Ma Tôn Bất Diệt
Chương 43: C43: Quan tài thuỷ tinh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Công kích của ba con thú lập tức bị quyền kình này bao trùm.
Sức mạnh tiến công lên người chúng gây nên rung động mạnh, khiến bản thể của chúng đều tan vỡ!
Đây là Tinh Hà Vô Lượng Quyền mà hắn khổ luyện từ nhỏ, là quyền thuật đỉnh cao trên thế gian.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Đây chỉ là tầng thứ hai của Tinh Hà Vô Lượng Quyền, nếu có thể tu luyện tới tầng thứ năm còn có thể cách xa thiên lộ mà đánh nát ngôi sao trên trời
Đánh tan những vật cản đường kia xong, hẳn đang muốn đi lên phía trước trước thì đột nhiên đá thủ hộ đã sụp đổ lại phục hồi như cũ.
Tượng đá tan nát được đúc lại chỉ trong khoảnh khắc, không còn lại chút vết rách nào cả.
“Ta đánh tan được một lần thì có thể đánh tan lần thứ hai, các ngươi có thể cản ta sao?” Phương Lăng hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục đi lên phía trước.
Nhưng những tượng đá đã phục hồi kia lại không ngăn cản mà như thật sự trở thành bài trí
Phương Lăng cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà đi thẳng tới trước cửa.
Hắn dùng sức đẩy cánh cửa Thanh Đồng từ từ mở ra.
Đằng sau cánh cửa này là một đại điện to lớn và sáng tỏ.
Bốn phía đại điện có đặt đầy chén xanh, trên chén xanh có đốt nến.
Những ánh nến này không biết được chế tạo từ vật liệu gì mà trải qua vô số năm tháng vẫn còn cháy được.
Ở trung tâm đại điện có một cái quan tài thuỷ tỉnh.
Trừ thứ này ra thì trong điện phủ to lớn không còn thứ gì khác nữa.
Phương Lăng đi về hướng quan tài thuỷ tỉnh, chuẩn bị mở ra xem.
Nhưng vào lúc này, một cảnh tượng quỷ nhiên xảy ra!
Quan tài thuỷ tinh bỗng dựng đứng lên, phịch một tiếng, vách quan tài đập mạnh xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, cánh cửa cổ xưa Thanh Đồng cũng chậm rãi khép lại ngăn chặn lõi ra.
Trong thủy tỉnh quan có một người đang nằm, người này từ từ mở mắt rồi nhìn chắm chằm vào Phương Lăng.
“Có thể đánh tan bốn con rối bản tọa đặt ở cửa, ngươi cũng có mấy phần bản lĩnh”
Người này có tướng mạo khá đặc biệt, trên trán mọc ra một cái sừng màu vàng. Ngoài ra con mắt cũng không giống với Nhân tộc bình thường mà hơi hiện ra ánh vàng,
"Cũng đã đến năm tháng đại tranh mà Tư Tế đã tính ra... Lần này thức tỉnh, ta không cần phải ngủ say ở đây nữa rồi” Quái nhân lầm bẩm nói một mình.
“Ngươi là Kim Giác tộc!" Phương Lăng cẩn thận xem xét ngoại hình của gã rồi ngạc nhiên nói.
Kiếm Ma sư phụ thường xuyên kể cho Phương Lăng nghe chuyện ông khiêu chiến cường giả các tộc, trong đó đã từng nhắc đến Kim Giác tộc.
Bởi vì sức sống của bộ tộc này đặc biệt ương ngạnh nên Kiếm Ma có ấn tượng rất sâu.
Nhưng ông nói năm vạn năm trước bộ tộc này đã. bị diệt sạch, vậy người trước mắt...
“A? Trong nước Đại Sở này cũng có người nhận ra được lai lịch của ta sao” Thanh niên Kim Giác tộc hơi kinh ngạc mà nói.
“Nước Đại Sở? Xem ra ít nhất ngươi đã ngủ say hơn hai vạn năm ở chỗ này” Phương Lăng lầu bầu nói
Tiền thân của nước Nam Dương chính là Đại Sở, mà Nam Dương chỉ mới kiến quốc hơn hai vạn năm mà thôi, trước đây nước Đại Sở đã kéo dài đến khoảng năm vạn năm.
“Ta không biết mình đã ngủ say ở đây bao lâu, có lẽ không chí hai vạn năm...” Thanh niên Kim Giác tộc thản nhiên nói: “Mặc dù nhìn ngươi rất ngon miệng, nhưng ta cũng không tính giết ngươi. Lần này sau khi thức tỉnh ta sẽ bước vào thế gian lăn nữa nên cần mời chào một vài thủ hạ. Trở thành nô bộc của ta đi, ta sẽ ban thưởng vinh quang vô thượng cho ngươi!”
“Không có hứng thú” Phương Lăng thất vọng lắc đầu rồi quay người rời đi: “Vốn tưởng rằng đại điện này là di chỉ Thượng Cổ, không ngờ chỉ mới xây có mấy. vạn năm mà thôi...”
Thanh niên Kim Giác tộc thấy hẳn không coi ai ra gì mà rời đi thì trong mắt lập tức b ắn ra sát ý.
“Cho ngươi cơ hội mà ngươi không quý trọng, vậy thì trở thành thức ăn để ta khôi phục thực lực đi! Gã lạnh lùng nói.
