâm ma dội lại...
Tất cả điều này khiến Lạc Nhàn Vân rơi vào bế tắc.
Y nhanh chóng niệm linh quyết, mở lớp bảo vệ của Chuông tỉnh thế ra.
Chuông tỉnh thế có thể được mở từ bên ngoài, nhưng chỉ có Lạc Nhàn Vân và chưởng môn mới biết linh quyết đầy đủ. Có lẽ Mục Thiên Lý cũng biết, nhưng chắc chắn lão ta không nói cho Tiêu Tuân.
Khi Chuông tỉnh thế được mở ra, Lạc Nhàn Vân vung tay một cái, thu lại thần khí này.
Tiêu Tuân thấy Lạc Nhàn Vân cùng Bất Luân hòa thượng phá vỡ lớp chắn, ngỡ ngàng hỏi: "Lạc trưởng lão, ngươi đang làm gì vậy?"
Bất Luân hòa thượng cầm lấy Phật châu Luân Hồi, tiếp tục tàn sát nhờ sức mạnh của nó. Nhưng lúc này, Lạc Nhàn Vân chẳng còn quan tâm nữa, mà vốn cũng chẳng quan tâm nổi.
Y đánh một chưởng về phía Tiêu Tuân, nghiêm nghị hỏi: "Thế giới này thực sự không còn chút hy vọng nào sao?"
Tiêu Tuân buột miệng: "Ngươi biết chuyện này từ bao giờ? Làm sao ngươi biết được?"
Lạc Nhàn Vân nghe Tiêu Tuân cũng biết về điều này, liền rút Kiếm Xích Huyết, dí mũi kiếm vào ngực Tiêu Tuân, phẫn nộ chất vấn: "Ngươi biết rõ sau khi vá trời thế giới sẽ đi đến diệt vong, vậy tại sao ngươi vẫn thúc đẩy việc này?"
Bị Lạc Nhàn Vân ép, Tiêu Tuân không còn cách nào khác ngoài việc truyền âm: "Vài nghìn năm nữa thế giới mới diệt vong, điều đó có liên quan gì đến ta? Dù có truyền bao nhiêu thế hệ tu sĩ, thì bây giờ ta mới có 400 tuổi, nếu vá trời, ta sẽ còn sống thêm 600 năm nữa. Ta còn 600 năm để làm bá chủ giới tu chân, sống thoải mái sung sướng! Thì sao ta phải hy sinh cho tương lai của thế giới?"
Lạc Nhàn Vân tức giận đến bật cười, y vung kiếm đâm xuyên qua linh đài của Tiêu Tuân. Kiếm Xích Huyết giải phóng vô số kiếm khí trong thức hải của Tiêu Tuân, nghiền nát hồn phách của ông ta, khiến ông ta vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Đây là lần đầu tiên Lạc Nhàn Vân tàn nhẫn đến mức cướp đi mạng sống của ai đó một cách triệt để như vậy.
Tiêu Tuân gian xảo, lời vừa rồi ông ta chỉ truyền âm cho Lạc Nhàn Vân, chỉ có y nghe thấy. Trước mắt các tu sĩ khác, cảnh tượng trông giống như Lạc Nhàn Vân đã hợp tác với Bất Luân hòa thượng để mở Chuông tỉnh thế, mặc kệ Bất Luân hòa thượng giết chóc, còn y thì dùng Kiếm Xích Huyết tàn nhẫn giết chết Tiêu trang chủ.
"Ngươi đang làm gì vậy hả Lạc Nhàn Vân? Ngươi đã bị trọc khí ảnh hưởng, nhập ma rồi à?" Một tu sĩ hét lớn.
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Lạc Nhàn Vân sẽ giải thích rõ ràng, nhưng lúc này y chẳng còn muốn nói một lời.
Mọi thứ đều trở nên vô nghĩa rồi.
Y cầm thanh kiếm nhuốm máu, bước qua những thi thể của tăng nhân Chân Ngôn Tự mà không liếc mắt, tiến đến trước mặt Dung Lạc Sương, nhẹ giọng hỏi: "Mục Thiên Lý đâu rồi?"
Dung Lạc Sương lấy ra một chiếc bình băng: "Ta đã giam hắn trong bình Cực Quang, lúc nào mang theo bên mình."
"Thả lão ra đi." Lạc Nhàn Vân nói với vẻ mệt mỏi.
