Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép - Thanh Sắc Vũ Dực - truyen full -
Chương 1: Phiền chết được
Nếu dùng ba chữ để miêu tả cuộc đời Đoan Mộc Vô Cầu, thì đó chắc chắn là – Mệt chết được.Nếu thêm ba chữ nữa, thì là – Phiền chết được.
Hắn vốn chỉ là một đứa trẻ mồ côi lang thang, lục rác kiếm đồ ăn, rồi bị một Ma tu đang cố gắng tiến lên Kim Đan kỳ bắt về tu luyện.
Tên Ma tu đó bắt một đám nam đồng, dạy bọn chúng những tâm pháp tu luyện đơn giản rồi ép chúng đấu nhau ngày đêm. Kẻ thắng được ăn và nghỉ ngơi chút ít, kẻ thua thì bị tên Ma tu bắt đi, từ đó không thấy tăm hơi, chắc đã lành ít dữ nhiều.
Ma tu muốn dùng huyết khí, sát khí và oán hận của kẻ thua để tạo thành trận pháp, giúp gã đột phá lên Kim Đan kỳ.
Quan niệm về thời gian đối với tu sĩ mà nói không như người thường, tên Ma tu có thể dùng vài chục năm để bố trí trận pháp này.
Đoan Mộc Vô Cầu sống sót mười năm trong môi trường như vậy, khó khăn vượt qua thời kỳ trưởng thành.
Đối với tên Ma tu, mười năm chỉ là cái chớp mắt. Nhưng với Đoan Mộc Vô Cầu, đó là mười năm cực kỳ mệt mỏi.
Hắn muốn ngủ, muốn nghỉ ngơi, muốn tìm một ngọn núi hoang không người ngủ một giấc dài mấy chục năm, bù đắp lại những năm tháng thiếu ngủ.
Lúc đầu Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ rằng, chỉ cần thắng là có thể ngủ. Không ngờ mới ngủ chưa được ba canh giờ đã bị roi đánh tỉnh, rồi phải tiếp tục chiến đấu.
Dần dần Đoan Mộc Vô Cầu nhận ra, chỉ có tiêu diệt kẻ đứng sau trận pháp kia hắn mới có thể thực sự tự do.
Thế là hắn giống như vô số nhân vật chính trong tiểu thuyết khác, trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng của đấu trường. Khi tên Ma tu định luyện hóa hắn cùng với trận pháp, hắn đã phản kích giết tên Ma tu, giành được toàn bộ sức mạnh của tên Ma tu, một bước lên Kim Đan kỳ.
Đoan Mộc Vô Cầu cũng không rõ sao hắn làm được điều đó. Chỉ nhớ trong phút cuối cùng, trận pháp luyện hóa của tên Ma tu lại công nhận hắn mà không công nhận tên Ma tu là chủ nhân.
Sau này Đoan Mộc Vô Cầu mới hiểu ra rằng lúc đó hắn thắng, vì tham vọng và khát khao của hắn lớn hơn nhiều so với tên Ma tu.
Tu chân tức là tu tâm, công lực mạnh mẽ cần phải có tâm cảnh tương xứng để điều khiển.
Tâm cảnh này đối với tu sĩ Chính đạo là thấu hiểu sự hòa hợp giữa trời và người, đối với Ma tu là tham vọng và dục vọng.
Phải có tham vọng lớn để chứa đựng công lực, và cần có tham vọng lớn hơn để áp chế dục vọng, tránh bị tâm ma chi phối do chân khí quá bá đạo.
Đoan Mộc Vô Cầu khao khát nghỉ ngơi hơn tên Ma tu khao khát Kim Đan kỳ rất nhiều.
Thế là hắn thắng.
Ai nói muốn ngủ, muốn nghỉ, muốn lười biếng không phải là một loại khát khao mạnh mẽ?
Sau khi giết tên Ma tu, Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể ngủ một giấc ngon.
Ai ngờ các Ma tu khác cũng đấu đá lẫn nhau. Một Ma tu ở tông phái mạnh hơn tấn công động phủ vừa giành được của Đoan Mộc Vô Cầu, buộc hắn trở thành thuộc hạ của tông phái này.
Tông phái này coi các Ma tu bắt được như trâu như ngựa, ép Đoan Mộc Vô Cầu dùng đan hỏa luyện chế oán hồn, nói muốn luyện thành vũ khí tà ác nhất trần đời.
Khi đan hỏa gần cạn kiệt, Đoan Mộc Vô Cầu lại hiểu ra một điều, không tiêu diệt tông phái này thì hắn không thể nghỉ ngơi.
Khát vọng nghỉ ngơi mãnh liệt của hắn đã hấp dẫn vũ khí tà ác sắp thành hình. Khi vũ khí sinh ra tự động nhận hắn làm chủ, giúp hắn tiêu diệt tông phái Ma đạo này.