Công kích của ba con thú lập tức bị quyền kình này bao trùm.
Sức mạnh tiến công lên người chúng gây nên rung động mạnh, khiến bản thể của chúng đều tan vỡ!
Đây là Tinh Hà Vô Lượng Quyền mà hắn khổ luyện từ nhỏ, là quyền thuật đỉnh cao trên thế gian.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Đây chỉ là tầng thứ hai của Tinh Hà Vô Lượng Quyền, nếu có thể tu luyện tới tầng thứ năm còn có thể cách xa thiên lộ mà đánh nát ngôi sao trên trời
Đánh tan những vật cản đường kia xong, hẳn đang muốn đi lên phía trước trước thì đột nhiên đá thủ hộ đã sụp đổ lại phục hồi như cũ.
Tượng đá tan nát được đúc lại chỉ trong khoảnh khắc, không còn lại chút vết rách nào cả.
“Ta đánh tan được một lần thì có thể đánh tan lần thứ hai, các ngươi có thể cản ta sao?” Phương Lăng hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục đi lên phía trước.
Nhưng những tượng đá đã phục hồi kia lại không ngăn cản mà như thật sự trở thành bài trí
Phương Lăng cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà đi thẳng tới trước cửa.
Hắn dùng sức đẩy cánh cửa Thanh Đồng từ từ mở ra.
Đằng sau cánh cửa này là một đại điện to lớn và sáng tỏ.
Bốn phía đại điện có đặt đầy chén xanh, trên chén xanh có đốt nến.
Những ánh nến này không biết được chế tạo từ vật liệu gì mà trải qua vô số năm tháng vẫn còn cháy được.
Ở trung tâm đại điện có một cái quan tài thuỷ tỉnh.
Trừ thứ này ra thì trong điện phủ to lớn không còn thứ gì khác nữa.
Phương Lăng đi về hướng quan tài thuỷ tỉnh, chuẩn bị mở ra xem.
Nhưng vào lúc này, một cảnh tượng quỷ nhiên xảy ra!
Quan tài thuỷ tinh bỗng dựng đứng lên, phịch một tiếng, vách quan tài đập mạnh xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, cánh cửa cổ xưa Thanh Đồng cũng chậm rãi khép lại ngăn chặn lõi ra.
Trong thủy tỉnh quan có một người đang nằm, người này từ từ mở mắt rồi nhìn chắm chằm vào Phương Lăng.
“Có thể đánh tan bốn con rối bản tọa đặt ở cửa, ngươi cũng có mấy phần bản lĩnh”
Người này có tướng mạo khá đặc biệt, trên trán mọc ra một cái sừng màu vàng. Ngoài ra con mắt cũng không giống với Nhân tộc bình thường mà hơi hiện ra ánh vàng,
"Cũng đã đến năm tháng đại tranh mà Tư Tế đã tính ra... Lần này thức tỉnh, ta không cần phải ngủ say ở đây nữa rồi” Quái nhân lầm bẩm nói một mình.
“Ngươi là Kim Giác tộc!" Phương Lăng cẩn thận xem xét ngoại hình của gã rồi ngạc nhiên nói.
Kiếm Ma sư phụ thường xuyên kể cho Phương Lăng nghe chuyện ông khiêu chiến cường giả các tộc, trong đó đã từng nhắc đến Kim Giác tộc.
Bởi vì sức sống của bộ tộc này đặc biệt ương ngạnh nên Kiếm Ma có ấn tượng rất sâu.
Nhưng ông nói năm vạn năm trước bộ tộc này đã. bị diệt sạch, vậy người trước mắt...
“A? Trong nước Đại Sở này cũng có người nhận ra được lai lịch của ta sao” Thanh niên Kim Giác tộc hơi kinh ngạc mà nói.
“Nước Đại Sở? Xem ra ít nhất ngươi đã ngủ say hơn hai vạn năm ở chỗ này” Phương Lăng lầu bầu nói
Tiền thân của nước Nam Dương chính là Đại Sở, mà Nam Dương chỉ mới kiến quốc hơn hai vạn năm mà thôi, trước đây nước Đại Sở đã kéo dài đến khoảng năm vạn năm.
“Ta không biết mình đã ngủ say ở đây bao lâu, có lẽ không chí hai vạn năm...” Thanh niên Kim Giác tộc thản nhiên nói: “Mặc dù nhìn ngươi rất ngon miệng, nhưng ta cũng không tính giết ngươi. Lần này sau khi thức tỉnh ta sẽ bước vào thế gian lăn nữa nên cần mời chào một vài thủ hạ. Trở thành nô bộc của ta đi, ta sẽ ban thưởng vinh quang vô thượng cho ngươi!”
“Không có hứng thú” Phương Lăng thất vọng lắc đầu rồi quay người rời đi: “Vốn tưởng rằng đại điện này là di chỉ Thượng Cổ, không ngờ chỉ mới xây có mấy. vạn năm mà thôi...”
Thanh niên Kim Giác tộc thấy hẳn không coi ai ra gì mà rời đi thì trong mắt lập tức b ắn ra sát ý.
“Cho ngươi cơ hội mà ngươi không quý trọng, vậy thì trở thành thức ăn để ta khôi phục thực lực đi! Gã lạnh lùng nói.