Mục Thiên Lý đã bị Đoan Mộc Vô Cầu phế bỏ công lực, không còn nguy hiểm nữa, nên Dung Lạc Sương thả lão ra.
Mục Thiên Lý ngã quỵ xuống đất như bùn nhão, đôi mắt lờ đờ, tràn đầy tuyệt vọng.
Lạc Nhàn Vân hỏi: "Tại sao Bắc Thần Phái lại dạy cho ngươi toàn bộ phương pháp sử dụng Chuông tỉnh thế?"
Đôi mắt trống rỗng của Mục Thiên Lý hơi chuyển động, lão đáp: "Chẳng phải ngươi đã đoán ra rồi sao?"
Lạc Nhàn Vân nói: "Ngươi là cao thủ của Kiếm Phái Kình Thiên, đã quen với Kiếm Xích Huyết, ngươi có thể hiểu được tiếng kêu bi thương của nó. Hai trăm năm trước khi vá trời, ngoài ta ra ngươi là người duy nhất còn tỉnh táo. Ngươi biết sự thật về việc cột trụ trời bị nứt đúng không?"
"Phải."
Lạc Nhàn Vân hỏi tiếp: "Ngươi biết rằng trong vòng ba trăm năm nữa, trọc khí sẽ hủy diệt thế giới này. Ngươi không muốn chết, nên dùng sự thật này để đổi lấy phương pháp sử dụng Chuông tỉnh thế từ Bắc Thần Phái. Ngươi định dùng Chuông tỉnh thế để trốn tránh sự diệt vong, còn Bắc Thần Phái... cũng có suy nghĩ giống ngươi, đúng không?"
"Phải."
Lạc Nhàn Vân không còn gì để hỏi nữa.
Suy nghĩ của Bắc Thần Phái và Tiêu Tuân giống nhau.
Mọi người đều là những người bình thường, chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt, không thể hy sinh hiện tại để cứu tương lai.
Điều này hoàn toàn bình thường.
Nhưng Lạc Nhàn Vân không thể chấp nhận điều đó.
Y vung tay, giết chết Mục Thiên Lý vốn đã là một phế nhân. Đôi mắt y lạc lối nhìn lên cột trụ đã được sửa sang hoàn chỉnh. Phía sau y là những tu sĩ đang nhìn với ánh mắt giận dữ.
Lạc Nhàn Vân không biết mình nên làm gì.
Y đã hứa với Đoan Mộc Vô Cầu sẽ cùng hắn chịu phong ấn trên cột trụ, nhưng giờ y không muốn sức mạnh của mình lại giúp cột trụ tăng thêm sức mạnh nữa, y chỉ muốn phá hủy cây cột này, thứ đang chống đỡ trời đất và nối lên tận chín tầng mây.
Lúc này Bất Luân hòa thượng với khuôn mặt đầy máu, tiến đến trước mặt Lạc Nhàn Vân, đưa Phật châu Luân Hồi cho y.
"Bần tăng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, giờ bần tăng sẽ đi theo các tăng nhân của Chân Ngôn Tự." Bất Luân hòa thượng nói, "Phật châu Luân Hồi này là xá lợi của mười tám vị cao tăng đã trải qua mười kiếp luân hồi, có lẽ nó sẽ giúp được Lạc thí chủ."
Lạc Nhàn Vân máy móc đưa tay nhận lấy Phật châu. Ngay khi y chạm vào, Bất Luân hòa thượng hóa thành từng hạt bụi nhỏ, tan biến vào hư không.
Phật châu phát ra ánh sáng nhẹ, trước mắt Lạc Nhàn Vân hiện lên những vòng luân hồi xoắn ốc. Y bỗng nhận ra, vẫn còn một tia hy vọng.
Nhớ lại những việc mà Bất Luân hòa thượng đã làm, Lạc Nhàn Vân chợt hiểu, y cũng có thể làm điều tương tự.
Nếu những tu sĩ là nguyên nhân gây ra tai họa cho thế giới này, nếu chỉ cần không ai tu luyện nữa là có thể kéo dài tuổi thọ cho thế giới, tại sao y không trở thành một Bất Luân hòa thượng?
Tự tay chặt đứt gốc rễ của giới tu chân, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì cũng tự mình tạ tội bằng cái chết.
Lạc Nhàn Vân đã tìm thấy một con đường có thể kéo dài sự sống cho thế giới này.