Một bước lên Nguyên Anh kỳ, Đoan Mộc Vô Cầu sờ vũ khí tà ác và hứa: "Không ai ép ngươi làm việc nữa, ta sẽ đưa ngươi đi nghỉ ngơi."
Vũ khí tà ác phát ra tiếng kêu vui mừng. Từ khi sinh ra nó đã hòa vào tâm nguyện của Đoan Mộc Vô Cầu, ước mơ khi xuất thế là ngủ yên trong bụi đất, không muốn bị đốt cháy, cũng chẳng muốn chiến đấu nữa.
Nhưng chuyện tốt chẳng kéo dài lâu. Tin tức về vũ khí tà ác xuất thế đã thu hút vô số Ma tu nhòm ngó, tông phái vừa vào tay Đoan Mộc Vô Cầu lại bị bao vây chặt chẽ.
Lúc này đã trưởng thành, hiểu rõ bao đạo lý nhân gian, Đoan Mộc Vô Cầu cũng nhận ra một điều rằng, lũ Ma tu khốn kiếp này không bao giờ để hắn nghỉ ngơi!
Muốn thực hiện ước mơ của mình, hắn phải trở thành kẻ mạnh nhất trong các Ma tu, trở thành đấng tối cao.
Đoan Mộc Vô Cầu mang theo vũ khí lười biếng giống hắn chủ động xuất kích, chém giết trong Ma đạo mấy chục năm. Cuối cùng ở tuổi 90, hắn thống nhất Ma Đạo hỗn loạn, trở thành Ma Tôn.
Hắn đứng nghiêm trên đống xương chất thành núi, nhìn xuống đám Ma tu quỳ lạy dưới chân, áo bào bay phấp phới trong gió lạnh, như thần sát nhân hạ phàm.
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn lướt qua đám thuộc hạ đang quỳ, nở một nụ cười khát máu khiến chúng run rẩy.
Không ai biết rằng lúc này Đoan Mộc Vô Cầu đang ghét bỏ đống xương dưới chân mình vừa xấu vừa hôi. Hắn thầm nhủ sau này nhất định phải làm một cái giường bằng gỗ kim ti nam, lót đệm mềm, xông hương thơm, rồi sống cuộc đời lười biếng chẳng màng gì.
Ước mơ của hắn cuối cùng cũng có thể thành hiện thực!
Để nghỉ ngơi thoải mái, Đoan Mộc Vô Cầu chiếm một thung lũng phong cảnh đẹp, nuôi gà nuôi vịt, trồng rau trồng lúa, đào ao nuôi cá. Hắn dùng pháp lực xây dựng một trang viên, chuẩn bị sống cuộc sống nhàn nhã.
Hắn chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, đang định lấy cớ bế quan để nghỉ ngơi thì một thuộc hạ đến gần, thì thầm bên tai: "Tôn thượng, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng những mâu thuẫn giữa các môn phái Chính đạo."
"Ừm?" Đoan Mộc Vô Cầu giật mình, "Chẳng lẽ Chính đạo muốn tấn công Đào Nguyên Tông?"
Đào Nguyên Tông là tên hắn đặt cho môn phái mới lập, thể hiện ước muốn không tranh đấu, chỉ muốn sống cuộc sống nhàn nhã, "hái cúc bên rào, thong dong ngắm núi Nam".
(*) Trích Ẩm Tửu Kỳ 05 của Đào Tiềm.
Thuộc hạ lắc đầu: "Đám đạo sĩ mũi trâu và đám lừa trọc đó không đoàn kết, không có chuyện lớn sao có thể tập hợp lực lượng tấn công chúng ta. Là chính chúng ta muốn thống nhất giới tu chân, nên phải ra tay trước!"
Trong lòng Đoan Mộc Vô Cầu môn phái của hắn là Đào Nguyên Tông. Nhưng trong lòng thuộc hạ, môn phái Ma đạo của chúng tất nhiên là cái hố sâu không đáy không thể thoát ra.
Đặt tên môn phái là Tẩu Uyên Tôngthật sự khó nghe, nhưng thuộc hạ sợ sức mạnh và biện pháp trấn áp của Đoan Mộc Vô Cầu, không dám đưa ý kiến. Đoan Mộc Vô Cầu lại lười làm cái biển hiệu cho Đào Nguyên Tông, nên hiểu lầm tân Ma Tôn không có học vấn, trình độ đặt tên cực kém cứ thế mà lan truyền trong Ma tu.
(*) Đào Nguyên Tông mà Vô Cầu đặt là "桃源宗" (Táoyuánzōng), còn thuộc hạ lại nghe thành Đào Uyên Tông"逃渊宗" (Táoyuānzōng), hai cái tên đọc gần y nhau chỉ khác 1 thanh điệu mà Vô Cầu không thèm ghi biển hiệu nên thuộc hạ nhầm, Vô Cầu cũng không biết tên môn phái bị hiểu nhầm.
Một tên là đào nguyên trong chốn đào nguyên, một bên lại là đào trong đào tẩu, uyên có nghĩa là vực sâu. Mong muốn ban đầu của Ma Tôn – muốn tạo dựng một môn phái yên bình, thanh tịnh như chốn Đào Nguyên – và thực tế là môn phái của ảnh lại bị cộng đồng tu tiên hiểu nhầm là một vực sâu tăm tối, đầy rẫy khó khăn nên đệ tử vùng vẫy thoát khỏi.
Đúng ra nên dịch Hán-Việt, lấy Đào Uyên Tông, nhưng mình thấy vậy thì không thể hiện rõ "cái dở" khiến Vô Cầu bị cả giới tu chân hiểu nhầm là không có văn hóa, nên mình sẽ dịch lấy nghĩa, thống nhất dịch tên đúng là Đào Nguyên Tông, tên bị hiểu nhầm là Tẩu Uyên Tông.
"Ồ? Ai bảo ngươi rằng ta muốn ra tay trước?" Đoan Mộc Vô Cầu nhìn chằm chằm thuộc hạ này.
Thuộc hạ tên Tiêu Hoành Trụ tưởng rằng mình đoán đúng ý Ma Tôn, giọng nói đầy nhiệt huyết: "Tôn thượng giờ đây đang tuổi sung mãn, tất nhiên phải lập công lớn, để lại vô số truyền thuyết trong lịch sử."
"Tôn thượng bằng biện pháp sắt thép trong thời gian ngắn đã thống nhất Ma đạo, không thể nào chỉ hài lòng với Ma đạo, tiếp theo nhất định là thống nhất giới tu chân, xưng bá thế giới, chín châu đều là lãnh thổ của Tẩu Uyên Tông chúng ta."
"Thuộc hạ nguyện làm tiên phong cho Tôn thượng, vì đại nghiệp của Tôn thượng mà xông pha lửa đạn, vạn lần không từ!"
Sát ý trong mắt Đoan Mộc Vô Cầu gần như trào ra.
Tuổi sung mãn cái gì, hắn đã 90 tuổi rồi, người thường 90 tuổi chẳng phải nằm trên ghế bành phơi nắng mỗi ngày sao? Người thường còn có thể tranh thủ nghỉ ngơi, hắn bận rộn 90 năm rồi mà còn không được ngủ một giấc trọn vẹn?!
Tám mươi năm, tròn tám mươi năm rồi!
Từ năm 10 tuổi bị tên Ma tu Kim Đan kỳ bắt đi, hắn đã tám mươi năm chẳng được nghỉ ngơi tử tế, nỗi đau này ai thấu?!
Tại sao hắn đã là Ma Tôn mà còn phải làm trâu làm ngựa?!
Đoan Mộc Vô Cầu cả đời chẳng cầu gì, chỉ cầu ngủ một giấc ngon, vậy mà cũng không được sao?
Tiêu Hoành Trụ coi sát ý của Đoan Mộc Vô Cầu là mình đã đoán trúng tham vọng của Ma Tôn. Như được khích lệ, gã liền thao thao bất tuyệt kể về kế hoạch đại nghiệp của mình.
Gã nói mà nước bọt tung bay suốt nửa canh giờ. Đoan Mộc Vô Cầu nửa nhắm mắt, nghe tai này ra tai kia, tự động dịch lời gã thành: "Tôn thượng, ngài phải bận rộn; Tôn thượng, thời gian đẹp thế này sao có thể nghỉ ngơi; Tôn thượng, mau làm việc đi!"
Khi Tiêu Hoành Trụ nói xong, Đoan Mộc Vô Cầu đã nửa nhắm mắt, khẽ ngáy.
"Tôn thượng?" Tiêu Hoành Trụ nhìn gương mặt không biểu lộ cảm xúc của Đoan Mộc Vô Cầu, đầy mong chờ gọi một tiếng.
Đoan Mộc Vô Cầu hồi thần, nhớ lại những gì Tiêu Hoành Trụ nói, cố gắng tìm ra thông tin hữu ích rồi bảo: "Ngươi vừa nói, trong Sương Hoa Cung ở Băng Nguyên Cực Dạ toàn là mỹ nhân thích hợp cho việc thu thập nguyên khí, có thể bắt về để nâng cao công lực cho môn nhân của Đào Nguyên Tông?"
"Thưa vâng! So với thực lực khi Chính đạo liên thủ, chúng ta vẫn còn kém một chút. Muốn nhanh chóng nâng cao thực lực, cách tốt nhất là thu thập nguyên khí, biến công lực của đệ tử Sương Hoa Cung thành của mình." Tiêu Hoành Trụ đáp.