Trong mắt y lúc này không còn bóng dáng của các tu sĩ nữa. Y dùng một chưởng đánh Di Vận Kính văng về phía xa, đến tận Lạc Tiêu Cốc, dùng gió cương phong ấn nó lại, không cho ai chạm vào chiếc gương đó nữa.
Sau đó Lạc Nhàn Vân đến gần cột trụ, nửa quỳ trước Đoan Mộc Vô Cầu.
Y nhớ lại "tà niệm" trong lòng Đoan Mộc Vô Cầu khi trước, không khỏi cười khổ, cúi đầu dịu dàng hôn lên môi hắn.
"Điều này có gì gọi là "ác" chứ?" Lạc Nhàn Vân nhẹ giọng nói.
Đoan Mộc Vô Cầu yên lặng nhắm mắt, không bao giờ có thể tỉnh dậy nữa.
Lạc Nhàn Vân đưa tay vuốt nhẹ hàng mi của Đoan Mộc Vô Cầu: "Mối thù giữa ta và ngươi đã được xóa bỏ vào khoảnh khắc ngươi chết. Giờ chỉ còn Lạc Nhàn Vân nợ Đoan Mộc Vô Cầu, ngươi chưa bao giờ nợ ta điều gì."
"Giả sử có lần sau, đừng yêu ta nữa. Sống thật tốt, dù thế giới này có diệt vong, ngươi cũng phải sống đến cùng."
Lạc Nhàn Vân khẽ dặn dò Đoan Mộc Vô Cầu vài câu, sau đó lưu luyến đặt thi thể hắn xuống.
Y lấy Phật châu Luân Hồi ra, dưới sự chống đối của ý chí Thiên Địa, y khởi động lại thế giới.
Ý thức của Lạc Nhàn Vân hòa làm một với quy tắc của thế giới. Linh hồn, nguyện vọng, ý chí, của y hòa làm một với nguyện vọng, nhiệm vụ thế giới, tạo ra Hệ thống Diệt thế.
Hệ thống Diệt thế không còn nhớ mình từng là Lạc Nhàn Vân. Nó chỉ còn quyết tâm bảo vệ Đoan Mộc Vô Cầu và sự căm ghét, ý định giết chết Lạc Nhàn Vân.
Mang theo nhiệm vụ của mình, Hệ Thống Diệt Thế bước vào thế giới đã được tái khởi động, nhưng không để ý rằng một linh hồn đã theo nó đến "kiếp sau".
Đó là lời hứa mà Lạc Nhàn Vân chưa thực hiện, sức mạnh của khế ước linh hồn và sự cố chấp của Đoan Mộc Vô Cầu đã khiến Hệ Thống Cứu Thế xuất hiện cùng Hệ Thống Diệt Thế.
Hệ Thống Cứu Thế không có nhiệm vụ phức tạp như Hệ Thống Diệt Thế. Nó chỉ muốn thực hiện mong muốn của Lạc Nhàn Vân là dùng sinh mạng của Đoan Mộc Vô Cầu để cứu thế giới và hoàn thành những "ảo tưởng xằng bậy" của Đoan Mộc Vô Cầu.
Nó không biết "hệ thống" nghĩa là gì, nó chỉ ngây ngô đi theo Hệ Thống Diệt Thế, thậm chí cái tên của nó cũng được đặt ngược lại với Hệ Thống Diệt Thế.
Hai hệ thống lần lượt tìm thấy mục tiêu của chúng, mở ra một vòng luân hồi mới.
Tiêu Tuân nói: "Bất Luân hòa thượng, năm xưa ngươi gia nhập Chân Ngôn Tự là nhờ trụ trì quyết định giữ ngươi lại, nói ngươi đã bỏ dao đồ tể xuống, sẽ không làm điều ác nữa, nên Chính Đạo mới tạm tha cho ngươi. Chân Ngôn Tự đối xử với ngươi không bạc, vậy mà ngươi lại điên cuồng đến mức ra tay với họ sao?"
Bất Luân hòa thượng thản nhiên đáp: "Chính vì Chân Ngôn Tự đối tốt với bần tăng, nên bần tăng phải giúp họ rửa sạch tội nghiệt. Không thể để Chân Ngôn Tự tiếp tục gây ra sai lầm nữa."
Tiêu Tuân: "..."
Lạc Nhàn Vân: "..."
Đúng là không thể nói lý với hòa thượng.