Đoan Mộc Vô Cầu hỏi: "Ngươi còn nói, khó phá nhất của Sương Hoa Cung là trận pháp băng tự nhiên của Băng Nguyên Cực Dạ. Muốn công phá Sương Hoa phái, phải đi lấy địa hỏa ở núi Thương Viêm, luyện thành thể chất chân hỏa mới có thể tự do ra vào Sương Hoa Cung?"
"Thưa vâng!" Tiêu Hoành Trụ nói, "Địa hỏa có sức mạnh vô biên, chỉ có cao thủ tuyệt đỉnh như Tôn thượng mới chịu nổi. Chỉ cần tu luyện trong địa hỏa bảy bảy bốn mươi chín ngày là có thể thành công."
Đoan Mộc Vô Cầu khẽ gật đầu: "Được, vậy ngươi đi đi."
Tiêu Hoành Trụ nghe được sự đồng ý của Đoan Mộc Vô Cầu, phấn khích nói: "Có địa hỏa, chúng ta chỉ cần chưa đến hai tháng là có thể chiếm được Sương Hoa Cung! Đến lúc đó... hả? Tôn thượng, ngài bảo ai đi tu luyện ở núi Thương Viêm cơ?"
"Ngươi." Đoan Mộc Vô Cầu đứng dậy nói.
Tiêu Hoành Trụ chỉ vào mũi mình: "Nhưng, nhưng Tôn thượng, công lực của thuộc hạ không đủ. Đến núi Thương Viêm chưa đến một tháng đã bị thiêu cháy thành tro rồi, không thể chịu nổi bốn mươi chín ngày đâu, sao luyện thành thể chất chân hỏa được..."
Đoan Mộc Vô Cầu lại nở nụ cười khát máu mà vui vẻ: "Bản tôn thích nhất phẩm chất tiên phong. Ngươi muốn công phá Sương Hoa Cung thì phải tự mình nỗ lực, không thể đặt giấc mơ lên bản tôn. Việc của mình thì tự mình làm, hiểu chưa?"
"Tất nhiên bản tôn cũng thích giúp đỡ người khác. Nếu ngươi có nguyện vọng lớn như vậy, bản tôn sẽ giúp ngươi một tay."
Nói xong Đoan Mộc Vô Cầu nhấc Tiêu Hoành Trụ lên, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến núi Thương Viêm, ném Tiêu Hoành Trụ xuống miệng núi lửa.
"Không, Tôn thượng, thuộc hạ... A!!!" Tiêu Hoành Trụ chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết.
Đoan Mộc Vô Cầu đặt trận pháp ở miệng núi lửa, ngăn Tiêu Hoành Trụ chạy ra.
Hắn phủi phủi bụi vốn không tồn tại trên áo bào, hài lòng gật đầu.
Có Tiêu Hoành Trụ làm gương, xem ai còn dám ép bản tôn làm việc.
Xử lý xong đám Ma tu đầy tham vọng trong Đào Nguyên Tông, Ma Tôn đại nhân tự tay trừng trị Ma đạo đến mức không dậy nổi sóng gió, cuối cùng không còn ai quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
Đoan Mộc Vô Cầu trở về thung lũng đã chuẩn bị cho mình, thoải mái nằm trên ghế dài cạnh ao. Bên cạnh đặt một cần câu, hắn nheo mắt, chuẩn bị tận hưởng kỳ nghỉ khó nhọc lắm mới có được.
Hắn vừa nhắm mắt, trong đầu đã vang lên một giọng nói: [Ting, kết nối thành công. Xác định thân phận chủ nhân Đoan Mộc Vô Cầu, Hệ thống Diệt thế đã khởi động.]
Đoan Mộc Vô Cầu: "?"
Hệ thống Diệt thế: [Đoan Mộc Vô Cầu cả đời cô độc, không còn người thân, chịu đủ mọi tra tấn. Thế giới mang đến cho ngươi toàn đau khổ, ngươi hận thế giới này, muốn hủy diệt thế giới sai lầm này.]
Đoan Mộc Vô Cầu: "??"
Hệ thống Diệt thế: [Công lực của ngươi còn cách trở thành bá chủ diệt thế khá xa, hệ thống sẽ giúp ngươi nâng cao công lực, thực hiện ước mơ. Trước tiên hãy đến Lạc Tiêu Cốc, dùng gió cương rèn luyện thân thể, đạt được thân thể bất khả xâm phạm.]
Đoan Mộc Vô Cầu: "???"
Chưa chịu thôi nữa hả?!
(*) Gió cương(罡风) thường được hiểu là loại gió mạnh mẽ, sắc bén, có khả năng rèn luyện hoặc làm tổn thương cơ thể. Đây là một loại gió mang tính chất huyền bí, có thể được sử dụng trong quá trình tu luyện để tăng cường sức mạnh và khả năng chịu đựng của thân thể.
Hắn vốn chỉ là một đứa trẻ mồ côi lang thang, lục rác kiếm đồ ăn, rồi bị một Ma tu đang cố gắng tiến lên Kim Đan kỳ bắt về tu luyện.
Tên Ma tu đó bắt một đám nam đồng, dạy bọn chúng những tâm pháp tu luyện đơn giản rồi ép chúng đấu nhau ngày đêm. Kẻ thắng được ăn và nghỉ ngơi chút ít, kẻ thua thì bị tên Ma tu bắt đi, từ đó không thấy tăm hơi, chắc đã lành ít dữ nhiều.
Ma tu muốn dùng huyết khí, sát khí và oán hận của kẻ thua để tạo thành trận pháp, giúp gã đột phá lên Kim Đan kỳ.
Quan niệm về thời gian đối với tu sĩ mà nói không như người thường, tên Ma tu có thể dùng vài chục năm để bố trí trận pháp này.
Đoan Mộc Vô Cầu sống sót mười năm trong môi trường như vậy, khó khăn vượt qua thời kỳ trưởng thành.
Đối với tên Ma tu, mười năm chỉ là cái chớp mắt. Nhưng với Đoan Mộc Vô Cầu, đó là mười năm cực kỳ mệt mỏi.
Hắn muốn ngủ, muốn nghỉ ngơi, muốn tìm một ngọn núi hoang không người ngủ một giấc dài mấy chục năm, bù đắp lại những năm tháng thiếu ngủ.
Lúc đầu Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ rằng, chỉ cần thắng là có thể ngủ. Không ngờ mới ngủ chưa được ba canh giờ đã bị roi đánh tỉnh, rồi phải tiếp tục chiến đấu.
Dần dần Đoan Mộc Vô Cầu nhận ra, chỉ có tiêu diệt kẻ đứng sau trận pháp kia hắn mới có thể thực sự tự do.
Thế là hắn giống như vô số nhân vật chính trong tiểu thuyết khác, trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng của đấu trường. Khi tên Ma tu định luyện hóa hắn cùng với trận pháp, hắn đã phản kích giết tên Ma tu, giành được toàn bộ sức mạnh của tên Ma tu, một bước lên Kim Đan kỳ.
Đoan Mộc Vô Cầu cũng không rõ sao hắn làm được điều đó. Chỉ nhớ trong phút cuối cùng, trận pháp luyện hóa của tên Ma tu lại công nhận hắn mà không công nhận tên Ma tu là chủ nhân.
Sau này Đoan Mộc Vô Cầu mới hiểu ra rằng lúc đó hắn thắng, vì tham vọng và khát khao của hắn lớn hơn nhiều so với tên Ma tu.
Tu chân tức là tu tâm, công lực mạnh mẽ cần phải có tâm cảnh tương xứng để điều khiển.
Tâm cảnh này đối với tu sĩ Chính đạo là thấu hiểu sự hòa hợp giữa trời và người, đối với Ma tu là tham vọng và dục vọng.
Phải có tham vọng lớn để chứa đựng công lực, và cần có tham vọng lớn hơn để áp chế dục vọng, tránh bị tâm ma chi phối do chân khí quá bá đạo.
Đoan Mộc Vô Cầu khao khát nghỉ ngơi hơn tên Ma tu khao khát Kim Đan kỳ rất nhiều.
Thế là hắn thắng.
Ai nói muốn ngủ, muốn nghỉ, muốn lười biếng không phải là một loại khát khao mạnh mẽ?
Sau khi giết tên Ma tu, Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể ngủ một giấc ngon.
Ai ngờ các Ma tu khác cũng đấu đá lẫn nhau. Một Ma tu ở tông phái mạnh hơn tấn công động phủ vừa giành được của Đoan Mộc Vô Cầu, buộc hắn trở thành thuộc hạ của tông phái này.
Tông phái này coi các Ma tu bắt được như trâu như ngựa, ép Đoan Mộc Vô Cầu dùng đan hỏa luyện chế oán hồn, nói muốn luyện thành vũ khí tà ác nhất trần đời.
Khi đan hỏa gần cạn kiệt, Đoan Mộc Vô Cầu lại hiểu ra một điều, không tiêu diệt tông phái này thì hắn không thể nghỉ ngơi.
Khát vọng nghỉ ngơi mãnh liệt của hắn đã hấp dẫn vũ khí tà ác sắp thành hình. Khi vũ khí sinh ra tự động nhận hắn làm chủ, giúp hắn tiêu diệt tông phái Ma đạo này.