Tiêu Tuân lập tức ra tay ngăn cản Bất Luân hòa thượng giết người. Nhưng hòa thượng đã sống đến 800 tuổi, công lực thâm sâu và có sự trợ giúp của Phật châu Luân Hồi, Tiêu Tuân vẫn không phải đối thủ của ông. Hòa thượng vừa đấu với Tiêu Tuân, vừa tiếp tục ra tay giết người.
Thật ra Lạc Nhàn Vân mong Bất Luân hòa thượng và Tiêu Tuân đánh nhau đến mức cả hai đều bị thương, còn y chỉ việc ngồi chờ kết quả. Nhưng mặc dù Tiêu Tuân ra tay ngăn cản, lại rất keo kiệt trong việc sử dụng chân nguyên.
Ông ta chỉ giả vờ cản trở, làm bộ để không phải chịu trách nhiệm trước đồng đạo, chứ không thực sự ngăn cản việc giết người của Bất Luân hòa thượng.
Trái lại Lạc Nhàn Vân thật sự lo lắng cho tính mạng của các tăng nhân ở Chân Ngôn Tự, không thể đứng nhìn Bất Luân hòa thượng giết người mà không làm gì.
Lạc Nhàn Vân vẫn còn chút sức mạnh.
Việc sử dụng Di Vận Kính và Kiếm Xích Huyết tiêu hao rất nhiều chân nguyên, đối với một tu sĩ Đại Thừa bình thường, chỉ cần sử dụng được thần khí đã là rất đáng nể rồi. Lạc Nhàn Vân đã dùng liên tiếp hai thần khí, ai cũng nghĩ chắc y đã cạn kiệt chân nguyên.
Thực ra Lạc Nhàn Vân không hề tốn nhiều chân nguyên. Y chỉ trông có vẻ mệt mỏi, chứ chân nguyên vẫn dồi dào.
Việc vây bắt Đoan Mộc Vô Cầu không cần dùng đến Đại Trận Chu Thiên Tinh Thần, như Lạc Nhàn Vân đã nói trước đó, y đã nhìn thấu điểm yếu của Đoan Mộc Vô Cầu. Chỉ cần sử dụng trận ngũ hành để làm loạn trong đan điền của hắn là có thể chiến thắng một cách dễ dàng.
Lạc Nhàn Vân giữ kín điều này không nói ra, vẫn để mọi người chuẩn bị Chu Thiên Tinh Thần, một phần là để không tiết lộ nhược điểm của Đoan Mộc Vô Cầu, phần khác là để tiết kiệm chân nguyên.
Y có thể sử dụng sức mạnh của trận pháp để điều khiển hai thần khí, tiêu hao rất ít chân nguyên của mình. Nhưng điều này chỉ người có Thiên linh căn như y mới làm được, còn những người khác thì không rõ.
Nhờ vậy Lạc Nhàn Vân có thể giả vờ cạn kiệt công lực, dụ Tiêu Tuân ra tay với mình, lật tẩy âm mưu của ông ta trước mặt mọi người.
Không ngờ lại xuất hiện Bất Luân hòa thượng, làm rối tung kế hoạch, buộc Lạc Nhàn Vân phải ra tay.
Lạc Nhàn Vân vẫn không từ bỏ kế hoạch. Y giơ cao Kiếm Xích Huyết, giả vờ yếu đuối lao tới, miệng hô: "Tiêu trang chủ, ta đến giúp ngươi!" nhưng thực chất chỉ muốn ngăn Bất Luân hòa thượng giết người, không có ý can thiệp vào cuộc chiến của hai người.
Không ngờ Tiêu Tuân lại quá vô liêm sỉ, thấy Lạc Nhàn Vân ra tay bèn rút lui, để y và Bất Luân hòa thượng đánh ngươi sống ta chết.
Dù tính cách Lạc Nhàn Vân có tốt thế nào, trong lòng cũng không kìm được mà chửi rủa tổ tiên nhà Tiêu Tuân.
Tiêu Tuân có thể rút lui, nhưng Lạc Nhàn Vân thì không.
May là Lạc Nhàn Vân không phải là người dễ bị bắt nạt. Y truyền âm khắp trận: "Tiêu trang chủ, ta sẽ ngăn Bất Luân hòa thượng, ngươi hãy mở Chuông tỉnh thế để bảo vệ mọi người, đừng để ông ta giết thêm nữa!"