Một bước lên Nguyên Anh kỳ, Đoan Mộc Vô Cầu sờ vũ khí tà ác và hứa: "Không ai ép ngươi làm việc nữa, ta sẽ đưa ngươi đi nghỉ ngơi."
Vũ khí tà ác phát ra tiếng kêu vui mừng. Từ khi sinh ra nó đã hòa vào tâm nguyện của Đoan Mộc Vô Cầu, ước mơ khi xuất thế là ngủ yên trong bụi đất, không muốn bị đốt cháy, cũng chẳng muốn chiến đấu nữa.
Nhưng chuyện tốt chẳng kéo dài lâu. Tin tức về vũ khí tà ác xuất thế đã thu hút vô số Ma tu nhòm ngó, tông phái vừa vào tay Đoan Mộc Vô Cầu lại bị bao vây chặt chẽ.
Lúc này đã trưởng thành, hiểu rõ bao đạo lý nhân gian, Đoan Mộc Vô Cầu cũng nhận ra một điều rằng, lũ Ma tu khốn kiếp này không bao giờ để hắn nghỉ ngơi!
Muốn thực hiện ước mơ của mình, hắn phải trở thành kẻ mạnh nhất trong các Ma tu, trở thành đấng tối cao.
Đoan Mộc Vô Cầu mang theo vũ khí lười biếng giống hắn chủ động xuất kích, chém giết trong Ma đạo mấy chục năm. Cuối cùng ở tuổi 90, hắn thống nhất Ma Đạo hỗn loạn, trở thành Ma Tôn.
Hắn đứng nghiêm trên đống xương chất thành núi, nhìn xuống đám Ma tu quỳ lạy dưới chân, áo bào bay phấp phới trong gió lạnh, như thần sát nhân hạ phàm.
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn lướt qua đám thuộc hạ đang quỳ, nở một nụ cười khát máu khiến chúng run rẩy.
Không ai biết rằng lúc này Đoan Mộc Vô Cầu đang ghét bỏ đống xương dưới chân mình vừa xấu vừa hôi. Hắn thầm nhủ sau này nhất định phải làm một cái giường bằng gỗ kim ti nam, lót đệm mềm, xông hương thơm, rồi sống cuộc đời lười biếng chẳng màng gì.
Ước mơ của hắn cuối cùng cũng có thể thành hiện thực!
Để nghỉ ngơi thoải mái, Đoan Mộc Vô Cầu chiếm một thung lũng phong cảnh đẹp, nuôi gà nuôi vịt, trồng rau trồng lúa, đào ao nuôi cá. Hắn dùng pháp lực xây dựng một trang viên, chuẩn bị sống cuộc sống nhàn nhã.
Hắn chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, đang định lấy cớ bế quan để nghỉ ngơi thì một thuộc hạ đến gần, thì thầm bên tai: "Tôn thượng, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng những mâu thuẫn giữa các môn phái Chính đạo."
"Ừm?" Đoan Mộc Vô Cầu giật mình, "Chẳng lẽ Chính đạo muốn tấn công Đào Nguyên Tông?"
Đào Nguyên Tông là tên hắn đặt cho môn phái mới lập, thể hiện ước muốn không tranh đấu, chỉ muốn sống cuộc sống nhàn nhã, "hái cúc bên rào, thong dong ngắm núi Nam".
(*) Trích Ẩm Tửu Kỳ 05 của Đào Tiềm.
Thuộc hạ lắc đầu: "Đám đạo sĩ mũi trâu và đám lừa trọc đó không đoàn kết, không có chuyện lớn sao có thể tập hợp lực lượng tấn công chúng ta. Là chính chúng ta muốn thống nhất giới tu chân, nên phải ra tay trước!"
Trong lòng Đoan Mộc Vô Cầu môn phái của hắn là Đào Nguyên Tông. Nhưng trong lòng thuộc hạ, môn phái Ma đạo của chúng tất nhiên là cái hố sâu không đáy không thể thoát ra.
Đặt tên môn phái là Tẩu Uyên Tôngthật sự khó nghe, nhưng thuộc hạ sợ sức mạnh và biện pháp trấn áp của Đoan Mộc Vô Cầu, không dám đưa ý kiến. Đoan Mộc Vô Cầu lại lười làm cái biển hiệu cho Đào Nguyên Tông, nên hiểu lầm tân Ma Tôn không có học vấn, trình độ đặt tên cực kém cứ thế mà lan truyền trong Ma tu.
(*) Đào Nguyên Tông mà Vô Cầu đặt là "桃源宗" (Táoyuánzōng), còn thuộc hạ lại nghe thành Đào Uyên Tông"逃渊宗" (Táoyuānzōng), hai cái tên đọc gần y nhau chỉ khác 1 thanh điệu mà Vô Cầu không thèm ghi biển hiệu nên thuộc hạ nhầm, Vô Cầu cũng không biết tên môn phái bị hiểu nhầm.