Làm vậy ít ra cũng buộc Tiêu Tuân tiêu hao chân nguyên, giúp Lạc Nhàn Vân rảnh tay đối phó với Bất Luân hòa thượng.
Lời của Lạc Nhàn Vân truyền đến tai mọi người, Tiêu Tuân bị đẩy vào thế khó, đành phải tiêu tốn chân nguyên để kích hoạt Chuông tỉnh thế.
Khi đã bảo vệ tất cả mọi người trong Chuông tỉnh thế, Tiêu Tuân thầm hy vọng Bất Luân hòa thượng giết luôn Lạc Nhàn Vân.
Khi Chuông tỉnh thế khổng lồ bao trùm lấy mọi người, Bất Luân hòa thượng không màng đến Lạc Nhàn Vân, liều lĩnh xông vào Chuông tỉnh thế, nhưng bị Lạc Nhàn Vân túm lại.
Lạc Nhàn Vân túm lấy Phật châu Luân Hồi trong tay Bất Luân hòa thượng. Trong nháy mắt, Phật châu Luân Hồi và Kiếm Xích Huyết cùng phát sáng, vô số hình ảnh ập vào đầu Lạc Nhàn Vân.
Chỉ trong khoảnh khắc, y đã hiểu được tiếng than khóc của thế giới này.
Việc y hy sinh Đoan Mộc Vô Cầu để vá cột trụ trời hoàn toàn không cứu được thế giới này, mà ngược lại, đã phá hủy đi hy vọng tự cứu của thế giới.
Y đã vá cột trụ trời, Thiên kiếp sẽ từ từ trở lại, các tu sĩ vẫn có thể phi thăng, nhưng thế giới này sẽ bị tiên giới không ngừng hút cạn năng lượng.
Nhiều nhất là vài nghìn năm nữa, thế giới này sẽ "chết" hẳn.
Lúc đó, dù có dùng cách nào cũng không còn sinh linh nào tồn tại.
Ngay cả tiên giới cũng sẽ sụp đổ bởi nền tảng của nó đã biến mất.
Những gì y làm chẳng qua là cứu lấy tính mạng của thế hệ tu sĩ hiện tại, nhưng lại đánh đổi cả tương lai của toàn bộ sinh linh.
Kiếm Xích Huyết từng hóa thành ngọn núi vùi mình với đất trời, đã nghe được bước chân của sự hủy diệt sắp đến với thế giới này, vì vậy nó mới liên tục kêu than để cảnh báo Lạc Nhàn Vân.
Tiếc rằng Lạc Nhàn Vân không phải đệ tử của Kiếm Phái Kình Thiên, nên không hiểu được tiếng kêu của Kiếm Xích Huyết.
Nhưng có một người hiểu!
Tất cả những nghi vấn trước đây của Lạc Nhàn Vân giờ đều có câu trả lời.
Những hành động của Mục Thiên Lý cũng đã được giải thích một cách hợp lý.
Thậm chí việc Lạc Nhàn Vân tạm tha cho trọc khí hai trăm năm trước cũng đã có lời giải đáp.
Khi đó không phải vì Lạc Nhàn Vân tham sống sợ chết, mà bởi y đã cảm nhận được một tia ý thức của thiên địa thông qua Thiên linh căn, theo bản năng tha cho trọc khí để thế gian còn có một con đường sống.
Nhưng giờ con đường sống đó lại bị chính tay Lạc Nhàn Vân chặn đứng sau hai trăm năm.
Lạc Nhàn Vân chìm vào ảo cảnh của Phật châu Luân Hồi và Kiếm Xích Huyết, đứng im bất động, nhưng Bất Luân hòa thượng không nhân cơ hội này để ra tay, mà lặng lẽ chờ đợi Lạc Nhàn Vân tỉnh lại.
Khi Lạc Nhàn Vân khôi phục ý thức, y nghe Bất Luân hòa thượng nói: "Lạc thí chủ, chính ngươi đã khuyên bần tăng tắm máu Chân Ngôn Tự, sao giờ lại ngăn cản bần tăng?"
Đầu óc Lạc Nhàn Vân hỗn loạn, ngẩn ngơ một lúc mới nhớ ra cuộc đối thoại với Bất Luân hòa thượng lúc trước. Mang theo chút giác ngộ, y đáp: "Ông cho rằng Chân Ngôn Tự không còn tương lai nữa, nên quyết định tắm máu họ rồi sau đó tự vẫn à?"