Một tên là đào nguyên trong chốn đào nguyên, một bên lại là đào trong đào tẩu, uyên có nghĩa là vực sâu. Mong muốn ban đầu của Ma Tôn – muốn tạo dựng một môn phái yên bình, thanh tịnh như chốn Đào Nguyên – và thực tế là môn phái của ảnh lại bị cộng đồng tu tiên hiểu nhầm là một vực sâu tăm tối, đầy rẫy khó khăn nên đệ tử vùng vẫy thoát khỏi.
Đúng ra nên dịch Hán-Việt, lấy Đào Uyên Tông, nhưng mình thấy vậy thì không thể hiện rõ "cái dở" khiến Vô Cầu bị cả giới tu chân hiểu nhầm là không có văn hóa, nên mình sẽ dịch lấy nghĩa, thống nhất dịch tên đúng là Đào Nguyên Tông, tên bị hiểu nhầm là Tẩu Uyên Tông.
"Ồ? Ai bảo ngươi rằng ta muốn ra tay trước?" Đoan Mộc Vô Cầu nhìn chằm chằm thuộc hạ này.
Thuộc hạ tên Tiêu Hoành Trụ tưởng rằng mình đoán đúng ý Ma Tôn, giọng nói đầy nhiệt huyết: "Tôn thượng giờ đây đang tuổi sung mãn, tất nhiên phải lập công lớn, để lại vô số truyền thuyết trong lịch sử."
"Tôn thượng bằng biện pháp sắt thép trong thời gian ngắn đã thống nhất Ma đạo, không thể nào chỉ hài lòng với Ma đạo, tiếp theo nhất định là thống nhất giới tu chân, xưng bá thế giới, chín châu đều là lãnh thổ của Tẩu Uyên Tông chúng ta."
"Thuộc hạ nguyện làm tiên phong cho Tôn thượng, vì đại nghiệp của Tôn thượng mà xông pha lửa đạn, vạn lần không từ!"
Sát ý trong mắt Đoan Mộc Vô Cầu gần như trào ra.
Tuổi sung mãn cái gì, hắn đã 90 tuổi rồi, người thường 90 tuổi chẳng phải nằm trên ghế bành phơi nắng mỗi ngày sao? Người thường còn có thể tranh thủ nghỉ ngơi, hắn bận rộn 90 năm rồi mà còn không được ngủ một giấc trọn vẹn?!
Tám mươi năm, tròn tám mươi năm rồi!
Từ năm 10 tuổi bị tên Ma tu Kim Đan kỳ bắt đi, hắn đã tám mươi năm chẳng được nghỉ ngơi tử tế, nỗi đau này ai thấu?!
Tại sao hắn đã là Ma Tôn mà còn phải làm trâu làm ngựa?!
Đoan Mộc Vô Cầu cả đời chẳng cầu gì, chỉ cầu ngủ một giấc ngon, vậy mà cũng không được sao?
Tiêu Hoành Trụ coi sát ý của Đoan Mộc Vô Cầu là mình đã đoán trúng tham vọng của Ma Tôn. Như được khích lệ, gã liền thao thao bất tuyệt kể về kế hoạch đại nghiệp của mình.
Gã nói mà nước bọt tung bay suốt nửa canh giờ. Đoan Mộc Vô Cầu nửa nhắm mắt, nghe tai này ra tai kia, tự động dịch lời gã thành: "Tôn thượng, ngài phải bận rộn; Tôn thượng, thời gian đẹp thế này sao có thể nghỉ ngơi; Tôn thượng, mau làm việc đi!"
Khi Tiêu Hoành Trụ nói xong, Đoan Mộc Vô Cầu đã nửa nhắm mắt, khẽ ngáy.
"Tôn thượng?" Tiêu Hoành Trụ nhìn gương mặt không biểu lộ cảm xúc của Đoan Mộc Vô Cầu, đầy mong chờ gọi một tiếng.
Đoan Mộc Vô Cầu hồi thần, nhớ lại những gì Tiêu Hoành Trụ nói, cố gắng tìm ra thông tin hữu ích rồi bảo: "Ngươi vừa nói, trong Sương Hoa Cung ở Băng Nguyên Cực Dạ toàn là mỹ nhân thích hợp cho việc thu thập nguyên khí, có thể bắt về để nâng cao công lực cho môn nhân của Đào Nguyên Tông?"
"Thưa vâng! So với thực lực khi Chính đạo liên thủ, chúng ta vẫn còn kém một chút. Muốn nhanh chóng nâng cao thực lực, cách tốt nhất là thu thập nguyên khí, biến công lực của đệ tử Sương Hoa Cung thành của mình." Tiêu Hoành Trụ đáp.
Đoan Mộc Vô Cầu hỏi: "Ngươi còn nói, khó phá nhất của Sương Hoa Cung là trận pháp băng tự nhiên của Băng Nguyên Cực Dạ. Muốn công phá Sương Hoa phái, phải đi lấy địa hỏa ở núi Thương Viêm, luyện thành thể chất chân hỏa mới có thể tự do ra vào Sương Hoa Cung?"
"Thưa vâng!" Tiêu Hoành Trụ nói, "Địa hỏa có sức mạnh vô biên, chỉ có cao thủ tuyệt đỉnh như Tôn thượng mới chịu nổi. Chỉ cần tu luyện trong địa hỏa bảy bảy bốn mươi chín ngày là có thể thành công."
Đoan Mộc Vô Cầu khẽ gật đầu: "Được, vậy ngươi đi đi."
Tiêu Hoành Trụ nghe được sự đồng ý của Đoan Mộc Vô Cầu, phấn khích nói: "Có địa hỏa, chúng ta chỉ cần chưa đến hai tháng là có thể chiếm được Sương Hoa Cung! Đến lúc đó... hả? Tôn thượng, ngài bảo ai đi tu luyện ở núi Thương Viêm cơ?"
"Ngươi." Đoan Mộc Vô Cầu đứng dậy nói.
Tiêu Hoành Trụ chỉ vào mũi mình: "Nhưng, nhưng Tôn thượng, công lực của thuộc hạ không đủ. Đến núi Thương Viêm chưa đến một tháng đã bị thiêu cháy thành tro rồi, không thể chịu nổi bốn mươi chín ngày đâu, sao luyện thành thể chất chân hỏa được..."
Đoan Mộc Vô Cầu lại nở nụ cười khát máu mà vui vẻ: "Bản tôn thích nhất phẩm chất tiên phong. Ngươi muốn công phá Sương Hoa Cung thì phải tự mình nỗ lực, không thể đặt giấc mơ lên bản tôn. Việc của mình thì tự mình làm, hiểu chưa?"
"Tất nhiên bản tôn cũng thích giúp đỡ người khác. Nếu ngươi có nguyện vọng lớn như vậy, bản tôn sẽ giúp ngươi một tay."
Nói xong Đoan Mộc Vô Cầu nhấc Tiêu Hoành Trụ lên, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến núi Thương Viêm, ném Tiêu Hoành Trụ xuống miệng núi lửa.
"Không, Tôn thượng, thuộc hạ... A!!!" Tiêu Hoành Trụ chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết.
Đoan Mộc Vô Cầu đặt trận pháp ở miệng núi lửa, ngăn Tiêu Hoành Trụ chạy ra.
Hắn phủi phủi bụi vốn không tồn tại trên áo bào, hài lòng gật đầu.
Có Tiêu Hoành Trụ làm gương, xem ai còn dám ép bản tôn làm việc.
Xử lý xong đám Ma tu đầy tham vọng trong Đào Nguyên Tông, Ma Tôn đại nhân tự tay trừng trị Ma đạo đến mức không dậy nổi sóng gió, cuối cùng không còn ai quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
Đoan Mộc Vô Cầu trở về thung lũng đã chuẩn bị cho mình, thoải mái nằm trên ghế dài cạnh ao. Bên cạnh đặt một cần câu, hắn nheo mắt, chuẩn bị tận hưởng kỳ nghỉ khó nhọc lắm mới có được.
Hắn vừa nhắm mắt, trong đầu đã vang lên một giọng nói: [Ting, kết nối thành công. Xác định thân phận chủ nhân Đoan Mộc Vô Cầu, Hệ thống Diệt thế đã khởi động.]
Đoan Mộc Vô Cầu: "?"
Hệ thống Diệt thế: [Đoan Mộc Vô Cầu cả đời cô độc, không còn người thân, chịu đủ mọi tra tấn. Thế giới mang đến cho ngươi toàn đau khổ, ngươi hận thế giới này, muốn hủy diệt thế giới sai lầm này.]
Đoan Mộc Vô Cầu: "??"
Hệ thống Diệt thế: [Công lực của ngươi còn cách trở thành bá chủ diệt thế khá xa, hệ thống sẽ giúp ngươi nâng cao công lực, thực hiện ước mơ. Trước tiên hãy đến Lạc Tiêu Cốc, dùng gió cương rèn luyện thân thể, đạt được thân thể bất khả xâm phạm.]
Đoan Mộc Vô Cầu: "???"
Chưa chịu thôi nữa hả?!
(*) Gió cương(罡风) thường được hiểu là loại gió mạnh mẽ, sắc bén, có khả năng rèn luyện hoặc làm tổn thương cơ thể. Đây là một loại gió mang tính chất huyền bí, có thể được sử dụng trong quá trình tu luyện để tăng cường sức mạnh và khả năng chịu đựng của thân thể.