"Đúng vậy." Bất Luân hòa thượng khẽ cười, "Giờ ra tay ít nhất còn giữ lại được hình ảnh tốt đẹp, chính trực nhất trong mắt thế nhân. Nếu để quá muộn, khi Chân Ngôn Tự mục ruỗng hoàn toàn, ngay cả danh tiếng cũng chẳng còn."
Nếu là Lạc Nhàn Vân trước đây, nghe những lời này chắc chắn y đã đưa ra hàng loạt lý lẽ để phản bác lại Bất Luân hòa thượng.
Nhưng bây giờ, y lại thấy những lời này thực sự có lý.
Hai trăm năm trước khi thế giới vẫn có thể cứu vãn, việc chặt đứt cột trụ trời để khởi động lại thế giới có thể mang lại tương lai.
Nhưng đến giờ, đã không còn đường quay lại nữa.
Sự thật phơi bày, cảm xúc mất kiểm soát, tâm ma dội lại...
Tất cả điều này khiến Lạc Nhàn Vân rơi vào bế tắc.
Y nhanh chóng niệm linh quyết, mở lớp bảo vệ của Chuông tỉnh thế ra.
Chuông tỉnh thế có thể được mở từ bên ngoài, nhưng chỉ có Lạc Nhàn Vân và chưởng môn mới biết linh quyết đầy đủ. Có lẽ Mục Thiên Lý cũng biết, nhưng chắc chắn lão ta không nói cho Tiêu Tuân.
Khi Chuông tỉnh thế được mở ra, Lạc Nhàn Vân vung tay một cái, thu lại thần khí này.
Tiêu Tuân thấy Lạc Nhàn Vân cùng Bất Luân hòa thượng phá vỡ lớp chắn, ngỡ ngàng hỏi: "Lạc trưởng lão, ngươi đang làm gì vậy?"
Bất Luân hòa thượng cầm lấy Phật châu Luân Hồi, tiếp tục tàn sát nhờ sức mạnh của nó. Nhưng lúc này, Lạc Nhàn Vân chẳng còn quan tâm nữa, mà vốn cũng chẳng quan tâm nổi.
Y đánh một chưởng về phía Tiêu Tuân, nghiêm nghị hỏi: "Thế giới này thực sự không còn chút hy vọng nào sao?"
Tiêu Tuân buột miệng: "Ngươi biết chuyện này từ bao giờ? Làm sao ngươi biết được?"
Lạc Nhàn Vân nghe Tiêu Tuân cũng biết về điều này, liền rút Kiếm Xích Huyết, dí mũi kiếm vào ngực Tiêu Tuân, phẫn nộ chất vấn: "Ngươi biết rõ sau khi vá trời thế giới sẽ đi đến diệt vong, vậy tại sao ngươi vẫn thúc đẩy việc này?"
Bị Lạc Nhàn Vân ép, Tiêu Tuân không còn cách nào khác ngoài việc truyền âm: "Vài nghìn năm nữa thế giới mới diệt vong, điều đó có liên quan gì đến ta? Dù có truyền bao nhiêu thế hệ tu sĩ, thì bây giờ ta mới có 400 tuổi, nếu vá trời, ta sẽ còn sống thêm 600 năm nữa. Ta còn 600 năm để làm bá chủ giới tu chân, sống thoải mái sung sướng! Thì sao ta phải hy sinh cho tương lai của thế giới?"
Lạc Nhàn Vân tức giận đến bật cười, y vung kiếm đâm xuyên qua linh đài của Tiêu Tuân. Kiếm Xích Huyết giải phóng vô số kiếm khí trong thức hải của Tiêu Tuân, nghiền nát hồn phách của ông ta, khiến ông ta vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Đây là lần đầu tiên Lạc Nhàn Vân tàn nhẫn đến mức cướp đi mạng sống của ai đó một cách triệt để như vậy.
Tiêu Tuân gian xảo, lời vừa rồi ông ta chỉ truyền âm cho Lạc Nhàn Vân, chỉ có y nghe thấy. Trước mắt các tu sĩ khác, cảnh tượng trông giống như Lạc Nhàn Vân đã hợp tác với Bất Luân hòa thượng để mở Chuông tỉnh thế, mặc kệ Bất Luân hòa thượng giết chóc, còn y thì dùng Kiếm Xích Huyết tàn nhẫn giết chết Tiêu trang chủ.
"Ngươi đang làm gì vậy hả Lạc Nhàn Vân? Ngươi đã bị trọc khí ảnh hưởng, nhập ma rồi à?" Một tu sĩ hét lớn.
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Lạc Nhàn Vân sẽ giải thích rõ ràng, nhưng lúc này y chẳng còn muốn nói một lời.
Mọi thứ đều trở nên vô nghĩa rồi.
Y cầm thanh kiếm nhuốm máu, bước qua những thi thể của tăng nhân Chân Ngôn Tự mà không liếc mắt, tiến đến trước mặt Dung Lạc Sương, nhẹ giọng hỏi: "Mục Thiên Lý đâu rồi?"
Dung Lạc Sương lấy ra một chiếc bình băng: "Ta đã giam hắn trong bình Cực Quang, lúc nào mang theo bên mình."
"Thả lão ra đi." Lạc Nhàn Vân nói với vẻ mệt mỏi.
Mục Thiên Lý đã bị Đoan Mộc Vô Cầu phế bỏ công lực, không còn nguy hiểm nữa, nên Dung Lạc Sương thả lão ra.
Mục Thiên Lý ngã quỵ xuống đất như bùn nhão, đôi mắt lờ đờ, tràn đầy tuyệt vọng.
Lạc Nhàn Vân hỏi: "Tại sao Bắc Thần Phái lại dạy cho ngươi toàn bộ phương pháp sử dụng Chuông tỉnh thế?"
Đôi mắt trống rỗng của Mục Thiên Lý hơi chuyển động, lão đáp: "Chẳng phải ngươi đã đoán ra rồi sao?"
Lạc Nhàn Vân nói: "Ngươi là cao thủ của Kiếm Phái Kình Thiên, đã quen với Kiếm Xích Huyết, ngươi có thể hiểu được tiếng kêu bi thương của nó. Hai trăm năm trước khi vá trời, ngoài ta ra ngươi là người duy nhất còn tỉnh táo. Ngươi biết sự thật về việc cột trụ trời bị nứt đúng không?"
"Phải."
Lạc Nhàn Vân hỏi tiếp: "Ngươi biết rằng trong vòng ba trăm năm nữa, trọc khí sẽ hủy diệt thế giới này. Ngươi không muốn chết, nên dùng sự thật này để đổi lấy phương pháp sử dụng Chuông tỉnh thế từ Bắc Thần Phái. Ngươi định dùng Chuông tỉnh thế để trốn tránh sự diệt vong, còn Bắc Thần Phái... cũng có suy nghĩ giống ngươi, đúng không?"
"Phải."
Lạc Nhàn Vân không còn gì để hỏi nữa.
Suy nghĩ của Bắc Thần Phái và Tiêu Tuân giống nhau.
Mọi người đều là những người bình thường, chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt, không thể hy sinh hiện tại để cứu tương lai.
Điều này hoàn toàn bình thường.
Nhưng Lạc Nhàn Vân không thể chấp nhận điều đó.
Y vung tay, giết chết Mục Thiên Lý vốn đã là một phế nhân. Đôi mắt y lạc lối nhìn lên cột trụ đã được sửa sang hoàn chỉnh. Phía sau y là những tu sĩ đang nhìn với ánh mắt giận dữ.
Lạc Nhàn Vân không biết mình nên làm gì.
Y đã hứa với Đoan Mộc Vô Cầu sẽ cùng hắn chịu phong ấn trên cột trụ, nhưng giờ y không muốn sức mạnh của mình lại giúp cột trụ tăng thêm sức mạnh nữa, y chỉ muốn phá hủy cây cột này, thứ đang chống đỡ trời đất và nối lên tận chín tầng mây.
Lúc này Bất Luân hòa thượng với khuôn mặt đầy máu, tiến đến trước mặt Lạc Nhàn Vân, đưa Phật châu Luân Hồi cho y.
"Bần tăng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, giờ bần tăng sẽ đi theo các tăng nhân của Chân Ngôn Tự." Bất Luân hòa thượng nói, "Phật châu Luân Hồi này là xá lợi của mười tám vị cao tăng đã trải qua mười kiếp luân hồi, có lẽ nó sẽ giúp được Lạc thí chủ."
Lạc Nhàn Vân máy móc đưa tay nhận lấy Phật châu. Ngay khi y chạm vào, Bất Luân hòa thượng hóa thành từng hạt bụi nhỏ, tan biến vào hư không.
Phật châu phát ra ánh sáng nhẹ, trước mắt Lạc Nhàn Vân hiện lên những vòng luân hồi xoắn ốc. Y bỗng nhận ra, vẫn còn một tia hy vọng.
Nhớ lại những việc mà Bất Luân hòa thượng đã làm, Lạc Nhàn Vân chợt hiểu, y cũng có thể làm điều tương tự.
Nếu những tu sĩ là nguyên nhân gây ra tai họa cho thế giới này, nếu chỉ cần không ai tu luyện nữa là có thể kéo dài tuổi thọ cho thế giới, tại sao y không trở thành một Bất Luân hòa thượng?
Tự tay chặt đứt gốc rễ của giới tu chân, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì cũng tự mình tạ tội bằng cái chết.
Lạc Nhàn Vân đã tìm thấy một con đường có thể kéo dài sự sống cho thế giới này.
Trong mắt y lúc này không còn bóng dáng của các tu sĩ nữa. Y dùng một chưởng đánh Di Vận Kính văng về phía xa, đến tận Lạc Tiêu Cốc, dùng gió cương phong ấn nó lại, không cho ai chạm vào chiếc gương đó nữa.
Sau đó Lạc Nhàn Vân đến gần cột trụ, nửa quỳ trước Đoan Mộc Vô Cầu.
Y nhớ lại "tà niệm" trong lòng Đoan Mộc Vô Cầu khi trước, không khỏi cười khổ, cúi đầu dịu dàng hôn lên môi hắn.
"Điều này có gì gọi là "ác" chứ?" Lạc Nhàn Vân nhẹ giọng nói.
Đoan Mộc Vô Cầu yên lặng nhắm mắt, không bao giờ có thể tỉnh dậy nữa.
Lạc Nhàn Vân đưa tay vuốt nhẹ hàng mi của Đoan Mộc Vô Cầu: "Mối thù giữa ta và ngươi đã được xóa bỏ vào khoảnh khắc ngươi chết. Giờ chỉ còn Lạc Nhàn Vân nợ Đoan Mộc Vô Cầu, ngươi chưa bao giờ nợ ta điều gì."
"Giả sử có lần sau, đừng yêu ta nữa. Sống thật tốt, dù thế giới này có diệt vong, ngươi cũng phải sống đến cùng."
Lạc Nhàn Vân khẽ dặn dò Đoan Mộc Vô Cầu vài câu, sau đó lưu luyến đặt thi thể hắn xuống.
Y lấy Phật châu Luân Hồi ra, dưới sự chống đối của ý chí Thiên Địa, y khởi động lại thế giới.
Ý thức của Lạc Nhàn Vân hòa làm một với quy tắc của thế giới. Linh hồn, nguyện vọng, ý chí, của y hòa làm một với nguyện vọng, nhiệm vụ thế giới, tạo ra Hệ thống Diệt thế.
Hệ thống Diệt thế không còn nhớ mình từng là Lạc Nhàn Vân. Nó chỉ còn quyết tâm bảo vệ Đoan Mộc Vô Cầu và sự căm ghét, ý định giết chết Lạc Nhàn Vân.
Mang theo nhiệm vụ của mình, Hệ Thống Diệt Thế bước vào thế giới đã được tái khởi động, nhưng không để ý rằng một linh hồn đã theo nó đến "kiếp sau".
Đó là lời hứa mà Lạc Nhàn Vân chưa thực hiện, sức mạnh của khế ước linh hồn và sự cố chấp của Đoan Mộc Vô Cầu đã khiến Hệ Thống Cứu Thế xuất hiện cùng Hệ Thống Diệt Thế.
Hệ Thống Cứu Thế không có nhiệm vụ phức tạp như Hệ Thống Diệt Thế. Nó chỉ muốn thực hiện mong muốn của Lạc Nhàn Vân là dùng sinh mạng của Đoan Mộc Vô Cầu để cứu thế giới và hoàn thành những "ảo tưởng xằng bậy" của Đoan Mộc Vô Cầu.
Nó không biết "hệ thống" nghĩa là gì, nó chỉ ngây ngô đi theo Hệ Thống Diệt Thế, thậm chí cái tên của nó cũng được đặt ngược lại với Hệ Thống Diệt Thế.
Hai hệ thống lần lượt tìm thấy mục tiêu của chúng, mở ra một vòng luân hồi mới.